Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hôn Hậu Lãnh Chiến

» Tác Giả: Thính Tích
» Tình Trạng: Đang Cập Nhật
» Đánh Giá: 3.75 / 10 ⭐
» Tổng Cộng: 4 Bình chọn
Thể loại: Hiện đại, không phải 1vs 1, có đắng có ngọt
Converter & Editor: Umi
Độ dài: 167 chương dài

Đại tiểu thư Tôn gia Tôn U Du, người thừa kế vị trí tổng giám đốc. Năm cô mười tám tuổi trở về dự hôn lễ của cha, dùng một vòng hoa hướng cha mình tuyên chiến.

Ngày sinh nhật mười tám, luật sư nói cho cô biết, nếu như không kết hôn thì không có cách nào đoạt lại tài sản của Tôn thị trên tay cha cô.

Lãnh Diệp, người chồng mang thân phận thần bí. Để đoạt lại tài sản, trả thù mẹ kế, cô đã trộm giấy CMND của anh đến cục dân chứng làm đăng kí kết hôn.

Kết hôn bảy năm, bọn họ tương kính như tân, hắn ở bên ngoài Kim Ốc Tàng Kiều ‘nạp thϊếp’, cô thì làm như không biết, cô cũng không kém, ở bên ngoài nuôi tiểu bạch kiểm, anh ta cũng chẳng thèm quản.

-----

Đoạn ngắn một

Trong phòng tối như mực, trong không khí bồng bềnh mùi vị xa hoa, sau khi kí©ɧ ŧìиɧ, Lãnh Diệp từ trên người Tôn U Du đứng dậy, ném cho cô một hộp đồ, trần trụi đi về phía phòng tắm.

Tôn U Du lạnh nhìn cái hộp, biết rõ còn cố hỏi."Thứ gì đây?"

"Tôn đại tiểu thư, không biết thuốc đó là gì sao?" ngoái đầu nhìn lại, Lãnh Diệp khóe miệng vung lên nụ cười lạnh, kiêu ngạo.

“Uống thuốc, cô không có tư cách mang thai con của tôi."

"Hừ!" Tôn U Du hừ lạnh một tiếng."Bổn tiểu thư cũng khinh thường mang thai cho loại người như anh.”

Vô luận trong bất cứ hoàn cảnh nào, Tôn U Du cô tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước bất kỳ ai, cầm mấy viên thuốc lên, nhét vào miệng, sau đó cô bị đưa vào bệnh viện do dùng thuốc quá liều.

-----

Đoạn ngắn hai

"Lãnh tiên sinh, chúng ta thân thiết lắm sao?" Tôn U Du nhìn quả táo của mình bị Lãnh Diệp cướp đi, mới vừa gọt xong mới cắn được một miếng đã bị anh ta đoạt mất.

"Kết hôn đã được ba năm, cô nói thử xem? "Lãnh Diệp thích ý tựa lên ghế sofa, hai chân tréo nguẩy.

"Anh hiểu tôi sao?" Tôn U Du lại hỏi.

"Tôi có thể hiểu được thân thể của cô." Lãnh Diệp ý vị thâm trường trả lời.

-----

Đoạn ngắn ba

"Bạch Tuyết mang thai, chúng ta ly hôn." thanh âm lạnh như băng, tựa như từ Địa Ngục truyền tới, lãnh khí tựa như Satan.

Con ngươi Tôn U Du lạnh như băng, hờ hững nhìn anh, gằn từng chữ vô cùng rõ ràng.

"Cô ta mang thai, chúng ta ly hôn, tôi đây mang thai, chúng ta nên như thế nào?"

"Vận mệnh của dã chủng nên xuống địa ngục." anh lạnh lùng, tàn nhẫn đến đáng sợ nói ra câu đó.

Dã chủng sao?

Ha ha ha ha!!!

Tôn U Du ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm anh, vì không thể tin được câu nói vô tình này của anh mà đã hóa cười. Hai người bọn họ bị trói trói với nhau bảy năm, đã bảy năm bằng cuộc hôn nhân này, cuối cùng bởi vì Tiểu Tam mang thai, cuộc hôn nhân này phải kết thúc.

Trong cuộc sống hôn nhân bảy năm của bọn họ, cô không hề để lại chút dấu vết nào trong lòng anh sao?

Hóa ra đối với anh, cô không là gì hết, là cô tự mình đa tình rồi.

***********

Rồi một ngày, anh hỏi cô: "Em có từng yêu anh không?"

Cô mỉm cười, cảm giác đắng chát truyền đến tận tim, lạnh lùng nhìn anh, hờ hững nói:"Có, đã từng yêu."
Chương 1-1: Tặng vòng hoa trong hôn lễ (1)
Phi trường thành phố S, hành khách thỉnh thoảng trò chuyện với nhau, một bóng dáng cao gầy xuyên qua đoàn người đi đường, dưới chân là một đôi giày cao gót bảy phân, tất chân màu đen, quần da cũng màu đen, gợi cảm bó sát, áo gió màu đỏ dài đến tận đầu gối.

Xinh đẹp rực rỡ, tao nhã khôn cùng.

Tháng sáu nắng gắt như lửa, cô nhân tiện cho mùa hè ở đây thêm một mồi lửa nữa.

Tôn U Du xâm nhập vào đám người, một tay móc ra điện thoại di động, thuần thục ấn số, vang lên hai tiếng, đối phương bên kia nhận máy, khóe miệng nhếch lên.

“Tiểu Nhiên, chị của em đã trở lại, đúng, vừa xuống máy bay, lập tức đi lấy hành lý... Ừ, không đi.... Tiểu Nhiên, đừng nóng vội, đừng khóc, người nên rơi nước mắt là mẹ kế tương lai của chúng ta mới đúng, Tiểu Nhiên, em đi giáo đường trước, chờ chị ở cửa, chị lập tức tới, tốt lắm, cứ như vậy, cúp máy đây.”

Cúp điện thoại di động, Tôn U Du nghiến răng nghiến lợi, “Muốn làm mẹ kế của tôi và Tiểu Nhiên sao? Hừ! Si tâm vọng tưởng.”

Cất điện thoại di động đi, Tôn U Du nhìn thấy rương hành lý của mình đang trượt đến gần chỗ cô, đi đến phía trước, cộ liền đυ.ng vào một bức tường cứng rắn: “A!”

Lỗ mũi bị đυ.ng đến đau đớn, thiếu chút nước mắt cô cũng chảy ra, Tôn U Du che lỗ mũi, ngẩng đầu, chống lại đôi mắt đằng sau kính râm màu đen kia, giọng nói Tôn U Du đầy mùi thuốc súng: “Không có mắt à?”

Người đàn ông kia nhíu mày, con ngươi hung ác nham hiểm mà sắc bén xuyên thấu qua chiếc kính râm dừng trên gương mặt đầy son phấn của Tôn U Du, môi mỏng đang định mở ra, một tiếng chuông vang lên, người đàn ông đi qua người Tôn U Du, cầm điện thoại di động len, thấy tên người gọi tới, khóe miệng khẽ cong, giọng nói nặng nề truyền ra: “Mẹ.”

“Bệnh thần kinh!” Tôn U Du chửi rủa một tiếng, đẩy Người đàn ông kia ra, nhấc rương hành lý lên.

Người đàn ông kia nhìn thoáng qua Tôn U Du, lấy được hành lý củ mình, liền nhấc chân rời đi: “Mẹ, con vừa mới xuống máy bay, nửa giờ nữa sẽ có mặt ở giáo đường... Không cần, ừ, tốt, cúp máy.”

Giáo đường, chú rễ tầm hơn 40 tuổi, nhưng không có giống những người đàn ông trung niên khác có một bụng bia tròn to, ông ta dáng người cao ráo khôi ngô, nét cương nghị trên gương mặt vẫn hiện rõ ràng, góc cạnh rõ ràng, tay dắt cô dâu, vẻ mặt vui mừng.

Cô dâu thoạt nhìn cũng tầm hơn bốn mươi tuổi, có lẽ lớn tuổi mấy tuổi so với chú rễ, năm mươi có thừa, nhưng vì được bảo dưỡng tốt, lại thêm hôm nay được trang điểm tỉ mỉ, bà ta vẫn đẹp đến mức làm cho người khác tim đập thình thịch.

Trong giáo đường, âm thanh chúc mừng không ngừng vang lên, tới tham gia hôn lễ trừ thương nhân, nhân tài kiệt xuất của thành phố S, còn có mấy thương nhân của Tôn thị, họ đều là những người có thể lũng loạn nghành dầu hỏa của Đông Nam Á, Tôn Diệu Văn mặc dù không phải là người thừa kế chân chính của Tôn thị, nhưng cũng là một nhân vật hết sức quan trọng.

“Tôn tổng, chúc mừng, chúc mừng cô.”

“Cảm ơn ngài.” Tôn Diệu Văn và Bạch Phượng Vân không ngừng nói lời cám ơn.

“Mẹ.”

Cộc cộc cộc!!!

Mọi người đem ánh mắt đem ánh mắt dời về phía cửa giáo đường.

“Tiểu Diệp.” Bạch Phượng Vân vừa thấy người tới, buông tay Tôn Diệu Văn ra, vẻ mặt tươi cười hiền hậu: “Tiểu Diệp, năm năm không gặp con, con càng ngày càng đẹp trai rồi, mẹ đều không ra con nữa rồi.”

Lãnh Diệp mặc một bộ âu phục màu đen, không dính một hạt bụi, thân thể tỉ lệ hoàn hảo, làm cho dáng người cao 1 mét 8 của anh ta càng thêm cao ngất, tựa như mấy siêu người mẫu trên bìa tạp chí thời thượng.

Tháo kính râm xuống, một đôi tròng mắt u ám, sâu như biển không thấy đáy.

Ngũ quan tuấn mỹ, đường nét tinh tế, hiện ra ánh sáng mị hoặc, diêm dúa lẳиɠ ɭơ, trong lúc lơ đãng tỏa ra khí chất thượng lưu, phong nhã, môi mỏng thể hiện rõ anh ta là một người bạc tình và lạnh lùng.

“Nhược Nghiên đâu?” Con ngươi lạnh lùng của Lãnh Diệp quét mắt một vòng khắp giáo đường, cũng không tìm thấy bóng dáng của người anh muốn gặp.

🎲 Có Thể Bạn Thích?