Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hôn Giả Tình Thật

Chương 3: Vào nhầm phòng, ngủ nhầm giường, chọc nhầm người

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sớm hôm sau, Khuynh Y mơ hồ tỉnh dậy. Cô lờ mờ mở mắt he hé, trước một khung cảnh trắng tinh đầy lạ lẫm cô cảm giác cả người tê dại đau nhức không thôi. Khuynh Y lấy tay dụi mắt một hồi, đột nhiên một cơn nhức chạy ngang qua đầu khiến cô khó chịu mà ôm đầu chật vật. Được một hồi lâu khi cảm thấy khá hơn Khuynh Y mới vịn tay lên đệm giường cố vực người dậy.

Vừa vững người lên quay sang bên cạnh Khuynh Y giật mình mở trừng mắt mà trượt tay ngã bệt xuống sàn.

"Á". Khuynh Y kêu lên một cách đau đớn, cô ôm mông mà mắt vẫn nhìn người đàn ông không một mảnh vải che thân trên giường.

Tiếng động và tiếng kêu thất thanh của Khuynh Y khiến người đàn ông trên giường dần dần tỉnh giấc, anh ta giật mình vừa mở hai mắt liền lập tức bật dậy. Khuôn mặt đó còn ra vẻ kinh hãi hơn cả lúc Khuynh Y nhìn thấy anh. Anh ta quay sang bên giường nhìn Khuynh Y ngồi bệt dưới đất lại thấy quần áo cô xộc xệch liền đứng bật xuống giường. Tay vội vã kéo chăn che phần dưới cơ thể mình tay lại trỏ về phía cô.

- Cô vào đây bằng cách nào?!

Khuynh Y vẫn chưa thoát cơn sốc lại thấy ngón tay anh ta trỏ về phía mình. Cô nhìn theo ngón tay đó nhìn xuống ngực mình, nhìn bản thân vô cùng hớ hênh khi cái cáo sơ mi đang mặc đã cởi đến tận cúc thứ năm. Không những vậy còn đang kéo trễ vai làm lộ ra chiếc áo ngực lập lò tuột một bên dây như rằng cố tình khoe ra bộ xương quai xanh để câu dẫn.

Khuynh Y lập tức lấy tay ôm ngực mình, cô liếc nhìn người đàn ông tức giận mà chửi mắng.

- Biếи ŧɦái! Vô sỉ!

Người đàn ông nhìn cô vốn muốn phản bác nhưng khi nhìn lại mình đã không mặc đồ vừa rồi tay trỏ về phía cô lại hạ đúng phần ngực thì quả cũng giống biếи ŧɦái lắm. Anh nhìn xuống phía dưới thân mình cảm giác có gì đó đang không nghe lời lại dần đưa mắt về phía Khuynh Y. Cô thấy biểu hiện này của anh liền hiểu cái bộ phận đang được che đậy ấy xảy ra chuyện gì. Cô nhăn mặt lại hét to rồi mạnh tay kéo chiếc chăn trên giường quấn lấy thân mình để bảo vệ.

- A a a! Biếи ŧɦái!

Cái chăn bị kéo đi vô tình lại khiến cho người đàn ông không còn thứ gì để che đậy thân thể. Anh tức giận đến mặt đỏ bừng bừng nhưng trong tình cảnh này lại không thể kháng cự đành trong lúc Khuynh Y đang quấn chăn lên mình mà vội lao vào nhà tắm mặc đồ.

Khuynh Y vừa quấn chăn xong đưa mắt nhìn lên liền thấy người đàn ông chạy vội vào nhà tắm đóng sầm cửa lại. Thấy vậy cô cũng hất chăn trên mình ra rồi chỉnh trang lại quần áo, chải lại tóc tai. Người phụ nữ hiện đại không bao giờ được để người đàn ông dù lạ hay quen được nhìn thấy mặt xấu của mình, dù nó là buổi sáng sớm, dù đó là trong bất kì hoàn cảnh nào. Khuynh Y vội vã lật chăn trên giường, chạy vòng quanh phòng tìm chiếc túi khoác của mình. Vừa tìm thấy cô liền mỉm cười mà lục vội lấy ra cây son tô lên môi một cách điêu luyện. Quả không hổ là 'thánh nữ cuồng son', Khuynh Y đã luyện đến cái cảnh giới mà không cần soi gương vẫn có thể tô son đẹp một cách hoàn hảo nhất. Phương châm sống của cô là: "Miệng có thể hôi nhưng môi thì phải đẹp."

Sau khi tô xong son, độ tự tin của Khuynh Y như được củng cố thêm. Dù bản thân cơ thể cô bây giờ đang rất mệt mỏi đau nhức và vì vậy càng lo sợ rằng đã nảy sinh chuyện gì quá giới hạn với người đàn ông kia. Nhưng không sao cả, người phụ nữ Tống gia không bao giờ cho mình yếu kém. Khuynh Y đứng hướng mắt đăm đăm về phía nhà tắm chờ người đi ra. Cô đang hừng hực sung sức như rằng bản thân là Hoa Mộc Lan sắp ra trận.

Người đàn ông mặc xong quần áo liền mở cửa nhà tắm đi ra. Anh ta nhìn Khuynh Y có phần ngạc nhiên.

- Tôi nghĩ cô phải đi rồi chứ nhỉ. Sao vậy bọn họ chưa trả tiền cho cô sao?

Nghe câu hỏi này của người đàn ông, Khuynh Y tức giận không thôi. Đã vậy anh ta vừa nói còn vừa chỉ lại quần y như một tên cặn bã chơi gái xong rồi xếch quần bỏ đi một cách ngạo mạn. Khuynh Y vốn bộc trực không nhịn được mà chửi thẳng mặt. Dẫu sao đường đường cô cũng là một vị tiểu thư con nhà giàu có chứ chẳng phải mấy hạng gái gọi kia.

- Trả tiền?! Anh nghĩ tôi là ai, à không anh nghĩ anh là ai. Anh xông vào phòng tôi, ngủ trong phòng tôi mà giờ dám nói như thế. Chết tiệt tên cặn bã này. Này, có tin tôi cho anh ra bã không!

Khuynh Y hùng hồn mắng mỏ mặc cho không biết có phải là mình thuê phòng này hay không. Hay thực ra chính mình mới là người đi lầm phòng. Bởi chuyện đêm qua vì quá say cô đã quên sạch sẽ rồi nhưng mặc như vậy thì cô cứ phải chửi kẻ trước mặt lại này cho đã cái miệng, xả cơn tức đã rồi mới tính tiếp.

Người đàn ông nghe Khuynh Y nó đây là phòng của cô liền nhếch miệng cười khinh. Anh rút trong túi ra tấm thẻ phòng ném xuống giường mà chất vấn.

- Đây là thẻ phòng của tôi. Cô nói đây là phòng cô thuê vậy thẻ phòng của cô đâu rồi?

Người đàn ông ra vẻ đắc ý lắm bởi anh tin chắc cô là do đám đàn em của mình dẫn vào phòng lúc lấy phòng cho anh nên làm sao có thẻ phòng được. Lúc ấy Khuynh Y cũng đầy bối rối, cô sờ mó khắp người cũng không thấy thẻ phòng đâu thì mặt đầy lo sợ thầm nghĩ: "Chả nhẽ là mình mới là người đi nhầm phòng thật?"

Khuynh Y vội chạy ra chỗ cô vừa vứt túi định tìm trong túi của mình xem có thẻ phòng không thì bất chợt chân dẫm phải vật gì đấy. Cô nhìn xuống chân thì là một tấm thẻ phòng màu vàng bóng. Vứa thấy nó Khuynh Y đã như thấy một vị cứu tinh của đời mình. Cô vội thở phào rồi vội vã nhặt nó giơ lên trước mặt người đàn ông kia mỉm cười đắc ý.

- Đây, thẻ phòng của tôi. Anh còn cãi đi, tôi quyết rồi tôi phải đi kiện anh mới được, đồ biết thái nửa đêm cố tình vào phòng tôi giở trò đồϊ ҍạϊ .

Thấy Khuynh Y cũng có thẻ phòng người đàn ông cũng hoảng. Anh ta vội lấy thẻ phòng của mình nên xem xét rồi nhìn sang cái thẻ phòng trên tay Khuynh Y mà nghi ngờ hỏi.

- Thẻ phòng của cô, là phòng số bao nhiêu?

Khuynh Y nhìn số in trên tấm thẻ liền nói luôn: 363.

Người đàn ông nghe vậy lại nhìn tấm thẻ phòng của mình in số "393". Anh cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề, cuộc đời sao lại có loại chuyện trớ trêu như vậy chứ. Nhưng hai người dù hiểu rõ câu chuyện cũng phải phân định đúng sai cho bằng được. Dù có thể người vào nhầm phòng kia cũng là không cố ý vì cái số phòng của họ cũng dễ nhìn nhầm. Huống hồ đêm qua hai người đều uống rượu nên càng dễ nhầm hơn. Nhưng dù vậy qua mấy lời cãi nhau, họ đã mặc nhiên kẻ kia dù cố tình hay vô ý thì cũng rất đáng ghét và cả hai buộc phải làm rõ chuyện này.

Thế là hai người cùng nhau đi ra bên ngoài phòng. Khi vừa nhìn con số 363 trên cửa phòng Khuynh Y liền đắc ý ngay mà quay sang chỉ trỏ khıêυ khí©h người đàn ông.

- Thấy chưa, đây rõ là phòng tôi. Là anh đã đi nhầm mà còn nói lời xúc phạm tôi. Mau nói tên ra, tôi phải kiện cho anh ngồi tù rục xương.

Khuynh Y vừa nói vừa nắm lấy cổ áo người đàn ông. Nhưng dù làm vậy cô cũng không thấy hả giận vì để nắm được cổ áo anh cô đã phải kiễng cả chân lên. Nhìn ánh mắt người đàn ông liếc xuống dưới nhìn đôi chân đang kiễng cao của cô để cố với lấy cổ áo của anh, Khuynh Y vừa ngại vừa tức đến đỏ bừng cả mặt. Cô tức mình hất cổ áo anh ta ra hạ mũi chân xuống trong lòng chỉ tự trách: "Chỉ tại quên mất không đi đôi cao gót vào. Tự nhiên lại mất mặt như vậy chứ."

Người đàn ông thấy mình cười trêu đùa như vậy khiến cô không vui liền thôi. Nhưng anh khi thấy vẻ mặt giận dỗi ấy trong lòng lại nổi lên hứng thú không nhịn được vì sự đáng ghét mà cố tình chọc thêm.

- Cô muốn kiện tôi sao, không dễ như vậy đâu vì đêm qua tôi chẳng làm gì cô cả. Mà nếu có thì cô cũng không có bằng chứng. Còn nếu cô muốn kiện tôi đến ngồi tù rục xương thì bây giờ tôi rất sẵn lòng biến chuyện cô nghĩ chúng ta đã làm tối qua thành sự thật. Và tôi không ngại để cô quay video lại làm bằng chứng đâu.

Người đàn ông vừa nói vừa tiến bước lại gần Khuynh Y, cô càng lùi thì anh càng tiến. Cho đến khi cô đã đứng dựa sát mình vào cửa thì anh liền chống tay lên cánh cửa khoá chặt vị trí của cô trước mặt mình. Anh ghé mặt đến sát mặt cô, thấy Khuynh Y quay mặt lé tránh anh liền mỉm cười đắc chí.

- Không phải vừa rồi mạnh miệng lắm sao. Muốn tôi tù rục xương thì ít nhất cũng phải bóc lịch trong tù gần 60 năm. Thật không biết tôi phải phát sinh quan hệ với cô mãnh liệt như nào thì mới được nhà nước coi trọng đến thế.

Nghe lời nói đầy chói tai này Khuynh Y tức lắm nhưng không làm gì được. Cô quay ra nhìn người đàn ông nghiến răng lại trừng mắt với anh. Thế nhưng đổi lại anh chỉ mỉm cười vui vẻ một cách thích thú vì vừa đạt được mục đích là chọc cho cô tức đến bốc hoả.
« Chương TrướcChương Tiếp »