Chương 31: Con Người Mới, Thân Phận Mới​

Máy bay đáp xuống sân bay ngay phía sau biệt thự Hạ gia, Hoa Huyết và Lưu Ly dẫn theo ba người bước xuống, bên ngoài tất cả người làm đều nghiêm chỉnh trật tự xếp thành hai hàng đứng chờ sẵn, họ nhận được thông báo hôm nay chủ tịch, phu nhân và cả thiếu gia sẽ về. Tuy không hiểu chủ tịch và phu nhân vội vội vàng vàng vừa đi từ lúc sáng đến chiều tối lại trở về là đã xảy ra chuyện gì, nhưng có ai cho họ biết, ba người đàn ông và cả hai cô gái xinh đẹp đến mức làm cho bọn choáng váng đầu óc này là ai không? Chủ tịch, phu nhân và cả thiếu gia đâu?

“Chú Trương, chú vẫn khỏe chứ?”

Nhìn ánh mắt nghi hoặc lẫn kinh ngạc của chú Trương, không cần hỏi cô cũng biết là chú không nhận ra mình. Cô không phải lần đầu đến biệt thự của Hạ gia, đối với chú Trương tuy không thân nhưng cũng xem như là có quen biết.

“Con là Lưu Ly.”

Lưu Ly thở dài, không khỏi mở miệng nhắc cho người được gọi là chú Trương nhìn ra được mình là ai.

Trương Hoài Nghiêm sửng sốt, Lưu Ly dĩ nhiên là ông biết, thiếu gia thích cô bé này, người người trong Hạ gia có thể chưa từng gặp mặt nhưng tên tuổi của Lưu Ly vẫn là có nghe đến. Trước khi đi Hawaii, Quỳnh Nhi tiểu thư thường xuyên đưa Lưu Ly đến biệt thự, chủ tịch và phu nhân dường như cũng đối xử rất đặc biệt với cô bé không có bối cảnh gia thế này. Là một quản gia quán xuyến hết việc trên việc dưới của Hạ gia, ông rất tự tin với trí nhớ của mình, hơn một tuần trước Lưu Ly dù có đẹp cũng không đến nỗi sắc nước hương trời như hiện tại.

Hoa Huyết nhíu mày, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo quét một vòng quanh đám người làm trước mắt, ánh mắt dừng lại trên người quản gia còn đang đắm chìm trong suy nghĩ. Những chuyện thế này để Hạ Hướng ra mặt sẽ tốt hơn, dù sao sau này Lưu Ly còn phải ở lại đây trong một thời gian khá dài, phải để cho đám người này biết được bổn phận của mình. Là người làm trong một gia đình có quyền có thế, mắt của bọn họ đã sớm cao hơn đầu, Lưu Ly trước đây như thế nào hắn tạm thời không có thời gian tra xét tìm hiểu rõ ràng, nhưng bây giờ cô đã khác trước. Lưu Ly là người của hắn, còn chưa đến lượt bọn họ có ý kiến. Toàn bộ đều là người làm của Hạ Hướng, nên để Hạ Hướng tẩy não, hắn không muốn làm khó thuộc hạ của mình.

Đám người làm tự nhiên thấy ớn lạnh trong người, mọi tâm tư đều giấu kín không dám để lộ ra ngoài, ở đây tất nhiên sẽ không thiếu người trước kia không coi Lưu Ly ra gì. Lén nhìn đôi nam nữ đi đầu, khoan hãy nói cô gái tuyệt mỹ kia có phải là cô bé mồ côi dễ bắt nạt ngày trước hay không, chỉ nhìn đến người đàn ông xinh đẹp đường hoàng bên cạnh này cũng đủ làm họ không dám hó hé. Ánh mắt đó rõ ràng là đang cảnh cáo bọn họ nhớ rõ mình là ai, người có thể tự nhiên như không bước xuống từ phi cơ riêng của Hạ gia, có cho thêm mười lá gan họ cũng không dám chọc vào, thân là người làm thấp cổ bé họng những nhân vật lớn như vậy họ trêu không nổi. Càng nghĩ bọn họ càng không dám lộn xộn, thành thật đứng yên chờ đợi ông chủ còn chưa xuống máy bay của bọn họ.

Trương Hoài Nghiêm cũng bị ánh mắt dọa chết người của Hoa Huyết làm cho tỉnh lại, cẩn thận nhìn Lưu Ly, đường nét trên gương mặt đúng là giống thật. Tự nhiên lại xinh đẹp thành thế này, ông không thể nhận ra cũng không thể trách ông được, ông với Lưu Ly chẳng qua là có quen biết, trước đó có giúp chủ tịch để mắt tới người thiếu gia thích mà thôi. Rất nhanh lấy lại bình tĩnh, Trương Hoài Nghiêm nở một nụ cười lễ phép mà không xa cách lên tiếng, đám người làm còn nhìn ra người đàn ông này không dễ chọc, ông là một quản gia không lẽ không nhìn ra được.

“Cháu thay đổi nhiều quá, suýt nữa ta cũng không nhận ra. Vị này là...?”

Phớt lờ ánh mắt và cả câu hỏi kia, Hoa Huyết quay người ra sau chậm rãi gọi người.

“Hạ Hướng.”

Hắn hoàn toàn không có hứng thú nói này nói nọ với quản gia phản ứng còn chậm hơn cả rùa kia.

Y Hàn, Y Thiên, Tiểu Sát đứng sau lưng không nói lấy một lời, những chuyện này chỉ là lông gà vỏ tỏi, mặc kệ đi, ba người họ cứ đứng ở ngoài mà nhìn là được rồi, chờ có án mạng rồi tham gia cũng không muộn.

Nghe thấy người đàn ông thần bí cứ như vậy mà gọi tên của chủ tịch nhà họ ra, tất cả đều há hốc mồm một lúc lâu, ánh mắt mong ngóng nhìn đoàn người tiếp theo vừa bước xuống máy bay. Trong lòng càng lúc càng hiếu kì không biết người đàn ông này rốt cuộc là ai.

Hạ Hướng không nhanh không chậm đi đến, lúc nãy ông phải ở lại dặn dò mấy người hoa đi cùng chủ nhân đến nhà trọ Lưu Ly ở dọn đồ, để đám người hoa này đi làm vẫn yên tâm hơn, sẽ không để lại dấu vết gì cho địch thủ. Theo sau Hạ Hướng còn có Phong Lan, Quỳnh Nhi và cả ba vị vương tử, năm người đi trước quá khí thế, họ đi theo sau ngoài có tác dụng làm nền ra thì chẳng có gì hơn, đi sau cho nó thoải mái.

Đúng là đám người hoa dưới tay Hoa Huyết làm việc rất có hiệu quả, đến nỗi khiến Lưu Ly suýt tức chết. Bọn họ ngoài sách vở và một số vật dụng, giấy tờ cần thiết phải giữ lại ra còn lại đều đem đồ của cô đi hỏa thiêu, biến căn phòng cô sống bao nhiêu năm thành một căn phòng trống đúng nghĩa. Sống ở đó lâu như vậy, mọi thứ trong nhà đều là tiền mồ hôi xương máu của cô, còn do chính tay cô chọn lựa bố trí, nói không có tình cảm là nói dối. Vậy mà bọn họ dám đem đốt hết, ngay cả một bộ quần áo cũng không chừa lại. Tất cả đều là tiền bọn họ có biết không? Ấy vậy mà người nào đó cũng chẳng có ý kiến gì, chỉ bảo đốt hết rồi thì mua lại, anh ta cũng không phải không có tiền, ngay cả chú Hạ và cô Phong Lan cũng ở một bên hùa theo Hoa Huyết. Đó là tiền của cô, cô xót được chưa hả? Người vừa sinh ra đã sống trong nhung lụa như anh ta làm sao có thể hiểu được. Xóa hết dấu vết cũng đâu cần phải làm đến mức này chứ, may mà chỗ cô ở là phòng trọ, ngoài cô ra còn có rất nhiều người sống ở đó không thì cô dám chắc đám người hoa thần kinh kia sẽ cho một mồi lửa thiêu sạch cho khỏe rồi.

“Tự mình giải quyết đám người này đi.”

Dùng Linh Tê chú truyền cho Hạ Hướng một câu, Hoa Huyết bình thản đứng im không làm gì nữa, đây là địa bàn của thuộc hạ mình, hắn vẫn nên để cho mặt mũi, hình tượng của Hạ Hướng được nguyên vẹn như ngày nào thì hơn.

Nhìn tình cảnh trước mặt, Hạ Hướng đại khái đã hiểu. Chủ nhân sẽ không quan tâm người làm của ông, chắc bọn họ lại nhìn Lưu Ly đến ngây ra còn có suy nghĩ hay hành động gì đó không phù hợp mới khiến chủ nhân bảo ông làm vậy. Cũng không thể trách họ được, ngay cả ông cũng vậy mà. Phất tay ý bảo bọn họ không cần lễ nghi rườm rà, ông sao dám nhận khi chủ nhân còn đang đứng ngay cạnh ông chứ, dù là người hoa hay người lá đều vô cùng coi trọng địa vị của mình. Sống ở thế giới loài người đã lâu, ông và vợ cũng không thể bỏ được những thứ đã ăn sâu vào máu thịt này. Người làm trong nhà đều được tuyển chọn đào tạo kĩ càng, ngàn người mới có được một người may mắn được ở lại, tỉ lệ còn thấp hơn cả khả năng trúng tuyển vào đại học nổi tiếng thế giới.

“Nhân lúc tất cả đều có mặt ở đây, ta có chuyện muốn thông báo, ta chỉ nói một lần, cẩn thận lắng nghe cho thật kĩ.”

Vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Hướng khiến cho đám người làm cảm thấy áp lực vô cùng nặng nề, đôi tai cố gắng dựng đứng, cả thở cũng không dám thở mạnh, yên lặng lắng nghe từng lời từng chữ của ông chủ. Làm việc ở Hạ gia lương cao ngất ngưởng, việc làm không khác gì những nơi khác nhưng phải cẩn thận gấp trăm ngàn lần, phạm phải sai lầm gì cảnh cáo trừ lương là việc nhỏ, đuổi việc mới là việc lớn. Thời buổi này đi đâu để tìm được một công việc tốt lương cao như ở Hạ gia chứ.

“Tiểu thư, bước lên trước một bước đi.”

Lưu Ly yên lặng làm theo, dù có chút không quen với tình cảm hiện tại cô cũng phải cố gắng thích ứng. Cô nghe nói trong Hoa tộc quy củ lễ nghi còn nhiều hơn thế này nhiều, ngày ngày đều phải đối mặt với chúng, đây chỉ là một phần nhỏ thôi, cô phải tập được thói quen của người ăn trước ngồi trên, nếu không sau này đến Hoa tộc sẽ làm Hoa Huyết mất mặt.

“Kể từ ngày hôm nay tiểu thư sẽ sống tại Hạ gia, cần phải làm gì và tuyệt đối không được làm gì các ngươi đều biết rõ. Ta không cần biết trước đây các ngươi đối với tiểu thư như thế nào, nhưng bắt đầu từ bây giờ, ngay tại giờ phút này các ngươi phải tuyệt đối cung kính với tiểu thư. Ta không hi vọng sẽ phải xử phạt bất kì người nào ở đây, và tất nhiên những hình phạt đó sẽ không nhẹ nhàng như trước kia. Nhớ kĩ, làm tròn bổn phận của bản thân, cuộc sống của các ngươi sẽ được bình yên.”

Đám người làm im thin thít, trong lòng giật mình không nhẹ. Thời thế thay đổi rồi, cô bé lọ lem đã trở thành công chúa, chủ tịch đã đứng ra cảnh cáo bọn họ, bọn họ nào dám làm gì nữa chứ, chỉ mong Lưu Ly đừng tính sổ chuyện trước đây thôi. Cũng thật không ngờ Lưu Ly may mắn đến vậy, nhưng cũng đúng thôi, với gương mặt kia đàn ông trên đời mấy ai có thể cưỡng lại được, có kim chủ chống lưng cũng là chuyện bình thường. Chủ tịch đối tốt với Lưu Ly chắc cũng chỉ là nể mặt người đàn ông bên cạnh Lưu Ly mà thôi. Gia đình chủ tịch đối với bọn họ không tệ, họ không muốn làm cho chủ tịch khó xử.

Suy nghĩ của bọn họ, cô làm sao lại không nhìn ra kia chứ, cũng đâu có gì sai, không có Hoa Huyết cô cũng chỉ là một đứa con gái còn tệ hơn cả bình thường. Ở một mức độ nào đó, Hoa Huyết quả thật chính là kim chủ của cô, chỉ khác cô không dùng sắc đẹp của mình để đổi lấy cuộc sống hiện tại, mà là phải trả giá bằng tất cả bình yên mà cô có. Trên môi Lưu Ly thoáng qua nét tươi cười nhợt nhạt, nhẹ nhàng mở lời.

“Hi vọng chúng ta sẽ chung sống hòa thuận.”

Cô cũng không muốn làm khó chú Hạ và cô Phong Lan.

“Vâng.”

Đám người làm cung kính trả lời.

Biểu hiện của họ làm cho Hạ Hướng vô cùng vừa lòng, cũng không đến nỗi hết thuốc chữa. Giải quyết chuyện này chẳng có gì khó nhưng ít nhiều cũng gặp phải phiền phức, trong số người đang đứng ở đây có không ít đã làm việc ở Hạ gia trên dưới mười năm, không có công cũng có sức, ông không muốn đối với họ quá quyết liệt.

“Hoài Nghiêm chuẩn bị phòng cho tiểu thư, căn phòng phía đông ấy. Được rồi, mọi người giải tán đi.”

Căn phòng phía đông? Đó là căn phòng lớn nhất, đẹp nhất, vị trí tốt nhất biệt thự. Ban công hướng ra vườn hoa, buổi sáng sương mù mông lung cùng với ánh nắng ban mai lúc sương chưa tan bao vây lấy căn phòng tạo nên cảm giác mơ màng huyền ảo, còn có vị trí đó khá yên tĩnh, không khí thoải mái mát mẻ, lúc chủ tịch mệt mỏi thường hay đến đó nghỉ ngơi. Như thế nào lại nhường cho người khác? Thật không biết người đàn ông kia có thân phận gì mà có thể khiến chủ tịch nể mặt đến mức này. Nhưng mà chủ tịch đã giao phó, ông chỉ cần làm tốt là được.

“Vâng, tôi làm ngay.”

Trương Hoài Nghiêm tính cùng đám người làm lui ra thì bị giọng nói của Tiểu Sát làm cho khựng lại.

“Ba, còn con nữa nha.”

Ba? Đừng nói là Trương Hoài Nghiêm mà ngay cả Hạ Hướng và những người còn lại cũng phải sững sờ. Thường ngày Tiểu Sát mở miệng ngậm miệng đều gọi Hạ Hướng là Hạ lão đầu, làm gì có chuyện dịu dàng nhỏ nhẹ gọi một tiếng "ba" mà còn là cái giọng như đang làm nũng kia nữa, quả thật là muốn gϊếŧ người mà.

Hạ Hướng khóe môi giật giật, trong lòng lại hân hoan, ông là người nhận nuôi Tiểu Sát, tên của nó cũng là ông đặt, tuy chỉ chăm sóc Tiểu Sát mấy năm nhưng tình cảm cha con không vì thế mà phai nhạt. Năm đó ông và Phong Lan theo lời của chủ nhân đi ra thế giới loài người điều tra tung tích của đại trưởng lão Phi La, không thể dẫn Tiểu Sát còn chưa kiểm soát được sức mạnh của hoa ăn thịt người, đành phải bất đắc dĩ giao cho hai cây phong kia chăm sóc thì hôm nay cả nhà bốn người của ông đã không phải xa nhau lâu như vậy, Chấn Nam cũng không cần nghi ngờ thân phận của chị nó. Phải nói một tiếng “ba” này làm cho ông rất mát lòng mát dạ, rất có cảm giác thành tựu. Y Thiên chăm sóc nó so với ông còn lâu hơn ấy thế mà nó cũng chỉ gọi là chú thôi, còn Y Hàn thì... thật sự không biết nên hình dung quan hệ của hai người như thế nào. Lúc gần lúc xa, thầy trò không đúng mà người yêu cũng chẳng phải, ông không biết nói sao cho phải nữa, Tiểu Sát có tình cảm với cái tên lạnh như băng kia chưa chắc đã là chuyện gì tốt.

“Con không về...”

“Tiểu Sát sẽ ở lại đây.”

Hoa Huyết cuối cùng cũng mở miệng vàng, không có người bảo vệ cô, hắn làm sao có thể yên tâm trở về xử lí sự vụ của Hoa tộc được. Một mình Hạ Hướng rất khó bảo vệ cô chu toàn, hắn không muốn cô gặp phải chuyện gì, dù là nhỏ nhặt nhất.

Hạ hướng hiểu ra lí do cũng không nhiều lời mà quay sang căn dặn quản gia.

“Chuẩn bị phòng của Tiểu Sát ngay cạnh phòng tiểu thư, còn nữa cho xe đưa hai vị thiếu gia về nhà.”

“Vâng.”

Trương Hoài Nghiêm lập tức đi làm việc, trong lòng càng thêm nghi hoặc về thân phận của người đàn ông thần bí kia. Còn cả cô gái gọi chủ tịch là ba kia nữa, ông không nhớ chủ tịch có con ở bên ngoài, hơn nữa còn lớn như vậy, phu nhân ở một bên còn cười cũng chẳng thấy khó chịu gì, đúng là càng ngày càng kì quái. Xem ra ông phải gặp riêng chủ tịch rồi, không biết rõ ràng ông thật sự rất khó làm việc, nhỡ có cái gì sai sót, hậu quả đó ông có thể không gánh nổi.

Rất nhanh liền có xe tiến đến đưa Vương Khải Minh và Âu Thần về nhà, mặc dù rất kinh ngạc về những gì đang xảy ra ở Hạ gia nhưng hai người biết, có chuyện hỏi được cũng có chuyện không, đành phải ôm theo thắc mắc cùng nghi ngờ mà lên xe trở về nhà của mình.

Người không liên quan rốt cuộc cũng đi hết, Hạ Hướng ở một bên dẫn đường đi vào biệt thự xa hoa lộng lẫy.

“Em đi nghỉ đi.”

Hoa Huyết đi nửa đường thì dừng chân, cô vừa mới tỉnh lúc sáng, còn ở trên máy bay lâu như vậy, sắc mặt có chút không tốt. Chuyện sau này cũng không cần cô phải lo, vẫn chưa đến lúc.

“Ừ.”

Nhẹ giọng đáp một tiếng, Lưu Ly liền theo Liễu Quỳnh Nhi và Tiểu Sát đi về phòng. Không cần cô lo chuyện của Hoa tộc cô mừng còn chẳng kịp, những thứ đó hiện tại nằm ngoài tầm năng lực của cô, cô vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lí để tiếp nhận, vẫn còn cần một thời gian ngắn nữa, chờ hạt giống dung nhập hết rồi hẵng tính.

“Chấn Nam, con cũng về phòng nghỉ ngơi luôn đi.”

Hạ Hướng nhân cơ hội nhắc nhở, từ khi lên máy bay cho đến giờ, Chấn Nam không chịu mở miệng nói với ông và vợ câu nào. Ông biết nó giận ông giấu nó, nhưng lúc đó ông cũng chỉ muốn tốt cho nó thôi. Để lát nữa ông lại đi nói chuyện với nó vậy.

Hạ Chấn Nam mím môi muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nhanh chân đuổi kịp ba cô gái đi trước.