Kết thúc bảy ngày khổ luyện để trở thành người hoa, Lưu Ly trở về Diamond để khổ luyện văn hóa giáo dục của loài người.
Trong lớp vắng tanh không một bóng người, bên ngoài sương mù buổi sớm vẫn còn đọng lại trên cành lá, long lanh dưới ánh nắng mặt trời, tuy mặt trời ở đằng đông đã ửng hồng nhưng cảnh sắc vẫn còn mờ mịt, hơi sương vẫn chưa tan hẳn.
Lưu Ly nằm giục đầu lên trên bàn ngơ ngác nhìn lớp học trống không, cô đi học sớm thảo nào chưa có cô chiêu cậu ấm nào vác xác đến lớp.
Trong chiếc nhẫn Hoa Huyết lười biếng vẫn còn đang ngủ, trong đóa hoa mà U Linh tạo ra để phong ấn thì có cái gì hay mà hắn phải lưu luyến không muốn rời xa như thế? Đâu phải hắn không có chỗ nào để ngủ, không phải hắn còn có một căn phòng đẹp lộng lẫy dưới hàn đàm sao?
Mọi thắc mắt của cô chỉ đổi lại được câu trả lời lấp lửng của hắn.
"Tôi quen rồi."
Có ma mới tin cái lí do củ chuối này, nhưng hắn không muốn nói thì thôi cô cũng lười hỏi nhiều.
Nhưng sự thật đúng là có một phần do thói quen, đôi khi thói quen này làm hắn mệt mỏi.
Lưu Ly ngồi nghịch chiếc nhẫn chọc cho Hoa Huyết tỉnh dậy, mặc kệ người bên ngoài đang dùng ánh mắt thâm trầm nhìn cô.
"Mấy ngày này cậu đi đâu?"
Trong tam vương tử người này đứng thứ ba, nổi tiếng bởi một gương mặt góc cạnh đầy trầm tĩnh, và một nụ cười không gần không xa làm người ta có cảm giác hắn giống cáo già. Có điều con cáo già này quá mức đẹp trai làm mờ mắt không biết bao nhiêu gà con ngây thơ.
Sinh trưởng trong một gia đình một chân trong tối một chân ngoài sáng, ngay từ nhỏ hắn đã không giống như những đứa trẻ khác được tự do chơi đùa, phải tiếp nhận huấn luyện cực kì nghiêm khắc của người trong Âu gia, cho nên mới già trước tuổi như bây giờ.
Lưu Ly không tiếp tục chọc phá Hoa Huyết nữa mà ngẩn đầu lên. Trong tam vương tử, người làm cho cô thấy thoải mái một chút chính là Âu Thần.
"Tôi còn có thể đi đâu ngoài rừng, làm người rừng chán rồi sẽ lại làm người thôi."
Âu Thần trợn mắt một lúc lâu sau mới nói.
"Cậu có thể nói lại được rồi?"
Phục hồi nhanh như vậy sao?
Thông thường những người gặp rào cản tâm lí dẫn đến mất khả năng ngôn ngữ như Lưu Ly nhanh thì mấy tháng, chậm thì mấy năm mới có thể nói được, vậy mà Lưu Ly chỉ mất có bảy ngày.
Xem ra lòng tốt chuẩn bị phương pháp điều trị cho Lưu Ly mà Chấn Nam chuẩn bị đều thành công dã tràng rồi.
Âu Thần có chút khó tin nhưng giọng nói đó đúng là của Lưu Ly.
"Ừ, bác sĩ chỉ nói là tạm thời đâu phải vĩnh viễn. Sao vậy, không lẽ cậu muốn tôi thành người câm?"
"Cậu rõ ràng biết tôi không có ý đó."
Nói sao đi nữa, chỉ mới bảy ngày mà bình phục thì đúng là truyện cổ tích.
Âu Thần ngồi xuống dãy bàn bên cạnh, hắn vốn không phải là học sinh lớp này. Ngẫm nghĩ lại chợt thấy có gì đó không đúng.
"Cậu nói mấy ngày qua cậu ở trong rừng?"
Lưu Ly không trả lời, gật đầu xác nhận.
Không đúng. Lưu Ly không thể nào ở trong rừng. Chưa kể đến chuyện ma cây gϊếŧ người để lại trong Lưu Ly một bóng ma tâm lí khiến cô không dám vào rừng. Mà giả như nếu có thì tại sao hắn lại tìm không ra? Khu rừng đó không lớn lắm, người hắn phái đi tìm cô cũng không phải ít làm gì có chuyện không tìm ra cô?
Thấy nét hoài nghi trong mắt Âu Thần, Lưu Ly nhàn nhạt mở lời.
"Có những nơi cho dù cậu có đào sâu ba tấc đất cũng không tìm ra đâu. Tôi muốn yên tĩnh, tự nhiên sẽ không để người khác tìm thấy."
Âu Thần chỉ cười. Nếu Lưu Ly đã thật tâm muốn trốn hắn đúng là khó lòng mà tìm ra, huống gì so với cô người hắn phái đi hoàn toàn không biết rõ ngóc ngách trong rừng.
Dù không nghĩ đến khả năng Lưu Ly đi nghỉ mát trong rừng, nhưng là sở thích của cô hắn luôn cố tình lưu tâm. Rừng chính là mái ấm của cô, một đứa con sợ hãi luôn muốn tìm đến nơi có hơi ấm của gia đình để dựa vào. Hắn lúc đó là đánh liều tìm thử.
"Muốn quên đi sợ hãi chỉ có cách đối mặt với nó, tôi sẽ không vì một nhành cây mà từ bỏ cả khu rừng."
Cũng giống như Hoa Huyết, sẽ không vì sợ hãi của cô mà ngừng hút máu người.
Lưu Ly đưa bàn tay để trước nắng, bông hoa trắng gần như trong suốt lấp lánh lạ kì. Dù thu nhỏ lại nhưng nó vẫn là hoa thật.
"Chiếc nhẫn đó là Chấn Nam tặng cho cậu?"
"Không phải. Là của người khác ép đeo thôi."
Âu Thần tinh ý nắm bắt điểm đáng ngờ trong lời nói của Lưu Ly.
"Người khác? Là ai?"
Câu hỏi nói ra đã lâu nhưng vẫn chưa có câu trả lời.
Lưu Ly bây giờ có một loại khí chất rất lạ, an tĩnh mà không hề khiến cho người khác cảm thấy nhàm chán.
Thời gian trôi qua chậm chạp, lâu đến mức Âu Thần cho rằng Lưu Ly sẽ không trả lời mới nghe được tiếng nói nhẹ bẫng như không của cô truyền đến bên tai.
"Là... đóa hoa của quỷ."
Âu Thần ngẩn ra, đóa hoa của quỷ?
Đây chắc là biệt danh.
Vừa hay dáng vẻ ngẩn ngơ này của Âu Thần rơi trọn vẹn vào đáy mắt một người, bầu không khí liền trở nên bất bình thường.
"Trông hai người vui vẻ nhỉ?"
Hạ Chấn Nam đi vào lớp, bên cạnh là Vương Khải Minh trên mặt đầy ý cười muốn xem kịch vui.
"Đến rồi à."
Âu Thần cười có chút cứng ngắ,c sau đó liền khôi phục lại như cũ.
Lời nói tiếp theo lại mang một chút ai oán.
"Vui như thế nào thì cũng bị tên ôn thần nhà cậu làm ất hứng. Người đã về rồi, cậu không cần đeo gương mặt nặng như chì đó để đi dọa người khác."
Đối với Lưu Ly, Âu Thần đích thực là có cảm tình đặc biệt, chẳng qua là bối cảnh của hắn có chút nguy hiểm nên biết dừng lại đúng lúc để cho người xuất thân thuần túy trong sạch như Chấn Nam theo đuổi Lưu Ly. Lâu vậy rồi mà Lưu Ly vẫn thờ ơ với Chấn Nam, làm hắn thấy bản thân mình trao lại cơ hội cho không đúng người.
Không nhắc thì thôi hể nhắc tới lại chỉ có bực mình, mất tích nguyên tuần cả điện thoại cũng tắt. Chơi trò mất tích cũng không thèm nghĩ xem người ở lại tìm cô như hắn có lo lắng hay không. Vứt ba lô trên bàn, Hạ Chấn Nam bước đến trước mặt Lưu Ly.
"Cả tuần qua cậu ở đâu?"
Lưu Ly day trán không khỏi cảm thấy mệt mỏi.
"Chân là ở trên người tôi. Tôi đi đâu không đến lượt cậu quản."
Đã nói được rồi sao? Thật không thể xem thường khả năng hồi phục của Lưu Ly.
Lưu Ly mất tích khiến hắn nhận ra một điều, hắn đã cho cô quá nhiều tự do. Lần này dù có là cường thủ hào đoạt hắn cũng phải ép Lưu Ly đi vào khuôn khổ, từ đó mới có thể tùy thời mà lấy được tình cảm của cô.
"Không đến lượt tôi cũng sẽ quản."
Dù không muốn thừa nhận nhưng hắn cũng phải chấp nhận sự thật Lưu Ly đối với Âu Thần luôn có hảo cảm nhất định. Hạ Chấn Nam quay mặt qua hỏi Âu Thần.
"Cậu biết Lưu Ly ở đâu có phải không?"
"Vừa mới thôi."
"Ở đâu?"
Âu Thần không nhanh không chậm nhả ra hai chữ.
"Trong rừng."
"What?"
Vương Khải Minh trợn mắt há hốc mồm đưa tay lên sờ trán Lưu Ly liền bị cô gạt đi.
"Cậu đúng là hết thuốc chữa, trải qua những chuyện như vậy mà còn có thể vào rừng ở đúng bảy ngày. Lưu Ly cậu là người hay là yêu quái vậy?"
Là người hay là yêu quái?
Lưu Ly bỗng nhiên cười thành tiếng, rất khẽ nhưng lại khiến cho ba người nổi da gà.
Bàn tay giống như đang vuốt ve đóa hoa nhưng thật chất là muốn vò nát nó, thủy chung vẫn là không làm gì được. Chỉ là một đóa hoa mà cũng khiến Hoa Huyết tiêu tốn linh lực tạo màng bảo vệ.
Hạ Chấn Nam, Âu Thần trừng mắt lạnh nhìn Vương Khải Minh. Lời từ miệng tên này nói ra đúng là không có từ nào tốt đẹp. Như thế nào lại bảo Lưu Ly là yêu quái?
Vương Khải Minh xem như không thấy ánh mắt của hai thằng bạn. Bảy ngày có đủ để làm thay đổi một con người? Tại sao hắn vẫn cứ thấy Lưu Ly có cái gì đó khác trước đây?
"Nhìn mà xem, ánh mắt dịu dàng đầy yêu thương của cậu có thể đem so với nước ở Thái Bình Dương rồi. Lưu Ly, chiếc nhẫn trên tay cậu rất đặc biệt."
Tay đang chống má đợ cằm của Lưu Ly run run trượt khỏi cằm, hại cô suýt nữa cắn trúng lưỡi.
Hành động nhỏ này hiển nhiên rơi vào mắt ba người lại biến thành có tật giật mình.
Lưu Ly rất muốn hỏi xem mắt của Vương Khải Minh có phải có vấn đề hay không? Ánh mắt của cô thì yêu thương cái nỗi gì, cô còn hận mình không thể dùng ánh mắt để phanh thây bông hoa lẫn kẻ nằm trong đó đây.
"Nhảm nhí."
Vương Khải Minh giương đôi mắt hẹp dài đào hoa lên nhìn thẳng vào mắt Lưu Ly.
"Phải không?"
Âu Thần chìa tay ra trước mặt Lưu Ly, nhìn thế nào vẫn thấy giống hoa thật.
"Tháo ra xem nào."
"Không tháo ra được."
Mà bây giờ cô cũng không muốn tháo ra nữa, để nó trên người chẳng may gặp nguy hiểm vẫn có Hoa Huyết giúp đỡ.
"Không tháo ra được hay là không muốn tháo?"
Hạ Chấn Nam bắt lấy cổ tay Lưu Ly đưa tay còn lại muốn tháo chiếc nhẫn. Bởi vì sợ Lưu Ly đau nên lực tay rất nhẹ. Lần đầu thấy chiếc nhẫn hắn đã có cảm giác gì đó rất lạ, nhưng không biết là lạ ở chỗ nào.
Chưa chạm đến chiếc nhẫn thì tay đã bị bẻ gập ra sau, chỉ một động tác vặn tay của Lưu Ly đã dễ dàng chế ngự được cánh tay đang nắm lấy tay mình. Đây là một trong số rất nhiều chiêu thức mà Hoa Huyết đích thân dạy cho cô, phòng khi có kẻ đối với cô động tay động chân giống như người đàn ông tối hôm đó.
Khi đã đạt được mục đích Lưu Ly liền buông tay Hạ Chấn Nam ra. Hoa Huyết nói với cô, đóa hoa này vốn là hoa chuyên hút máu người, dù Hoa Huyết không có trong đó nó vẫn có thể tự tìm đến nguồn máu mà nó muốn. Nếu chẳng may người chạm vào nó có dòng máu tương thích với nó, không cần cô nói cũng đã biết sẽ xảy ra chuyện gì.
"Lưu Ly, cậu..."
Hạ Chấn Nam và hai người còn lại ngây người một lúc lâu sau cũng không nói ra được từ tiếp theo. Cái cảm giác kì lạ ở trên người Lưu Ly có phải là từ sau lần gặp biến cố ma cây gϊếŧ người, cô không còn là một Lưu Ly chân yếu tay mềm như trước đây?
"Chấn Nam...xin lỗi."
Lưu Ly đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi đi ra khỏi lớp, chân quen lối đi vào vườn trường. Nơi này yên lặng, tĩnh mịch đối lập với thế giới xô bồ ngoài kia. Thứ cô thích chính là cảm giác yên tĩnh này.