Chương 14: Cô thật nhàm chán

Tần Trăn Trăn đã bị mời mấy ly rượu liền, sắc mặt đỏ ửng, Mạnh Hân ngồi ở bên cạnh cô, dùng tửu lượng kém cỏi của mình chắn số rượu còn lại.

Trên bàn ăn vô cùng náo nhiệt, đều là người trẻ hơn nữa còn là người có đầu óc khôn khéo trong giới giải trí, đôi ba câu mọi người liền quen thuộc, lúc này mọi người đang quay quanh mời rượu Hồ đạo, lời ra lời vào đều mang ý lấy lòng.

Hồ đạo chừng ba mươi tuổi, đã trẻ lại có tài, tuy ngoại hình thua tiểu thịt tươi tuấn tú bây giờ nhưng lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, biết nắm bắt trào lưu, khí chất và hình tượng so với tuổi tác khá khác biệt, cho nên cũng không ít người động tâm.

Nhìn Hồ đạo bị người người vây quanh, Tần Trăn Trăn cảm thấy nhàm chán, muốn nghịch điện thoại.

"Trăn Trăn."

Tần Trăn Trăn đang cúi đầu bất ngờ bên cạnh có tiếng gọi, cô liếc mắt nhìn, nhìn thấy Tống Hạc đang nâng ly hướng về phía mình nói:

"Ngày mai sẽ vào tổ, nhờ em chiếu cố nhiều hơn."

Cô nhìn bộ dạng nghiêm túc của Tống Hạc, cô vỗ vai anh ta bật cười:

"Được rồi, tôi không uống nổi nữa."

Tống Hạc mím môi cười:

"Say?"

Tần Trăn Trăn vỗ trán:

"Hơi hơi."

Tống Hạc nhìn về phía đám người đang khí thế bừng bừng kia, nhíu mày:

"Hay là em ra ngoài hóng gió đi, cho tỉnh táo."

Tần Trăn Trăn:

"Đợi lát nữa xem sao."

Tống Hạc nghe vậy lặng lẽ nhét hai viên thuốc giải rượu cho cô, cô nắm trong lòng bàn tay, cười nói:

"Cảm ơn nha."

Tống Hạc uống một hớp rượu:

"Bạn thân cần gì khách sáo vậy."

Tần Trăn Trăn mỉm cười xé gói, lấy một viên cho vào trong miệng, cô và Tống Hạc chỉ từng hợp tác chung một bộ phim, cũng xem là thân thiết nhưng vẫn chưa đến mức bạn thân.

Tống Hạc xuất đạo sớm hơn cô hai năm nhưng vận khí không tốt bằng cô, sau khi xuất đạo vẫn chìm chìm nổi nổi, sau này bộ phim của cô bạo, có cả Tống Hạc, anh ta diễn vai nam phụ thâm tình, trong kịch bản vì nữ chính mà lắm lúc cẩu huyết, không biết bao nhiêu fan nữ 'gởi' dao đến đạo diễn và tổ phim.

Thật ra anh ta diễn cũng không tệ nhưng thiếu một Bá Nhạc*, lần đó dựa vào độ hot của bộ phim mới bắt đầu có tài nguyên.

* Bá Lạc (người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, "Bá Lạc" không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể)

Trước đó Tần Trăn Trăn thấy tên nam chính là anh ta cũng có chút ngạc nhiên, Tổng Hạc trong Lãnh cung diễn vai hoàng thượng, là vai nam được diễn nhiều nhất bộ phim, xem là nam chính cũng không hề quá đáng, cho nên Tần Trăn Trăn mới ngạc nhiên.

Tốc độ phát triển của anh ta nhanh hơn tưởng tượng của cô.

Nhưng cũng không kỳ lạ lắm, trước đây không có tài nguyên nên anh ta mới bị mai một, bây giờ có tài nguyên cho nên nhất định sẽ phát dương quang đại.

Những điển hình như vậy thấy nhiều cũng quen.

Trong lúc cô như đi vào cõi thần tiên hư không thì Mạnh Hân bưng ly trở lại bên cạnh cô, hai má đỏ ửng, nhìn qua là biết đã uống không ít, Tần Trăn Trăn thấy vậy vội vàng lấy ly sữa tươi cho Mạnh Hân, Mạnh Hân nhận lấy:

"Lát nữa vẫn còn một lượt, em không muốn uống thì đi ra ngoài chờ đi."

Tần Trăn Trăn gật đầu:

"Dạ."

Cô nhìn Mạnh Hân uống cạn ly sữa tươi sau đó nói với mọi người cần ra ghế lô trang điểm lại.

Ghế lô bên cạnh cũng ồn ào, làm cả khu hành lang cũng ầm ĩ, lúc cô từ trong nhà vệ sinh đi ra không có chỗ nào để đi, sau đó cô đi thẳng ra hành bên cạnh.

Nhưng không ngờ hành lang đã có người.

Tần Trăn Trăn cúi đầu, định lùi bước về thì nghe thấy một giọng nữ:

"Đoàn Thu Hàn, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Đoàn Thu Hàn?

Bạn trai tin đồn của Lục Như Vân?

Tần Trăn Trăn sửng sờ, cô khựng lại, cẩn thận ló đầu từ khe hở của ra nhìn, miễng cưỡng có thể thấy bờ vai một người đàn ông, đứng đối diện là... là cô gái tối qua ôm Lục Như Vân!

Khi Tần Trăn Trăn nghĩ về quan hệ giữa hai người thì Đoàn Thu Hàn cất lời, giọng trầm thấp:

"Dao Dao, anh không muốn lén lút nữa, anh muốn quang minh chánh đại ở bên em."

Lén lút?

Quang minh chính đại?

Cho nên họ tư thông??

Tần Trăn Trăn bị suy nghĩ của bản thân dọa sợ, cô vội khép cửa giả vờ như không có chuyện gì, vội vàng đi vào nhà vệ sinh bên cạnh.

Cô có thói quen xấu, mỗi lần gặp vấn đề nan giải, phải khó khăn đưa ra lựa chọn thì sẽ thích ngồi trên bồn cầu.

Cho nên lúc này có một người ngồi trên bồn cầu, vẻ mặt xoắn xuýt.

Nên nói cho Lục Như Vân biết không?

Bạn trai tin đồn và mỹ nữ của cô ấy đang chuẩn bị bắt tay cho cô đội mũ xanh!

Tần Trăn Trăn trong tình thế khó xử, gởi tin nhắn nhỉ nhưng cô và cô ấy chưa thân đến mức trò chuyện riêng tư, huống chi tin nhắn sáng sớm nay của Lục Như Vân vẫn còn đó, sự xấu hổ xuyên qua màn hình tát thẳng vào mặt cô. Nhưng giả vờ không biết hình như không được phúc hậu cho lắm bởi vì tối qua cô ấy mới giúp cô một ơn lớn.

Hơn nữa tối hôm qua cô ấy còn vì cô chịu ấm ức gọi mẹ cô là mẹ.

Tần Trăn Trăn thở dài, sau đó vẫn cầm điện thoại gởi tin nhắn cho Lục Như Vân: Cô đang ở đâu?

Lục Như Vân đang ở trong ghế lô, suy nghĩ lời Hạ Song Song nói: quả thật sự nghiệp của cô cũng không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, cô cũng từng qua thời kỳ chạm đáy, bất quá vận khí của cô tương đối tốt, khi cô ở dưới đáy cốc có người đưa tay nắm lấy tay cô, kéo cô ra ngoài.

Mà người này chính là Thẩm Hải Đường.

Bây giờ chính là MC của chương trình Tổng động viên.

Cho nên khi Song Song nhận được lời mời của cô ấy không có từ chối liền mà là thương lượng với cô. Thật ra cô biết tham gia chương trình này một phần sẽ đáp lại ân tình của Hải Đường, một phần gần đây chuyện của cô và Thu Hàn khá ồn ào, có thể lợi dụng chương trình này dập tắt dư luận, chỉ là...

Lục Như Vân rũ mắt xuống, điên thoại trong túi rung lên, cô lấy ra xem: Cô đang ở đâu?

Người gởi là Tần Trăn Trăn, tin nhắn là đang ở đâu, bình thường không hỏi thăm ân cần nhưng Lục Như Vân nhìn thấy câu này phản ứng đầu tiền là-Cô ấy lại gởi nhầm?

Cho nên cô không trả lời.

Chu Dao ngồi ở cách đó không xa, thấy Lục Như Vân đặt điện thoại xuống liền đứng lên, nói:

"Lục lão sư."

Lục Như Vân ngước mắt, Chu Dao đang cầm ly nói:

"Lục lão sư, em mời chị một ly."

"Tôi..."

Lục Như Vân vừa mở miệng thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, cô mỉm cười áy náy với Chu Dao, cầm điện thoại lên, nhìn thấy người gọi là Tần Trăn Trăn liền khẽ nhíu mày.

"Alo, Trăn Trăn."

Chu Dao nghe Lục Như Vân gọi tên này đầu ngón tay siết chặt ly, phút chốc mặt lạnh xuống, cắn răng.

Lục Như Vân nói với Hạ Song Song:

"Mình ra ngoài chút."

Hạ Song Song đứng qua bên cạnh nhường đường, Lục Như Vân luồng qua phía sau cô, Chu Dao vẫn có thể nghe thấy giọng Lục Như Vân dịu dàng nói:

"Có chuyện gì? Chị? Chị đang ở..."

Nửa câu còn lại cô không nghe được, Lục Như Vân đã rời khỏi ghế lô, Chu Dao cúi đầu, bên tai âm thanh ồn ào, thỉnh thoảng bên cạnh có tiếng mời rượu, ánh mắt cô đỏ lên, lặng lẽ uống hết ly rượu.

Rời khỏi phòng riêng, Lục Như Vân đúng trước cửa sổ ở hành lang, giọng của Tần Trăn Trăn từ trong điện thoại truyền đến:

"Là thế này, tôi có chuyện muốn nói với cô."

Lục Như Vân ngập ngừng:

"Tôi cũng có chuyện muốn nói với cô, chờ tôi kết thúc chuyện bên này tôi sẽ liên lạc lại."

Cô nói xong định cúp máy, Tần Trăn Trăn vội nói:

"Tôi có chuyện này rất là khẩn cấp!"

Lục Như Vân nhíu mày, giọng của Tần Trăn Trăn không phải từ trong điện thoại truyền đến mà là từ bên cạnh.

Cô ngoáy đầu lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng của Tần Trăn Trăn đứng ở cách đó không xa.

"Sao cô lại tới đây?"

Lục Như Vân cầm điện thoại hỏi, Tần Trăn Trăn đối diện với đôi mắt trong trẻo của Lục Như Vân cô khựng lại vài giây, hai người cũng không mở miệng, cứ như vậy nhìn nhau, cánh cửa ở phía sau lưng Lục Như Vân phút chốc bị mở ra, Chu Dao bước ra.

Chu Dao nhìn thấy bóng lưng của Lục Như Vân liền vui vẻ, ba chữ Lục lão sư còn chưa kịp gọi đã nhìn thấy Tần Trăn Trăn.

Tần Trăn Trăn cảm nhận được ánh mắt thù hằn của Chu Dao, cô chẳng quan tâm, dứt khoát kéo tay Lục Như Vân chuẩn bị đi về phía bên cạnh, còn chưa đi được mấy bước liền thấy hai người từ cuối hành lang đi tới.

Chính xác là Đoàn Thu Hàn và mỹ nữ đêm qua.

Cô lảo đảo bước chân, suýt chút nữa ngã xuống, Lục Như Vân nhanh tay lẹ mắt ôm eo cô, nhưng bận tâm còn Chu Dao ở phía sau, giọng của cô dịu dàng hiếm có:

"Không sao chứ?"

Tần Trăn Trăn lắc đầu:

"Không sao."

Chương Y Dao ở cách đó không xa, nhìn thấy hai người ôm nhau, hàn ý hiện lên trong ánh mắt, chỉ là giọng vẫn dịu dàng như cũ:

"Như Vân."

Lục Như Vân buông Tần Trăn Trăn ra, chuẩn bị đi về phía Đoàn Thu Hàn và Chương Y Dao, Tần Trăn Trăn nghĩ đến đoạn đối thoại của hai người họ ở hành lang trong lòng liền hoảng hốt, cô vội vàng kéo tay Lục Như Vân đang đặt ở eo mình, trong lúc Lục Như Vân chưa kịp phản ứng thì ôm chặt Lục Như Vân!

Rõ ràng là một hành động rất oách nhưng Tần Trăn Trăn làm xong lại kinh hồn bạt vía, cô đối diện với ánh mắt của Lục Như Vân bàn tay đang ôm eo chợt run lên.

Chu Dao nghiến chặt răng, ánh mắt thù hận nhìn Tần Trăn Trăn đi vào phòng riêng, Chương Y Dao rõ ràng muốn nói cũng bị Đoàn Thu Hàn kéo vào trong.

Trên hành lang phút chốc không còn ai, chỉ có tiếng điều hòa ù ù vang lên, Lục Như Vân xụ mặt, nghiến răng nói:

"Tần tiểu thư, cô đang làm gì vậy?"

Tần Trăn Trăn vẫn duy trì tư thế ôm, ho khẽ:

"Xin lỗi, tôi uống nhiều nên hơi choáng váng, đứng không vững."

Ánh mắt lạnh nhạt của Lục Như Vân chất chứa ngọn lửa nhìn về phía Tần Trăn Trăn, hai người rất gần nhau, gần đến mức cô cúi đầu liền nhìn thấy lông mi của Tần Trăn Trăn vừa dài lại vừa cong, mỗi một sợi đều nhìn thấy rõ ràng, xuống một chút nữa là đôi mắt long lanh, gò má ửng đỏ, chóp mũi thanh tú, đôi môi khẽ mở.

Đôi mắt ngước lên lưu chuyển, phong tình vạn chủng*, Lục Như Vân lạnh mặt, bàn tay chuẩn bị đẩy đôi tay người kia ra nhưng chợt khựng lại, chậm rãi đặt xuống.

*Không cần cố tỏ ra quyến rũ mà chỉ cần một cái nhíu mày, một ánh mắt lơ đãng cũng đủ khiến bao say đắm.

Tác giả có lời muón nói:

Lục Như Vân: Lý do em tìm thật tệ.

Tần Trăn Trăn: Hai mình ngang nhau thôi.

Lục Như Vân: Nhưng chị thích.

Tần Trăn Trăn: Như nhau... nhỉ?

Phần cuối chương trước bị cắt rồi, cảm thấy khá đột ngột, mặt khác thì sửa theo cách nhìn của một thiên sứ thì Lục Như Vân không phải đứng trên đỉnh, thật sự không phải đứng trên đỉnh nha!!! Cô ấy còn cách đỉnh một khoảng như đi Tây Thiên lĩnh kinh!!!.

----------Hết chương 14-----