🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Hữu dụng không?" Cố Thành Chi hơi nghi ngờ hỏi.
"Có mà, đứng dậy, đi thôi." Sở Quân Dật ngoắc ngón tay với hắn.
Cố Thành Chi im lặng một lát, mới đứng dậy đi theo y trở về chính phòng.
Trong thư phòng nhỏ ở cuối phía tây chính phòng, trừ bỏ thư trác, ghế dựa, giá sách, ghế dài ra, còn đặt một cái bàn đàn*, Sở Quân Dật ôm cây cổ cầm đặt lên bàn lại dịch chuyển cái ghế một chút, khi nhìn mọi thứ đã được chuẩn bị đâu ra đấy rồi thì y cực kỳ hài lòng gật gật đầu.
*Bàn đàn: là cái bàn dùng để đặt cây đàn
Cố Thành Chi đứng bên cạnh đứng nhìn nãy giờ cũng phải nhếch mày một cái, những chuyện thế này hầu hết đều do bọn hạ nhân làm, trừ phi y rất trân quý đàn cầm này cho nên không nỡ để người khác chạm vào đàn cầm, từ trước đến giờ hắn chưa từng nghĩ tới Sở Quân Dật còn có một mặt như vậy, nhìn những hành động của y nãy giờ có thể thấy đã làm không ít lần.
Nghĩ lại, Cố Thành Chi có thể hiểu được, dù sao bọn họ đã sống chung được mấy tháng rồi, đôi bên cũng hiểu được cách sống của đối phương, bọn họ thật sự không thích có quá nhiều hạ nhân đứng hầu hạ quanh người. Bản thân hắn là do đã quen với cách sống ở biên quan mấy năm nay, còn Sở Quân Dật... Có lẽ bị đám người "mặt cương thi" ảnh hưởng nên trong lòng rất bài xích chuyện này. Nếu như hắn ở trong tình huống kiểu đó, phỏng chừng mấy năm qua hắn đã không để cho bất luận kẻ nào bước vào phòng của hắn.
Sở Quân Dật ngồi xuống liền bắt đầu chỉnh âm thanh của đàn, gảy vài cái cảm thấy âm thanh đã được liền ngẩng đầu lên thì thấy Cố Thành Chi còn đứng ở một bên, y có hơi sửng sốt nhưng sau đó chỉ vào ghế dài ở bên cạnh nói: "Nằm xuống."
"..." Cố Thành Chi nhìn nhìn y, lại nhìn nhìn ghế dài, bước hai bước liền ngồi lên.
"Bảo ngươi nằm không phải bảo ngươi ngồi." Sở Quân Dật lắc lắc ngón tay, một bộ dạng trông như ông cụ non.
Cố Thành Chi lại nhìn y một cái, xoay người nằm xuống, hắn khoanh tay nghiêng đầu qua thầm nghĩ để hắn coi thử trong hồ lô của y còn chứa cái gì.
Sở Quân Duật thấy hắn đã nằm xuống, y dời ánh mắt trở lại trên đàn cầm, y lại gảy thử và cái nghe thấy âm thanh chưa chuẩn y cho nên tiếp tục chỉnh dây. Đợi đến khi những việc chuẩn bị đều đã làm xong, y hít thở sâu một hơi, nhắm mắt lại giống như đang đợi một thứ gì đó dâng lên vậy.
Muốn chơi đàn giỏi thì trước hết người chơi đàn phải biết "Tĩnh", không chỉ cần hoàn cảnh yên tĩnh, mà ngay cả tâm tình của người chơi đàn cũng cần tĩnh lặng.
Tiếng đàn xa xưa trầm bổng vang lên, giai điệu êm đềm nhẹ nhàng du dương, giống như có thể vang dội tới tận sâu đáy lòng.
Trong mắt Cố Thành Chi hiện lên một tia kinh ngạc, hắn đưa mắt nhìn người đang gảy cầm, đại khái có thể nhận ra đây là một cây đàn tốt một, 'tuổi' không ngắn, bằng không nó chẳng thể nào phát ra được âm sắc thế này.
Nhưng điều càng làm cho hắn ngạc nhiên hơn chính là cầm kỹ của Sở Quân Dật, thật không ngờ y có thể chơi hay đến vậy.
Cố Thành Chi văn võ song toàn, tuy rằng hắn không am hiểu nhạc cụ lắm nhưng không có nghĩa hắn không có khiếu thưởng thức, cầm nghệ của sư phụ hắn cực kỳ giỏi, từ nhỏ mưa dầm thấm đất cho bản thân đối với âm luật vẫn có chút hiểu biết.
Nội tâm của Sở Quân Dật còn tĩnh hơn cả so với hắn nghĩ, phàm là một người có một chút nóng vội đều không thể gảy ra tiếng đàn như vậy, y từ khi chuẩn bị chơi đàn đến khi bắt đầu gảy đàn cũng không mất bao nhiêu thời gian, nếu không phải tâm lý của y đủ vững mạnh để có thể nhanh chóng khống chế tâm trí của chính mình, thì chỉ có thể do lòng y vẫn luôn tĩnh lặng chưa từng nổi lên chút gợn sóng nào, vì thế y có thể tiến vào trạng thái này bất cứ lúc nào.
Nhìn những ngón tay của Sở Quân Dật lướt qua lại trên dây đàn, lắng nghe nghe tiếng đàn xa xưa êm ái du dương trầm bổng, Cố Thành Chi khẽ cau mày.
Trong tiếng đàn như ẩn chứa một tia cảm xúc khác thường, tuy không rõ ràng nhưng khi xuất hiện lại cảm thấy rất đột ngột, thật giống như...
Khi âm cuối cùng của khúc nhạc vang lên, Sở Quân Dật nhìn cây cổ cầm trước mắt ngây ngốc trong chốc lát, chờ khi y ngẩng đầu lên thì trợn tròn mắt hỏi: "Tại sao ngươi vẫn chưa ngủ?!"
Cố Thành Chi còn đang suy tư về một tia cảm xúc khác thường trong tiếng đàn vừa rồi là vì sao, thì bị câu hỏi của y khiến cho sửng sốt, ngồi dậy đầy nghi hoặc hỏi lại: "Tại sao ta phải ngủ?"
"A..." Sở Quân Dật hơi lúng túng, mình nên giải thích chuyện này thế nào...
Cố Thành Chi chợt nhớ đến lời trước đó y nói, liền hỏi: "Chẳng lẽ có ai nghe ngươi đánh đàn sẽ ngủ? Ai vậy? Cha?"
"Ừm..." Sở Quân Dật có hơi xấu hổ sờ sờ mũi, sau đó nói: "Những khi ta đàn khúc nhạc này cha chưa bao giờ nghe hết, mỗi lần chỉ cần đàn đến một nửa cha đã ngủ..."
"..." Cố Thành Chi thật không nhận ra.
"Ngươi không buồn ngủ thật sao?" Sở Quân Dật hỏi lại một lần nữa.
Cố Thành Chi lắc lắc đầu, nhìn thoáng qua cây cổ cầm kia, "Ngươi đàn rất hay."
"Cám ơn." Sở Quân Dật chú ý tới ánh mắt của hắn, bản thân cũng đưa mắt nhìn cây cổ cầm, thấp giọng nói: "Cây cổ cầm này là mẹ để lại cho tay, cầm nghệ của mẹ rất tuyệt, mẹ đã dạy ta đánh đàn."
"Cha nghe ngươi đánh đàn sẽ ngủ, vậy mẹ thì sao?" Cố Thành Chi hỏi.
"Mẹ không có ngủ." Sở Quân Dật lại ngẩng đầu nhìn hắn, xác định hắn thật sự không buồn ngủ liền nghi hoặc nói: "Mỗi lần cha mất ngủ hay có chuyện phiền lòng đều bảo ta đánh đàn cho ông nghe, ta đàn chưa hết một khúc cha đã ngủ rồi. Vì sao tới ngươi lại mất hiệu quả rồi?"
Cố Thành Chi bị y hỏi nghẹn ứ cổ họng, nghe tiếng đàn mà ngủ thì không có gì lạ; nhưng mỗi lần nghe được tiếng đàn của một người đều sẽ ngủ, lúc này mới coi như kỳ lạ đấy!
"Nếu không ngươi đàn thêm lần nữa đi?" Cố Thành Chi đề nghị nói.
Sở Quân Dật gật đầu, cảm thấy đề nghị này chấp nhận được, y cũng muốn nhìn xem Cố Thành Chi rốt cuộc có ngủ hay không.
"Sao ngươi muốn đàn cho ta ngủ?" Cố Thành Chi chợi nghĩ tới vấn đề này, vốn dĩ hắn phải như trước đó ngồi trong thư phòng đọc sách, vì sao lúc này hắn ở đây nghiên cứu vấn đề ngủ...
Sở Quân Dật không tự giác dời mắt nhìn qua một bên, trên mặt cũng có chút mất tự nhiên.
Cố Thành Chi híp hai mắt lại, đè thấp giọng nói: "Nói đi."
Thân mình Sở Quân Dật cứng đờ, cái loại cảm giác da đầu tê dại lại tới nữa, lông trên người đều tiến vào trạng thái chiến đấu, y hơi không được tự nhiên dịch người.
"Ta chỉ cảm thấy ngươi thì chăm chỉ đọc sách ở thư phòng, còn ta thì ôm gối ngủ ở trên giường... Áp lực của ta có chút lớn..." Sở Quân Dật chậm rãi nói, thậm chí còn đưa tay lau mồ hôi trên trán, mặc dù trên trán vẫn khô ráo nhưng y cứ cảm thấy nó sẽ tuôn ra bất cứ khi nào. Moá ơi bé
(Dật cưng quá đi (づ。◕‿‿◕。)づ)
"..." Cố Thành Chi bất lực nhìn y một lúc, sau đó mới nói: "Không phải từ trước tới giờ ngươi đều như vậy, tại sao bây giờ đột nhiên lại cảm thấy áp lực? Giống như lúc ta luyện võ thì ngươi lại đi ngủ đó."
"Ai nói?! Lúc ngươi luyện kiếm ta đều ở một bên xem mà!" Sở Quân Dật phản bác nói, ngẫm nghĩ một tí lại bỏ thêm một câu: "Ý ta là sau rằm, trước đó không tính!"
"..." Cố Thành Chi tặng cho y một ánh mắt xem thường hỏi: "Ngươi còn muốn đàn không?"
"Đàn, lần này ngươi nhắm mắt lại." Sở Quân Dật cảm thấy vừa rồi hắn không ngủ là do hắn cứ mở mắt trao tráo.
Cố Thành Chi nhìn y chốc lát rồi nằm xuống, hơn nữa còn phải nhắm mắt lại, bởi vì đôi mắt sáng quắc của Sở Quân Dật cứ nhìn chăm chú vào hắn.
Gia điệu lần này đã được đổi, nhưng tiếng đàn xa xưa du dương vẫn không đổi, còn đan xen một chút cảm giác xa xôi trống trải, trầm thấp dễ nghe, cực kỳ êm tai.
Nhưng hai bên đầu mày của Cố Thành Chi lại lần nữa xích vào gần nhau, sự không hài hoà vừa nãy xuất hiện nữa rồi, cuối cùng nó là cái gì?
Khúc nhạc đang tấu chính là Sơn Lâm, đỉnh núi dày đặc, gió thổi nhẹ hiu hiu, cây cỏ um tùm cùng với sinh linh...Sinh linh...
- - Sinh linh!
Cố Thành Chi bất ngờ mở mắt ra nhìn về phía Sở Quân Dật, trên mặt còn mang theo một nét dị thường, nhưng hắn đã quan sát Sở Quân Dật được một lúc mà y vẫn không hề chú ý tới hắn, vì vậy hắn nhắm mắt lại.
Hắn đã biết sự không hài hoà xen lẫn trong tiếng đàn là gì rồi, trong tiếng đàn của Sở Quân Dật thiếu sự sống, mặc kệ là âm thanh núi sông, mưa gió, cỏ cây, y đều đánh ra rất tốt, nhưng khi nhắc tới sự sống thì tiếng đàn này liền trở thành lãnh đạm vô vị.
Sở dĩ Sở tam lão gia nghe được tiếng đàn của y lại ngủ mà Sở tam thái thái thì không, bởi vì Sở tam lão gia không phát hiện sự khác thường trong tiếng đàn, còn Sở tam thái thái thì?
Sở Quân Dật từng nói Sở tam thái thái cầm nghệ rất tuyệt, làm sao bà không phát hiện được sự khác thường trong tiếng đàn của Sở Quân Dật?
Chẳng phải người xưa thường có câu nét chữ nết người thì tiếng đàn cũng y như thế. Nó có thể phản ánh tâm tư tình cảm của một người.
Trong tiếng đàn của Sở Quân Dật thiếu sự sống, lẽ nào nội tâm của y...
"Nếu như ngươi không muốn nghe cũng đừng miễn cưỡng."
Giọng nói của Sở Quân Dật truyền vào tai Cố Thành Chi, hắn mở mắt ra mới phát hiện tiếng đàn đã ngừng, còn Sở Quân Dật ngồi ở đó bất đắc dĩ nhìn hắn.
"Không phải không muốn nghe, chỉ là..." Cố Thành Chi rất muốn hỏi y có biết sự khác thường trong tiếng đàn của mình không, hắn do dự một hồi rốt cuộc vẫn hỏi: "Ngươi có biết trong tiếng đàn của ngươi thiếu thứ gì không?"
Sở Quân Dật sửng sốt, sau đó giống như nghĩ tới điều gì, đợi trong chốc lát mới nói: "Mẹ cũng từng nhắc qua với ta, nhưng ta không biết, ngươi biết không?"
Cố Thành Chi không trả lời, chỉ hỏi: "Mẹ nói như thế nào?"
"Mẹ nói, để ta tự tìm câu trả lời." Sở Quân Dật trong mắt tràn đầy nghi ngoặc.
Cố Thành Chi gật gật đầu, nhắm mắt lại rồi nằm xuống, "Vậy ngươi tự tìm đi, ta ngủ một lát đã."
Sở Quân Dật còn có hơi sững sờ, hắn có ý gì đây?
Khi Cố Thành Chi mở mắt ra lần nữa, trời đã xế chiều, bàn cầm và cổ cầm ở bên cạnh đã được thu dọn lại thoả đáng. Từ thư phòng nhỏ đi ra, hắn do dự một chút vẫn quẹo vào phòng ngủ, Sở Quân Dật đang nằm ở trên giường im lặng ngủ, nhưng ở chỗ ấn đường thì khẽ cau lại.
Hắn đứng ở bên giường nhìn chốc lát, sau đó xoay người đi ra chính phòng.
Sau hôm đó, Sở Quân Dật thường xuyên ở thư phòng nhỏ, thỉnh thoảng còn có thể đánh một khúc, nhưng y vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường trong tiếng đàn. Sở Quân Dật biết Cố Thành Chi sẽ không nói, cho nên y không có đi hỏi hắn.
Còn Cố Thành Chi có đôi khi sẽ đi thư phòng nhỏ nghe Sở Quân Dật đánh đàn, kế đó chỉ thấy hắn lặng im ngồi đó một lúc thì rời đi.
Đảo mắt đã sắp tới Đông Chí, vốn dĩ người một nhà nên quây quần bên nhau ăn sủi cảo, nhưng tam phòng vẫn bị gạt bỏ như trước.
Đối với việc này, Sở Quân Dật sớm đã biết nhưng y không có ý định trách cứ, mà Cố Thành Chi cũng không coi người Sở gia là người thân, tất nhiên sẽ không thèm quan tâm.
Vào buổi chiều, một nha đầu đến tam phòng truyền lời, nói rằng Sở lão thái thái có chút nhớ tôn tử, bảo Sở Quân Dật đi qua một chuyến.
Sở Quân Dật báo cho Cố Thành Chi một tiếng, sau đó liền nhếch mép đi tới viện tử của Sở lão thái thái.
Nói chứ, y đã mấy tháng không gặp Sở lão thái thái rồi, mùng một và mười lăm bọn họ đi thỉnh an đều bị cản lại ở ngoài viện tử. Bây giờ bà ấy đột nhiên nói nhớ y, lúc nghe được y còn tưởng tai của mình có vấn đề rôi, còn không đầu của Sở lão thái thái bị chạm mạch chăng?
Bước vào trong chính phòng, chỉ thấy Sở lão thái thái ngồi ngay ngắn trên giường La Hán, phía dưới còn có bốn vị thái thái và bốn vị nãi nãi của Sở gia.
Tới thật đủ... Sở Quân Dật ở trong lòng đảo mắt xem thường.
Y theo thứ tự hành lễ với các nàng, sau đó cả phòng yên tĩnh trở lại, bầu không khí đã trở nên cực kỳ nặng nề.
Sở Quân Dật cúi đầu đứng đó không nói một lời nào.
Sở đại thái thái thấy Sở Quân Dật đứng đó tự biến mình thành khúc gỗ, trong lòng bốc hoả lại không thể phát tiết, nhưng bà vẫn cười nói: "Tiểu Lục à, hôm nay gọi ngươi đến đây là có chuyện muốn nói với ngươi."
"Vâng." Sở Quân Dật cúi đầu lên tiếng đáp.
Sở đại thái thái nghiến răng, vẫn duy trì tươi cười trên mặt nói: "Ngươi xem ngươi đã trưởng thành, trong phòng ngay cả một thông phòng cũng không có thật sự rất kỳ cục. Thế này đi, để đại bá mẫu giúp ngươi tìm hai nha đầu làm thông phòng, dù sao tam phòng không thể tuyệt hậu đúng không."
Lúc này, Sở Quân Dật mới ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn về phía Sở đại thái thái.