Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hồn Hoa

Chương 6: Vương Khải Minh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô bé này cũng thật nhạy bén, thứ đang di chuyển lung tung đó chính là hai thuộc hạ thân tín của hắn.

Ánh trăng chiếu xuyên qua tán cây còn lẻ loi vài chiếc lá để lại một màn ánh sáng mờ mờ trên mặt đất. Hai chiếc bóng một đen một trắng từ trên cây lao xuống quỳ một gối trước mặt Hoa Huyết.

"Chủ nhân."

Lưu Ly giật bắn mình, phản xạ có điều kiện nép sát vào người Hoa Huyết tìm cảm giác an toàn.

"Đứng lên đi."

Y Hàn, Y Thiên đứng dậy, thứ để ý đầu tiên chính là hình ảnh gà mẹ che chở cho gà con và hai bàn tay đang nắm chặt, trong lòng nổi lên nghi hoặc. Liếc nhìn nhau, chủ nhân từ khi nào thì có bộ dáng giống như thế này. Kì quái.

Lưu Ly thở phào nhẹ nhõm, thì ra là thuộc hạ của Hoa Huyết, làm tim cô muốn rớt ra ngoài. Hoa Huyết nói ấn kí giữa mi tâm chính là nguyên hình vậy thì hai người có ngoại hình giống hệt nhau này chính là cây phong rồi còn gì. Chiếc lá phong đỏ đỏ vàng vàng ở mi tâm nhìn cũng rất đẹp mắt, vì không phải là người hoa nên hai người này đẹp theo kiểu nam tính, tóc cũng không dài, rất có mùi vị đàn ông. Đâu giống như ai kia ngay cả phụ nữ còn phải ganh tị.

Hoa Huyết trừng mắt nhìn hai thuộc hạ, nhìn cái gì hả? Giọng nói uy nghiêm pha một chút băng ở Nam Cực vang lên.

"Có chuyện?"

Y Hàn ho khẽ hai tiếng, tự nhiên như không dời ánh mắt đi chỗ khác.

"Công chúa U Linh đang cho người truy tìm chủ nhân, người phải cẩn thận."

"Còn gì nữa không?"

Đến lượt Y Thiên tiếp lời, thật ra cũng không có chuyện gì quan trọng, thấy chủ nhân vào rừng nên kiếm cớ đến làm phiền luôn tiện xem kí chủ của nhân là ai. Không ngờ lại là cô bé này.

"Người trong tộc đều biết chủ nhân đã thoát ra khỏi phong ấn đang đợi chủ nhân về, người bớt chút thời gian về xem sao."

"Ta biết rồi, khi nào có thời gian thì sẽ về. Còn chuyện gì nữa không?"

Y Hàn, Y Thiên đồng loạt lắc đầu.

Hai người họ tuy không phải là người trong Hoa tộc nhưng đi theo chủ nhân đã mấy trăm năm nay. Chủ nhân không chỉ là Thánh chủ của Hoa tộc mà còn là chủ của rừng thiêng, người được thừa hưởng sức mạnh của thần rừng. Ngoài con người, chủ nhân có thể điều khiển được vạn vật của tự nhiên.

"Tạm thời hai ngươi thay ta để ý mọi chuyện trong Hoa tộc một thời gian, chờ khi nào ta về rồi sẽ tính sau."

"Vâng."

"Còn nữa từ nay nha đầu này là tiểu thư của hai ngươi, muốn tìm ta cứ việc đi tìm nha đầu này."

"Thuộc hạ đã rõ."

Y Hàn, Y Thiên lại len lén nhìn Lưu Ly, chỉ sợ một ngày nào đó cô nhóc này sẽ không còn là tiểu thư mà trở thành Thánh mẫu của Hoa tộc, chủ mẫu của họ.

"Đi thôi."

Hoa Huyết kéo tay Lưu Ly tiếp tục đi sâu vào rừng.

"Hai người họ..."

"Áo đen là Y Hàn, áo trắng là Y Thiên. Phải nhớ cho kĩ, đừng quên."

Lưu Ly không hiểu tại sao khi nói chuyện với cô Hoa Huyết có chút gì đó dịu dàng, nhưng khi nói chuyện với thuộc hạ lại lạnh như băng. Dù sao hắn quen cô còn chưa tới hai ngày.

Thật ra Hoa Huyết là một người rất lạnh lùng, tàn nhẫn. Không biết hắn đã tắm máu khu rừng này bao nhiêu lần. Mấy trăm năm nay người hắn đối xử có chút dịu dàng chỉ có mình Lưu Ly, không phải hắn có tình cảm gì đặc biệt với cô mà ở cô có cái gì đó khiến hắn không thể lạnh lùng hay tàn nhẫn. Tất nhiên trừ những lúc Lưu Ly không nghe lời chọc cho con ác quỷ ngủ say trong người hắn thức dậy.

Dừng lại trước thác nước chảy xuống từ trên vách núi cao dựng đứng, bọt nước trắng xóa tan ra giữa hồ. Cô cũng từng đến đây vài lần, nước trong hồ rất đặc biệt, ngay cả mùa hè mà vẫn lạnh như băng.

"Tới đây để làm gì?"

Hoa Huyết ngồi xuống bên mép hồ đưa tay chạm vào mắt nước lạnh băng, ngón tay ở trên mặt nước khẽ động đậy.

"Anh làm gì vậy? Nước trong hồ rất lạnh."

"Tôi biết."

Mặt hồ gợn sóng lăn tăn rồi mạnh dần, giữa mặt hồ dần xuất hiện một xoáy nước đen ngòm.

Hoa Huyết đứng dậy nắm lấy tay Lưu Ly kéo đi.

"Đi đâu?"

Lưu Ly chôn chân tại chỗ nhất quyết không chịu di chuyển.

"Có tin tôi bế em ném vào hồ không?"

Lưu Ly rùng mình, nước trong hồ lạnh như vậy, bị ném vào đó cô chắc chắn biến thành cá đông lạnh. Biết thế cô đã không đi theo vào rừng rồi, hối hận cũng đã muộn, Lưu Ly ngoan ngoãn bước đi.

A... không thể tin được, cô đang bước đi trên mặt nước mà không hề bị chìm.

Cả hai cùng đi vào xoáy nước, hai người vừa biến mất mặt hồ lại phẳng lặng như chưa có gì xảy ra.

Hình như cô không phải đi xuống hồ mà đi vào một tòa cung điện cực kì lộng lẫy, theo lối kiến trúc Châu Âu pha trộn một chút hiện đại lại mang dáng dấp cổ đại, dưới sàn lát đá thạch anh đen huyền bí. Không gian thoang thoảng hương hoa kì lạ mà tối hôm qua ở trong rừng cô ngửi được, mùi hương này có trên người Hoa Huyết và giờ nó lan sang cả người cô, cứ như cô vừa mới ướp hương.

Hoa Huyết nói đó hương thơm của huyết hoa, còn đóa hoa phát sáng trên tay cô lại không có mùi gì cả.

Một đóa hoa hữu sắc mà vô hương a.

"Đẹp thật."

"Em là người đầu tiên được phép vào đây."

"Đây là đâu?"

"Nhà của tôi, nếu không có chú thuật thì sẽ không vào được."

Theo chân Hoa Huyết đi đến một căn phòng lấy hai màu đen đỏ làm chủ đạo. Ở giữa căn phòng rộng lớn đặt một chiếc giường đế vương màu đen to bồng bềnh. Không nói cũng biết đây là phòng ngủ của ai.

"Sao lại đến đây?"

"Tôi cần bế quan ba ngày, em không ngủ được thì có thể đi tham quan xung quanh. Sáng mai ra khỏi hàn đàm sẽ có người đưa em ra khỏi rừng, lúc tôi không ở cạnh, em không được vào rừng có biết không?"

Lưu Ly gật đầu rồi lại lắc đầu, cô không hiểu gì cả.

"Đơn giản mà nói tôi đang bị người ta truy sát, trên người của em có mùi hương của tôi không cẩn thận sẽ có cơ hội đi đàm đạo với Diêm Vương gia."

Thế này mà đơn giản sao? Anh bị truy sát thì liên quan gì đến tôi?

"Làm sao để ra khỏi đây? Nơi này ở trong một không gian khác dưới hàn đàm mà."

Hoa Huyết cầm lấy tay Lưu Ly, dùng ngón tay mình viết vào lòng bàn tay cô một dòng chữ dài nhưng rất dễ nhớ, cứ như nó đã theo mọi đường nét Hoa Huyết viết ra in sâu vào đầu cô.

"Đừng cho ai biết, đó là chú thuật để ra vào chỗ này."

Lưu Ly gật đầu. Nơi này rộng lớn lại yên tĩnh, cô rất thích, nếu sau này cô không trả kịp tiền nhà bị chủ nhà đá ra đường ở thì có thể đến đây sống. Không tệ chút nào đâu.

"Sách đó tôi có thể đọc không?"

Khi cô bước vào căn phòng này thứ làm cô chú ý nhất chính là giá sách cao đến trần cung điện, nhiều như vậy cô có thể thỏa thích mà gặm nhấm.

Hoa Huyết gật đầu, đọc nhiều cũng tốt.

"Có thể, đó là chú thuật và thuật điều khiển tự nhiên, đọc rồi thử thực hành xem sao. Những quyển dưới cùng là đơn giản nhất, bắt đầu từ đó sau này em có thể dễ dàng kiểm soát sức mạnh của mình."

Hoa Huyết đi tới gần giá sách, cúi người xuống chọn một quyển đưa cho Lưu Ly.

"Đơn giản nhưng không hề dễ dàng, nếu em học những thứ này không xong thì đừng mơ tưởng tới những thứ cao siêu hơn."

"Tôi sẽ cố gắng, anh cứ đi bế quan đi."

Nghe như cao thủ võ lâm trong phim, cái cuộc sống này càng lúc càng buồn cười.

Hoa Huyết không nói gì thêm đi ra khỏi phòng tiện tay đóng cửa lại.

Lưu Ly thả mình nằm trên giường, cô bây giờ đã không con là người nữa rồi. Nhập gia tùy tục, ít ra cô phải biết một người hoa có thể làm được gì.

Quyển sách Hoa Huyết đưa cô đọc thật sự rất khó hiểu, thôi kệ cứ nhét vào đầu rồi tính sau.

Học là phải đi đôi với hành, Lưu Ly ngồi trong vườn trường học theo Hoa Huyết cảm nhận hơi thở của vạn vật xung quanh luôn tiện điều khiển dây thường xuân bên ngoài cổng trường, nhưng làm thế cũng không được. Mấy dây leo đó vừa đi được một đoạn đã quay trở về chỗ cũ, làm rồi mới biết khó, thế mà hôm đó Hoa Huyết trông rất ung dung tự tại.

"Cậu làm gì ở đây?"

Trong trường có ba vương tử làm không biết bao nhiêu thiếu nữ phải mơ mộng, người đầu tiên là Hạ Chấn Nam, tiếp đó là Vương Khải Minh và Âu Thần, ba chàng trai này không những đẹp trai, học giỏi mà còn là hộ hoa sứ giả của Lưu Ly. Đó là ba người tự nhận còn Lưu Ly có đồng ý hay không là cả một vấn đề. Người vừa lên tiếng chính là nhị vương tử Vương Khải Minh.

"Cậu thấy rồi mà còn hỏi, tôi đang ngồi thiền."

"Cậu định siêu độ cho Thi Thi à?"

Cũng có thể, dù sao cô cũng có một phần trách nhiệm trong đó.

Vương Khải Minh ngồi trên bồn hoa cách xa Lưu Ly năm bước chân, đó là quy định do Chấn Nam đề ra buộc cả trường phải tuân thủ. Không ai được phép lại gần Lưu Ly khi chưa có sự đồng ý của cậu ấy, tuy vô lí nhưng không thể không thực hiện, ai bảo người ta là đại thần. Với lại lúc Lưu Ly mới vào trường thường xuyên bị người ta bắt nạt, Chấn Nam cũng chỉ muốn bảo vệ Lưu Ly mà thôi.

"Theo cậu thì Thi Thi chết vì cái gì?"

Vương Khải Minh nhún nhún vai.

"Tôi làm sao biết được, quan tâm nhiều quá sẽ đau đầu."

Đúng vậy, quan tâm nhiều quá sẽ đau đầu. Giá như cô cũng có thể suy nghĩ đơn giản như Khải Minh.

"Cậu định lơ Chấn Nam đến bao giờ, Chấn Nam thật lòng với cậu."

"Chỉ một mình cậu ấy thật lòng thì ích gì, chúng tôi chỉ có thể là bạn. Tôi không muốn người khác nói mình trèo cao, mà người khác có không nói đi nữa tôi cũng chưa từng có ý định làm chuyện đó. Cuộc sống của tôi giờ đã đảo lộn cả rồi, tôi chỉ muôn sống bình yên qua ngày.Tôi không thể cũng không muốn chấp nhận Chấn Nam."

Trước đây không, bây giờ cũng không, sau này càng không.

Vương Khải Minh thở dài, Chấn Nam sao lại đi đặt hết tâm trí lên người Lưu Ly cơ chứ? Bao nhiêu cô gái xinh đẹp hơn Lưu Ly, gia cảnh tốt hơn Lưu Ly chạy theo thì không thèm đếm xỉa, lại tự mình mặt dày bám theo người ta hơn một năm trời cũng chẳng được người ta ngói ngàng tới.

Lưu Ly đứng dậy phủi phủi mấy ngọn cỏ non bám trên váy đồng phục.

"Vào lớp thôi, hết giờ nghỉ rồi."

Vương Khải Minh đứng dậy vào theo, vẫn duy trì khoảng cách năm bước chân như cũ. Người đυ.ng vào tâm can bảo bối của Chấn Nam sẽ có kết cục cực kì thê thảm.

Lưu Ly vào lớp trước theo sau là Vương Khải Minh , phía dưới có bao nhiêu cặp mắt nhòm ngó.

Người ta nghĩ gì cô không có quyền quản, cũng chẳng muốn quản. Lấy sách vở ra vùi đầu vào làm bài tập quẳng hết thế sự ra sau lưng.

Vương Khải Minh vừa đặt mông ngồi xuống ghế đã bị Hạ Chấn Nam tóm gọn.

"Sao cậu lại vào cùng Lưu Ly?"

Vương Khải Minh quay mặt lại đối diện với Hạ Chấn Nam, cười nói. Dáng vẻ này thật sự giống như muốn làm cho cả lớp tin rằng hắn và Lưu Ly có gian tình, còn vô cùng dịu dàng nhìn Lưu Ly nữa chứ.

"Theo cậu thì tại sao? Lưu Ly cũng đâu phải người của cậu."

Hạ Chấn Nam đen mặt, hắn biết tên này chỉ có ý muốn chọc tức hắn nhưng đừng có nhìn Lưu Ly với ánh mắt đó.

"Cậu muốn tự nói hay muốn tớ dùng biện pháp mạnh mới nói?"

Đây chính là hình tượng điển hình cho những kẻ thấy sắc nghi ngờ bạn, thật đau lòng.

"Lưu Ly ngồi trong vườn trường ở nơi Thi Thi chết, tớ thấy lạ mới đến xem ai ngờ chỉ đang ngồi đó ngắm đất ngắm trời, hoàn toàn không biết sợ là gì."

Hôm qua khi phát hiện ra thi thể Thi Thi, nhìn mặt Lưu Ly trắng bệch còn tưởng là cô nàng này sợ nữa.

"Lưu Ly có sợ cũng không thể hiện ra ngoài, đừng nhìn bề ngoài mà phán xét."

"Vụ án đi vào bế tắc thật hả, không phải khu vực vườn trường có camera theo dõi hay sao?"

Cây bút trên tay Lưu Ly lệch qua một bên để lại một đường mực đen xấu xí. Sao cô có thể quên mất chuyện này, thế chẳng phải hình ảnh cô ra vào vườn trường trùng khớp với thời gian Thi Thi chết sẽ được ghi lại hay sao? Chắc không có đâu, nếu như thế hẳn là cô đã bị cảnh sát gọi đi lấy lời khai rồi. Nhất định Hoa Huyết đã làm gì đó mà cô không biết.

"Vô ích thôi, hình ảnh được ghi lại đều bị xóa sạch. Vì không điều tra được gì nên ba mẹ của Thi Thi gọi điện sang Nga cho ba mẹ tớ muốn họ về đây giải quyết, ngày mai là về tới rồi."

Hạ gia là gia tộc đứng ra mở trường Diamond, tài sản của gia tộc này nhiều đến nỗi lấy sớ Táo Quân liệt kê cũng không hết. Thế mới nói Hạ Chấn Nam là cậu chủ của cả Diamond, trong trường không ai không biết, thầy hiệu trưởng chỉ là ma nơ canh còn Hạ Chấn Nam mới là người đứng ra giải quyết việc lớn việc nhỏ của Diamond.

Lưu Ly thở phào nhẹ nhõm, cảm giác phải che giấu thứ gì đó thật không tốt chút nào. Nếu thời gian có thể quay trở lại cô sẽ không hôn đóa hoa đó. Nhưng cuộc sống này làm gì có chữ nếu, cô tự làm tự chịu thôi.

Mười giờ tối, Lưu Ly đi một mình trên đường, đèn điện hai bên đường mờ mờ sáng đủ để thấy đường đi, thường ngày vào giờ này còn rất nhiều người qua lại không hiểu sao hôm nay lại vắng tanh.

Phía sau vang lên tiếng bước chân, một cảm giác bất an chợt ập đến, Lưu Ly nhíu mày bước nhanh hơn, theo đó tiếng bước chân sau lưng cũng nhanh lên.

Không lẽ hôm nay cô gặp phải yêu râu xanh? Mặc kệ là thứ gì Lưu Ly chuyển từ đi sang chạy, đến nơi đông người thì không sao nữa rồi.

Sau lưng vang lên tiếng cười trầm đυ.c, tiếng bước chân của người đàn ông đó cũng nhanh lên càng lúc càng tiến lại gần.

Lưu Ly chỉ là một cô gái muốn chạy thoát người đàn ông phía sau đâu có dễ, chỉ mới chạy một đoạn đã bị bắt lại ném thẳng vào tường.
« Chương TrướcChương Tiếp »