Chương 18: Người Của Tôi

Thấy trên mặt Thẩm Niệm không có phản ứng gì, Lệ Cảnh Hành lạnh nhạt nói: “Cho anh ta vào”

Nhận được sự đồng ý của Lệ Cảnh Hành bác Trương liền rời khỏi phòng khách.

Đột nhiên Thẩm Niệm đứng lên, nhìn về phía Lệ Cảnh Hành: “Lệ tổng, thật sự hôm nay đã làm phiền rồi, cảm ơn sự tiếp đãi của anh, cơm cũng đã ăn xong rồi, nhờ anh nói với bà nội Lệ một tiếng, tôi không nên ở lại đây lâu nữa.”

Nói xong lại hướng về phía Lệ Cảnh Trần cúi chào, không đợi bọn họ nói gì liền đi về phía cửa. Bây giờ cô thực sự không muốn thấy Ngụy Hồng Kiệt.

Tuy nói rằng bọn họ đã hủy hôn rồi nhưng tình cảm bốn năm bên nhau cô đã bỏ ra nhiều như vậy, sao có thể nói bỏ là bỏ được. Mỗi lần nhìn thấy cảnh thân mật của Ngụy Hồng Kiệt và Thẩm Tư tim cô như rỉ máu.

Không ngờ lúc cô vừa bước đến cửa thì đυ.ng phải Ngụy Hồng Kiệt đang đi vào.

Đối diện với ánh mắt của Ngụy Hồng Kiệt, cô lập tức sững sờ nhưng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, bước đi tiếp, muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Nhưng mà trời không chiều lòng người, Ngụy Hồng Kiệt gọi cô lại.

“Thẩm Niệm, quả nhiên cô ở đây.”

Lúc Ngụy Hồng Kiệt lái xe rời khỏi sân golf nhìn thấy bóng dáng giống Thẩm Niệm trong chiếc xe Bentley màu đen. Nhưng chiếc xe Bentley đó lại đi về phía trang viên của Lệ gia, Ngụy Hồng Kiệt nghĩ Thẩm Niệm không thể nào có quan hệ với Lệ gia, nên không để tâm lắm mà lái xe đến nhà họ Thẩm.

Nào ngờ khi gặp Thẩm Tư, cô ta nói Thẩm Niệm từ sau buổi họp báo đến giờ vẫn chưa về nhà, bọn họ cũng không biết cô ở đâu.

Đột nhiên anh ta nhớ tới bóng dáng người ngồi trong chiếc Bentley màu đen kia, lòng đầy ngờ vực liền đi đến Lệ gia, không ngờ Thẩm Niệm thực sự ở đây.

Thẩm Niệm quen biết Lệ gia từ khi nào? Bình thường đến cả bạn bè của Lệ Cảnh Hành và Lệ Cảnh Trần nếu không có lời mời thì cũng khó mà vào Lệ trang viên được.

Thẩm Niệm dừng bước, nghe ra ý tứ của Ngụy Hồng Kiệt, hóa ra anh ta đến đây là vì cô? Nhưng tại sao anh ta lại biết cô ở đây. Lẽ nào Lệ Cảnh Hành đã nói với anh ta? Suy đoán này vụt qua đầu Thẩm Niệm rồi nhanh chóng bị cô bác bỏ.

Không thể nào, Lệ Cảnh Hành và Ngụy Hồng Kiệt không hề quen biết, hơn nữa Thẩm Niệm tin chắc Lệ Cảnh Hành sẽ không làm những việc như vậy.

Là Lệ Cảnh Trần nói với anh ta sao? Rất có khả năng...



Tuy Thẩm Niệm không rõ quan hệ của Lệ Cảnh Trần và Ngụy Hồng Kiệt thế nào. Nhưng dựa vào hành động thông báo cho Lệ Cảnh Hành vị trí của cô hôm nay của Lệ Cảnh Trần, Thẩm Niệm càng nghi ngờ Lệ Cảnh Trần hơn.

Định thần lại, Thẩm Niệm quay người lại hỏi anh ta: “Anh đến đây làm gì?”

Ngụy Hồng Kiệt vẫn đang thắc mắc về mối quan hệ của Thẩm Niệm với Lệ gia bắt đầu từ khi nào? Khi nghe thấy câu hỏi của Thẩm Niệm anh ta mới nhớ ra mình đến đây là để tìm Thẩm Niệm.

Ngụy Hồng Kiệt cau mày trả lời: “Tư Tư nói hôm nay trong buổi họp báo cô đã tuyên bố chấm dứt hợp đồng với giải trí Tư Niệm, cô lại làm loạn gì nữa đây? Lại làm Tư Tư khóc nữa rồi.”

Nghĩ tới Tư Tư rõ ràng bị ức hϊếp thế mà vẫn nói đỡ cho Thẩm Niệm, lại còn muốn đem tài nguyên của mình nhường cho Thẩm Niệm, Ngụy Hồng Kiệt càng thêm đau lòng. Vì vậy mà thấy Thẩm Niệm rất chướng mắt.

Thẩm Niệm thấy Ngụy Hồng Kiệt nhíu mày, vẻ mặt mất kiên nhẫn khi nói những lời đó, đôi mắt cô bất giác đỏ lên.

Cô muốn làm loạn? Cô ức hϊếp Thẩm Tư? Đây là người đàn ông mà cô toàn tâm toàn ý yêu bốn năm qua?

Mỗi câu anh ta nói ra đều để chỉ trách cô, mục đích là để bảo vệ cho một người phụ nữ khác. Rõ ràng cô đã hết kỳ vọng vào anh ta nhưng khi nghe những lời có sức tổn thương thế này, trái tim đầy sẹo của cô lại thấy đau lòng.

Thẩm Niệm không nhịn được mà phỉ nhổ chính mình. Hai mắt cô đỏ hoe, nhìn chăm chăm vào anh ta, cắn chặt môi để ngăn nước mắt không rơi xuống.

Không rõ tại sao khi Ngụy Hồng Kiệt nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Niệm, trái tim anh ta dường như bị ai đó bóp chặt, cũng hạ giọng xuống.

“Tư Tư không trách cô, cô cũng đừng tự trách nữa. Về xin lỗi Tư Tư đi. Cô ấy sợ cô không chịu quay về còn nói sẽ nguyện ý nhường tài nguyền của mình cho cô. Cô đừng làm loạn nữa.”

“Nhường tài nguyên cho tôi” Thẩm Niệm bật cười.

Nực cười!

Nếu như không có cô thì làm sao Thẩm Tư có được những tài nguyên đó. Đó vốn dĩ là của cô, Thẩm Tư vẫn còn mặt mũi mà nói nhường cho cô?

Ngụy Hồng Kiệt không rõ Thẩm Niệm đang suy nghĩ gì, còn tưởng rằng cô đã bị mình thuyết phục, tiếp tục khuyên nhủ thêm: “Không sai, Tư Tư thực sự rất quan tâm cô, chỉ cần bây giờ cô quay về, đăng weibo giải thích về những lời đã nói trong họp báo sáng nay, thì cô vẫn sẽ là nghệ sĩ của giải trí Tư Niệm.”

Thẩm Niệm không nhịn được mà tán thường Ngụy Hồng Kiệt. Có thể nói ra những lời vô sỉ như thế, lúc trước cô đúng là mù mắt mới nhìn trúng anh ta!



“Vẫn sẽ là nghệ sĩ của giải trí Tư Niệm ư? Hừ. Anh Ngụy, anh sai rồi, cô Thẩm là người của tôi.”

Thẩm Niệm quay đầu lại nhìn về nơi phát ra giọng nói.

Lệ Cảnh Trần không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng cô. Anh ta lười nhác dựa lưng vào một bên khung cửa chạm khắc hoa văn, làm ra dáng vẻ quý công tử nhàn nhã. Đôi mắt đào hoa hấp dẫn hàng vạn thiếu nữ mang theo chút khinh thường và giễu cợt, lông mày hơi nhướng lên thể hiện sự không đồng tình với những lời của Ngụy Hồng Kiệt.

“Những lời Lệ nhị thiếu gia nói là có ý gì? Thẩm Niệm tại sao lại trở thành người của anh rồi?”

Những lời Lệ Cảnh Trần nói không khỏi khiến Ngụy Hồng Kiệt tức giận.

Mặc dù nói là đã hủy hôn với Thẩm Niệm và người anh ta thực sự yêu là Thẩm Tư nhưng quen Thẩm Niệm bốn năm trời, Ngụy Hồng Kiệt trước giờ không hề biết Thẩm Niệm quen biết Lệ Cảnh Trần.

Nhưng nghe ngữ khí của Lệ Cảnh Trần thì có vẻ Thẩm Niệm không những quen biết với Lệ Cảnh Trần mà còn rất thân thiết!

Lẽ nào trong lúc bọn họ vẫn đang yêu nhau, Thẩm Niệm đã gian díu với Lệ Cảnh Trần rồi? Vậy mà cô ta vẫn còn làm ra vẻ chỉ yêu mình anh ta!

Ngụy Hồng Kiệt không ngừng ác ý suy đoán về Thẩm Niệm, anh ta càng nghĩ càng thấy khuôn mặt của Thẩm Niệm thật khó ưa, biểu cảm trên mặt càng tỏ ra hung dữ hơn.

Nhìn thấy biểu cảm hung dữ trên mặt Ngụy Hồng Kiệt, Thẩm Niệm biết rằng Ngụy Hồng Kiệt đang hiểu nhầm ý của Lệ Cảnh Trần, cô cũng cảm thấy khó hiểu vì sao Lệ Cảnh Trần lại nói như thế, đang định mở miệng giải thích thì lại bị Lệ Cảnh Trần cắt ngang.

“Ý trên mặt chữ đó.”

Ngừng lại một chút, Lệ Cảnh Trần lại nói thêm vài câu, giọng nói vô cùng thản nhiên: “Nếu như cô Thẩm đã chấm dứt hợp đồng với giải trí Tư Niệm rồi, thì anh Ngụy đây cũng đừng níu kéo cô Thẩm nữa. Buông tay đúng lúc thì cả nhà đều vui.”

Bà nội Lệ nghe những lời này của đứa cháu thứ hai thì bỗng dừng chân lại, kinh ngạc nhìn sang bác Trương bên cạnh: “Lão Trương, có lẽ ta già rồi, tai của ta dạo này hơi kém, ông đoán xem vừa rồi ta nghe thấy gì? Ta nghe thấy Cảnh Trần nói Niệm Niệm là người của nó.”

Mặt bác Trương cũng rất kinh ngạc, nói với bà nội Lệ: “Lão phu nhân, có lẽ tôi cũng già rồi, tai cũng kém đi rồi, tôi cũng nghe thấy cậu hai nói cô Thẩm là người của cậu ấy.”

Nói xong hai người mắt to mắt nhỏ đứng im tại chỗ.