Phòng 2941.
Nội thất trang trí tinh tế và thanh lịch với chiếc giường lớn màu trắng, tường vàng nhạt, thảm màu xám nhạt, và ánh đèn dịu nhẹ tạo nên bầu không khí ấm áp, đẹp mắt. Quần áo ướt đẫm rơi vãi khắp nơi từ cửa đến mép giường, khó phân biệt được là của ai.
Tô Miên nằm trên chiếc giường mềm mại, cô bị bao trùm bởi những nụ hôn mãnh liệt từ người đàn ông. Nhịp thở hai người hỗn loạn và nặng nề. Tay anh giữ chặt eo cô, một tay nâng khuôn mặt nóng bỏng của cô lên. Đôi mắt đen thẫm của anh nhìn sâu vào cô, giọng trầm hỏi: “Không có cồn làm chất kí©h thí©ɧ, cô giáo Tô, em có biết mình đang làm gì không?”
Tô Miên chớp mắt: “Lên giường.”
“Với ai?”
“Tô Miên với Lục Tranh.”
Đây là lần đầu tiên Tô Miên gọi tên đầy đủ của Lục Tranh, khiến anh thoáng sững lại. Rồi ngay sau đó, đôi môi mềm mại của cô bị anh nuốt chửng trong một nụ hôn đầy khao khát. Mọi sự kiềm chế dường như biến mất, một ham muốn bùng nổ trong màn đêm này.
Tô Miên cảm nhận được rằng cô có thể thật sự đang "bị bệnh", nhưng cũng không sao. Dù sao đi nữa cô cũng hoàn toàn tỉnh táo khi cuốn vào sự triền miên với anh.
Có lẽ đây là hành động điên rồ nhất trong cuộc đời cô, và cũng là lần đầu cô phá vỡ mọi quy tắc của chính mình.
Tô Miên tỉnh dậy khi trời đã sáng.
Cơ thể cô đau nhức một cách lạ thường, vòng eo còn bị giữ chặt bởi cánh tay của một người đàn ông, dường như sợ cô sẽ bỏ chạy. Sự thật là Tô Miên muốn trốn đi. Tình huống này quá hoang đường, cô vừa ngủ với anh trai của học trò mình, và đó lại còn là cấp trên của bạn trai cũ. Nếu bây giờ không chạy trốn thì còn đợi đến khi nào?
Cô lặng lẽ gỡ tay của người đàn ông ra, chịu đựng cơn đau ê ẩm ở hông, rồi từng chút một nhích về phía mép giường.
“Cô giáo Tô, làm vậy không tốt đâu.”
Giọng nói khàn khàn của Lục Tranh đột ngột vang lên, khiến Tô Miên giật bắn mình. Anh từ từ mở mắt, không hề mơ màng, dường như rất tỉnh táo, như thể anh đã thức dậy từ lâu, chỉ đang giả vờ ngủ.
Nhìn vào vết đỏ hằn trên xương quai xanh của anh, khuôn mặt Tô Miên đỏ bừng. Những ký ức về đêm qua lại hiện lên rõ ràng trong đầu cô.
Bỗng nhiên buột miệng nói câu: “Anh Lục, tối qua vất vả cho anh rồi.”
"Trước khi ngủ thì anh tình tôi nguyện, ngủ xong lại không liên quan đến nhau?"
Tô Miên cắn môi, ánh mắt hoảng loạn nhìn anh: "Vốn dĩ là như vậy mà."
"Cô giáo Tô, dạy học trò cũng không thể bắt nạt học trò như vậy chứ."
Giọng nói của anh vừa có sự quyến rũ đầy mê hoặc, vừa chứa đựng áp lực không dễ dàng từ chối.
Tô Miên nắm chặt chăn che trước ngực, mặt đỏ bừng, ngập ngừng biện minh: "Tôi không có."
Đây đâu phải là bắt nạt, rõ ràng chính anh tự nói rằng rất "đáng dùng". Bây giờ lại bắt đầu tính sổ, giống như anh thực sự bị thiệt thòi vậy.
Lục Tranh cúi đầu, nhẹ nhàng cắn vào vành tai mềm mại của cô, từng bước dụ dỗ: "Tối qua, tôi không tệ lắm phải không?"
Tô Miên: "……"
Cậu cả nhà họ Lục luôn ra vẻ cấm dục sao lại có thể nói ra mấy lời đầy nguy hiểm thế này?
Lục Tranh nghiêm túc nói tiếp: "Nếu đã dùng tốt, cô giáo Tô có muốn tiếp tục dùng không?"
Tô Miên: "……"
"Cô giáo Tô là người có trách nhiệm nên sẽ không bỏ rơi tôi đúng không?"
Tô Miên: "……"
Không đúng! Cô không quản nổi anh! Anh chính là Lục Tranh, người thừa kế của tập đoàn Lục thị, có mọi thứ trong tay, cô làm gì có khả năng quản anh chứ?
Tề Hạo Xuyên ngồi trước cửa nhà Tô Miên suốt cả đêm. Trước đây, anh ta có thể thoải mái ra vào nhà họ Tô, nhưng giờ anh ta không dám bước vào nữa. Cả đêm dài đằng đẵng, anh ta chờ mãi mà Tô Miên vẫn chưa trở về, một cảm giác bất an dần dâng lên trong lòng anh ta.
Anh ta ngồi bệt xuống sàn, tay nắm chặt chiếc nhẫn mà Tô Miên đã ném lại. Anh ta không ngờ rằng Tô Miên thực sự muốn chia tay với mình.
Không, Tô Miên thích anh ta đến như vậy, chắc chắn anh ta có thể dỗ dành cô quay lại. Cô không thể nào thực sự muốn chia tay với anh.
Lúc này, thang máy vang lên tiếng động. Tòa nhà này mỗi tầng chỉ có hai hộ gia đình, một bên là nhà Tô Miên, bên còn lại là nhà anh.
"Tiểu Miên..."
[Đoán xem "đàn ông tồi" thấy hình ảnh gì?]