Sở Quân Dật bị câu hỏi của Chúc Ninh khiến cho sửng sốt, chú ý tới ánh mắt của hắn ta, nghiêm túc nói: "Đúng vậy, huynh cảm thấy rất cao hứng, cũng cảm thấy rất vui vẻ, những ngày tháng bây giờ quả thật tốt hơn trước đây rất nhiều."
"Ờ..." Chúc Ninh có hơi mất mát cúi đầu.
Kỳ thật Chúc Ninh cũng nhìn ra được, muốn biết cảm xúc của một người chỉ cần nhìn khoé mắt lông mày, mà không phải nhìn khóe miệng.
Trước đây Sở Quân Dật vẫn sẽ cười, nhưng nó không khác mấy với khi không cười. Lúc Sở Quân Dật cười không có nghĩa là y đang cao hứng; lúc Sở Quân Dật nghiêm mặt càng không có nghĩa y đang tức giận. Hầu hết thời gian, Sở Quân Dật biểu lộ ra hỉ, nộ, ái, ố thì nó giống như việc đang cố gắng thể hiện cảm xúc ra bên ngoài thay vì cảm xúc xuất phát từ nội tâm.
Chúc Ninh đã quen với phong thái của Sở Quân Dật như vậy, thế mà vào lúc này nhìn thấy y không tự giác nhướng mày, khẽ nhếch khoé môi, có thể thấy Sở Quân Dật đang rất cao hứng.
Sở Quân Dật đưa tay xoa đầu Chúc Ninh, xoa nhẹ hai cái mới nói: "Thật ra, huynh luôn muốn nói, Chúc Ninh, cám ơn đệ."
Chúc Ninh trợn mắt sững sờ nhìn Sở Quân Dật.
Sở Quân Dật thu tay lại tay, nhìn Chúc Ninh mỉm cười, lại trịnh trọng nói: "Cám ơn đệ đã ở bên huynh mấy năm nay."
"Không cần nói cảm ơn! Tình cảm huynh đệ chúng ta thế nào, huynh còn nói cảm ơn với đệ!" Chúc Ninh không tự giác nở nụ cười, ánh mắt cũng trở nên sáng ngời.
Sở Quân Dật cười mà không nói.
Sở Quân Dật biết trong lòng Chúc Ninh không vui, bọn họ đã quen biết nhau từ hồi còn nhỏ, Chúc Ninh đã cùng y trải qua giai đoạn đau khổ nhất của cuộc đời, y đã cùng Chúc Ninh trải qua quãng thời gian khó khăn nhất. Bọn họ đều coi đối phương chính là thân nhân của mình, nhưng hiện tại bên cạnh Sở Quân Dật có thêm một người, điều này làm cho Chúc Ninh không thích ứng kịp.
Cũng may, Chúc Ninh không phải người hẹp hòi, trong lòng không vui đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Nếu không Sở Quân Dật không biết phải làm sao mới tốt, y thật sự không muốn để Chúc Ninh buồn.
"Bất quá, huynh gần đây thay đổi rất nhiều." Chúc Ninh vẫn nhịn không được hỏi: "Vì sao?"
Sở Quân Dật trầm tư hồi lâu mới nói: "Có lẽ... Bởi vì huynh muốn thử một lần."
"Thử cái gì?" Chúc Ninh không nghĩ tới Sở Quân Dật sẽ trả lời như vậy.
"Thử xem... Có thể đứng lên được hay không?" Sở Quân Dật ngẩng đầu nhìn bầu trời, mây trên trời vẫn đang chậm rãi di chuyển, mà y cũng muốn nhìn xem bản thân có thể đi ra hay không.
Chúc Ninh không hiểu được ý tứ của Sở Quân Dật lắm, nhưng nó không ngăn cản Chúc Ninh hiểu nhầm thành chuyện khác, "Bởi vì Cố tam gia sao?"
Sở Quân Dật lắc đầu nói: "Không phải bởi vì Cố Thành Chi, nhưng hắn đã làm cho huynh nhận ra một chuyện."
Chúc Ninh tỏ vẻ bản thân vẫn chưa hiểu lắm, nhưng xét thấy Sở Quân Dật có vẻ như không có định giải thích, Chúc Ninh cũng không hỏi tiếp nữa.
"Tâm tình không tốt sao?" Sở Quân Dật thấy Chúc Ninh bơ phờ nằm úp sấp trên bàn, quan tâm hỏi.
"Dật ca... Đệ rất rối rắm..." Kỳ thật Chúc Ninh tìm Sở Quân Dật là muốn nói chuyện này, nhưng mới vừa gặp thì bị mấy chuyện bát quái chiếm hết tâm tư...
"Sao vậy?" Sở Quân Dật rất ít khi thấy Chúc Ninh thế này.
"Tổ mẫu người..tổ mẫu muốn đệ thành người đàn ông thừa tự cả hai phòng..." Chúc Ninh mím chặt môi, cau mày nói.
"Người đàn ông thừa tự hai phòng?! Vì sao muốn đệ thừa tự hai phòng?!" Sở Quân Dật kinh ngạc hỏi.
"Huynh cũng biết tình cảnh nhà đệ... ca ca đệ không cần... Nhưng đệ còn có nhị thúc... Tổ mẫu sợ sau này không ai cung phụng hương khói cho nhị thúc, cho nên mới..." Chúc Ninh thấp giọng nói.
Sở Quân Dật thở dài, tình huống của Chúc gia...
Chúc lão thái thái có hai người con, một là Chúc đại lão gia, ông ấy cưới trưởng nữ của Vệ Đông Bá, sinh ra hai đứa con, thứ tử là Chúc Ninh.
Còn Chúc nhị lão gia vừa thành thần, đã mang theo thê tử đi cùng Chúc đại lão gia trở về quê tế tổ tảo mộ. Trên đường trở về gặp phải sơn tặc, Chúc đại lão gia, Chúc nhị lão gia, Chúc nhị thái thái cùng với đứa bé trong bụng của bà ấy và toàn bộ hạ nhân đi theo bọn họ đều bị sát hại.
Khi tin tức đưa tới Kinh thành, Chúc lão thái thái trực tiếp ngất đi, lúc ấy Chúc đại thái thái đang mang thai, bà ấy đã đứng ra chống đỡ nhưng chưa đến một tháng thì bị động thai khó sinh mà chết, một xác hai mạng. Khi đó Chúc đại gia chỉ mới mười tuổi, phụ mẫu liên tiếp qua đời chính là một đả kích rất lớn với Chúc đại gia, bởi vì túc trực bên linh cữu mà trúng gió, không chịu được bao lâu cũng đi theo.
Toàn bộ Chúc gia thành khung cảnh neo đơn, trừ bỏ Chúc lão thái thái thì chỉ còn mỗi Chúc Ninh ngây thơ vô tri. Chúc Ninh chỉ biết phụ mẫu, thúc thẩm và ca ca đều mất, nhưng Chúc Ninh đối với cái chết còn chưa có nhận thức sâu sắc như vậy.
Chúc lão thái thái vì đứa cháu trai này cắn răng kiên cường chống đỡ Chúc gia ngần ấy năm, toàn bộ tương lai của Chúc gia đều đặt ở trên người Chúc Ninh, việc nối dõi tông đường cho Chúc gia cũng nhiệm vụ hàng đầu của hắn ta.
Chúc đại gia ấu niên chết non, nên không thích hợp nhận con nuôi cho Chúc đại gia, hơn nữa việc này còn liên quan đến vấn đề tước vị, Chúc lão thái thái sẽ không để cho Chúc Ninh chịu ủy khuất này. Nhưng Chúc nhị lão gia lại không giống, ông ấy không hề có quan hệ nào với tước vị, trước khi mất đã cưới vợ, nếu như ở một gia đình bình thường thì đã sớm nhận một đứa bé làm con nuôi, để cho đứa bé kế thừa hương khói.
"Vậy, đệ nghĩ thế nào?" Sở Quân Dật trầm mặc một lát lại hỏi.
"Đệ không biết..." Chúc Ninh bối rối, không biết phải làm sao.
"Người đàn ông thừa tự hai phòng... Chính là có hai vị chính thất, hai nàng đều được hưởng quyền của chính thê..." Sở Quân Dật nhịn không được thở dài, "Từ xưa đến nay, người đàn ông thừa tự hai phòng cũng không ít, nhưng đệ có từng thấy có nhà nào có thể sống hoà thuận, hoàn hảo... Nhận con nuôi, không được sao?"
Chúc Ninh cười khổ nói: "Cụ cố phụ chỉ có một đứa con là tổ phụ, tổ phụ lại có hai đứa con là phụ thân và nhị thúc, chỉ là... Tổ mẫu sợ sau này đệ không có đông con cháu, nếu như chỉ có một đứa... Huynh cũng biết nhà của đệ không dễ dàng cho phép nạp thϊếp..."
"Vậy đệ đồng ý?" Sở Quân Dật hỏi.
Chúc Ninh hai mắt rũ xuống, sau một lát mới nói: "Đệ thật sự không biết bây giờ nên làm gì, đệ muốn chấn hưng Chúc gia, nhưng đệ không muốn làm người đàn ông thừa tự hai phòng, nhưng vấn đề con cái đệ lại không thể mặc kệ. Đệ còn nhớ, khi đệ còn nhỏ nhị thúc rất thương yêu đệ, cũng không phải đệ luyến tiếc con trai, lỡ như sau này đệ chỉ có một đứa con... Chuyện tương lai còn quá xa, không chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó, tổ mẫu chỉ sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra lần nữa, nếu thế Chúc gia sẽ tuyệt hậu, đệ không thể để cho Chúc gia hủy trong tay của mình, nhưng mà, nhưng mà..."
Sở Quân Dật ở bên lẳng lặng lắng nghe, y biết Chúc Ninh đã có quyết định, cũng không cần y nói thêm gì, hiện tại Chúc Ninh chỉ muốn tìm một người tâm sự một chút, để cho đệ ấy giải toả tâm tư, đệ ấy đã chọn được sự lựa chọn thích hợp.
Chúc Ninh nghiến chặt răng, giống như thể hắn ta đang vật lộn, kế đó lại suy sụp trùng bả vai xuống, không một chút sinh khí nói: "Đệ vẫn rất hâm mộ phụ mẫu của huynh, chỉ cần một ánh mắt đã biết ngay đối phương đang suy nghĩ gì, đệ rất muốn cưới được một thê tử như vậy..."
Tình cảm của phụ mẫu Chúc Ninh rất tốt nhưng không thể sánh bằng sự yêu thương, ân ái lẫn nhau của phụ mẫu Sở Quân Dật. Nếu như quyết định làm người thừa tự hai phòng, vậy cả hai thê tử nhất định phải chọn lựa thật kỹ lưỡng, nhưng ở phương diện này Chúc Ninh và Chúc lão thái thái lại bất đồng quan điểm, có lẽ, Chúc Ninh không thể cưới được người vợ đáng mơ ước.
Sở Quân Dật không biết nên khuyên Chúc Ninh thế nào, Chúc lão thái thái muốn chọn một nữ nhân mạnh mẽ, thông minh có thể chống đỡ nửa bầu trời Chúc gia làm cháu dâu của bà cụ. Nhưng Chúc Ninh lại muốn cưới một thê tử có thể cùng đệ ấy cầm sắt hoà minh*... Hai quan điểm này không phải không thể thống nhất, nhưng khả năng rất nhỏ.
*Cầm sắc hoà minh -琴瑟和鳴- đây là một thành ngữ Trung Quốc, có ý là tình yêu và sự hòa hợp của một cặp vợ chồng. Một nữ nhân mạnh mẽ sẽ chấp nhận rũ bỏ hình tượng của bản thân đi quan tâm trượng phu, đây giống như khi nàng đang hỗ trợ chống đỡ nửa bầu trời Chúc gia thì nàng còn phải dành thời gian đi làm hài lòng trượng phu... Sở Quân Dật cảm thấy nàng sẽ tát cho Chúc Ninh một bạt tai...
Thế nhưng, nếu Chúc Ninh đã là người đàn ông thừa tự hai phòng, với tính cách của Chúc lão thái thái mà nói, hơn phân nửa sẽ chọn một nữ hán tử có năng lực siêu cường làm tức phụ của Đại phòng, sau đó lại chọn một tiểu bạch hoa làm tức phụ của Nhị phòng, chỉ có lựa chọn như vậy mới có thể giữ cho Chúc gia vững chắc và hoà thuận, nếu tiểu bạch hoa muốn gây náo loạn, nữ hán tử chỉ cần đưa tay đè bẹp tiểu bạch hoa xuống.
Chúc lão thái thái có thể một thân nữ lưu bảo vệ toàn bộ Vệ Tây Bá phủ nhiều năm như vậy, giữ đến khi Chúc Ninh trưởng thành, năng lực và thủ đoạn tự nhiên không cần phải bàn cãi nữa, ý tưởng người đàn ông thừa tự hai phòng chắc chắn không phải gần đây mới có, hẳn đã nghĩ về chuyện này từ mấy năm trước đó rồi.
Có lẽ, tình huống không tệ đến như trong tưởng tượng.
"Đệ về nói chuyện đàng hoàng với tổ mẫu, lão thái thái không phải người bảo thủ, dù sao đó vẫn là thê tử của đệ, là người sẽ đi cùng đệ cả đời, lão thái thái không thể không cân nhắc tới tâm tư của đệ." Sở Quân Dật khuyên giải nói.
Chúc Ninh cúi đầu đáp ứng.
"Dù sao còn một hai năm nữa đệ mới thành thân, khoảng thời gian này đủ để cho đệ suy nghĩ kỹ càng những việc sau này bản thân nên làm. Đệ đừng giận dỗi với lão thái thái nữa, ngồi xuống trao đổi với lão nhân gia đi." Sở Quân Dật nói tiếp.
"Đã biết..." Chúc Ninh hữu khí vô lực đáp.
Chúc Ninh rời đi rồi, Sở Quân Dật cũng trở về phòng ngồi ngẩn người.
Khi Cố Thành Chi trở về thấy vẻ mặt Sở Quân Dật như đi lạc vào cõi thần tiên, không khỏi hỏi: "Làm sao vậy?"
"Ờ, không có việc gì." Sở Quân Dật lấy lại tinh thần, thấy trên mặt Cố Thành Chi tràn đầy vui mừng, cũng hỏi: "Có chuyện gì làm ngươi cao hứng như thế?"
Cố Thành Chi cười thần bí, nói: "Ngươi đoán xem!"
"..." Có cần ấu trĩ như vậy không?! Sở Quân Dật không nói nên lời, "Đoán không được..."
Cố Thành Chi qkhông thừa nước đυ.c thả câu nữa, nói thẳng: "Sư phụ chuẩn bị dẫn theo vài người đi du học*, ta tính đi cùng sư phụ."
*du học -遊學- chu du khắp nơi để học hỏi.
Sở Quân Dật gật gật đầu, đây quả thật là chuyện tốt.
Cố Thành Chi ngồi xuống cười hỏi: "Ngươi có muốn cùng đi không?"
"Ta có thể đi?" Sở Quân Dật kinh ngạc hỏi, y cũng không thân thiết với Niếp lão tiên sinh, chuyện du học thế này không tới lượt y đi.
"Không phải do thư viện tổ chức, tự sư phụ muốn dẫn một vài người đi giao lưu học tập với những thư viện khác, người đi cùng đều là đệ tử môn hạ của sư phụ, ngươi cũng quen biết bọn họ, mang thêm một người đi nữa cũng không sao đâu." Cố Thành Chi giải thích.
Đệ tử môn hạ của Niếp lão tiên sinh có tới mười người, tất cả đều có quan hệ tốt với Cố Thành, trong đó có Trang Nhị gia và Liễu Tứ gia, hai người họ rất thân thiết với Cố Thành. Bởi vì Cố Thành Chi và Sở Quân Dật có mối quan hệ như vậy, số lần bọn họ gặp nhau đã tăng lên rất nhiều, tính tình hai bên không tệ cho nên ở chung rất hài hòa.
"Ta không làm phiền ngươi chứ?" Sở Quân Dật muốn đi, nhưng y không muốn làm phiền Cố Thành Chi... Mặc dù làm phiền hắn đã rất nhiều lần...
"Không đâu." Cố Thành Chi không thèm để ý khoát tay áo, "Chi phí đi lại đều do tự mình lo, chỉ cần ngươi đi tới đó là được, không sao đâu."
Thấy hắn nói như thế, Sở Quân Dật không từ chối nữa, bản thân thật sự rất muốn đi.
"Khi nào thì đi?" Sở Quân Dật hỏi.
"Giữa tháng tư." Cố Thành Chi đáp.
Sở Quân Dật nhíu mày, "Giữa tháng tư sợ đi không được, ngày thành thân của Cố nhị gia đã quyết định rồi, vào nửa tháng sau, hơn nữa ngày giỗ của nương cũng vào tháng tư."