Chương 6: Kết hôn với tôi

Tề Hạo Xuyên kích động chạy đến gần: "Em đã về rồi."

Tô Miên đã dự đoán trước việc anh ta sẽ đợi nên ánh mắt cô bình tĩnh nhìn anh ta, môi mím chặt không nói lời nào.

"Anh đã đợi em suốt đêm. Tối qua mưa to như vậy, bên ngoài lại nguy hiểm, sao em không về nhà?" Trong giọng nói của Tề Hạo Xuyên tràn đầy sự quan tâm.

Nhưng Tô Miên vẫn lặng lẽ làm như không nghe thấy, chẳng buồn để ý.

"Tiểu Miên, anh không muốn chia tay, là lỗi của anh..." Tề Hạo Xuyên nắm lấy tay cô giải thích.

Nhưng Tô Miên gạt tay anh ta ra: "Đã chia rồi, lời của tôi sẽ không thay đổi."

"Không, anh không chấp nhận. Từ giờ anh sẽ không gặp người phụ nữ kia nữa, anh sẽ cắt đứt mọi liên lạc với cô ta, anh sẽ toàn tâm toàn ý yêu em..."

Khi Tề Hạo Xuyên đang nói, ánh mắt anh ta bất chợt dừng lại khi thấy bộ quần áo của Tô Miên đã khác so với tối qua. Câu nói sám hối của anh chợt im bặt.

Anh ta chất vấn cô với vẻ mặt lạnh lùng: "Tối qua em đã đi đâu? Tại sao quần áo lại đổi? Em không về nhà, vậy em đã thay đồ ở đâu?"

Lục Tranh đã cho người của khách sạn mang đến một bộ quần áo mới, là một chiếc váy liền màu hồng nhạt nhưng nó không che được những vết hôn trên cổ của Tô Miên.

Tô Miên cũng không định che giấu, cô không sợ Tề Hạo Xuyên nhìn thấy.

“Không liên quan gì đến anh,” cô nói.

Nhìn thấy những dấu vết đó, làm sao Tề Hạo Xuyên lại không hiểu được? Khi anh ta ở cùng những người phụ nữ khác, anh ta cũng để lại những dấu vết như vậy.

Một cơn tức giận bùng lên trong lòng ngực, anh ta hét lớn: “Đêm qua em ở cùng ai?”

“Liên quan gì đến anh?” Tô Miên lạnh lùng đáp lại. “Chúng ta đã chia tay. Tôi ở với ai là chuyện của tôi, là tự do của tôi.”

Tề Hạo Xuyên hoàn toàn không thể ngờ rằng, Tô Miên – người trước giờ luôn hiền lành, điềm đạm lại có thể nói ra những lời táo bạo như vậy, làm những việc lớn gan như thế.

Tề Hạo Xuyên luôn nghĩ rằng Tô Miên có tư tưởng bảo thủ, và họ sẽ kết hôn. Anh ta dự định sẽ giữ những chuyện này đến đêm tân hôn nên đã không động đến cô, vì nghĩ rằng sớm hay muộn cô cũng sẽ là của anh ta. Dù sao anh ta cũng có thể thỏa mãn du͙© vọиɠ ở nơi khác.

Kết quả, cô lại dễ dàng lên giường với người đàn ông khác?

Cô đã tùy tiện để mình thuộc về người khác như vậy.

Lúc này, Tề Hạo Xuyên cảm thấy như có toàn bộ sở hữu của mình bị người khác cướp mất, anh ta cảm thấy rất tức giận.

“Tô Miên, tôi thật không ngờ rằng em lại là người như vậy.”

“Tôi là người như thế nào?” Tô Miên nhìn anh: “Trong lòng anh, tôi chắc chắn là rất ngốc phải không? Ngây ngốc chờ đợi kết hôn với anh, để cho anh không kiêng nể gì mà cùng người khác ân ái.”

Mỗi câu của cô đều là sự thật.

Tề Hạo Xuyên lại chỉ biết biện minh: “Tôi không có, tôi……”

Cửa phòng mở ra.

Là cha mẹ của Tô Miên, họ nghe thấy tiếng động.

“Miên Miên, Hạo Xuyên, các con đang làm gì ở cửa vậy?”

Nhìn thấy cha mẹ không biết gì, Tô Miên trong lòng cảm thấy đau đớn, cô cúi đầu từ từ đi vào trong nhà.

Mẹ Tô là Dương Hân không hề biết chuyện gì đã xảy ra, bà nhiệt tình vẫy tay về phía Tề Hạo Xuyên, với thái độ quen thuộc như bình thường: “Cậu nhóc, vào đây đi.”

Trước mặt cha mẹ của Tô Miên, Tề Hạo Xuyên tạm thời nhẫn nhịn sự tức giận.

Họ đứng trong phòng khách của nhà họ Tô.

Ba Tô hỏi Tô Miên: “Con và Hạo Xuyên đi ra ngoài chơi suốt đêm sao? Sao lại không báo cho chúng ta một tiếng?”

Ông cho rằng con gái mình cả đêm không về nhà là vì về nhà của bạn trai.

Tề Hạo Xuyên nghe thấy câu này, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Chú Tô, Tiểu Miên cô ấy……”

“Ba, mẹ!” Tô Miên cắt ngang lời của Tề Hạo Xuyên, bình tĩnh nói: “Con và anh ấy đã chia tay.”

Một câu này khiến phòng khách rơi vào im lặng.

“Chia tay?” Dương Hân ngạc nhiên nói: “Chia tay nghĩa là? Có chuyện gì vậy?”

Ba Tô cũng rất bất ngờ: “Con gái, hãy giải thích rõ ràng, con và ai chia tay?”

Trong mắt họ thì Tề Hạo Xuyên và Tô Miên đã vượt qua mức độ bạn bè bình thường, gần như là vợ chồng.

Vì vậy họ chưa bao giờ nghĩ đến việc chia tay, chia tay đối với họ là một khái niệm hoàn toàn xa lạ.

“Không, chúng ta không có chia tay!” Tề Hạo Xuyên lo lắng giải thích: “Chú, dì, đừng nghe Tiểu Miên nói linh tinh, con sẽ không chia tay với cô ấy.”

Dương Hân nhìn qua lại giữa hai người.

Ngay lập tức, bà cười tươi: “À, thì ra là vợ chồng trẻ cãi nhau, giận dỗi nhau thôi.”

“Không, không phải cãi nhau.”

Tô Miên không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa. Việc Tề Hạo Xuyên và cô được gọi là vợ chồng son khiến cô cảm thấy ghê tởm.

Cô cũng không còn lo lắng về việc làm cha mẹ khổ sở; dù sao thì họ cũng sẽ sớm biết. Cô không che giấu gì và nói: “Anh ấy đã chệch hướng. Tối qua con đã chia tay với anh ấy rồi. Từ bây giờ, ba mẹ không cần gọi con và anh ấy là vợ chồng son nữa.”

Dương Hân nghe xong, sắc mặt ngay lập tức thay đổi, bà quay sang nhìn Tề Hạo Xuyên.

“Cậu lệch hướng sao?”

Tề Hạo Xuyên mặt mày tối sầm, vội vàng giải thích: “Dì, con không có.”

“Anh còn lý luận nữa à? Tôi đã tận mắt thấy, tai nghe thấy tất cả, anh còn định biện minh ư?”

Tô Miên không nhượng bộ, không cho Tề Hạo Xuyên chút thể diện nào.

Tề Hạo Xuyên thực sự hoảng hốt.

Anh ta biết rằng Tô Miên nhìn bề ngoài thì như cô gái yếu đuối, nhưng cô ấy thực sự rất kiên định, một khi đã quyết định việc gì thì nhất định thực hiện.

Vì vậy, anh ta mặt dày kiên trì nói: “Dù vậy anh cũng không đồng ý chia tay. Chúng ta sẽ đính hôn vào tháng sau, anh hứa sẽ sữa chữa lỗi lầm.”

Tô Miên cảm thấy có chút châm chọc. Anh ta muốn cô phải giả vờ như mọi chuyện chưa xảy ra và tiếp tục đính hôn với anh ta ư? Trong lòng anh ta, cô là người dễ dãi đến mức như vậy? Mặc dù anh ta là người phản bội nhưng vẫn có thể giả vờ như không có gì xảy ra và tiếp tục kết hôn?

Cô lạnh lùng nói: “Tề Hạo Xuyên, những lời này anh không thấy ghê tởm nhưng tôi thật sự ghê tởm nó.”

“Xin lỗi, làm phiền.”

Cửa không đóng, có người bước vào.

Lục Tranh đứng bên ngoài, vẫn là một thân áo đen quần đen, mang theo khí chất mạnh mẽ và áp lực, hoàn toàn không phù hợp với bầu không khí của khu dân cư bình thường này. Ánh mắt anh tập trung thẳng vào Tô Miên.

"Cô giáo Tô, em còn muốn để tôi chờ bao lâu nữa?"

Không ngờ Lục Tranh lại trực tiếp lên tận đây.

Tô Miên có chút mất tự nhiên. Người đàn ông này thật sự quá bá đạo, thậm chí còn muốn cô quay về lấy sổ hộ khẩu để cùng anh đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn, bắt cô phải chịu trách nhiệm với anh. Anh còn nói mình là luật sư nên cô sẽ không thể trốn thoát.

Sự xuất hiện của anh khiến Tô Miên cảm thấy hoảng sợ. Cô vô thức nhéo lấy góc áo và lúng túng nói: "Tôi..."

"Anh Tranh?" Tề Hạo Xuyên kinh ngạc nhìn Lục Tranh: "Sao anh biết đây là nhà của Tiểu Miên?"

[ Nam chính muốn kết hôn nên từ chương sau đổi xưng hô với nữ chính là anh - em. Nam phụ sẽ thay đổi là "hắn" nhé!]