Chương 26: Cô Ấy Là... Nhược Hy?

Nửa đêm, ánh trăng đỏ như máu tỏa sáng càng thêm mãnh liệt, bên ngoài khách sạn Pradise một cảnh tượng kì dị đang diễn ra. Ánh sáng đỏ mang theo linh lực kinh người không ngừng lao vào trong phòng tổng thống nơi Lưu Ly ở, lúc đầu ánh sáng chỉ như một khe suối nhỏ róc rách len lỏi vào trong, chưa đầy mười lăm phút sau nó đã như hồng thủy điên cuồng mà tràn vào. Theo thời gian, sắc đỏ bên ngoài nhạt dần, ánh trăng cũng ảm đạm đi, bằng mắt thường có thể thấy được vô cùng rõ ràng.

Hoa Huyết đứng bên giường hết nhìn tình trạng của Lưu Ly lại nhìn khắp phòng không khỏi trợn mắt ngây người nhìn. Quanh người hắn lúc này không phải là không khí vô hình vô sắc mà là một mảng lớn ánh sáng đỏ cô đọng đến mức hình thành những dòng khí lưu đặc quánh phân thành nhiều đường khác nhau xâm nhập vào người Lưu Ly. Bao mùa trăng đỏ đi qua đều kết thúc trong yên bình, nào giống như cô? Mỗi một tấc da thịt trên người Lưu Ly bằng tốc độ nhanh không thể tưởng tượng được mà liền lại, mới lúc nãy dây leo từ trong thân thể cô đi ra ngoài đã khiến cho thân hình cô bê bết máu, khắp người đều là vết thương, ngay cả hơi thở mỏng manh lúc đầu cũng đang dần hồi phục lại. Chẳng lẽ... ánh sáng của trăng đỏ cũng có khả năng trị liệu thân thể, phục hồi sinh mệnh? Không phải hắn chưa từng nghĩ đến khả năng thiên phú của huyết hoa, những người sở hữu sức mạnh của nó chỉ cần còn một hơi thở cũng có thể trong vòng mấy ngày phục hồi lại như cũ, nhưng nãy giờ chỉ mới có mười lăm phút cô đã gần giống như chưa từng bị thương, chỉ là hôn mê một chút. Nhanh như vậy cũng không phải là việc mà khả năng thiên phú có thể làm, đó là còn chưa nói đến Lưu Ly lúc này chỉ là một nửa người hoa, huyết mạch của huyết hoa trong người còn chưa dung hòa hết. Cảnh tượng này thật đúng là quỷ dị.

Nhưng Hoa Huyết sẽ không thể nào tưởng tượng được cảnh tượng mà hắn cho là quỷ dị ấy chỉ mới bắt đầu. Và đêm nay cũng là đêm đã thay đổi cả cuộc đời hắn, của cả cô và cũng là căn nguyên ọi đau khổ, hối hận của hắn về sau.

Lưu Ly trong mơ màng cảm thấy cả người lâng lâng như đang bay, cố gắng mở mắt ra nhìn mọi vật xung quanh, dần dần cô phát hiện nơi cô đang đứng, không, nói đúng hơn là đang bay không phải là thế giới loài người. Cô đang ở đâu đây?

Xung quanh cô bao trùm một màu đỏ không còn quỷ dị đáng sợ như lúc trước mà nhẹ nhàng ấm áp như có sự sống. Cô cảm thấy được trong cơ thể mình những sợi dây leo bé nhỏ không ngừng vươn lên, ẩn ẩn còn thấy những chiếc lá xanh mướt xòe ra phiến lá non nớt như đang đón ánh nắng mặt trời, đây là điều mà trước giờ cô chưa từng thấy, trông chúng vô cùng hưng phấn. Mà cô cũng cảm thấy vô cùng dễ chịu, sức sống tràn ngập, đem mọi đau đớn khi da thịt bị xé toạc trước đó hoàn toàn loại bỏ.

Thư giãn chưa được bao lâu Lưu Ly phát hiện ra một sự thật vô cùng kinh khủng, trên đỉnh đầu cô lúc này có vô số ánh sáng đỏ ngưng kết lại thành một đóa huyết hoa đỏ rực, xung quanh mây đỏ bồng bềnh trôi, cả không gian bao la vô tận dường như ngưng kết lại, dù cho cô có bước đi như thế nào cũng không thể tiến về phía trước. Từ đóa hoa cô cảm nhận được một sức mạnh to lớn đang điều khiển thân thể cô tiến về phía nó, nhưng chưa dừng lại ở đó, thân thể cô thế nhưng bị một đám mây xuyên qua, hòa tan và cuối cùng mới hội tụ lại. Mặt Lưu Ly trắng bệch như tờ giấy trắng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lạnh lẽo bắt đầu từ mười ngón chân chạy thẳng lên đầu. Cảm giác dần như chết lặng, cô chỉ biết trợn tròn mắt nhìn bản thân tan ra rồi tụ lại hết lần này đến lần khác, cho đến lúc đặt chân lên đóa huyết hoa mới dừng lại.

Trong khi Lưu Ly đang phiêu du trong một thế giới khác thì lúc này Hoa Huyết phải đối mặt với một sự thật mà hắn không thể nào ngờ tới.

Mi tâm Lưu Ly không giống như thường ngày, lấy đóa huyết hoa làm trung tâm, từ hai bên trái phải của nó dần xuất hiện thêm hai ấn kí khác. Bên trái là đóa Mạn Châu Sa đỏ như máu, bên phải lại tương phản một đóa hoa kì lạ trắng gần như trong suốt, nếu không chú ý thì sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy. Ba đóa hoa, ba ấn kí không giống như vẻ bề ngoài bình yên chung sống hòa thuận, từ sâu trong đầu của Đan Tâm chúng đang đấu đá, cấu xé lẫn nhau để xem xem ai mới là kẻ cuối cùng được tồn tại trong cơ thể cô.

Hoa Huyết chỉ biết đứng đó, ngây ngốc bất động, hai mắt khóa chặt lấy đóa hoa kì lạ trên trán cô, vào lúc này đây hắn dường như chẳng tin được vào mắt của mình. Làm sao có thể? Tám trăm năm, tám trăm năm nhung nhớ chờ đợi của hắn lại chính là cô ư? Không thể nào, cô làm sao có thể là Nhược Hy?

Hắn lại nhớ về ánh mắt của Lưu Ly vào mười tám năm trước, ánh mắt của cô như viên kim cương đen giấu trong đầm nước huyền bí tản ra ánh sáng mê hồn thu hút hắn, tuy lúc đó còn mang vẻ non nớt của trẻ sơ sinh nhưng lại thật giống cô ấy. Thật giống Nhược Hy! Còn nữa, cô nói cô sợ lạnh, lại còn cả bài hát mà buổi tối đêm đầu tiên sau khi đến Hawaii, hắn vĩnh viễn sẽ không quên giọng ca nhẹ nhàng nhưng lại như oán than của Nhược Hy mỗi khi hắn bận bịu không thể trích thời gian để bên cạnh cô. Mỗi khi nghe Nhược Hy hát bài hát đó hắn đều đau lòng, hối hận thật nhiều. Còn có, Lưu Ly có thể phá vỡ phong ấn cứu hắn ra, nếu không có quan hệ gì với đóa hoa đang phong ấn hắn thì làm sao chỉ với một nụ hôn mà cô có thể dễ dàng giải thoát hắn như vậy? Lúc trước hắn không hiểu, bây giờ còn không hiểu nữa sao? Lúc này nhớ lại thì không chỉ có thế, mỗi lần bên cô hắn đều cảm nhận được sự quen thuộc không thể nói nên lời, nếu không hắn làm sao phải đối xử với cô như vậy, tám trăm năm nay hắn chẳng dính dáng đến người phụ nữ nào, trừ cô. Hắn có nên tin vào những gì đang thấy, có nên tin vào tiếng nói đang chiếm lấy trái tim? Rằng cô chính là Nhược Hy? Là người mà hắn đang chờ đợi, cũng là người mà hắn yêu nhất? Hắn có nên tin Lưu Ly chính là kiếp sau của cô ấy hay không? Hắn đã chờ cô suốt tám trăm năm, hắn gần như mất hết hi vọng, không ngờ đến bây giờ lại nhìn thấy cảnh tượng này. Nếu Lưu Ly thật sự là Nhược Hy liệu cô có hận hắn hay không? Hắn đã làm đau cô, biến cuộc sống bình thường của cô thành tăm tối, hắn bắt cô nhìn hắn gϊếŧ người, đẩy cô vào con đường hai tay dính đầy máu tươi.

Bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu hoang mang lo lắng cứ thế chiếm lấy tâm trí Hoa Huyết, hai mắt hắn tràn ngập hoảng loạn nhìn Lưu Ly trên giường, sự thật này đến quá bất ngờ, nhanh đến mức hắn trở tay không kịp. Hắn phải làm sao đây? Như một con rối, Hoa Huyết tiến từng bước về phía chiếc giường đế vương rộng lớn, hắn run run ôm Lưu Ly vào lòng, nhỏ giọng thì thào.

“Lưu Ly, em là cô ấy thật sao? Tôi phải làm sao đây? Nếu em là cô ấy, em có tha thứ cho tôi không? Tám trăm năm trước tôi sai, bây giờ lại càng sai.”

Hoa Huyết nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Lưu Ly, hắn không dám cử động mạnh, lúc nãy cô đau đớn như vậy, lại còn chảy rất nhiều máu, hắn thật sự sợ cô sẽ giống như trước đây bỏ hắn mà đi. Giá như hắn không trao cho cô hạt giống thì cô sẽ không lâm vào hoàn cảnh này.

Hoa Huyết chỉ còn biết đến Lưu Ly với ý nghĩ cô chính là Nhược Hy mà không hề để ý đến ba ấn kí trên trán cô lúc này đã xảy ra biến hóa. Huyết hoa là vua của loài hoa, muốn đá nó ra khỏi cơ thể Lưu Ly đâu có dễ, tranh đấu một hồi huyết hoa đã dung hòa được hai đóa hoa còn lại. Nếu bây giờ nhìn vào mi tâm của Lưu Ly sẽ thấy nhiều thêm một sự quyến rũ khó cưỡng của Mạn Châu Sa, nét thuần khiết của đóa hoa kì lạ, và cả một sức mạnh huyền bí chưa được biết đến.

Bước vào trong đóa huyết hoa, Lưu Ly không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, nơi này thật lớn, chính giữa không hề thấy nhị hoa và nhụy hoa đâu mà thay vào đó là một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ mang phong cách La Mã. Cả tòa lâu đài như được tạc từ đá Lazuli màu xanh ngọc sáng lấp lánh, ở cái nơi chỉ độc mỗi một màu đỏ này thì không thể nghi ngờ được sức nổi bật và huyền bí của tòa lâu đài. Như biết được Lưu Ly đang đến, hai cánh cửa khắc những hình thù kì dị không hề báo trước nặng nề mở ra. Lưu Ly giật mình do dự một chút rồi bước vào trong, cô không biết nơi này là đâu, xung quanh lại vắng lặng không một bóng người, sức mạnh của huyết hoa đưa cô đến đây thì chắc là có bí mật gì đó cần cô khám phá, hơn nữa cô muốn trở về, không vào trong đó thì hết mười phần chắc chắn cô không thể bước ra khỏi nơi quái quỷ này. Không biết việc cô biến mất có gây nên chuyện gì không nữa?

Lưu Ly không hề biết rằng lúc này thân thể cô vẫn đang nằm trên giường, thế giới mà cô đang thấy cũng chỉ là một thế giới ảo do sức mạnh của ba đóa hoa trú ngụ trong cơ thể cô tạo ra. Tất nhiên nơi này cũng không phải chỉ là ảo ảnh không có sức mạnh, chỉ cần Lưu Ly không chú ý cẩn thận một chút thì sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở thế giới này, vĩnh viễn không thể nào tỉnh lại.

Đi qua hành lang với những ô cửa sổ mái vòm, những hàng cột Pocfia chứa tinh thể đỏ và trắng bắt mắt Lưu Ly bắt gặp một cánh đồng hoa rực rỡ như máu, toàn bộ đều là Mạn Châu Sa. Theo truyền thuyết, Mạn Châu Sa có ma lực gọi về kí ức khi còn sống của người chết. Khi linh hồn đi qua vong xuyên liền quên hết những gì khi còn sống, tất cả mọi thứ đều lưu lại nơi bỉ ngạn, bước theo sự chỉ dẫn của loài hoa này mà hướng đến địa ngục của u linh. Đó cũng là sức mạnh của Mạn Châu Sa hoa, không cẩn thận thì sẽ tán thân nơi địa ngục, trong Hoa tộc những người hoa vốn là Mạn Châu Sa hoa biến thành thường vô cùng đáng sợ. Tuy nhiên, mọi thứ trên đời đều tương sinh tương khắc, Mạn Châu Sa có thể lấy đi linh hồn thì cũng sẽ có loài hoa khác chế trụ nó.

Đi không biết bao lâu Lưu Ly bắt gặp một cô gái ngồi giữa cánh đồng hoa đỏ rực, trên người cô ấy tỏa ra một loại khí chất như yêu ma hấp dẫn cô không thể rời mắt. Tạ trời đất, cuối cùng cũng có người, Lưu Ly bước về phía cô gái đó. Không phải cô chưa từng nghĩ đến một nơi như thế này có người thì sẽ gặp nguy hiểm mà trên người cô gái đó cô không cảm nhận được điều ấy, hình như còn phảng phất đâu đó một chút quen thuộc không thể nói thành lời.

Như cảm nhận được có người đang đến gần, cô gái đó thu lại ánh mắt nhìn về phương xa vô tận của mình, quay đầu nhìn về phía Lưu Ly, trong mắt là đau buồn bi ai không thể nói thành lời. Không hiểu sao khi nhìn thấy ánh mắt đó cô lại cảm thấy đau lòng, bản thân cũng bị nỗi đau buồn bi ai trong mắt cô gái đó lây nhiễm.

Khác với dự đoán của cô, cô gái đó bỗng nhiên mỉm cười, trong mắt đau thương tắt hẳn nhường chỗ lại cho ánh sáng hi vọng. Nụ cười của cô ấy rất đẹp, cũng rất không thật, tựa như bong bóng xà phòng vậy, rất mong manh. Nếu không phải cô nhìn thấy rõ ràng thì còn tưởng là mình hoa mắt nhìn nhầm.

“Cô đến rồi!”

Lưu Ly ngẩn ra, cô ấy quen cô sao?

“Cô biết tôi?”

Cô gái ấy gật gật đầu.

“Lại đây.”

Lưu Ly cắn cắn môi, do dự một chút rồi đi đến ngồi xuống bên cạnh cô ấy. Lúc này cô mới để ý ấn kí bên dưới mái tóc trước trán cô ấy là một đóa Mạn Châu Sa, thảo nào xung quanh đây nhiều Mạn Châu Sa như vậy, thì ra là nguyên hình của cô ấy. Trong tất cả các loài hoa cô từng nhìn thấy, Mạn Châu Sa là loài hoa cô thích nhất, cô không hiểu tại sao, chỉ biết mỗi khi nhìn thấy loài hoa này trong lòng cô lại trỗi dậy cái cảm giác quen thuộc như đối với người thân trong gia đình. Ấm áp, thân thương và trân trọng vô cùng.

“Cô đang rất thắc mắc tại sao tôi biết cô đúng không? Đáng tiếc tôi không thể nói cho cô lí do, một ngày nào đó khi thời cơ đến cô sẽ rõ ràng.”

Lưu Ly nhíu nhíu mày, không thể nói cho cô?

“Tại sao? Có gì mà không thể nói chứ?”

Cô gái ấy lắc đầu. Không phải không muốn nói mà là không thể nói. Những gì mà số phận sắp đặt cho Lưu Ly cô không rõ ràng cho lắm, nếu cô nói ra cô là ai, có quan hệ gì với Lưu Ly thì cuộc sống của cô ấy có thể tránh được rất nhiêu thứ, nhưng Lưu Ly đã bị cuốn vào cuộc chiến tranh quyền lực này, không có khả năng đứng ngoài cuộc. Tám trăm năm trước cô vô tội bị kéo vào, tám trăm năm sau Lưu Ly cũng không thể thoát khỏi. Giữa cô, Lưu Ly và Thánh chủ không đơn giản chỉ là duyên phận mà còn là số mệnh. Số mệnh đã an bài, giãy giụa cũng vô ích.

Cô ấy im lặng nhìn Lưu Ly một lúc, bàn tay xòe ra, trên đó nhanh chóng nở ra một đóa Man Châu Sa, không phải là thực thể mà chỉ là một đóa hoa được kết từ linh lực, trong đó bao hàm toàn bộ sức mạnh của cô gái ấy. Sau khi đóa hoa ngưng tụ hoàn chỉnh, hình ảnh của cô ấy mờ dần. Trước khi tan biến, cô ấy đem toàn bộ sức mạnh của mình đưa vào cơ thể của Lưu Ly, bên tai cô còn vang vọng tiếng nói của cô ấy.

“Thật ra tôi đã chết từ lâu lắm rồi, ngồi đây nói chuyện với cô cũng chỉ là một ý niệm còn sót lại của tôi. Cẩn thận với đóa Bạch Sắc Yêu Hoa trên tay cô, nó có thể cứu sống cô cũng có thể dìm cô xuống mười tám tầng địa ngục. Thời gian không còn nhiều nữa đâu, đi thẳng về phía trước, đến khi trăng đỏ biến mất nếu cô vẫn không đến được lối ra, cô sẽ vĩnh viễn phải sống trong thế giới này. Cô chỉ là một linh hồn, không thể ra đồng nghĩa với việc cô sẽ không bao giờ tỉnh lại.”

Tiếng nói nhỏ dần rồi biến mất vào hư không, Lưu Ly đứng lặng người một lúc rồi bước nhanh về phía trước. Cô phải tìm đường ra, cô không muốn ở lại nơi này. Cô chỉ là một linh hồn, thảo nào những đám mây đó có thể xuyên qua cô. Vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, Bạch Sắc Yêu Hoa, đây chính là tên của đóa hoa kì lạ này. Cô ấy nói cô phải cẩn thận với nó, tại sao?

Ra khỏi cánh đồng Mạn Châu Sa, trước mặt cô lúc này là một dải ánh sáng lấp lánh màu trắng, cả không gian sáng bừng lên. Ánh sáng chói đến mức làm cô không thể nào mở mắt ra được, nheo mắt cố gắng nhìn đường đi về phía trước. Chiếc nhẫn trên tay giống như cảm nhận được hơi thở của đồng bọn, giãy giụa muốn thoát khỏi tay cô, đáng tiếc nó đã bị Hoa Huyết hạ chú thuật buộc phải ở yên trên tay cô, nếu không lúc này cô cũng không biết nó sẽ bay đến chỗ nào nữa. Phải mất một lúc lâu sau cô mới quen dần với ánh sáng cường độ lớn đang chiếu vào mắt, thì ra cô đang đứng ở giữa một cánh đồng hoa khác, xung quanh chính là loài hoa cô vừa mới biết tên, Bạch Sắc Yêu Hoa. Cô không hiểu, loài hoa này có gì để mà phải gánh chịu hai chữ Yêu Hoa chứ? Khác với lúc nhìn thấy Mạn Châu Sa, ở nơi này cô cảm nhận được một dòng khí lạnh xâm nhập vào tận xương cốt, lông tơ trên người dựng đứng hết cả lên. Không biết có phải cô quá nhạy cảm hay không, hình như có ai đó đang nhìn cô, ánh nhìn của con thú đang đi săn mồi, mà cô chính là con mồi đó. Sợ hãi vô cớ dâng lên trong lòng làm cách nào cũng đuổi không đi, hai chân dính chặt trên mặt đất giống như vừa mới được gắn thêm động cơ, Lưu Ly không dám nhìn ngó những đóa hoa xinh đẹp đang tỏa sáng xung quanh, chạy thục mạng về phía trước.

Không biết đã chạy bao lâu, cho đến khi hai chân mỏi nhừ, không còn cảm thấy có người đang nhìn mình Lưu Ly mới chịu dừng lại. Cố gắng hít vào từng ngụm không khí, điều hòa lại hơi thở đang rối loạn, xung quanh không còn cảm nhận được ánh sáng chói mắt nữa mà thay vào đó là một không gian tối đen như mực, thỉnh thoảng còn thấy được những đốm lửa ma trơi lập lòe trong đêm tối. Lưu Ly khóc không ra nước mắt, rốt cuộc đây là nơi quái quỷ nào chứ, lông tóc Lưu Ly dựng đứng cả lên, may mắn cho cô tiếp nhận sức mạnh của huyết hoa đã lâu, mắt có thể nhìn đường trong đêm tối nếu không lúc này chắc cô sẽ phát điên mất. Điều duy nhất cô có thể làm lúc này là tiếp tục bước về phía trước, thời gian không còn nhiều, có lẽ trời cũng sắp sáng rồi, cô phải rời khỏi đây, cô không muốn phải sống cả đời ở cái nơi đáng sợ này. Đi, đi mãi, rốt cuộc Lưu Ly cũng nhìn thấy phía trước có ánh sáng, là một chùm ánh sáng xanh đầy sức sống.

“Cô bé.”

“A...”

Lưu Ly giật bắn mình hét lên, đưa mắt nhìn khắp nơi tìm kiếm chủ nhân của giọng nói, mồ hôi lạnh sau lưng chảy ròng ròng, cả người lạnh toát. Sau khi thoát khỏi nơi này có lẽ cô sẽ bị yếu tim mất.

“Đừng tìm nữa, ta ở sau lưng con.”

Mặt mày Lưu Ly tái mét chầm chậm quay lưng lại. Thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau lưng cô không phải là quỷ, ít ra quỷ không đẹp thế này.

Người này xét về diện mạo chính là người tám lạng kẻ nửa cân với Hoa Huyết, tất nhiên là với điều kiện khi ông ấy còn trẻ. Mắt tím sâu hun hút, cánh mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ cười, cô đoán chắc ông ấy đang cười nhạo cô, mái tóc ông ấy không đen như Hoa Huyết mà mang một màu xám bạc, giữa mi tâm kiều diễm một đóa huyết hoa nở rộ, tuy đã rất nhiều tuổi nhưng da mặt ông ấy không hề có nếp nhăn. Không cần đoán cô cũng biết ông ấy là người hoa, mà còn là người hoa có quan hệ với Hoa Huyết.

“Ông có biết đường ra khỏi nơi này không ạ?”

Thứ cô muốn duy nhất và ngay bây giờ là thoát ra khỏi nơi này, cô mệt lắm rồi, cô muốn ngủ một giấc.

“Biết, tất nhiên là biết. Ta sẽ đưa con ra khỏi đây.”

“Thật không?”

Cô thề với trời, đây là câu nói hay nhất mà cô nghe được trong suốt mười tám năm nay. Cuối cùng cũng có thể ra khỏi đây rồi.

“Ta lừa con làm gì. Tuy nhiên con phải giúp ta một việc.”

Lưu Ly nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu đồng ý. Chỉ cần có thể ra khỏi đây việc gì cô cũng có thể làm.

“Đừng căng thẳng như vậy, ta chỉ muốn con giúp ta hồi sinh bảy đóa huyết hoa dưới hàn đàm.”

Lưu Ly trợn tròn mắt, hồi sinh, cô làm gì có được bản lĩnh đó chứ.

“Xin lỗi, chắc con không làm được.”

Ở sâu trong cung điện dưới hàn đàm đúng là có bảy đóa huyết hoa đã chết, nhìn từ bên ngoài sẽ không thấy được điều đó, nhưng chỉ cân đυ.ng vào thì bảy đóa hoa đó sẽ lập tức tan thành tro bụi. Lúc đầu nhìn thấy, nếu không có Hoa Huyết ngăn cản thì cô đã chạm vào bảy đóa hoa đó rồi.

“Con nhất định làm được. Sau hôm nay con sẽ có một sức mạnh mới.”

Lưu Ly nghi hoặc.

“Sức mạnh mới? Vì sao?”

“Đúng vậy, đó là sức mạnh hồi sinh. Là trăng đỏ đã ban cho con. Lúc đầu có lẽ con không làm được, nhưng qua một thời gian con sẽ hồi sinh được những sinh mệnh đã chết, một lần nữa ban cho chúng sự sống.”

Lưu Ly không biết nói như thế nào, bỗng nhiên nhớ lại cô không biết là mình đang nói chuyện với người nào.

“Ông là ai?”

Ông ấy cười, gõ gõ ngón tay vào thái dương làm như đang nhớ lại. Cũng phải thôi, đã lâu không có ai hỏi ông là ai, suýt nữa ông cũng quên mất.

“Ta là Thủy tổ của huyết hoa, là Thánh chủ đầu tiên của Hoa tộc. Cô bé, con cũng là người hoa đó thôi, đừng nói với ta con chưa từng nhìn thấy ảnh của ta ở hàn đàm?”

Cô đúng là đã thấy, nhưng trong bức ảnh là một người đàn ông rất trẻ tuổi đâu phải là một ông lão, cô nhận ra mới là chuyện lạ đó. Hình như Hoa Huyết gọi ông ấy là Huyết Vương.

“Được rồi, con sẽ cố hết sức. Ông mau đưa con về đi, trời sắp sáng rồi.”

Huyết Vương không có ý định câu giờ, bàn tay khẽ phất một cái, luồng ánh sáng đỏ nhu hòa bao trùm quanh người cô, một lát sau ở nơi tăm tối đó đã không còn thấy bóng dáng của cô nữa.