Chương 2: Chia tay anh ấy

Sáng hôm sau, vẫn như thường lệ anh ấy chở tôi đến chỗ làm.

Tôi luôn bước xuống xe trước những ánh mắt, những lời xì xầm của người khác nó trở thành thói quen của tôi, cũng như việc anh luôn hôn tôi mỗi khi xuống xe.

Hôm nay công việc của tôi không nhiều tầm 9 giờ là xong. Tôi bắt taxi về nhà. Lúc đứng trước cửa nhà tôi thấy xe của anh vẫn ở đó, trong lòng cứ nghĩ là anh xong việc nên về sớm tôi cứ vậy mở cửa bước vào nhà.

Gì đây?

Cảnh đầu tiên đập vào mắt tôi là người phụ nữ hôm qua, hai người họ đang ngồi cùng nhau, lần đầu tiên anh đưa người phụ nữ khác vào nhà chúng tôi.

Thấy tôi gương mặt anh hiện rõ vẻ ngạc nhiên liền ngồi dậy, chạy đến chỗ tôi nắm chặt tay tôi, ấp úng, tôi hỏi:

- Cô ta là ai?

- Em nghe anh nói, không phải như em nghĩ cô ta chỉ là đồng nghiệp lúc sáng anh về cô ta liền lấy lí do công việc theo anh đến đây. Em nghe...

Tôi ngắt lời anh, nhìn anh nói. Bây giờ không lòng khó chịu không tả nổi, khoé mắt thật sự rất cay. Tôi nói cho anh ấy biết, nói rõ chuyện ngày hôm qua cho anh ấy nghe.

- Nghiêm, cặp đôi hôm qua em nhắc đến là anh với cô ta đấy, anh hiểu mà đúng không?

Tôi sắp khóc rồi nước mắt tôi nó không nghe lời tôi nữa. Tôi cứ nhìn anh nhưng anh vẫn không nói gì vẫn nắm chặt lấy tay tôi không buông.

- Anh nói thật!

Cô ta bước đến cười khinh bỉ với tôi. Cô ta nhìn rất đẹp chắc chắn còn rất trẻ cách ăn mặc lại gợi cảm anh ấy để ý cũng đúng. Nhưng mà tôi cũng đâu hề thua kém, hay là vấn đề ở chỗ anh ấy, nhiều năm như vậy ở bên nhau, anh ấy liền muốn thay đổi.

- Thật là, tôi đến đây thì sau chứ. Nói cho cô biết anh ấy không phải của cô!

Âm thanh lớn vang lên.

Chính tay tôi tát vào mặt cô ta, không cần để ý đến vẻ mặt của Nghiêm Tác bên cạnh đang rất không vui. Anh ấy chính là không hài lòng về tôi.



Giọng nói chua ngoa không biết đúng sai, tôi thật sự rất ghét cô ta. Nhưng lại không thể phân biệt được là ghét giọng nói của cô ta hay thứ gì khác.

- Cô dám?

- Câm miệng, Tiêu Tiễn!

- Nghiêm Tác, anh...

- Tôi đã nói tôi không thích cô, biến đi!

Rồi anh nhìn tôi, ánh mắt kia của anh, tôi đang đoán anh nghĩ gì nhỉ, về việc phá bỏ hạnh phúc, lời thề trước đây của chúng tôi.

- A Hinh...

Lời anh nói là thật sau, sau nó khiến tôi mong lung. Tôi rất muốn tin vào lời anh nói nhưng tôi càng tin vào mắt mình hơn, tin vào những thứ trước nay tôi thấy.

Tin vào những cuộc gọi tránh mặt, những lần bận việc đột xuất, kể cả lần đi dạo phố bị tôi chính mắt nhìn thấy.

Tôi khóc rồi, lần đầu tiên anh khiến tôi khóc cho cuộc tình của chúng tôi. Bây giờ tôi chỉ thấy đôi mắt mình đυ.c ngầu màu nước mắt, cổ họng cũng rất khó chịu.

Anh hoảng loạn lấy tay lau nước mắt cho tôi, ôm chặt tôi.

- Tin anh được không?

- Anh lấy gì để em tin anh? Anh thay đổi rồi!

- Không có!

Tôi nghĩ đến những ngày tháng qua không cải vã không xích mích nhưng anh lại mập mờ bên ngoài cùng người phụ nữ khác.

Anh ấy lại không giải thích gì cho tôi nghe, lại bảo tôi phải tin.



Có lẽ tình yêu luôn có sự ích kỷ, tôi cũng vậy sự ích kỷ của tôi rất cao, sự cố gắng bồi đắp 6 năm tình yêu của tôi, tôi không muốn nhân nhượng!

- Trừ khi cô ta chết đi, nếu không em sẽ đi!

- Hinh...

Anh ngỡ ngàng nhìn tôi, tôi có thể cảm giác được tay anh đang run. Còn cô ta tức giận bước đến nắm chặt tay tôi liền bị anh hất ra. Cô ta bị ngã.

Tôi đẩy anh ra.

- Anh không làm được? Vậy được thôi chúng ta chia tay!

- Không phải! A Hinh nghe anh giải thích...

Tôi xoay đi chạy thật nhanh chạy khỏi ngôi nhà này, chạy khỏi cảnh tượng này, tôi không muốn nhìn thấy cảnh tượng khiến tôi đau lòng.

Vậy mà trời cũng đổ cơn mưa, cơn mưa tháng 5 , cơn mưa rất lớn như đang khóc cho tôi vậy, tôi bước đi dưới mưa thật lạc lõng.

Anh ấy vẫn không tìm tôi, bây giờ bản thân thật sự lạc lõng.

Phải rồi tôi còn chờ đợi gì từ anh chứ, thật thảm thương. Tô Ni Hinh, thật thảm hại!

Nghĩ xem, nếu có một ngày người mình yêu nhất đi cùng người phụ nữ khác đưa cô ta về nhà thì im lặng nhấm mắt cho qua, hay tin vào lời anh ấy nói, nếu đã như vậy thì nên buông tay càng sớm càng tốt!

Rồi tôi quyết định rời khỏi thành phố này đến một nơi khác, tôi muốn quên đi Nghiêm Tác, quên đi tình yêu của tôi.

Chỉ cần lúc nãy lúc anh phải lựa chọn chỉ cần anh nói sẽ đồng ý gϊếŧ cô ta tôi sẽ không làm gì khó anh nữa nhưng anh đã không chọn.

Anh nhân nhượng, chỉ cần anh nói được tôi sẽ tha thứ cho anh, tay anh lúc đó không có súng cũng không có bất cứ vật gì. Chỉ cần nói suông với tôi thôi mà?

Nhưng trong lòng anh vị trí của tôi bằng với cô ta thì đoạn tình cảm này tôi tuyệt đối không cần nữa!