"Là phụ thân, phụ thân đã đưa Diêu cô nương về nhà." Biểu tình của Cố Thành Chi có chút vi diệu.
Sở Quân Dật trợn to hai mắt, y thật không nghĩ tới lại là Cố nhị lão gia, "Vậy Diêu cô nương......"
"Nàng đã đến Cố gia hai lần, còn tặng lễ vật cảm tạ. Sau này khi vị trí Thái tử phi đã được lập, Diêu gia không tiện kết giao với triều thần cho nên Diêu cô nương không đến nữa. Chẳng qua hàng năm Diêu gia đều tặng quà tết cho Cố gia." Cố Thành Chi nói đến đây lại nhịn không được bỏ thêm một câu: "Ta chỉ gặp nàng có hai lần, ta thật sự không quen nàng."
Sở Quân Dật gật gật đầu, y tin Cố Thành Chi, chỉ là...... Sở Quân Dật nhớ tới lời Diêu cô nương vừa nói......
"Niệm Hoài Cư, Niệm Hoài..." Vẻ mặt Sở Quân Dật trở nên kỳ lạ, trong tên của Cố nhị lão gia có mang chữ "Hoài" - Cho nên nói, Diêu cô nương không phải coi trọng thanh niên tài tuấn Cố Thành Chi, mà coi trọng phụ thân của thanh niên tài tuấn ư?!
Cố Thành Chi ho khan một tiếng, vẻ mặt hơi xấu hổ.
"Vậy Diêu cô nương, lúc nàng...... Nàng nhìn phụ thân......" Sở Quân Dật đang suy nghĩ lời này nên hỏi như thế nào.
"Sau sự kiện đó, Diêu cô nương đã được Diêu sơn trường đưa về Khai Phong phủ. Mấy năm nay, nàng không vào Kinh, cũng không đưa thư, ngay cả lễ tết Diêu gia đưa lễ vật đến Cố gia đều chưa từng có đồ mang danh nghĩa của nàng." Cố Thành Chi chậm rãi nói.
Sở Quân Dật thở phào nhẹ nhõm, y vốn cảm thấy Diêu cô nương không phải loại người muốn làm tiểu tam. Hiện giờ xem ra đúng là không phải, nàng cũng có lòng kiêu hãnh của riêng mình.
Nếu Cố nhị lão gia độc thân, có lẽ nàng sẽ cố gắng hết sức thử một lần, nhưng Cố nhị phu nhân đang sống rất tốt, nàng sẽ không cam tâm hạ thấp bản thân đi theo một nam nhân phản bội.
Mấy năm nay, nàng không đi gặp mặt, không liên lạc, không có "kìm lòng không đậu", cũng không chạy đến làm người ta thấy ngột ngạt.
Sở Quân Dật đột nhiên nghĩ đến lời Cố Thành Chi vừa nói, "Có phải ngươi đã sớm biết Diêu cô nương đối với phụ thân..."
Cố Thành Chi im lặng không nói.
Sở Quân Dật hỏi tiếp: "Vậy nương thì sao?"
Cố Thành Chi vẫn im lặng.
Sở Quân Dật gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, "Phụ thân có biết không?"
"Không biết." Lần này Cố Thành Chi lại trả lời, "Phụ thân không coi trọng việc này, ông ấy cảm thấy cứu người chỉ là việc nên làm."
"Vậy bây giờ Diêu cô nương... định trì hoãn như vậy sao?" - Sở Quân Dật thở dài.
Cố Thành Chi lắc đầu, "Vẫn phải lập gia đình, nàng không thể thoải mái thêm được mấy năm nữa."
"Ngươi biết nàng sẽ tới gặp ngươi? "Sở Quân Dật nhìn hắn.
Cố Thành Chi trầm mặc một lát mới nói: "Sau khi phụ thân qua đời, Diêu cô nương từng đưa đồ đến kinh thành, lúc nương qua đời cũng vậy... Sau khi ta hồi kinh có nhận được thư của nàng, nàng viết đến an ủi ta, bảo ta đừng làm chuyện gì ngu ngốc."
Vốn tưởng rằng đã trôi qua nhiều năm như vậy, chút tình cảm khờ dại thuở đầu đã biến mất, nhưng khi xem thư của Diêu cô nương thì hắn biết trong lòng nàng vẫn còn quan tâm, cho nên Cố Thành Chi sớm đã đoán được Diêu cô nương sẽ đến gặp hắn một lần khi hay tin hắn tới Khai Phong phủ.
Sở Quân Dật thở dài một tiếng.
Hai người ở trong phòng đều không nói thêm gì chỉ im lặng ngồi đó.
Kể từ khi Diêu cô nương tới tìm Cố Thành Chi, sau hôm đó, các học trò của Nam Nha thư viện giống như được tiêm máu gà*, liều mạng tìm Hội An thư viện gây rắc rối. Đương nhiên, những rắc rối này chỉ là các trận thi đấu luận bàn, có thể nói sóng này chưa yên sóng khác lại kéo đến, từ sáng đến tối đều không có được nửa khắc nhàn rỗi để 'giao lưu'.
*Đả liễu kê huyết tự đích(打了鸡血似的): giống như đánh/tiêm máu gà | Trước đây ở TQ cho rằng lấy máu gà bơm vào cơ thể sẽ có lợi cho sức khỏe; mỗi khi bơm xong thì người lâng lâng, trạng thái hưng phấn, phấn khích. | Chỉ người đang có trạng thái hưng phấn, phấn khích, sức lực tràn đầy. Đối với việc này, Niếp lão tiên sinh chỉ cười ha ha, lão giả cùng Diêu Sơn Trường mỗi người cầm một chung trà trong tay, bàng quan ngồi một bên xem kịch, hai lão giả cứ ngồi như vậy với nhau cả một ngày.
Ngược lại, Sở Quân Dật có thể hiểu được vì sao bọn họ lại như thế, Diêu cô nương dung mạo khí chất đều là hạng nhất, hơn nữa còn là nữ nhi của Diêu sơn trường, đừng nói là một viện hoa, cho dù là một thành hoa cũng có thể đi chọn một cái.*
*Viện hoa: hoa trong viện ➪ ý chỉ mấy bạn nam của Nam Nha thư viện mê Diêu cô nương này á. Thành hoa: hoa trong thành Khai Phong ➪ chỉ tất cả nam nhân trong thành Khai Phong. ➢ Tóm lại là: ý là bạn Diêu cô nương quá đẹp nên dùng trong thư viện hay trong thành cô này chỉ cần đi ra chọn bừa đều có cả. Maybe... ~~~ không chắc lắm nên nếu có sai sót mọi người thông cảm cho mình nha. (人 •͈ᴗ•͈)
Các học trò của Nam nha thư viện đều tôn Diêu cô nương trở thành nữ thần, nhưng nữ thần chướng mắt bọn họ, ngược lại nhìn một người ngoài với ánh mắt khác thường, điều này khiến bọn họ không thể nhẫn nhịn được.
Cho nên, trong đám người ở thư viện Hội An này, Cố Thành Chi nhận được thư khiêu chiến nhiều nhất, mỗi khi Sở Quân Dật bị đám người kia quấy rầy đến mức cáu kỉnh, sẽ nhìn vào chồng bài viết dày cộp trong tay, rồi nhếch khóe miệng tự an ủi mình.
Mà trong những trận đấu này, Cố Thành Chi nhận được thư khiêu chiến nhiều nhất, nhưng tỷ lệ chiến thắng của hắn cũng cao nhất.
Kiểu thi đấu này thực tế đã thúc đẩy mối quan hệ lẫn nhau, sự xa lạ ban đầu đã dần dần biến mất sau các cuộc thi đấu, các học trò của hai thư viện đều dần dà hiểu rõ nhau hơn, trong khi thi đấu sẽ dốc toàn lực ứng phó, sau khi thi đấu sẽ tụ lại với nhau thảo luận đến khí thế ngất trời.
Một ngày trước khi rời đi, các học trò của Nam Nha thư viện làm chủ, mời các học trò của Hội An thư viện đi tửu lâu lớn nhất Khai Phong phủ, Niếp lão tiên sinh lại không đi cùng bọn họ mà lão giả đi tìm Diêu sơn trường uống trà.
Đẩy chung cạn chung, nâng ly chúc rượu, có người say khướt nằm xuống, có người tiếp tục tranh giành rượu.
Sắc trời dần tối, người uống say được đưa về, người không say lại tiếp tục uống rượu, đã không biết là vòng thứ mấy.
Tửu lượng của Sở Quân Dật chỉ qua mấy chung đã say, sau khi y uống chung rượu đầu tiên vào bụng liền bắt đầu liều mạng ăn cái gì đó, Sở Quân Dật sợ bị người ta rót rượu, tuy nói cách năm ngày mới uống thuốc một lần, rượu miễn cưỡng coi như được gỡ bỏ lệnh cấm, nhưng bụng rỗng uống rượu chắc chắn không được, chứ đừng nói đến bên cạnh còn có người đang nhìn chằm chằm y nữa.
Cố Thành Chi thấy có người rời đi, hắn lên tiếng chào đám bạn của mình một tiếng thì trực tiếp đỡ Sở Quân Dật ra ngoài.
Các học trò Nam nha thư viện nhìn thấy hai người họ rời đi, trên mặt đều lộ ra nụ cười mơ hồ, bọn họ có thể hoà giải với người của Hội An thư viện nhanh chóng như vậy cũng chỉ vì Cố Thành Chi đã thành thân.
Bởi vì với phẩm hạnh của Diêu cô nương chắc chắn sẽ không dây dưa với người đã có phu quân, điều này cũng khiến bọn họ thấy an tâm một nửa, về phần ngày sau ai có thể đoạt được trái tim của Diêu cô nương thì phải dựa vào bản lĩnh cạnh tranh công bằng với nhau, nhưng Cố Thành Chi sẽ không bao giờ trở thành đối thủ của bọn họ được nữa.
Mà các học trò của Hội An thư viện đều có biểu cảm kỳ lạ trên mặt, thật ra bọn họ vẫn luôn không hiểu được quan hệ của hai người kia.
Tuy nói cả hai đã thành thân, nhưng cảm giác giữa bọn họ vẫn chưa thân mật lắm. Thế nhưng, nếu nói bọn họ bằng hữu bình thường thì có một số hành động vốn không nên xảy ra giữa bằng hữu, hai người đều làm rất tự nhiên.
Trang nhị gia nhướng mày, uống một hơi cạn sạch rượu trong chung, sau đó dựa vào người Liễu tứ gia, tiến đến bên tai Liễu tứ gia nói: "Ta chưa từng nghĩ tới lão Cố có thể ở trên bàn rượu rời khỏi giữa chừng như vậy, không phải trước đây hắn luôn nhất quyết uống đến tàn tiệc sao?"
Động tác của Liễu tứ gia dừng lại, liếc nhìn Trang nhị gia một cái, nâng chung uống cạn rượu, sau đó hỏi: "Ngươi muốn nói gì?"
"Ngươi nói hai người họ..." Trang nhị gia híp mắt ti hí, nhìn mấy người trước mắt say khướt gục xuông bàn, khóe môi hơi nhếch lên.
"Chuyện của bọn họ, ngươi đừng quản nữa." Liễu tứ gia cầm lấy bầu rượu trên bàn lại rót thêm cho mình một chung, liếc đến chung rượu trong tay Trang nhị gia cũng giúp hắn ta rót đầy rượu, "Hơn nữa, ngươi quản không được, lão Cố sẽ không để bất cứ ai nhúng tay vào."
Nhìn trong chung được rót đầy rượu, Trang nhị gia khẽ cười nói: "Lúc trước, ngươi không phải còn nói lão Cố bởi vì trách nhiệm mới đối đãi Sở Lục gia như vậy sao, hiện tại ngươi không nói như vậy nữa?"
"Lát nữa chắc sẽ tan cuộc, nếu ngươi muốn uống thì uống nhiều một chút, chờ khi rời khỏi Khai Phong phủ sẽ không có nhiều cơ hội được uống rượu nữa đâu." Liễu tứ gia ngáp một cái.
"Ngươi cứ giả bộ đi, ta không tin ngươi không tò mò đâu." Trang nhị gia cúi đầu nói thầm.
Liễu tứ gia chỉ làm như không nghe thấy, yên lặng uống rượu.
Kỳ thật lúc Sở Quân Dật say rất ngoan, Cố Thành Chi đưa y trở về cũng không tốn nhiều sức lắm, trở lại phòng giúp Sở Quân Dật lau tay lau mặt, lại giúp y cởϊ qυầи áo, rót hai chung trà đặc xong, kế đó để cho y đi ngủ.
Đợi đến khi Cố Thành Chi tắm rửa xong đi ra, sắc trời đã tối đen, hắn cầm quyển sách đọc một hồi liền thổi tắt đèn đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào.
Lông mi Cố Thành Chi khẽ run, sau đó hắn mở mắt, mím môi cúi đầu nhìn về phía người đang rụt vào trong lòng mình, lông mày dần dần cau lại.
Đêm qua, lúc Sở Quân Dật tới gần hắn có phát hiện nhưng không thèm để ý, lúc này xem ra đây không phải dấu hiệu tốt, tính cảnh giác của hắn giống như càng ngày càng kém.
Hơi chống đỡ thân thể dậy, Cố Thành Chi muốn đẩy người ra, đã thấy Sở Quân Dật nhăn nhăn mũi, sau đó cọ vài cái vào ngực hắn.
Cố Thành Chi hô hấp không thông, vội vàng rút ra, đứng ở đầu giường nhìn về phía Sở Quân Dật, ánh mắt u ám thâm trầm, buổi sáng vốn dễ bị kí©h thí©ɧ, lại bị y cọ xát như vậy quả thực muốn đòi mạng người ta.
Nguồn nhiệt bên cạnh đã mất, Sở Quân Dật vẫn nhắm mắt nhưng tay đưa qua mò mẫm, không tìm được cái gối ôm ấm áp kia, điều này làm y không vừa ý mà cau mày lại, kéo chăn phủ kín mít cả người mới ngủ thϊếp đi một lần nữa.
Nhìn Sở Quân Dật đắp kín người còn cọ cọ trên gối đầu vài cái, cơ bắp toàn thân Cố Thành Chi đều căng cứng, hít sâu hai hơi, cố gắng để cho mình bình tĩnh một chút, thay quần áo xong, xoay người đi ra ngoài.
Bởi vì tối qua, mọi người đều uống rượu, buổi sáng hơn phân nửa đều dậy không nổi, cho nên thời gian xuất phát cũng đổi lại vào buổi chiều.
Khi Sở Quân Dật từ trong giấc mộng tỉnh lại, bên ngoài trời đã sáng choang.
Xoa xoa mắt, Sở Quân Dật ngồi dậy, ngáp một cái nhìn bốn phía, không thấy Cố Thành Chi đâu thì cho rằng hắn ra ngoài luyện kiếm, sau khi đứng dậy vừa rửa mặt chải đầu thay quần áo, vừa cảm khái người tập võ thể lực thật tốt.
Khi tất cả đã thu dọn xong, Sở Quân Dật cũng chuẩn bị đi ra ngoài một chút.
Không khí của Khai Phong phủ thoải mái hơn Kinh thành rất nhiều, chỉ nói riêng về vấn đề nam phong đã mạnh hơn Kinh thành rất nhiều, giống như Tấn Luật ở Kinh thành sẽ bị chỉ trích không ít, mỗi tháng Hoàng thượng đều nhận được chiết tử vạch tội của Ngự Sử dâng lên.
Còn ở Khai Phong phủ, khi học trò của Nam Nha thư viện biết quan hệ giữa Sở Quân Dật và Cố Thành Chi, họ cũng không có lộ ra biểu tình kỳ thị, ghê tởm, vẫn đối xử với cả hai như bình thường.
Có lẽ đây chính là khác biệt văn hóa vùng miền, ở Hội An thư viện, mặc dù bọn họ không có bị sư phụ dạy học mang giày nhỏ*, nhưng ánh mắt khác thường từ đồng môn lại nhận được không ít.
*mang giày nhỏ - 穿小鞋 -: có nghĩa là bí mật tấn công hoặc gây khó dễ cho người khác. Sở Quân Dật rất thích nơi này, tìm một vị trí nào đó trong rừng trúc ngồi xuống, tận hưởng hoàn cảnh trong lành và làn gió nhẹ mát mẻ thổi qua.
Cách đó không xa có mấy cậu học trò đang vội vã đi lại, hẳn là đang vội vàng chạy vào phòng học, Sở Quân Dật chống cằm ngẩn người trong chốc lát.
Sau đó ngẩng đầu nhìn sắc trời, nên trở về thu dọn hành lý rồi.
Nghĩ như vậy, Sở Quân Dật xoay người chuẩn bị rời đi, sau đó liền cứng đờ đúng tại chỗ.