Chương 103: Điều chị vui nhất là gặp được em

Quả nhiên xu hướng của 'Lãnh cung' đúng như Lục Như Vân suy đoán, khi họp báo tuyên truyền vào ban đêm thì tỷ suất người xem đã xếp hạng nhất, đoàn làm phim dùng cảnh tướng quân chết và Nguyên Ngọc hắc hóa làm mánh lới thu hút tỷ suất người xem, rất nhanh chiếm giữ diễn đàn Weibo cùng với nơi có lưu lượng.

Người trẻ đa phần lướt Weibo và diễn đàn nhưng người trung niên lớn tuổi hơn chút thích xem video ngắn, làm video ngắn hài hước độc đáo sau đó tung lên khắp ngóc ngách trên mạng.

Trong khoảng thời gian này Tần Trăn Trăn rất hợp mắt mọi người, từ làm nữ chính MV đến các quảng cáo, gần như chỉ mở tivi bật đài nào đó cũng có thể nhìn thấy hình ảnh của cô, với mức độ tuyên truyền như hiện tại thì Lãnh cung ung dung tăng vọt một đường.

Người trong nghề trong nghề trông cửa, người ngoài nghề xem náo nhiệt*.

* 内行人看门道, 外行人看热闹: Ý là đối với một sự việc người có kinh nghiệm trong nghề sẽ nhìn ra được bề chìm, còn người bên ngoài chỉ nhìn được bề ngoài

Người hiểu biết đều biết là cách độc đáo của đoàn làm phim, từ nhiều phương diện đều rất mới mẻ độc đáo, đưa Lãnh cung hồi sinh từ cõi chết nhưng người không hiểu lại chiếm đa số, họ đều nghĩ bộ phim rất thần kỳ.

Vì vậy hiệu ứng Lãnh cung vang dội hơn.

Càng nhiều người xem, một đoạn ngắn buồn triền miên, một đoạn ngắn cầu lại không được, sau đó chuyển sang hắc hóa khiến cho ai ai cũng mong chờ nội dung phim.

Tuy rằng không ít người vẫn là fan sách nhưng họ cũng tò mò giơ tay bày tỏ sự tò mò, phía dưới bài tuyên truyền trên Weibo chính bắt đầu chỉ có bình luận của fan diễn viên chính rất đa dạng nhưng chưa đầy hai ngày thì cư dân mạng đổ xô vào.

Đám cư dân mạng điên cuồng spam đầy hình ảnh đủ mọi biểu cảm, video hài hước.

Về phần fan sách, họ đã sớm quay xe đứng về phía Tần Trăn Trăn, gõ bàn phím hò hét:

- DM, Nguyên Ngọc ôm mẹ đi! Fan mẹ yêu con!

- Xin lỗi vì lúc trước đã nói Tần Trăn Trăn chỉ thích hợp diễn vai ngốc nghếch trong sáng, mình tự vả mặt, Nguyên Ngọc chiếm lấy em đi aaaa!

- Trước khi xem: Mấy người có cần phải vậy không? Sau khi xem: Đây mới là Nguyên Ngọc mà tôi hi vọng, xông lênnnn, gϊếŧ chết cái tên hoàng thượng kiaa!

- Lãnh cung thật sự là bộ phim truyền hình cải biên thành công nhất trong năm nay, vị thần quay trở lại, chúng ta nói sơ qua dàn diễn viên, mỗi diễn viên được lựa chọn đều rất phù hợp, nói đến diễn xuất: hoàng thượng, tướng quân, Nguyên Ngọc, thái hậu, Diêu quý phi, xin lỗi chứ tôi tự nhiên không tìm được ai diễn xuất không tốt, thật sự rất rất rất giống trong sách!

- Fan sách rất hài lòng, tối hôm qua xem Nguyên Ngọc giải quyết phía Diêu quý phi, quả là kinh thiên động địa.

Tuyên truyền chưa đến hai ba ngày, cách nhìn nhận vấn đề của các doanh tiêu hào và thủy quân trên cơ bản đều như nhau.

- Lần đầu tiên Tần Trăn Trăn phá vỡ hình tượng ngây thơ ngốc nghếch, diễn xuất vượt bậc.

- Lãnh cung nhận được tỷ suất người xem một cách kỷ lục.

- Bộ phim truyền hình cải biên tốt nhất trong năm nay đã được ra mắt.

Tần Trăn Trăn nhìn cách tuyên truyền ngay từ đầu còn suy nghĩ rằng nó có ích hay không nhưng chỉ qua vài ngày, không cần suy nghĩ, hoàn toàn có ích, bộ phim này ngay từ khi mới bắt đầu đã không trải qua bất kỳ tuyên truyền nào, thậm chí phía đoàn làm phim còn ra sức ém nhẹm tin tức, sau khi công chiếu đến tập bảy thì hoàn toàn bùng nổ.

Trên mạng thậm chí còn nhấc lên một làn sóng: Đêm này bạn xem Lãnh cung không?

Không ít người trẻ trên mạng đều bày tỏ họ đã nhiều năm không xem phim truyền hình nhưng lần này nhân dịp năm mới sẽ ở nhà xem ti vi, sẵn tiện ở bên ba mẹ, sau khi bình luận này xuất hiện không biết tại sao lại leo lên hotsearch, không ít người đều vào bày tỏ suy nghĩ của mình.

Có người nói: quả thật đã nhiều năm không ở bên ba mẹ ăn một bữa cơm, cùng nhau xem TV.

Có người cũng nói: Trước giờ luôn bận rộn công việc, chợt muốn về nhà thăm ba mẹ.

Những lời bình luận như vậy rất nhiều, cuối cùng phía đoàn phim và Tần Trăn Trăn cũng chia sẻ lại những bài đăng Weibo, còn thêm hình ảnh hi vọng mọi người bận rộn cũng đừng quên chăm sóc bản thân, quan tâm người nhà, lúc rảnh rỗi ở bên ba mẹ nhiều hơn, tất nhiên có thể cùng xem Lãnh cung là tuyệt vời nhất.

Lời này ngoài mặt là lời nói đùa nhưng ngược lại cũng là một lời quan tâm ấm áp đối với khá khá cư dân mạng không thể trở về nhà, có những người thuộc trường phái hành động trực tiếp tuyên bố năm nay không tăng ca, trở về nhà cùng ba mẹ xem tivi.

Hotsearch lần lượt xuất hiện, bắt đầu từ ngày tuyên truyền từ dưới đi lên, tất nhiên cũng không thiếu người chống đối, chỉ là xen lẫn trong fan và thủy quân nên nhanh chóng bị đè xuống.

Tần Trăn TRăn càng bận rộn hơn, lịch trình vốn dĩ đã được sắp xếp từ trước trải qua muôn vàng đổi thay nên phải sửa, năm ngoái Tần Trăn Trăn thậm chí còn tham gia một kỳ phỏng vấn và chương trình cho nên đối mặt với các loại phỏng vấn này đã quá thành thạo, trò chuyện vui vẻ, không có chút giống người có áp lực, thể hiện chừng mực làm cho người dẫn chương trình cực kỳ thoải mái.

Sau khi kết thúc người dẫn chương trình còn lôi kéo Tần Trăn Trăn chụp ảnh, còn khen ngợi cô là một nghệ sĩ có EQ rất cao, hi vọng có cơ hội sẽ tiếp tục hợp tác.

Tần Trăn Trăn mỉm cười gật đầu đồng ý, Quý Lộ ở phía sau đi tới nhỏ giọng nói:

"Trăn Trăn, Lục lão sư tới."

Nói xong Quý Lộ chỉ chỉ về phía Lục Như Vân, Tần Trăn Trăn nhìn theo tay Quý Lộ chỉ, Lục Như Vân đang mặc áo khoác đứng cách đó không xa, cô ấy bình tĩnh nhìn cô, nét mặt thản nhiên.

Người dẫn chương trình nhìn thấy Lục Như Vân nên chào Tần Trăn Trăn rồi rời đi.

Lục Như Vân bước trên giày cao gót đi đến bên cạnh Tần Trăn Trăn, dò hỏi:

"Lát nữa em còn có việc gì nữa không?"

Tần Trăn Trăn mệt mỏi xoa xoa thái dương:

"Kết thúc rồi, ngày mai đã là ngày năm mới, chị Mạnh cho em về nghỉ ngơi sớm."

Lục Như Vân khẽ gật đầu:

"Ừm."

Chờ Tần Trăn Trăn thay quần áo tẩy trang xong liền cùng Lục Như Vân lên xe.

Sau khi Tần Trăn Trăn lên xe liền dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, vốn dĩ chỉ định chợp mắt một chút nhưng không ngờ lại ngủ quên, hai ngày trước cô chỉ ngủ được bốn tiếng cho nên đã sớm buồn ngủ không chịu nổi, bây giờ được thả lỏng, lắng nghe bài hát êm tai, điều hòa ấm áp phả lên người làm cho cô tiến vào mộng đẹp.

Lục Như Vân lái xe đến dưới nhà, quay đầu nhìn lại Tần Trăn Trăn, người này đã gầy hơn cả lúc đóng phim, cằm nhọn đi, dưới mí mắt còn có quầng thâm mắt mờ mờ, đầu ngón tay của cô dịu dàng vuốt ve phía dưới mí mắt của Tần Trăn Trăn.

Không lâu sau, điện thoại chợt rung lên, Lục Như Vân nhìn tên của Hạ Song Song trên màn hình.

- Đêm nay cậu thật sự không cần tụi mình đến sao?

Năm ngoái, cơm tất niên đều là cô cùng Chương Y Dao ăn cùng Lục Như Vân, mặc dù năm nay có Tần Trăn Trăn ở bên nhưng dạo gần đây Tần Trăn Trăn bận rộn cho nên cô lo Lục Như Vân ở nhà một mình nên mới hỏi như vậy.

Lục Như Vân mím môi trả lời:

- Không cần đâu, Dao Dao sao rồi?

Hạ Song Song:

- Cũng tạm ổn, gần đây Thu Hàn đã trở về phải không, mình không có qua, không chừng Thu Hàn trở về hai người họ có thể hòa hợp lại, mình đến lại làm bóng đèn.

Lục Như Vân thở dài:

- Ừm.

Vừa trò chuyện xong, Tần Trăn Trăn đã mở mắt, Lục Như Vân quay sang nhìn cô, giọng dịu dàng nói:

"Em dậy rồi?"

Tần Trăn Trăn mơ màng vài giây rồi quay đầu nhìn Lục Như Vân, mặt mỉm cười:

"Như Vân, em ngủ quên."

Cô vừa mới tỉnh giọng nói nũng nịu không trong trẻo như bình thường, có chút bám người, Lục Như Vân cực kỳ thích âm thanh này, nghe thấy cô liền xao động.

Tần Trăn Trăn chớp chớp mắt, vẻ mặt đã tỉnh, Lục Như Vân không nhịn được hôn lên má cô rồi mới xuống xe.

Gió lạnh xông vào xe, Tần Trăn Trăn bị thổi tỉnh.

Trong nhà không có nấu nướng do tối nay các cô chuẩn bị qua nhà ba mẹ Tần Trăn Trăn ăn cơm tất niên, quà cũng đã sớm chuẩn bị sẵn, thật ra dựa theo tập tục của thành phố A năm đầu tiên kết hôn cần phải đến nhà từng người thân tặng quà nhưng thân phận đặc biệt của Tần Trăn Trăn nên miễn được bước này, chỉ mua quà cho ba mẹ.

Lục Như Vân đặt các hộp được đóng gói kỹ lưỡng vào cốp sau xe, quay trở về phòng liền thấy Tần Trăn Trăn đang thay quần áo, Tần Trăn Trăn mặc váy bông, khóa kéo bị kẹt lại, cô nhìn gương nhíu mày, Lục Như Vân đi đến sau lưng cô, giúp cô kéo khóa lên, chiếc váy thắt eo, tôn lên chiếc eo thon của cô, chưa đầy một vòng tay. Tần Trăn Trăn xoay xoay hai vòng trước gương, rất hài lòng.

"Như Vân, chị mặc bộ nào?"

"Hay là chị mặc chiếc áo khoác lần trước em mua ở thành phố H cho chị? Cái đó rất đẹp."

Lục Như Vân lắc đầu:

"Không được, quá chói."

Chiếc đó là tiêu chuẩn thẩm mỹ của Tần Trăn Trăn, chiếc áo dạ dài màu đỏ, trước ngực còn thêu hai đóa hoa, Tần Trăn Trăn mua về Lục Như Vân chỉ mặc một lần rồi không chịu mặc nữa.

Tần Trăn Trăn lại không đồng ý:

"Chói thì có gì mà sợ, tết nhất nên mặc màu sắc tươi tắn vui vẻ."

Lục Như Vân bị nói á khẩu, không trả lời được. Đợi Tần Trăn Trăn lấy chiếc áo từ trong tủ ra, chọn cho Lục Như Vân chiếc áo sơ mi và quần ống rộng phối với chiếc áo khoác.

Tần Trăn Trăn nhìn Lục Như Vân có vẻ miễn cưỡng, cô đặt quần áo lên tay Lục Như Vân nói:

"Chị mau thay đi."

Đợi đến khi Lục Như Vân bước ra hai mắt Tần Trăn Trăn liền phát sáng.

Lục Như Vân thật sự ít mặc quần áo sáng màu, ban đầu Tần Trăn Trăn kiếm trong tủ quần áo của Lục Như Vân cả nửa ngày cũng không tìm được gì ngoại trừ những bộ quần áo tối màu, nhưng trong khoảng thời gian này cô dần dần thêm vào không ít.

Thật ra Lục Như Vân rất hợp màu đỏ, từ dáng người đến làn da trắng, mặc đồ màu đỏ không biết đẹp đến mức nào.

Lục Như Vân thấy Tần Trăn Trăn cả buổi không nói, cô bèn đi đến bên cạnh hỏi:

"Kỳ lắm sao?"

Tần Trăn Trăn nhìn thấy dáng vẻ thiếu tự tin hiếm hoi của Lục Như Vân liền mím môi cười, nói:

"Rất kỳ quái."

"Quái nào lại đẹp thế."

Lục Như Vân lườm cô, cười cười:

"Đi thôi."

Tần Trăn Trăn đi theo sau Lục Như Vân lên xe.

Đây là lần thứ hai Lục Như Vân theo cô về nhà, lần trước là khi hai người sắm vai mới cưới, không nghĩ bây giờ hoàn toàn là thật, chỉ ngắn ngủi mấy tháng, phương hướng cuộc đời lại có sự khác biệt.

Là loại cảm giác thật sự không thể tin nổi, Tần Trăn Trăn dựa lưng vào ghế, Lục Như Vân vẫn trò chuyện câu có câu không, tin nhắn điện thoại đều muốn nổ tung, cô chỉ mở đại một nhóm thì trong đó đều là chúc mừng năm mới, cô chỉ cười cười, tay đặt lên tay Lục Như Vân, lòng ngực ấm áp ngọt ngào.

Đèn đường đã bật, người đi trên đường tụm năm tụm ba hoặc một chiếc xe từ bên cạnh lướt qua, Tần Trăn Trăn nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ đã giăng đèn kết hoa, cô chợt nhớ lại khi còn bé, khi đó cô thích tết nhất, mỗi khi đến kỳ nghỉ đông, bàn tay nhỏ bé sẽ đếm ngược, cô kể chuyện này cho Lục Như Vân nghe, hồi còn nhỏ mình thật buồn cười:

"Chị không biết đâu, khi còn nhỏ em thích tết nhất, bởi vì sẽ được nhận biết bao nhiêu quà tặng."

Cũng vì từ nhỏ đã xinh đẹp cho nên họ hàng trong nhà đều thích cưng chiều cô, mỗi dịp năm mới gặp nhau luôn cho cô rất nhiều món đồ chơi nho nhỏ mới lạ, khi đó còn nhỏ cũng thích diễu võ dương oai với chúng bạn, cho họ xem để thỏa mãn ánh mắt hâm mộ của họ, Tần Trăn Trăn nghĩ đến lòng hư vinh khi đó liền không nhịn được bật cười thành tiếng.

Lục Như Vân lắng nghe cô luyên thuyên, sau đó nghiêng đầu nói:

"Trăn Trăn, giúp chị lấy túi xách."

Tần Trăn Trăn nghi ngờ nhưng vẫn quay đầu lấy túi xách ở ghế sau cho Lục Như Vân:

"Sao vậy?"

Lục Như Vân cụp mắt xuống:

"Em mở ra xem xem."

Trái tim Tần Trăn Trăn chợt đập nhanh hơn, sau đó cười nói:

"Sao đây, chị chuẩn bị quà cho em à?"

Lục Như Vân Ừ một tiếng rất khẽ.

Lòng bàn tay Tần Trăn Trăn đổ mồ hôi, rõ ràng cô từng nhận được rất nhiều quà, đã sớm qua cái tuổi kích động khẩn trương nhưng giây phút này trái tim vẫn không nhịn được đập nhanh hơn, nhanh hơn nữa.

Cô mở túi ra.

Nhìn thấy chiếc hộp nằm trong túi.

Đúng lúc xe đã đến dưới khu nhà, Lục Như Vân dừng xe dưới một ngọn đèn đường, Tần Trăn Trăn chớp chớp mắt nhìn chiếc hộp trước mặt:

"Nó là gì vậy?"

Lục Như Vân cầm lấy chiếc hộp, mở ra, Tần Trăn Trăn nhìn thấy hai chiếc nhẫn đặt trong hộp, dưới ánh đèn đường trở nên lấp lánh, đầu óc của cô nổ vang, cô không biết làm sao, chỉ cắn khóe môi, đôi gò má đỏ ửng.

Vốn dĩ từ ban đầu các cô chỉ là hợp đồng hôn nhân, cũng không có bất kỳ nghi lễ gì, thậm chí cũng chưa từng mua nhẫn kết hôn, cũng là nghĩ không cần thiết, đợi đến khi ly hôn sẽ phiền phức, chưa từng nghĩ sẽ đi cùng người kia đến suốt đời.

Lục Như Vân thận trọng kéo tay Tần Trăn Trăn, dịu dàng nói:

"Chị đã sớm chuẩn bị sẵn sàng nhưng vẫn luôn chưa có được cơ hội thích hợp. Trăn Trăn, em nói chuyện em vui nhất là nhận được quà vào năm mới."

"Chuyện chị vui nhất là đời này có thể gặp được em."

Cô nói xong liền mỉm cười với Tần Trăn Trăn, Tần Trăn Trăn cắn môi, vành mắt đỏ ửng, tư thế kiêu ngạo như một nữ vương, nhìn thấy Lục Như Vân vẫn không nhúc nhích liền hối thúc:

"Chị còn không giúp em mang vào!"

Lục Như Vân khẽ cười, dưới đèn đường, trong xe, cô đối diện với ánh mắt trong trẻo của Tần Trăn Trăn, chậm rãi đẩy chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô ấy. Tần Trăn Trăn cảm nhận được sự lạnh lẽo trên ngón tay, không kìm nén nổi niềm hạnh phúc vô bờ trong lòng, cả người tràn đầy sức lực, cũng không lâu sau trong xe vang lại âm thanh.

"Trăn Trăn, chờ... chờ... lớp trang điểm bị phai."

"Vậy lát trang điểm lại."

"Trăn... Ưʍ..."

----Hết chương 103---

Ps. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!^^