🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Lạc Như"Vì sao lại hỏi như vậy?" Sở Quân Dật mở hai mắt.
(suicaonho.wordpress.com)"Chỉ cảm thấy..." Cố Thành Chi cân nhắc dùng từ một chút, "Phản ứng của ngươi, quá bình tĩnh." Bình tĩnh đến có chút quá mức.
(suicaonho.wordpress.com)Khóe môi Sở Quân Dật gợi lên một nụ cười nhàn nhạt, "Vậy ngươi cảm thấy ta nên có phản ứng gì? Vừa khóc náo loạn? Sống chết ngăn cản không cho ngươi đi?"
Cố Thành Chi trầm ngâm chốc lát, hôn lên môi Sở Quân Dật một cái, lấy lòng nói: "Ngươi như vậy rất tốt."
Sở Quân Dật thở dài, nếu Sở đại gia hoặc Sở nhị gia xuất chinh, Sở lão thái thái và Sở đại thái thái chắc chắn sẽ một khóc hai nháo ba thắt cổ liều mạng ngăn cản, thế nhưng Cố Thành Chi xuất chinh bản thân lại không làm như thế, huống chi......
"Vì sao ngươi muốn đi biên quan? Tại sao ngươi lại muốn đi gϊếŧ người Hung Nô?" Sở Quân Dật nhàn nhạt hỏi.
"Bảo vệ quốc gia." Cố Thành Chi chút xíu do dự cũng không có, trả lời ngay lập tức.
"Ta biết, cho nên ta không ngăn cản người." Sở Quân Dật đưa tay xoa mặt hắn.
Ai cũng có thể nói bảo vệ quốc gia, nhưng vẫn phải xem hành động thực tế. Có đôi khi không phải không yêu nước, chỉ là khi so sánh cảm thấy tính mạng bản thân quan trọng hơn.
Cố Thành Chi bảo phủ cả bàn tay y, đưa đến bên môi nhẹ nhàng hôn.
(suicaonho.wordpress.com)"Ta có xem bản đồ." Sở Quân Dật trầm mặc một lát, "Sau khi vượt qua ba cửa khẩu ở biên quan, đoạn đường đi xuống dẫn đến Kinh thành đều là đồng bằng."
Ba cửa khẩu ở biên quan đích thật là địa hình hiểm trở khó công, nhưng cửa khẩu một khi bị phá, Hung Nô có thể trực tiếp chiếm lấy Kinh thành, bởi vì con đường phía sau đó có thể nói là một vùng đất bằng phẳng, nếu như thế... quân vây bốn phía, Kinh thành nguy cấp.
Cho nên, biên quan nhất định phải bảo vệ, Cố Thành bảo vệ không chỉ là biên quan, còn có Kinh thành ở đằng sau.
(suicaonho.wordpress.com)"Yên tâm đi, chỉ cần có ta ở đấy sẽ không có việc gì." Cánh tay Cố Thành Chi nắm càng chặt hơn, Sở Quân Dật hiểu hắn thông cảm cho hắn, điều này càng khiến cho trong lòng hắn vừa thấy ấm áp vừa thấy chua chát.
"Thật sự coi mình là Ultraman......" Sở Quân Dật thấp giọng nói thầm.
"Ultraman? Đó là gì?" Cố Thành Chi tò mò hỏi.
"Đó là một người vô cùng không hợp với lẽ thường, lập chí cứu vớt thế giới..." Sở Quân Dật không biết nên định nghĩa Ultraman như thế nào, suy nghĩ một lúc lâu mới bổ sung đầy đủ nửa câu sau, "Sinh vật nửa người, nói đó không phải con người cũng đúng."
Cố Thành Chi: "......"
Sở Quân Dật thấy hắn không nói gì, khẽ cười nói: "Xem như là anh hùng đi, bất quá Ultraman không phải một người thật sự tồn tại... Có thể nói đó là anh hùng trong truyện."
"..." Cố Thành Chi xoa xoa mi tâm, quên đi, dù sao có chữ "anh hùng" coi như là lời hay rồi.
"Đừng nói chuyện nữa, tranh thủ thời gian ngủ đi, ngày mai ngươi còn có nhiều việc lắm." Sở Quân Dật đẩy hắn một cái.
(suicaonho.wordpress.com)Cố Thành Chi liếc mắt nhìn y một cái, lại hôn y, lúc này mới nhắm hai mắt lại.
Hôm sau, khi Sở Quân Dật thức dậy trên giường chỉ còn lại có một mình y, sờ sờ vị trí bên cạnh, sớm đã không có độ ấm, Sở Quân Dật mím môi, ở trên giường nằm trong chốc lát mới đứng dậy thay quần áo.
Hiện tại, người bận rộn không chỉ có mỗi Cố Thành Chi, ngay cả hạ nhân trong phủ cũng vô cùng bận rộn.
Sau khi Sở gia phân gia, Sở Quân Dật chỉ dẫn theo hai hạ nhân rời đi, nha đầu vốn hầu hạ bên người Sở tam thái thái sau khi Sở tam thái thái qua đời đã được Sở tam lão gia làm chủ gả ra ngoài. Bạch ma ma xuất thân từ Đường gia, còn những bà tử khác sau khi Tam thái thái gả đến Sở gia mới được điều đến Tam phòng.
Những phòng nhân* coi như của hồi môn theo Sở tam thái thái vào Sở gia đã sớm thuộc về Sở Quân Dật, những năm đó bọn họ đều không được bước chân vào Sở gia, hiện tại sau khi phân gia y có thể trực tiếp mang đi.
*Phòng nhân - 房人: còn có thể nói là người trong một phòng, chỉ một bộ phận người sinh ra trong cùng "một phòng" của gia tộc này, tức là hậu nhân của anh em trong cùng một gia tộc lớn lần lượt sinh ra.Ngược lại là người Sở Tam lão gia lưu lại, sau khi Sở Quân Dật hỏi qua chỉ có hai phòng nguyện ý rời đi cùng y, dưới gốc đại thụ hóng mát
(được hưởng lợi khi ở gần một người có ảnh hưởng), hạ nhân ở Hầu phủ và hạ nhân thuộc một nhánh gia tộc đương nhiên khác nhau.
(suicaonho.wordpress.com)Sở Quân Dật không có cưỡng cầu, chỉ đến đòi lấy thân khế của người trong hai phòng kia, Sở đại thái thái không nói nhảm nhiều, ngay lập tức giao thân khế của những hạ nhân đó cho y.
Hai phòng này đều là hạ nhân theo hầu bên người của Sở Tam lão gia khi còn sống lưu lại, trong đó có người được Sở Tam lão gia phó thác thư tín và hộp văn thư thân phận Quan Tình, người này họ Chu, hiện giờ đảm nhiệm chức tổng quản trong phủ.
Khi đó Cố Thành Chi còn khen Sở Quân Dật vận khí tốt, Chu tổng quản ở Sở gia là quản sự, có năng lực mà nhân phẩm không tệ, quan trọng nhất là rất trung thành. Thuộc hạ trong tay hắn phần lớn là võ phu, khi đánh nhau có thể một người chống đỡ hai người, nhưng vừa nói đến quản sự thì người nào người nấy đều chạy rất nhanh.
Cố Thành Chi xuất chinh cần mang theo hành lý, ngoại trừ quần áo dược phẩm và bạc ra, Sở Quân Dật nghĩ không ra cần phải mang theo gì nữa, dù sao lần này hành quân khẩn cấp, không có thời gian du sơn ngoạn thủy, vì vậy tốt nhất nên mang theo hành lý nhẹ nhàng và thiết thực.
(suicaonho.wordpress.com)Gọi Chu tổng quản tới, Sở Quân Dật thương lượng với ông ấy một hồi, sau khi đã liệt kê ra một tờ danh sách, y lại đưa cho người Cố Thành Chi lưu lại xem một chút. Người đó gạch bỏ mấy hạng mục không thực dụng, lại điền thêm mấy hạng mục vào, sau đó mấy người bọn họ chia nhau chuẩn bị.
Quần áo Cố Thành Chi đều để ở chính phòng, cả hai đều không thích người ngoài vào chính phòng, cho nên Sở Quân Dật giúp đỡ thu dọn quần áo.
Quần áo bền chắc lấy hai bộ, đóng gói cẩn thận, Sở Quân Dật lại đem ngân phiếu hiện có trong tay chia ra hai phần, một phần bỏ vào hầu bao.
Chu tổng quản đi vào khố phòng lấy ra hai cây nhân sâm, dùng vải lụa bọc lại mới bỏ vào trong hộp gỗ, thứ này có thể giữ mạng, mang theo dùng khi cần thiết.
(suicaonho.wordpress.com)Hơn nữa bệnh tình của Bình định hầu không rõ, Sở Quân Dật bảo Chu tổng quản đi tìm một ít dược liệu chữa thương, chọn một ít thứ dễ mang, chỉ mong có thể giúp được một chút.
Sau đó còn có các vị thuốc như chữa thương, giải độc, phàm là có thể nghĩ đến Sở Quân Dật đều cho người chuẩn bị.
Đóng gói hành lý xong, những người khác đều lui xuống, Sở Quân Dật ngồi ở trước bàn ngẩn ngơ một lát.
Ra chiến trường không phải chuyện đùa, chỉ cần không chú ý một cái có thể sẽ mất mạng. Mặc dù, Cố Thành Chi võ công rất cao, nhưng kiến nhiều vẫn có thể cắn chết voi, Bình định hầu cũng võ nghệ cao cường đó thôi chẳng phải giờ bị trọng thương đến hôn mê.
Nghĩ tới đây, Sở Quân Dật liền cảm thấy đứng ngồi không yên, trái tim đập thình thịch, đủ loại ý nghĩ không thể khống chế càng quét mà đến.
(suicaonho.wordpress.com)Sở Quân Dật lắc lắc đầu, muốn quăng hết những hình ảnh kia đi, đứng lên hít sâu hai hơi, đi vào thư phòng nhỏ lấy ra một cái hộp.
Mở hộp ra, bên trong đặt mấy cái phù bình an nhỏ, nhìn qua hơi cũ, chắc đã có từ rất lâu.
*Phù bình anSở Quân Dật cầm lấy một cái phù bình an nhìn qua vô cùng mộc mạc, rộng khoảng ba ngón tay, dài cỡ một ngón tay. Thế nhưng, khi nhìn kỹ sẽ phát hiện phía trên nó được thêu dày đặc hoa văn tinh tế, chỉ vì thêu chỉ cùng màu với vải cho nên nhiều lúc có thể làm cho người xem không nhìn kỹ sẽ bỏ qua.
Đây là do đích thân Sở Tam phu nhân thêu, trên phù bình an nho nhỏ này thêu chín trăm chín mươi chín phù văn đại biểu cho bình an, khi đó Sở Quân Dật vừa mới đến thế giới này, bởi vì sợ hãi thế giới này mà kháng cự tất cả mọi người bên cạnh.
Dù đang trong tháng ở cữ, Sở tam thái thái đôi mắt đẫm lệ thêu xong phù bình an này. Sau đó, bà ấy chống đỡ cơ thể mới ra tháng mang theo Sở Quân Dật đến chùa miếu cầu xin, phù bình an này được cung phụng bảy ngày bảy đêm ở trước Đức Phật, Sở tam thái thái cũng quỳ bảy ngày trước Đức Phật.
Sinh thần của Sở Quân Dật vào tháng đông, băng thiên tuyết địa... Phật tự rét lạnh... một tháng ở cữ Sở tam phu nhân không được nghỉ ngơi tử tế, căn nguyên của bệnh cũng từ đó mà có.
(suicaonho.wordpress.com)Sở Quân Dật nhắm hai mắt lại, giữa hai hàng lông mày tràn đầy u buồn.
Nhìn Sở tam thái thái quỳ gối trước Đức Phật khẩn cầu, nghe Sở tam thái thái an ủi y, kể từ lúc đó, y đã muốn tiếp nhận vị mẫu thân này. Đáng tiếc, trong lòng muốn tiếp nhận, nhưng thân thể vẫn không thể khống chế kháng cự lại, nhưng phù bình an này...
(suicaonho.wordpress.com)Ngón tay vuốt nhẹ nhàng phù văn bên trên, Sở Quân Dật biết phù bình an này có tác dụng, khi Sở tam phu nhân đeo phù bình an này lên cổ y, thì Sở Quân Dật từ trong đáy lòng dâng lên một loại cảm giác an nhàn.
Tuy rằng Sở Quân Dật vẫn đối với người bên ngoài có chỗ kháng cự, nhưng loại cảm giác an nhàn này lại khiến y không còn bài xích thế giới này nữa.
(suicaonho.wordpress.com)Sở Quân Dật lại từ trong hộp lấy ra một đồng xu*, xưa cũ dày nặng, hai mặt đều có chữ, mặt trước là "Bình an hòa thuận", mặt sau là "Phú quý an khang".
*
Đồng xuNăm ấy Sở lão thái thái đưa thông phòng cho Sở tam lão gia, kết quả Sở Quân Dật thiếu chút nữa đã chết, Sở tam lão gia đi cầu quẻ tượng, thuận tiện cầu một đồng xu cho y.
Cởi dây thắt ở phù bình an ra, bỏ đồng tiền vào, buộc dây lại, Sở Quân Dật nắm chặt phù bình an trong lòng bàn tay, âm thầm cầu nguyện.
(suicaonho.wordpress.com)Chỉ cầu mong những thứ này có thể phù hộ cho Cố Thành Chi, phú quý y không cưỡng cầu, Sở Quân Dật chỉ cầu Cố Thành Chi có thể bình an và thuận hòa an khang.
Tướng lĩnh xuất chinh gia quyến ở lại Kinh thành là quy định bất thành văn, vừa thương tiếc người nhà tướng sĩ, cũng là vì kiềm hãm tướng lĩnh.
Mưu phản sẽ tru di cửu tộc, cả nhà tướng lĩnh đều ở lại Kinh thành, cho dù muốn mưu phản phải cẩn thận suy nghĩ lại.
(suicaonho.wordpress.com)Nếu cả nhà đều chết hết, mưu phản còn có nghĩa lý gì.
Đương nhiên, có người nghĩ thê tử có thể cưới người khác, nhi tử có thể sinh một đứa khác, bất quá phải xem sau này có ai dám làm thông gia với loại người như thế hay không.
Vệ gia được Hoàng thượng tín nhiệm, tay nắm trọng binh trấn thủ biên quan, tự nhiên phải hết lòng tận trung vì nước.
Cho dù biên quan từ xưa đã là nơi khổ hàn, cũng chưa từng oán giận đôi câu vài lời.
Ngay cả Vệ đại gia và Vệ nhị gia thành thân đều do Bình định hầu dâng tấu chương đưa vào Kinh thành, nói rằng hy vọng có thể lưu lại người thừa kế cho Vệ gia, Hoàng thượng gật đầu đồng ý, khi không có chiến sự Vệ đại gia và Vệ nhị gia thay phiên nhau hồi Kinh thành thân.
Mà đợi đến khi Vệ đại phu nhân và Vệ nhị phu nhân mang thai, Vệ đại gia và Vệ nhị gia phải trở về biên quan, ngay cả đứa bé ra đời cũng không được nhìn thấy.
(suicaonho.wordpress.com)May thay, tố chất tâm lý của nữ quyến Vệ gia thành công vượt qua cửa ải thập cửu nhất sinh là sinh con này, đổi lại một người tính tình yếu đuối một chút nói không chừng sẽ bị sinh non hoặc khó sinh.
Khi sắc trời đã hơi tối, thủ hạ của Cố Thành đều đến phủ đứng đợi, Sở Quân Dật nói vài câu với bọn họ.
Bởi vì không biết phải chờ bao lâu, Sở Quân Dật cho bọn họ tùy ý muốn làm gì thì làm nấy, bản thân kéo một cái ghế ngồi xuống.
Những người đó thấy Sở Quân Dật nói như vậy, cũng không từ chối, tự mình tìm chỗ, cùng nhau ngồi chờ Cố Thành Chi trở về.
Thẳng đến giờ cơm tối, Cố Thành Chi vẫn chưa trở về, Sở Quân Dật đã sớm dự đoán được Cố Thành Chi sẽ không trở về sớm như vậy, cho nên ngay từ đầu y đã dặn Chu tổng quản chuẩn bị cơm nước cho những người này.
Cố Thành Chi trở về sớm hơn so với tối hôm qua, những người đó khi nhìn thấy hắn trong nháy mắt liền đứng dậy xếp thành hàng, cả người thẳng tắp đứng nghiêm trang.
(suicaonho.wordpress.com)Sở Quân Dật trông thấy âm thầm tặc lưỡi, đây là kết quả bị Cố Thành Chi đánh ra sao?!
Thấy người đều đã tới đông đủ rồi, Cố Thành Chi gật gật đầu, bảo Sở Quân Dật tới bên người, sau đó bắt đầu an bài chuyện sau này.
Trong Kinh thành nhất định phải lưu lại người, còn có truyền đưa tin tức mật qua lại hai bên, nhưng quan trọng nhất phải bảo vệ Sở Quân Dật cho thật tốt.
Những thủ hạ này khi đến đều đã biết rõ chuyện này, nhưng vẫn không thể ngăn cản họ dùng ánh mắt như nhìn Đắc Kỷ mà nhìn Sở Quân Dật.
(suicaonho.wordpress.com)Sở Quân Dật: "..." Thật ra ta là người vô tội, các ngươi tin không?!
Cố Thành Chi sẽ mang theo một vài người trong số họ, còn lại những người khác sẽ chia làm hai tổ, một tổ ở lại giải quyết sự vụ, một tổ khác sẽ ở lại trong phủ vừa làm hộ viện vừa làm hộ vệ, đảm bảo 360 độ toàn bộ phương hướng không có góc chết bảo vệ Sở Quân Dật thật tốt.
Các thuộc hạ: "......"
Sở Quân Dật: "......"
Thấy bản thân đã căn dặn mọi chuyện đủ rồi, Cố Thành Chi gật gật đầu, câu cuối cùng chính là quyền hạn của Sở Quân Dật ngang bằng với hắn, thủ hạ ở lại trong Kinh thành đều phải nghe theo Sở Quân Dật điều phối.
Sở Quân Dật yên lặng quay mặt đi.
(suicaonho.wordpress.com)Cố Thành Chi nói xong liền lôi kéo Sở Quân Dật trở về phòng, thuận tiện cho những thủ hạ đó giải tán, trở về thu dọn đồ đạc, ngày mai ai nên đi theo hắn xuất chinh thì đi theo xuất chinh, ai nên chuyển nhà thì chuyển nhà.
Đám thủ hạ cứ ngây người đứng đó, đưa mắt nhìn lão đại bọn họ lôi kéo Đắc Kỷ họa nước rời đi, nhóm thủ hạ trái nhìn phải nhìn một hồi thì phát hiện các huynh đệ đều có chung một biểu tình.
Tiết Hồ lạnh lùng nhìn, đợi đến khi hồi phục tinh thần liền mang theo bọn họ rời đi.
Cố Thành Chi trở về phòng liền thấy hành lý đặt trên bàn, Sở Quân Dật nói với hắn một chút, Cố Thành Chi trầm mặc một lát liền nắm lấy tay y.
"Đội quân đã tập họp xong, sáng mai thánh chỉ sẽ ban ra, thánh chỉ vừa đến đại quân sẽ xuất phát." Cố Thành Chi thấp giọng nói.
(suicaonho.wordpress.com)"Đã biết." Sở Quân Dật vẻ mặt rất bình tĩnh,"Ăn cơm chưa?"
"Còn chưa đâu." Cố Thành Chi thở dài.
"Ta đi gọi người chuẩn bị, ngươi chờ một chút." Sở Quân Dật nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Sau khi ăn xong, Sở Quân Dật hỏi: "Không đi quân doanh sao?"
(suicaonho.wordpress.com)Cố Thành Chi ngồi ở trên giường, uống trà Sở Quân Dật pha cho hắn, thở phào nhẹ nhõm trả lời, "Sáng mai mới đi, Hoàng thượng nói giữ ta lại, kỳ thật là để cho ta lén trở về."
Sở Quân Dật: "..." Cho nên nói, Hoàng đế đang giúp che giấu việc Cố Thành Chi trốn việc sao?!
"Quân Dật, ngươi ở lại Kinh thành nhất định phải cẩn thận." Cố Thành Chi đặt chung trà sang một bên, ôm Sở Quân Dật dặn dò, cái chết của Cố nhị phu nhân gần như là bóng ma của hắn, Cố Thành Chi thật sự rất lo lắng.
"Yên tâm đi, ta sẽ cẩn thận." Cố Thành Chi có cừu hận với Cố gia và Sở gia, còn có mấy vị hoàng tử kia. Sở Quân Dật cũng biết hắn đang lo lắng cái gì, bất quá y đột nhiên nghĩ tới một vấn đề: "Hoàng thượng có phải rất không thích mấy vị hoàng tử hay không?"
(suicaonho.wordpress.com)"Ngươi từ đâu nhìn ra vậy?" Trong mắt Cố Thành Chi hiện lên một tia kinh ngạc.
"Tên..." Sở Quân Dật làm ra vẻ suy nghĩ sâu xa.