Hai người vừa trao đổi thú bông xong, thì đúng lúc Khâu Chanh khoác tay bạn trai đi tới.
Bọn họ đội mũ bóng chày đôi vừa mua, quần áo màu đen theo phong cách tình nhân, trông cực kỳ xứng đôi.
Khâu Chanh nhìn thấy Cận Ngôn Châu và Sơ Hạnh đứng trước máy gắp thú, hiểu rõ tận tình mỉm cười, không lên tiếng gọi hai người bọn họ, mà trực tiếp lôi kéo Thu Trình đến quầy dịch vụ mua đồ ăn vặt xem phim cho mọi người.
Minh Hồng và Đổng Tư Gia sau đó cũng trở về nơi đây.
Đổng Tư Gia thấy Khâu Chanh định mời tám ly coca tám hộp bỏng ngô, vội vàng nói: “Bỏng ngô bốn hộp là đủ rồi, một hộp lớn như vậy một người ăn còn không hết, mua tám hộp quá lãng phí.”
“Vừa vặn Minh Hồng mua chỗ ngồi là hai ghế gần nhau, vậy 4 hộp thôi, hai người ăn cùng một hộp.”
Minh Hồng ở bên cạnh liên lạc với Tiêu Dung và Dương Vũ, bảo họ nhanh chóng quay lại, đừng bỏ lỡ phần mở màn của bộ phim.
Chốc lát, tám người tập hợp bên ngoài phòng chiếu phim.
Minh Hồng bắt đầu chia vé xem phim.
Khâu Chanh và Thu Trình chắc chắn sẽ ngồi cùng nhau.
Minh Hồng cũng đặc biệt chọn hàng ghế cuối cùng cho hai người họ, để họ không dễ bị người khác quấy rầy.
Ở khu vực xem có tầm nhìn đẹp nhất, Minh Hồng mua hai vé liền nhau ở mỗi hàng.
Cô ấy đưa hai vé liền kề cho Tiêu Dung và Dương Vũ, hai vé còn lại cho Cận Ngôn Châu và Sơ Hạnh.
Để Cận Ngôn Châu và Sơ Hạnh ngồi cạnh nhau là do Đổng Tư Gia cố ý lén lút nói với cô ấy.
Minh Hồng cũng là lúc mua vé mới từ trong miệng Đổng Tư Gia biết được, Cận Ngôn Châu coi trọng Sơ Hạnh, mặc dù cậu em khóa dưới này ngoài miệng cái gì cũng không nói.
Khi họ xem phim ở trường, mỗi lần họ đều ngồi cùng hàng như vậy, vì vậy Sơ Hạnh không cảm thấy kỳ lạ.
Khâu Chanh lúc này mới mở miệng cười hỏi: “Hạnh Hạnh em gắp được thú bông à?”
Sơ Hạnh cười đến sáng sủa, gật đầu nói: “Đúng vậy! Gắp nhiều lần mới được một con.”
Sau đó lại nhịn không được khen ngợi Cận Ngôn Châu: “Cận Ngôn Châu rất lợi hại, gắp được ngay lần đầu tiên luôn!”
Cận Ngôn Châu bị cô khen trước mặt mọi người rất mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, ánh mắt lơ đãng nghiêng đầu nhìn về phía nơi khác.
Vừa rồi Khâu Chanh cùng bạn trai đi tới, cô ấy đã tận mắt nhìn thấy hai người họ trao đổi thú bông, lúc này cô ấy còn cố ý trêu chọc Cận Ngôn Châu: “Cận Ngôn Châu, con thỏ nhỏ của cậu thật đáng yêu đấy, tặng cho tôi đi!”
Cận Ngôn Châu không vui, trực tiếp lạnh lùng từ chối: “Không cho, bảo anh Trình gắp cho chị đi.”
Khâu Chanh có ý ám chỉ cười hỏi: “Sao một nam sinh to lớn như cậu muốn thỏ nhỏ làm gì? Chẳng lẽ cậu thích con thỏ nhỏ?”
Nói xong, Khâu Chanh vẫn nhìn Sơ Hạnh như không có chuyện gì xảy ra.
Sơ Hạnh không biết trong lời nói của Khâu Chanh có ẩn ý gì, càng không hề hay biết cô chính là “con thỏ nhỏ” mà Khâu Chanh đã đề cập đến.
Cận Ngôn Châu còn chưa lên tiếng, cô đang cúi đầu chỉnh lại nơ cho mèo Tsundere, nghe thấy Khâu Chanh nói vậy, cô ngước mắt lên, nghiêm túc nói với Khâu Chanh: “Cậu ấy thích thỏ nhỏ!”
Cận Ngôn Châu nghe những gì cô nói, tai cậu lập tức đỏ lên, mặt cũng trở nên nóng bừng.
Sơ Hạnh hoàn toàn không phát hiện ra cậu đang mất tự nhiên, mày cong cong tiếp tục nói: “Ban đầu con thỏ nhỏ là em gắp được, mèo là cậu ấy gắp, nhưng em với cậu ấy đều thích thú bông mà đối phương bắt được, lập tức trao đổi,vẹn cả đôi đường!”
Khâu Chanh khẽ nhướng mày, kéo dài âm “Ồ” một tiếng, cười nói: “Thì ra Cận Ngôn Châu thật sự thích [thỏ con] ha.”
Cận Ngôn Châu: “….”
Cậu trừng mắt nhìn Khâu Chanh vẫn luôn trêu ghẹo cậu, dường như không muốn tỏ ra yếu thế, đột nhiên thẳng thắn thừa nhận: “Thích.”
Cận Ngôn Châu nhanh chóng liếc nhìn Sơ Hạnh đang ôm mèo không muốn thả xuống, sau nửa giây dừng lại, cậu nói một cách mạnh mẽ bằng một giọng giả vờ tự nhiên: “Thích chết mất.”
Khâu Chanh cong môi mỉm cười: “Chậc.”
Thật hiếm khi một người bướng bỉnh kiêu ngạo như vậy lại thừa nhận bí mật trước mặt mọi người, hiếm thấy nha.
Chỉ tiếc là…..
Khâu Chanh nhìn thoáng Sơ Hạnh đang chơi với thú bông, bất lực buông tiếng thở dài.
Chỉ tiếc, thỏ nhỏ nghe không hiểu.
Trước khi soát vé vào rạp, Đổng Tư Gia nói: “Một người một ly coca, hai người ngồi chung một hộp bỏng ngô.”
“Mọi người cầm đồ ăn vặt và vé xem phim tới quầy soát vé thôi.”
Minh Hồng lập tức nói thêm: “Xem phim xong, chúng ta tụ tập ở đây nhé.”
Sơ Hạnh cầm coca, một tay khác nắm lấy vé xem phim của cô và Cận Ngôn Châu, đồng thời dùng tay ôm chặt mèo thú bông.
Cận Ngôn Châu thì một tay cầm coca, một tay cầm bỏng ngô, giữa cánh tay còn kẹp con thỏ nhỏ kia, đi theo phía sau Sơ Hạnh di chuyển về phía trước.
Sau khi kiểm tra vé vào phòng chiếu phim, Sơ Hạnh nhìn thấy những con số được thắp sáng trên mỗi hàng, tìm thấy chúng ở hàng thứ sáu, sau đó ngồi xuống ở vị trí thứ tư.
Cận Ngôn Châu ở ngay bên cạnh cô, là ghế số 3 hàng 6.
Phía sau bọn họ là Tiêu Dung và Dương Vũ, tiếp theo là Minh Hồng và Đổng Tư Gia.
Khâu Chanh và Thu Trình thì hơi xa bọn họ một chút, ngồi ở ghế dành cho cặp đôi hàng cuối cùng.
Không lâu sau, bộ phim chính thức bắt đầu.
Sơ Hạnh hết sức chăm chú nhìn về màn hình khổng lồ.
Bỏng ngô đặt ở giữa cô và Cận Ngôn Châu, Sơ Hạnh thỉnh thoảng sẽ giơ tay bóc một hặt bỏng ngô từ bên trong bỏ vào miệng, từ từ nhai.
Cận Ngôn Châu vốn không thích ăn bỏng ngô.
Nhưng nhìn cô ăn một lúc, đột nhiên muốn ăn thử một chút.
Cậu đưa tay muốn lấy ít bỏng ngô ăn thử, kết quả lại không nghiêng không lệch, đúng lúc tình cờ chạm phải ngón tay Sơ Hạnh đang giơ tay ra để lấy bỏng ngô.
Cận Ngôn Châu rũ mắt nhìn chằm chằm ngón tay khẽ xượt qua, tay đột nhiên cứng đờ tại chỗ, hô hấp cũng bỗng dưng dừng lại.
Trái tim giống như không trọng lượng, đột nhiên có một cảm giác như đang rơi xuống.
Mà Sơ Hạnh vẫn nhìn chằm chằm màn ảnh, cô hoàn toàn tập trung, ngay cả đôi mắt cũng không chớp động.
Sau khi vô tình chạm vào cậu, cô chỉ tự nhiên rút ngón tay lại một chút, sau đó nắm lấy một quả bỏng ngô thơm mùi sữa bỏ vào miệng.
Tiếp theo, cô cầm lấy ly coca lên, hút một ngụm nhỏ.
Trong rạp chiếu phim ánh đèn mờ tối.
Cô chăm chú xem phim, dường như đang ở trong giấc mộng của bộ phim.
Mà ánh mắt của cậu chỉ có cô.
Cô chính là giấc mơ của cậu.
Gần trong gang tấc, nhưng lại xa tận chân trời.
Bộ phim dài hai tiếng rưỡi.
Ngay lúc đèn trong rạp bật sáng, Sơ Hạnh nghe thấy xung quanh có người hỏi: “Thế rốt cuộc Cobb ở trong giấc mơ hay trở về hiện thực?”
Một người khác nói: “Chắc là trở về hiện thực.”
“Nhưng tôi cảm thấy hình như anh ta vẫn còn trong giấc mơ…”
Sơ Hạnh trầm ngâm nhớ lại cảnh kết thúc mà cô vừa xem lần thứ hai, không nói gì.
Việc đầu tiên sau khi xem phim là đi vệ sinh.
Nhưng Sơ Hạnh có thú bông, điều này thật bất tiện.
Cô quay đầu lại hỏi Cận Ngôn Châu: “Cậu đi vệ sinh không?”
Cận Ngôn Châu thắc mắc: “Hửm?”
Sơ Hạnh nói thẳng: “Nếu cậu không đi thì cầm giúp mình con thú bông được không?”
Cận Ngôn Châu gật đầu, nhận thỏ nhỏ từ tay cô, sau đó nói: “Cậu đi trước, chờ cậu quay lại tôi mới đi, thuận tiện ôm thú bông luôn giùm tôi.”
“Được.” Sơ Hạnh lập tức đồng ý.
Một giây sau, cô tháo túi xách của mình xuống rồi treo nó lên cánh tay của cậu.
“Cầm túi xách giúp mình một chút, cảm ơn cậu nha!”
Sơ Hạnh nói xong liền xoay người chạy vào phòng vệ sinh nữ.
Cận Ngôn Châu đành phải đứng bên ngoài chờ cô.
Kết quả là, chờ đợi gần mười phút.
Sơ Hạnh rửa tay sạch sẽ từ phòng vệ sinh nữ chạy ra rồi chạy thẳng đến bên cạnh cậu.
Dường như cảm thấy có lỗi vì đã để cậu chờ quá lâu, Sơ Hạnh liên tiếp nói ba tiếng “Xin lỗi”, sau đó giải thích: “Đông người quá, mình phải xếp hàng khá lâu.”
Cô nói xong, lấy túi xách, sau đó lấy mèo và thỏ từ cậu.
“Cậu đi đi.”
Cận Ngôn Châu lúc này mới cất bước đi vào phòng vệ sinh nam.
Chốc lát, cậu dùng khăn giấy ướt lau sạch tay và đi về phía cô.
Khi đi ngang qua thùng rác, Cận Ngôn Châu thuận tay ném giấy vào thùng rác.
Sơ Hạnh trả lại con thỏ cho cậu, hai người nhanh chóng đi đến nơi họ muốn tập họp.
Sau khi mọi người đến đông đủ, tất cả đều ra khỏi trung tâm mua sắm, đến trước biển báo trạm xe buýt.
Trong khoảng thời gian chờ xe buýt, tám người thảo luận về bộ phim vừa xem.
Đổng Tư Gia hỏi: “Các cậu có nghĩ Cobb cuối cùng đã trở lại hiện thực không?”
Minh Hồng trả lời: “Trở về, tôi cảm thấy như đã quay lại.”
Tiêu Dung tiếp lời: “Nhưng con quay vẫn tiếp tục xoay, hơn nữa cuối cùng nó cũng không dừng lại.”
Dương Vũ trả lời Tiêu Dung: “Con quay hồi chuyển không phải là vật tổ của Cobb, là của vợ anh ta.”
Khâu Chanh ngay sau đó nói: “Tôi cũng cảm thấy trở lại hiện thực, trong giấc mơ của anh ta chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của đứa trẻ, cuối cùng nhìn thấy rõ khuôn mặt của đứa trẻ.”
Thu Trình cũng hiếm khi lên tiếng: “Bố vợ anh ta cũng là một gợi ý.”
Đổng Tư Gia hỏi Cận Ngôn Châu còn chưa nói gì: “Đàn em, cậu cảm thấy thế nào?”
Cận Ngôn Châu thản nhiên nói: “Trong giấc mơ anh ta có đeo nhẫn trên tay, nhưng cuối cùng trên tay không có nhẫn.”
Sơ Hạnh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cậu: “Cậu cũng phát hiện!”
“Lần thứ hai xem phim mình mới chú ý chi tiết này, tuần trước xem phim với bạn cùng phòng không phát hiện ra chiếc nhẫn trên tay nam chính cuối cùng đã biến mất.”
“Mọi người nói xem, liệu chiếc nhẫn có thể là vật tổ của Cobb không?”
“Rất có thể.” Cận Ngôn Châu trả lời cô trước.
Xe buýt đang đi chầm chậm, dừng lại.
Đổng Tư Gia vội vàng bảo mọi người lên xe.
Bây giờ đã gần mười giờ, xe không đông nhưng cũng chẳng còn nhiều ghế trống.
Mọi người tản ra, có người đứng, có người ngồi.
Sơ Hạnh may mắn, cô chỉ đứng ở hàng ghế sau, có một hành khách gần cửa sổ đứng dậy muốn xuống xe.
Sơ Hạnh sau đó di chuyển vào, ngồi xuống.
Cận Ngôn Châu đứng ở bên ngoài chỗ cô ngồi, giơ tay cầm cột ngang.
Giữa cậu và cô, cách một người đàn ông xa lạ ngồi phía bên ngoài của cô.
Sơ Hạnh đưa tay về phía cậu, lời nói ngọt ngào: “Mình cầm giúp cậu cho.”
Cô đang đề cập đến con thỏ nhỏ trong tay cậu.
Cận Ngôn Châu không nói gì, đưa con thỏ nhỏ cho cô.
Sơ Hạnh đặt con thỏ nhỏ và mèo lên đùi, mỗi tay ôm một con.
Xe buýt chạy trên đường, người trên xe càng lúc càng thưa dần.
Chỗ ngồi cũng trống không ít, nhưng Cận Ngôn Châu một mực không di chuyển, đứng cách cô rất gần.
Lại qua hai trạm, hành khách ngồi bên cạnh Sơ Hạnh cũng đứng dậy xuống xe.
Cận Ngôn Châu cuối cùng cũng có thể ngồi xuống.
Tuy nhiên, lúc này Sơ Hạnh đã dựa vào ghế ngủ thϊếp đi.
Xe buýt chạy một hồi thì sẽ tắt đèn, chỉ khi sắp đến trạm dừng, ánh đèn mới sáng lên.
Cận Ngôn Châu nghiêng đầu nhìn cô.
Cô gái hơi nghẹo đầu, ánh sáng trong xe mờ ảo, ánh sáng của đèn đường chiếu qua từng chùm tia bên ngoài cửa sổ xe, tạo thành một dải ánh sáng trên khuôn mặt của cô.
Khuôn mặt trái xoan cỡ lòng bàn tay trắng mịn như sứ, hàng mi dài dày cong vυ"t lúc này cụp xuống, thỉnh thoảng run rẩy gần như không nhìn thấy, chóp mũi nhẵn nhụi nhỏ nhắn thẳng tắp, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại, giống như một quả anh đào nhỏ vậy.
Cận Ngôn Châu bây giờ mới phát hiện, giữa môi trên của cô có một hạt cườm không rõ ràng lắm.
Ánh sáng màu cam từ cửa sổ xe chiếu xuống người cô, cô ngủ một cách yên bình dễ chịu, dường như là đang mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Một lúc sau, đầu của Sơ Hạnh lệch khỏi lưng ghế từng chút một, suýt nữa đập vào cửa sổ xe.
Cận Ngôn Châu định vươn tay muốn bảo vệ đầu cô thì Sơ Hạnh tự mình nghiêng đầu trở về.
Cậu sợ đến mức lập tức rụt tay lại, cố ý giữ bình tĩnh, giả vờ như mình chưa làm gì cả.
Sơ Hạnh vẫn luôn nhắm mắt lại, căn bản không thấy Cận Ngôn Châu giơ tay lên, cũng không biết cậu định lấy tay làm đệm gối cho cô.
Cô mệt mỏi đến mức không thể mở mắt, cô ngồi ngay ngắn, sợ đầu trong chốc lát còn phải trượt về phía cửa sổ xe, cô còn cố ý nghiêng đầu về phía cậu.
Kết quả chỉ chốc lát sau, cánh tay của Cận Ngôn Châu đã bị ai đó nhẹ nhàng chạm phải.
Đầu Sơ Hạnh dựa vào.
Cận Ngôn Châu khẽ mím môi, ngón tay không tự chủ được siết chặt, cả người cậu cứng đờ, như bị điểm huyệt vậy, không thể cử động được.
Cô ngủ một cách yên bình mà không hề hay biết gì cả.
Dù là ngủ thϊếp đi, nhưng cô vẫn ôm chặt hai con thú bông nhỏ.
Cận Ngôn Châu dáng người cao lớn, đầu của Sơ Hạnh chỉ có thể tựa vào cánh tay, chứ không chạm tới vai cậu.
Cậu sợ cô như vậy thấy không thoải mái, nên từ từ trượt xuống.
Rất lâu sau, Cận Ngôn Châu không động đậy nữa.
Khi còn cách trường bốn trạm, Cận Ngôn Châu quyết định trạm dừng tiếp theo thì đánh thức Sơ Hạnh dậy.
Nếu như tỉnh ngủ mà trực tiếp xuống xe, rồi đi bộ trong gió đêm thì rất dễ bị cảm lạnh.
Tuy nhiên, ở điểm dừng tiếp theo, ngay khi cậu định đánh thức cô, cơ thể Sơ Hạnh đột nhiên cử động.
Cận Ngôn Châu cũng biết không mình phải làm gì, trong nháy mắt bèn nhắm hai mắt lại.
Bắt đầu giả vờ ngủ.
Sơ Hạnh tỉnh dậy phát hiện mình dựa vào bả vai Cận Ngôn Châu ngủ suốt dọc đường, thoáng chốc có chút không tự nhiên.
Đôi mắt lim dim buồn ngủ của cô trở nên rõ ràng, Sơ Hạnh lập tức ngồi thẳng dậy lùi ra sau, xấu hổ ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Cô dụi mắt, nghe thấy tiếng xe buýt thông báo: “Trạm dừng tiếp theo, Công viên Tân Hải.”
Cô quay mặt sang nhìn Cận Ngôn Châu.
Cậu vẫn đang ngủ.
Sơ Hạnh nhìn cậu chăm chú, chớp chớp mắt.
Do dự một lúc, cô đưa tay ra, chọc nhẹ vào cánh tay cậu, gọi: “Cận Ngôn Châu? Cận Ngôn Châu?”
Bởi vì giữ nguyên tư thế trong thời gian dài, hơn thế nữa bị cô gối đầu nên cánh tay của Cận Ngôn Châu đã sớm tê liệt rồi.
Lúc này, Sơ Hạnh đang dùng ngón tay chọc qua chọc lại, cảm giác tê dại càng lúc càng dữ dội, khiến cả cánh tay cậu như bị vô số con kiến
gặm nhấm.
Cận Ngôn Châu khẽ “Sh” một tiếng, nhíu mày mở mắt ra.
Sơ Hạnh nhỏ giọng nói: “Sắp đến trường rồi, dậy đi đừng ngủ nữa, nếu không cậu sẽ dễ bị cảm đấy.”
Giống như cô quan tâm đến cậu vậy.
Cận Ngôn Châu mím môi, cố gắng kìm chế khóe miệng không nhếch lên, khẽ “Ừm” một tiếng.
Sơ Hạnh đưa thú bông của cậu sang: “Nè, thỏ nhỏ của cậu.”
Cận Ngôn Châu hơi giật mình, rồi bỗng nhiên mỉm cười.
Sơ Hạnh thấy cậu có vẻ vui hơn, cười nói: “Cậu vừa cười!”
Chẳng trách Sơ Hạnh ngạc nhiên, thực ra cậu rất ít khi cười.
Quen biết cậu gần hai tháng, ngày hôm đó ở tiệm bánh ngọt là lần đầu tiên Sơ Hạnh thấy cậu cười.
Hôm nay là lần thứ hai.
Cận Ngôn Châu không lên tiếng.
Cậu cúi đầu, mỉm cười nghịch nghịch thỏ nhỏ trong tay.
“Nè, thỏ nhỏ của cậu.” Lời nói của cô còn văng vẳng bên tai cậu.
Thỏ nhỏ, của cậu.
Đêm nay.
Một bức ảnh chụp Cận Ngôn Châu ôm con thỏ thú bông đi bộ trong khuôn viên trường đã được đăng trên diễn đàn của trường.
Cũng là tối nay.
Lời bàn tán “Nam Vương lạnh lùng có thể yêu thích thỏ nhỏ” nhanh chóng phát sốt, lan truyền khắp Thẩm Đại.
——————–