Tần Trăn Trăn nhận được điện thoại của Hạ Song Song đã là chuyện của một tuần sau đó, vừa diễn xong, Quý Lộ đã chạy tới đưa điện thoại cho cô, nói với cô là Hạ Song Song gọi.
Cô nhận lấy điện thoại, bình tĩnh nói:
"A lô."
Hạ Song Song im lặng vài giây mới mở miệng:
"Buổi trưa có tiện gặp mặt không, tôi có lời muốn nói với cô."
Tần Trăn Trăn liếc mắt nhìn về một nơi khác, đoàn phim bên cạnh đã ra ngoài quay ngoại cảnh, không ở đó cho nên cô đã hai ngày không nhìn thấy Lục Như Vân.
"Nói trong điện thoại đi."
Bây giờ cô không quá muốn gặp mặt.
Hạ Song Song ngập ngừng:
"Chuyện video tôi tra được là một nhân viên trong công ty của anh tôi, cụ thể cô ta làm sao lấy được video thì không có nói rõ, nếu cô có thời gian, chúng ta gặp mặt để xử lý chuyện này."
"Cô có thể tùy ý xử trí."
Tần Trăn Trăn xem đồng hồ, nói:
"Không cần nữa."
Hạ Song Song nghe cô nói ba chữ này thì nhịn không được nói:
"Không cần nữa?"
"Cô nói không cần nữa, Như Vân cũng nói đừng tra nữa, cho nên các cô nhận định là tôi làm đúng không"
Tần Trăn Trăn nghe thấy bên kia hơi lớn tiếng, cô có thể tưởng tượng được sắc mặt của Hạ Song Song, cô mím môi nhỏ giọng nói:
"Hạ Song Song, tôi nói không cần nữa là vì chuyện này xét đến cùng có dính dáng đến cô cho nên cô muốn tôi làm thế nào? Kiện cô? Hay Lục lão sư của cô? Cô cảm thấy tôi nên kiện cô đúng không?"
Hạ Song Song nghe xong có chút hít thở không thông, Tần Trăn Trăn nói: "Về phần Lục lão sư." Cô nhắm mắt tiếp tục nói: "Cô đừng đoán bừa, sự thật và cô nghĩ không giống nhau đâu."
Cô nói xong liền cúp máy, đưa điện thoại cho Quý Lộ, cúi đầu nghiên cứu kịch bản.
Bữa trưa cô ăn với đoàn phim, Tống Hạc thấy cô tâm trạng không tốt nên mua cho cô nhiều đồ ngọt, cô cắn kem ốc quế, nhìn anh ta cười nói:
"Không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm nha!"
Tống Hạc đánh đầu cô:
"Em ăn đi!"
Hắn thấy Tần Trăn Trăn rõ ràng đã gầy đi, ánh mắt có chút yêu thương.
Trong khoảng thời gian này, anh từ chỗ người đại diện nghe được chút tin tức, Tần Trăn Trăn đắc tội Trịnh đạo, đắc tội nhà đầu tư, mặc dù không nghiêm trọng lọt vào phong sát trong giới điện ảnh nhưng ít nhiều vẫn bị ảnh hưởng.
Trịnh đạo quan hệ nhân sinh cũng không quá nhiều, nhưng nhà đầu tư sau lưng hắn thì lai lịch không nhỏ, vừa buông lời thì gần đây tài nguyên của Trăn Trăn ít đi rất nhiều, nhất là mảng điện ảnh, anh nghe người đại diện nói có mấy đạo diễn nói thẳng Tần Trăn Trăn quá kiêu ngạo, không tiếp nổi.
May là phim truyền hình bên này chưa nghe thấy tiếng gió, cho dù có gió thì cũng không ảnh hưởng nhiều, dù sao điện ảnh và truyền hình không giống nhau, sức ảnh hưởng của Trăn Trăn cũng không giả.
Chỉ là có thể tạm thời không nhận được phim điện ảnh tốt.
Tống Hạc nghĩ tới đây liền có chút tiếc nuối thay cô, anh ta ngồi bên cạnh Tần Trăn Trăn, hai người yên lặng ăn kem, vào thu mới mời cô ăn, ăn tới người và đầu óc đều lạnh cóng.
Cô đứng lên nhúc nhích người, Tống Hạc nhìn chằm chằm điện thoại, cười nói:
"Tin tức này truyền ra quá chậm."
Tần Trăn Trăn đi qua xem màn hình điện thoại của Tống Hạc, hỏi:
"Sao vậy."
Tống Hạc hất cằm chỉ vào điện thoại:
"Tin về Chu Dao."
Tần Trăn Trăn nhìn tin 'Chu Dao từ chối diễn 'Như mộng'' trong điện thoại, cô nhíu mày:
"Chuyện này từ khi nào?"
Tống Hạc nghi ngờ nhìn cô:
"Em không biết à? Một tuần rồi, Chu Dao nói nguyên nhân riêng nên từ chối, Lục lão sư không nói với em?"
Tần Trăn Trăn nghĩ đến ngày đó ở trên sân thượng nhìn thấy Chu Dao, cô lắc đầu:
"Chưa nói."
Tống Hạc gật đầu:
"Cũng phải, Lục lão sư không phải người nhiều chuyện."
Tần Trăn Trăn lấy điện thoại ra xem tin tức, hôm nay hotsearch là tin Chu Dao từ chối diễn, rất nhiều giả thuyết gây xôn xao, cư dân mạng lại bắt đầu suy đoán.
- Haiz, không biết có phải do vấn đề sức khỏe không? Tôi nghe nói sức khỏe cô ấy không tốt.
- Không thể nào.
- Cái gì mà không thể, cô ấy là fangirl của Lục lão sư, lần này được diễn cùng thần tượng đã sớm kích động điên cuồng rồi, nếu không phải vì vấn đề sức khỏe thì sao có thể bỏ vai.
- Chậc, các người không biết à? Là bởi vì cô ta ở đoàn phim LRY*, mấy ngày trước đoàn phim liên hoan, nghe nói cô ta say rượu liền bắt đầu, sau đó đã bị rút vai.
*Viết tắt phiên âm tên của Lục Như Vân trong tiếng Trung.
- DM??? Thiệt hay giả? Tôi rất thích cô ấy, cảm giác cô ấy không phải người như vậy.
- Không phải cái gì, mấy người hỏi nhân viên đoàn phim Như mộng thì biết, cô ta chỉ tiếc không thể dán lên người LRY, mỗi lần LRY mặt lạnh cô ta vẫn bám lấy, người ta kết hôn rồi, mắc ói!
- Nhỏ giọng nói một câu, bạn bè của tôi ở đoàn phim Như mộng nói thí đúng là có chuyện này, hơn nữa sau khi diễn xong cô ta luôn hẹn LRY, rõ ràng vợ người ta ở đoàn phim bên cạnh, không chỉ không biết ngại mà còn sống chết xông lên.
Tần Trăn Trăn nhìn chằm chằm những bình luận này, nửa ngày không có động tĩnh, Tống Hạc cất điện thoại, nói:
"Cũng vì chuyện này, Đoạn đạo phải ra ngoài quay ngoại cảnh lần nữa, nghe nói lần này Chu Dao cũng bồi thường."
Tần Trăn Trăn cụp mắt, thảo nào Đoàn Thu Hàn lại ra ngoài quay ngoại cảnh.
Hai người hàn huyên vài câu, Hồ đạo bảo Tần Trăn Trăn và Tống Hạc chuẩn bị, bắt đầu công việc.
Tần Trăn Trăn bận rộn gần một tháng trời, tin tức liên quan đến chuyện Chu Dao rút lui đã sớm bị tin tức của cô đè xuống. Cô và Lục Như Vân leo lên hotsearch Weibo suốt hai ngày, nhưng hai người cũng không đứng ra làm rõ, chuyện này như đá chìm đáy biển, không chút gợn sóng.
Trong lúc Mạnh Hân nhận cho cô mấy quảng cáo và chụp ảnh bìa tạp chí, Tần Trăn Trăn lại bắt đầu bận rộn lại.
Sau khi bận rộn cô không thể nào nghĩ về chuyện của cô và Lục Như Vân, có đôi khi đi ăn đυ.ng mặt hoặc ở đoàn làm phim, hai người cũng làm bộ thân thiết, diễn cực kỳ ăn ý.
Lúc sau này Hạ Song Song có gởi tin nhắn cho Tần Trăn Trăn, nói cho cô biết nhân viên kia đã bị xử lý, nếu cô còn muốn truy cứu, cô ấy nguyện ý gánh vác trách nhiệm.
Tần Trăn Trăn xua tay, xem chuyện này như lật tờ giấy, bỏ qua.
Thoáng một cái đã đến giữa tháng 10, phim truyền hình của Tần Trăn Trăn đóng máy, Hồ đạo mời Tôn Cầm cùng ấy người khác tới tiệc đóng máy, còn bảo Tần Trăn Trăn dẫn Lục Như Vân đến, Tần Trăn Trăn từ chối nói Lục Như Vân phải đi quay không dứt được, Hồ đạo cũng không miễn cưỡng.
Phía Lục Như Vân quả thật có cảnh quay, vì Chu Dao nên lịch quay của mọi người bị trì hoãn không ít, Tần Trăn Trăn có hai lần thấy Lục Như Vân đều nửa đêm ở đoàn phim không về.
Tiệc đóng máy tổ chức ở khách sạn gần trường quay phim, Tần Trăn TRăn đã tới nhiều lần, lúc cô cùng Quý Lộ vào phòng riêng cô đã đứng ở hành lang một lúc lâu, vẫn là Quý Lộ đẩy đẩy cô, cô mới hoàn hồn.
Lúc hai người vào phòng riêng đã có khá nhiều người, Hồ đạo đang bị mời rượu, rất hăng hái, Tần Tră Trăn đi vào Tống Hạc liền gọi:
"Trăn Trăn, ở bên này."
Tần Trăn Trăn mỉm cười đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tống Hạc, cô nhìn Hồ đạo nhỏ giọng nói:
"Sao Hồ đạo uống nhiều vậy?"
Tống Hạc mỉm cười:
"Vui vẻ đó."
Quả nhiên, Hồ đạo nhìn thấy Tần Trăn Trăn liền cầm ly đi qua:
"Tới đây, tới đây nào, mời nữ chính của chúng ta một ly!"
Mọi người đều nâng ly, Tần Trăn Trăn không khỏi nâng ly, mọi người chạm ly, uống vào cảm giác cay nồng lan khắp khoang miệng, sặc đến mắt muốn lòi ea ngoài.
Mọi người ngồi xuống, Hồ đạo ló đầu qua, cầm ly nước đưa qua:
"Trăn Trăn, bộ phim này là tác phẩm tôi hài lòng nhất, cảm ơn em."
Tần Trăn Trăn nghe thấy lời khen này liền cúi đầu rót rượu, cùng Hồ đạo uống cạn mới để ly xuống.
Sau đó Quý Lộ đổi cocktail cho cô.
Tần Trăn Trăn mím môi vui vẻ nhấp một ngụm, dựa theo tình cảnh này, tối nay e là Hồ đạo sẽ gục ở đây, quả nhiên trên bàn hết ly này tới ly khác, sự chú ý của mọi người đều tập trung uống rượu, chỉ có một mình Tần Trăn Trăn vội vàng lắp bao tử.
Rượu qua ba vòng, nhân viên công tác lần lượt đến mời rượu họ, Tần Trăn Trăn uống cocktail bị mọi người trêu đùa đôi câu, ngược lại không miễn cưỡng chuyện cô đổi rượu, đến cuối cùng lúc chụp hình Hồ đạo được trợ lý đỡ.
Sau khi chụp xong, tất cả mọi người bắt đầu tản ra, Tần Trăn Trăn và Tống Hạc bị Hồ đạo kéo không cho đi, kể qua quay phim khổ cực cũng rất xót, nói ra lời cuối Hồ đạo bắt đầu nghẹn ngào, khóc không thành tiếng, Tần Trăn Trăn nhìn Hồ đạo bình thường như giáo viên chỉ bảo họ nghiêm túc, lúc này giống như đứa trẻ gào khóc, cô chợt muốn cười.
Ý cười nhàn nhạt hiện ra trong ánh mắt của cô, cứ bị kéo tay áo không chịu buông, cô cứ để Hồ đạo luyên thuyên, thỉnh thoảng cùng Tống Hạc nhìn nhau, cười bất đắc dĩ.
Cuối cùng Hồ đạo bị trợ lý kéo đi, Hồ đạo vẫn chưa từ bỏ ý định muốn kéo Tần Trăn Trăn và Tống Hạc đổi chỗ tán gẫu, bị trợ lý dụ về.
Tần Trăn Trăn thở hắc ra, Tống Hạc đứng bên cạnh cô, thay cô lấy áo khoác nói:
"Đi thôi."
Quý Lộ cùng trợ lý của Tống Hạc đi theo hai người, giữ một khoảng cách không xa.
Ra khỏi khách sạn, gió lạnh thổi vào mặt, Tần Trăn Trăn rùng mình, Tống Hạc thay cô khoác thêm áo khoác, Tần Trăn Trăn khép áo:
"Cảm ơn."
Tống Hạc cười cười:
"Đừng khách sáo, tốt xấu gì em vẫn là phi tử của anh."
Tần Trăn Trăn bị lời này chọc cười, hai người vừa đi vừa trò chuyện, gió đêm chầm chậm thổi qua, đèn đường kéo dài bóng của hai người, Tống Hạc quay đầu nói:
"Nghe nói bộ phim tiếp theo em quay là Say mộng giang hồ."
Tần Trăn Trăn nhíu mày:
"Vẫn đang trao đổi, chị Mạnh chưa xác định."
Bởi vì quan hệ tài nguyên điện ảnh của cô rơi xuống đáy cốc, Mạnh Hân ngay cả phim truyền hình tìm chút tài nguyên, nhưng những điều này chỉ là tạm thời chưa xác định.
Tống Hạc gật đầu:
"Em biết phim mới của Dư đạo không? Nếu em có hứng thú, đổi lại anh có thể đề cử em, nhưng gặp mặt chưa định, em biết đó, Hồ đạo là người cáu kỉnh quái đản."
Tần Trăn Trăn nghi ngờ nghiên đầu nhìn Tống Hạc:
"Dư đạo?"
Tống Hạc:
"Dư Trường Lâm."
-------Hết chương 44-------
Ps. Chúc mọi người buổi tối tốt lành!^^