Buổi trưa đến trạm dịch, Sở Quân Dật khoát tay bảo Cố Thành Chi xuống ăn cơm, y định ngủ trong xe một lát.
"Đi xuống hoạt động một chút đã." Cố Thành Chi vỗ vỗ lưng y.
"Ngươi đi đi..." Sở Quân Dật hữu khí vô lực nói, chống đỡ thân thể dựa vào một bên.
"Muốn ta ôm ngươi xuống không?" Ngữ khí Cố Thành Chi bình tĩnh.
Sở Quân Dật: "......"
"Không đứng dậy nổi?" Cố Thành Chi hỏi Sở Quân Dật.
"Đứng được, đi thôi!" Sở Quân Dật cắn răng nói.
Y không hề nghi ngờ nếu như mình từ chối lần nữa, Cố Thành Chi sẽ thật sự ôm y vào trạm dịch, Sở Quân Dật tin rằng Cố Thành Chi nói được làm được, đến lúc đó bản thân chỉ muốn chui đầu xuống đất vì quá xấu hổ....
*Nguyên văn: mất mặt ném đến nhà bà ngoại - 丟臉丟到姥姥家了 -: ý là (thường ở bên Trung) nhà của bà ngoại thì ở một nơi rất xa, vì vậy khi ta làm chuyện gì xấu hổ sẽ truyền tới nhà bà ngoại, tức là việc này quá xấu hổ.
Ngồi xe ngựa cả buổi sáng, xương cốt mềm nhũn, hơn nữa Sở Quân Dật vốn đã mệt mỏi, đêm qua trước khi ngủ Cố Thành Chi từng xoa bóp cho y, bằng không sáng nay Sở Quân Dật nhất định không bò dậy nổi.
Cố Thành Chi đã nhảy xuống xe sớm hơn một bước, quay người lại đợi Sở Quân Dật đi ra.
Lề mề một lúc, Sở Quân Dật mới vén rèm lên, chỉ là khi nhìn thấy mặt đất y đột nhiên thấy hơi choáng váng, hai chân đang muốn xuống xe liền mềm nhũn, ngã thẳng xuống.
Cố Thành Chi chờ ở bên cạnh vì đề phòng tình huống bất ngờ này, thấy Sở Quân Dật ngã thẳng xuống, hắn bước một bước dài tiến lên đỡ lấy Sở Quân Dật.
Khi chân chạm đất, hai chân Sở Quân Dật lại mềm nhũn.
Sở Quân Dật: "......"
Cố Thành Chi: "......"
Những người còn lại: "..."
Lúc Sở Quân ra khỏi cửa xe thì bọn họ không có chú ý, chờ nghe được tiếng động quay đầu nhìn lại, liền thấy Sở Quân Dật nhào thẳng vào trong lòng Cố Thành Chi......
Liễu tứ gia giật giật khóe miệng, ra hiệu cho mọi người nhanh chóng đi vào trạm dịch, về phần người nào đó chân có mềm nhũn hay không, để bọn họ tự mình thương lượng với nhau.
Trang nhị gia vốn muốn nhìn thêm một lát nữa, nhưng bị Liễu tứ gia trừng mắt đành tiếc nuối rời đi.
Sở Quân Dật yên lặng che mặt, y có chút hối hận vì đã đồng ý đi ra.
“Dậm chân một cái, hoạt động một chút đi.” Cố Thành Chi vẫn ôm eo Sở Quân Dật, nếu hắn buông tay chỉ sợ y ngồi bệch trên mặt đất.
Lúc này Sở Quân Dật cảm thấy rất may mắn vì hiện giờ bên ngoài dịch trạm không có người, bằng không y có bò cũng phải bò lại vào trong xe.
Hai người ở bên ngoài mất một lúc mới đi vào trạm dịch.
Đồ ăn ở đây đơn giản, tùy tiện dùng xong thì tìm một chỗ nghỉ ngơi một lát.
Hôm qua, Sở Quân Dật đã quá mệt mỏi, đến sáng nay vẫn chưa hồi phục trở lại, còn bị say xe cả một đường, tất nhiên không có khẩu vị gì.
Cơm trưa Sở Quân Dật chỉ ăn vài miếng đã ăn không vô, y ngồi đó không nói chuyện với ai cả, mãi đến khi có người đặt bát đũa xuống thì y liền đứng dậy quay lại xe ngựa.
Đợi đến khi Cố Thành Chi dùng cơm xong trở về xe nhìn y, thấy sắc mặt Sở Quân Dật tái nhợt, ân cần hỏi: "Còn khó chịu không?"
"Ừm..." Sở Quân Dật nhắm chặt hai mắt, nhíu mày dựa vào vách xe.
Cố Thành Chi đưa bát trong tay tới, nói: "Vừa rồi ngươi không ăn bao nhiêu, uống cái này đi, uống xong ngươi ở trong xe ngủ một giấc."
Sở Quân Dật hơi hơi mở mắt, mím môi không nói lời nào.
"Đừng giận dỗi nữa, chiều nay chúng ta phải đi một đoạn đường khá dài hơn, ta sợ ngươi chống đỡ không nổi." Cố Thành Chi đưa cái bát tới bên môi Sở Quân Dật.
Sở Quân Dật hơi thở dài, đưa tay nhận lấy bát, uống một ngụm, ngước mắt hỏi: "Nước mật ong?"
"Ừ, uống hết đi." Cố Thành Chi chậm rãi nói.
Sở Quân Dật rũ mắt không nói, chỉ uống từng ngụm nước mật ong trong bát, đưa cái bát không trả lại cho hắn, nhẹ giọng nói: "Cám ơn."
Ngày hôm qua, Sở Quân Dật trạng thái mệt mỏi, tinh thần không tốt lắm, buổi tối còn bị Cố Thành Chi giày vò một trận, tâm tình càng tồi tệ hơn. Nhưng cho dù tâm tình Sở Quân Dật có thế nào, Cố Thành Chi vẫn không bỏ mặc y, Sở Quân Dật biết bản thân giận dỗi là không đúng, nhưng y có chút không khống chế được.
Hiện tại uống xong một bát nước mật ong ngọt ngào, vị ngọt như chảy vào tận đáy lòng, lập tức làm cho tâm tình của Sở Quân Dật tốt lên, ngay cả tinh thần cũng phấn chấn hơn rất nhiều.
Cố Thành Chi không nói gì, chỉ vỗ vỗ đầu y, sau đó bưng bát không xuống xe.
Sở Quân Dật thở dài, cầm lấy bình nước bên cạnh uống vài ngụm, hòa tan vị ngọt còn trong vương miệng, nhắm hai mắt lại dựa vào vách xe.
Một lát sau, Cố Thành Chi quay lại xe ngồi xuống bên cạnh Sở Quân Dật.
"Ngươi không ở bên ngoài sao?" Sở Quân Dật có chút mơ hồ hỏi.
"Không, ta ở cùng ngươi." Đang nói chuyện, Cố Thành Chi lại đưa tay ôm người vào lòng, vỗ vỗ lưng Sở Quân Dật nói: "Ngủ đi."
Sở Quân Dật giãy giụa muốn tránh ra một chút, nhưng bị Cố Thành Chi vỗ như vậy lại không động đậy nữa, thân thể người này rất ấm áp, ở bên cạnh hắn sẽ rất an tâm, tuy rằng đầu óc choáng váng nhưng y thật sự không muốn rời khỏi, khi Sở Quân Dật đang suy nghĩ thì ý thức đã dần dần mơ hồ.
Nhìn Sở Quân Dật đã ngủ say, Cố Thành Chi ở trong lòng thầm nghĩ tối nay có nên thả lỏng cho Sở Quân Dật một chút hay không, nhưng ngay lập tức hắn lại đánh bay ý nghĩ này, nếu như đêm nay để cho y nghỉ ngơi thì ngày sau sẽ không dễ quản nữa, đành phải kiên quyết bắt Sở Quân Dật tiếp tục luyện tập mới được.
Ở chỗ này ai đó đang lập kế hoạch học tập, mà ở chỗ khác lại có người đang luyện tập theo dõi.
Trang nhị gia đã nhìn chằm chằm vào chiếc xe ngựa kia rất lâu, lâu đến mức Liễu tứ gia sắp cho rằng tên này bị người ta điểm huyệt đạo.
"Ngươi nhìn đủ chưa?! "Liễu tứ gia nhíu mày hỏi.
Trang nhị gia yên lặng quay đầu, ánh mắt xa xăm phức tạp.
"..." Liễu tứ gia không nói nên lời hỏi: "Ngươi lại muốn nói gì?"
Trang nhị gia chậm rãi lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không có gì để nói." Nói xong Trang nhị gia lại ném tầm mắt lên chiếc xe ngựa kia.
Liễu tứ gia thật sự bội phục bản lĩnh trợn mắt nói dối của Trang nhị gia, nhịn không được nói: "Không có gì để nói, ngươi còn nhìn chằm chằm."
"Ta chỉ cảm thấy..." Trang nhị gia rối rắm chỉ vào chiếc xe kia, "Chuyện này bình thường sao?"
"Ngươi vẫn nên câm miệng đi." Liễu tứ gia nhịn không được bỏ thêm một câu: "Cả hai đã thành thân, như vậy...... Cũng coi như bình thường đi......"
"Nhưng hai người họ..." Giọng của Trang nhị gia hạ thấp xuống, "Hai người họ không phải loại quan hệ đó nha! Nếu cứ tiếp tục dính nhau như vậy, ta sợ về sau lão Cố không nỡ rời đi!"
"Không đâu." Liễu tứ gia lắc đầu nói: "Lão Cố trong lòng hiểu rất rõ."
Trang nhị gia không lạc quan như Liễu tứ gia, "Vậy chờ xem."
Chạng vạng tối thì đội ngũ của họ đã tới quán trọ, tất cả mọi người đều một thân mỏi mệt, thay quần áo tắm rửa, thu dọn một chút liền chuẩn bị đi ngủ.
Sở Quân Dật nửa tê liệt nằm ở trên giường, thấy Cố Thành Chi đứng ở bên giường híp mắt nhìn mình, dự cảm điềm xấu lại dâng lên lần nữa.
"Ngươi... ngươi muốn làm gì?" Sở Quân Dật không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt.
Cố Thành Chi vươn tay bế người lên, thản nhiên nói: "Đêm nay, tiếp tục."
Nghe những lời của hắn, trước mắt Sở Quân Dật đều biến thành màu đen, những cảm động vào ban ngày kia lần nữa bị y đá bay đến Java quốc rồi.
Cố Thành Chi lại có đức hạnh thế này bắt mình tiếp tục học võ, đây có còn là người không?!
"Đừng nghĩ nữa, ta sẽ không buông tha ngươi đâu." Cố Thành Chi kéo người đến bên cạnh bàn.
Sở Quân Dật ôm ngực trừng hắn.
"Ngoan ngoãn một chút." Cố Thành Chi cười khẽ vỗ vỗ đầu y.
Sở Quân Dật: "......"
"Hai người họ còn chưa xong đúng không!" Trang nhị gia ngồi trên giường ở phòng bên cạnh nghiến răng nói.
Nhà trọ này không lớn, cũng không có nhiều phòng như vậy, cho nên không thể giống trước đây, mỗi người một phòng, hắn ta ở cùng phòng với Liễu tứ gia, sát vách là phòng của Cố Thành Chi và Sở Quân Dật.
Nghe động tĩnh của phòng bên cạnh, thật sự rất dễ làm cho người ta liên tưởng nhiều thứ lắm đó có biết không!
"Ngươi ngủ của ngươi, mặc kệ hai người họ muốn lăn qua lăn lại thế nào đi." Liễu tứ gia nói một câu liền cúi đầu rửa mặt.
Trang nhị gia liếc xéo một cái, sửa sang lại quần áo một chút thì nằm lên giường.
Đối với Sở Quân Dật cuộc sống sau đó chính là nước sôi lửa bỏng, y biết học võ rất vất vả rất mệt nhọc, nhưng vừa vất vả vừa mệt đến mức này thì y thật sự không thể chịu đựng thêm được nữa.
Ngay cả khi những người trong đội ngũ khi nhìn Sở Quân Dật, trong mắt họ đều hiện lên sự đồng cảm.
Trong khoảng thời gian này, Sở Quân Dật nói rất ít, hoàn toàn không có khí lực nói chuyện, ngay cả khí lực để giận dữ cũng dần dần cạn kiệt, ngoại trừ ở trong lòng mắng xối xả Cố Thành Chi thì những chuyện khác y đều không làm nổi...
Tuy nhiên, sau khi vượt qua giai đoạn khó khăn nhất trong giai đoạn đầu học võ, thân thể Sở Quân Dật xác thực tốt hơn trước kia không ít.
Điểm dễ nhìn thấy nhất chính là mỗi lần kết thúc một lộ trình đi đường thì y đều có thể tự mình xuống xe, không còn tay chân mềm nhũn được người đỡ xuống nữa...
Đội ngũ bọn họ tới Tế Nam phủ đã là tháng sáu, tìm được quán trọ dàn xếp ổn thỏa xong, Trang nhị gia đã đi dạo một vòng bên ngoài, thuận tiện còn mang về một tin tức.
"Từ hôm nay trở đi, sẽ có triển lãm hoa và hội chùa trong ba ngày liên tiếp." Trang nhị gia vừa nói vừa trộm liếc nhìn Niếp lão tiên sinh.
Niếp lão tiên sinh nheo hai mắt lại, vuốt bộ râu từ chối cho ý kiến.
Những người khác vừa thấy thế biết là có cửa, vội vàng gọi "Sư phụ", "Sư phụ" làm nũng, lăn lộn giả bộ đáng thương, Niếp lão tiên sinh thấy vậy cười ha ha, sau đó nói: "Đi đi đi đi, nếu không ngày sau lại ở sau lưng nói xấu ta."
"Sư phụ anh minh thần võ như vậy, các đệ tử nào dám nói xấu sau lưng lão nhân gia ngài chứ!"
"Xú tiểu tử, sư phụ nói chính là con đó, làm như ta không biết con ở sau lưng nói ta thế nào?!"
Trang nhị gia rụt cổ, vẻ mặt vô tội cười tươi.
Niếp lão tiên sinh lắc đầu, bật cười nói: "Đi nghỉ ngơi đi, buổi tối các con ra ngoài chơi một chút, đừng cả ngày học bù đầu bù cổ như vậy." Nói xong còn trừng mắt liếc nhìn Trang nhị gia một cái.
Trang nhị gia vẻ mặt ngây thơ vô tội, một bộ biểu cảm "Con không biết sư phụ đang nói gì", Liễu tứ gia đứng ở một bên nhìn có chút đau răng.
Bởi vì buổi trưa mới đến Tế Nam phủ, nên tất cả mọi người đều dùng bữa trưa liền trở về phòng để chợp mắt.
Cuối cùng, Sở Quân Dật đã đợi được đến ngày có thể ngủ cả ngày mà không bị giày vò nữa, Sở Quân Dật nhào lên giường rồi thì không muốn dậy nữa.
"Mệt tới vậy sao?" Cố Thành Chi không khỏi cười nói.
"Hừ!" Sở Quân Dật nghiêng đầu, mặc kệ hắn, mặc kệ hắn, mặc kệ hắn!
"Đã mấy ngày rồi? Ta cũng vì muốn tốt cho ngươi mà thôi." Cố Thành Chi ngồi xuống mép giường vỗ vỗ y.
Sở Quân Dật liếc nhìn hắn một cái, lăn vào bên trong giường, y tất nhiên biết Cố Thành Chi vì muốn tốt cho mình, thế nhưng lúc hắn giày vò mình thật sự không hề nương tay, sau khi giày vò xong còn xoa bóp cho mình, đề phòng hôm sau cơ bắp của y đau nhức, hơn nữa ban ngày chăm sóc mình cũng rất tốt.
Nhưng mà, đúng vậy, ban ngày Cố Thành Chi càng tốt với y bao nhiêu thì buổi tối càng giày vò y hăng say hơn!
Nhưng Sở Quân Dật vẫn cắn răng kiên trì...
Dù sao bây giờ Sở Quân Dật nhìn thấy Cố Thành Chi chỗ nào cũng không vừa mắt, vừa tức vừa khó xử.
Cố Thành Chi không thèm để ý thái độ của Sở Quân Dật, cởϊ áσ khoác xong liền nằm xuống, liên tục đi đường dài hắn cũng thấy mệt, nghỉ ngơi thả lỏng một chút cũng tốt.
Sau khi ăn xong cơm chiều, một nhóm người tốp năm tốp ba đi ra ngoài. Có điều, khi Sở Quân Dật toả ý muốn mời bọn họ đi cùng, nhưng lúc bọn họ nhìn thấy hai người đứng cùng nhau thì chẳng ai muốn đi cùng nữa.
“Lạ thật đấy…” Một người từ chối là bình thường, hai người từ chối cũng không sao, nhưng hỏi qua tất cả mọi người lại đều bị từ chối hết thì không quá thích hợp.
"Mặc kệ bọn họ, hai ta tự đi." Cố Thành Chi không sao cả nói.
Sở Quân Dật gật gật đầu, vừa xoay người liền thấy Trang Nhị gia, thuận miệng hỏi: "Trang huynh, có muốn cùng đi không?"
Trang nhị gia vừa định nói đồng ý, kết quả liếc mắt qua nhìn thấy Cố Thành Chi đứng bên cạnh vội vàng sửa miệng: "Không cần, lát nữa ta còn có việc, các ngươi đi đi."
Sở Quân Dật: "..." Y vẫn cảm thấy chuyện này có vấn đề!
Cố Thành Chi liếc nhìn Trang nhị gia một cái, xoay người đi ra ngoài, thuận tay kéo theo Sở Quân Dật.
Buổi tối có rất nhiều người ra ngoài, khác hẳn với không khí náo nhiệt vào ban ngày, hai bên treo đầy đèn, dưới đèn biển hoa trải dài.
"Ban đêm ngắm hoa cũng không tồi." Đi dạo vài vòng, tâm tình Sở Quân Dật tốt hơn rất nhiều, ít nhất lúc này y nguyện ý nói chuyện với Cố Thành Chi.
"Đúng vậy." Cố Thành Chi nhếch khoé môi.
Dừng lại trước một bụi hoa, Sở Quân Dật cúi người nhìn một chút, y đối với mấy loại hoa này không có ấn tượng gì, cũng không biết tụi nó là chủng loại gì.
Mà Cố Thành Chi đứng bên cạnh cách Sở Quân Dật hai bước.
Đợi đến khi Sở Quân Dật đứng thẳng dậy muốn hỏi Cố Thành Chi có biết hay không, một làn sóng người bất ngờ kéo đến phía sau lưng y, trực tiếp đẩy Sở Quân Dật đi.
Cố Thành Chi biến sắc, bước lên vài bước chen vào đám đông, giải cứu Sở Quân Dật ra.
Sở Quân Dật còn ở trong trạng thái há hốc mồm, y biết sóng người rất đáng sợ, nhưng Sở Quân Dật chưa từng trải qua, cho nên không cách nào tưởng tượng được uy lực của nó sẽ lớn cỡ nào.
Hành động của y hoàn toàn không bị kiểm soát, nhưng khi y muốn ra khỏi đội ngũ lại phát hiện bản thân chỉ có thể di chuyển theo đám đông.
“Hồi hồn!” Cố Thành Chi nhíu mày nhìn vẻ mặt kinh hồn chưa ổn định lại của Sở Quân Dật, cốc vào trán y một cái.
Sở Quân Dật có hơi mờ mịt xoa trán, tim đập loạn nhịp dần dần bình tĩnh lại.
Lúc này, Sở Quân Dật mới phát hiện bản thân đang ở trong lòng Cố Thành Chi, Sở Quân Dật tránh một chút, hai gò má hơi nóng lên, mất tự nhiên quay mặt đi.
Cố Thành Chi thấy Sở Quân Dật đã phục hồi tinh thần thì thả người ra, đổi thành nắm tay y.
"Đây là?" Sở Quân Dật hỏi.
"Tránh làm mất ngươi." Cố Thành Chi vẻ mặt tự nhiên nói.
"Ồ." Sở Quân Dật giọng nói có hơi nghẹn ngào.
Trong phòng riêng trên lầu hai của một quán trà gần đó, Trang nhị gia lấy khăn ra lau miệng, vẻ mặt rối rắm bất đắc dĩ nhìn hai thân ảnh dưới lầu đang dắt tay nhau rời đi càng lúc càng xa, quay đầu hỏi: "Hai vị thấy thế nào?"
Vẻ mặt Liễu tứ gia cổ quái.
Niếp lão tiên sinh nhíu mày không nói gì.
"Hai người không có gì muốn nói sao?" Trang Nhị gia đáng thương hỏi.
Khi Trang nhị gia nhìn thấy Cố Thành Chi ôm Sở Quân Dật vào trong lòng thì kinh ngạc đến phun ra một ngụm nước trà trong miệng, kế đó còn thấy Cố Thành Chi nắm tay Sở Quân Dật nữa thì Trang nhị gia kinh hãi đến cằm cũng muốn rớt xuống.
Nhưng tại sao hai người này không hề ngạc nhiên?
Đó là Cố Thành Chi! Là Cố Thành Chi!
Trang nhị gia vẫn luôn cảm thấy hai người đó có chút mập mờ, nhưng chỉ mập mờ mà thôi, hai người đó chưa từng ở trước mặt người khác có tiếp xúc thân mật gì... Không tính tới chuyện Sở Quân Dật chân mềm nhũn được Cố Thành Chi đỡ lấy...
Cho nên Trang nhị gia thật không nghĩ tới, hai người đó có thể như vậy, như vậy... ôm nhau, lại tay trong tay rời đi, thật sự quá đáng sợ a!
Liễu tứ gia cúi đầu uống trà.
Niếp lão tiên sinh không biết nghĩ tới gì, chỗ hai đầu lông mày dần dần giãn ra, vẻ mặt lại hơi ngưng trọng, nhìn Trang nhị gia một cái nhưng không nói gì, chỉ thở dài một tiếng.
Trang nhị gia: "......"
Nói một câu khó tới vậy sao?! Có không? Lão tử không có thuật đọc tâm nhìn không hiểu hai vị đang nghĩ gì!
"Tiểu Trang à, con đừng nghĩ nữa, uống trà đi." Niếp lão tiên sinh bưng chung trà lên chậm rãi uống.
"Hai người họ..." Trang nhị gia còn muốn nói.
Liễu tứ gia ở bên cạnh rót đầy chung của Trang nhị gia, sau đó đặt mạnh nó tới trước mặt Trang nhị gia, gằn từng chữ nói: "Uống, trà."
Trang nhị gia: "......"
Bởi vì ánh mắt Liễu tứ gia quá mức kiên quyết, Trang nhị gia đành phải ủy khuất bưng chung trà lên.
Trà qua ba tuần
(qua 3 lượt uống trà), Niếp lão tiên sinh bất ngờ nói: "Các con coi như không biết chuyện gì của hai đứa nó đi, mặc kệ kết quả cuối cùng thế nào, chúng ta không tiện nhúng tay vào."
Trang nhị gia và Liễu tứ gia đều nghiêm mặt, cúi đầu đáp: "Vâng, đệ tử biết."