Chương 7: Là anh ấy.

《 HÔN ĐỦ CHƯA – HỀ LỤC 》

|Edit by Tiệm cơm trong hẻm|

Chương 7: Là anh ấy.

Tô Mộ Tinh từ bệnh viện ra thì đã là buổi trưa, cuộc phỏng vấn về việc mang thai hộ hẹn vào buổi trưa, ở C Đại.

Cô lái xe về đài truyền hình trước, vừa đánh tay lái cua vào bãi đậu xe thì liền nhìn thấy Đường Lâm đang ngồi xổm chỗ góc cửa đài truyền hình, miệng đang gặm bánh mì, bên chân còn đặt nửa chai nước khoáng.

Đường Lâm là thợ quay phim trong đài, hai người thường xuyên ra ngoài phỏng vấn cùng nhau, hơn nữa còn vào đài truyền hình cùng một năm, quan hệ cũng rất tốt.

Tô Mộ Tinh dừng xe, mở cửa xe kêu người: "Đường Lâm."

Đường Lâm vừa mở chai nước khoáng đưa đến bên miệng chợt tay run một cái, nửa chai nước còn lại đổ thẳng lên đũng quần anh ta, nhưng anh ta cũng phản ứng nhanh giật bắn mình đứng dậy, bắt đầu giật giật run run như bị kinh phong, vô cùng giống đứa bé ba tuổi...

"..." Tô Mộ Tinh thấy đau não.

Đường Lâm cuối đầu nhìn chỗ quần jean bị ướt một mảng lớn, khóe miệng giật giật, vị trí này thật sự quá lúng túng, nhìn qua thì như anh vừa đái dầm vậy, một người đàn ông đái dầm... Anh ngẩng đầu nhìn người nào đó đang cười đến run rẩy cả người, anh khom lưng cầm máy quay phim dưới đất rồi đi về phía đối phương, mở cửa xe sau ra thả máy quay trên ghế rồi vòng lên trên mở cửa ghế phụ ra ngồi vào.

Tô Mộ Tinh thu lại ý cười, không hiểu nhìn người vừa lên xe, "Anh lên xe làm gì?" Cô phải lái xe vào bãi đậu xe sau đó ngồi xe phỏng vấn ra ngoài phỏng vấn.

Đường Lâm rút một tờ khăn giấy trên bệ điều khiển lau đũng quần, giãy dụa không nói lời nào.

Tô Mộ Tinh thấy bộ dạng thấy chết không sợ của anh ta, vừa buồn cười vừa bực mình: "Câm?"

Đường Lâm oán giận vo khăn giấy thành một cục vứt xuống chân, nghiêng người trừng mắt nhìn người ngồi ghế lái, "Đại tỷ à, xin hỏi là chị hẹn tôi đi phỏng vấn lúc mấy giờ?"

Tô Mộ Tinh rất mẫn cảm, "Em nhỏ hơn anh đấy." Đại tỷ? Tiên sư anh.

Đường Lâm nhíu mày, "Cũng năm tháng mà thôi."

"Vậy cũng là nhỏ."

"..." Cùng phụ nữ nói chuyện tuổi tác mẹ nó anh thật là ngu xuẩn, âm thanh anh cao lên tận tám quãng, đem câu chuyện trở về, " Em hẹn mấy giờ! Mấy giờ đi phỏng vấn!"

Tô Mộ Tinh mặt vô tội: "Mười một giờ, sao vậy?"

Đường Lâm: "..."

Tô Mộ Tinh bất giác giơ cổ tay lên nhìn thời gian, gần 12:30.

Cô khẽ ho hai tiếng: "Gọi điện thoại cho phòng quản lý để bọn họ điều một chiếc xe phỏng vấn và tài xế đến thêm lần nữa đi."

Đường Lâm trừng mắt với không khí, "Cô hẹn phỏng vấn là một giờ, từ đây đến trường đại học cùng mất phải nửa tiếng." Anh hơi ngừng lại, tức giận nói: "Mau mau lái xe đi."

Anh vốn tức giận, vốn hẹn mười một giờ xuất phát cũng có thời gian ăn cơm trưa, cuối cùng để anh và tài xế hai người nhìn nhau hơn nửa tiếng đồng hồ, kết quả tài xế bị điều đi phỏng vấn khẩn cấp để lại mình anh ngồi xổm ven đường gặm bánh mì, như thế còn chưa tính thế mà anh gọi điện thoại người này cũng không bắt máy, thật sự là anh đi không được mà không đi cũng không được, cuối cùng còn ướt đũng quần.

Tô Mộ Tinh bĩu môi, mở dây an toàn.

Đường Lâm: "???"

Tô Mộ Tinh híp nửa con mắt, "Giữa trưa, nên hơi buồn ngủ, anh lái xe đi."

Đường Lâm run rẩy cơ mặt, ngay cả vụn bánh mí trên khóe miệng cũng rơi, anh duỗi hai chân ra, giọng điệu rất ư là chân chó, "Anh cũng buồn ngủ, muốn ngủ."

Người nào đó mặt lạnh lùng mở cửa xuống xe.

Tô Mộ Tinh uốn người nhắm mắt dựa vào thành ghế, căn bản là không ngủ được, Đường Lâm giống như là đang trả thù cô vậy, mở radio cực to, hai MC một nam một nữ không hổ là người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội chủ nghĩa, có thể kéo từ trưa nay ăn gì qua đến giấc mộng của Trung Quốc, Đường Lâm vừa lái xe vừa đọc giá trị quan của chủ nghĩa xã hội.

Tô Mộ Tinh nhận mệnh, cơn buồn ngủ vừa đi thì cô lại nhớ lại cảnh vừa nãy ở bệnh viện, nhịn không được lấy điện thoại ra nhắn Wechat cho Hà Gia Mộc, "Cậu hiểu Hứa Thanh Nhiên được bao nhiêu?"

Hà Gia Mộc trả lời: "Hai tuần trước mới từ bệnh viện quân y chuyển đến, nghiệp vụ rất mạnh, mấy ngày trước vừa làm hai ca giải phẫu."

Tô Mộ Tinh hỏi, "Cái khác thì sao?"

"Không quá quên, sao vậy?"

Tô Mộ Tinh nói: "Cậu còn nhớ rõ tớ từng nói có một người đàn ông đã cứu tớ ở huyện Nham sao?"

Hà Gia Mộc trả lời rất nhanh, "Đương nhiên, không phải lần trước cậu còn nói nhìn thấy anh ta sao?"

Tô Mộ Tinh nói: "Là anh ấy."

Ở huyện Nham Hứa Thanh Nhiên cứu được cô, đưa cô đi bệnh viện, cô tỉnh lại sau ca phẫu thuật thấy anh đang ngồi bên giường bệnh, có thể đó cũng là lần cuối cùng, tựa như xác nhận là cô không sao, trong ngày đó anh liền rời đi.

Sau này không biết Diệp Lộ từ nơi nào biết được tin cô xảy ra chuyện liền cho người chạy đến huyện Nham ngay trong đêm, một khi cô thoát khỏi nguy hiểm thì lập tức đưa cô trở về An Thành để được điều trị tại bệnh viện tốt nhất.

Không phải là cô không nghĩ đi tìm anh, lúc rời khỏi bệnh viện cô có hỏi bác sĩ và y tá ở bệnh viện huyện nhưng lại không có ai biết anh là ai đến từ đâu hay số điện thoại là bao nhiêu, chỉ biết hình như anh là đến gần đây du lịch, là một người bác sĩ, lúc xảy ra thiên tai thì liền ở lại làʍ t̠ìиɦ nguyện viên.

Cô ngay cả một câu cảm ơn cũng không kịp nói liền trời nam đất bắc.

Hà Gia Mộc lại gửi Wechat đến – "Đưa tới cửa, chị em à cậu không cua anh ta sao?"

Tô Mộ Tinh nhớ đến một màn ở bệnh viện, người đàn ông này hỏi cô có phải thích anh ta hay không, cô không trả lời được, sự trào phúng trong mắt anh ta cô nhìn thấy rất rõ ràng.

Cô thở dài, trả lời: "Hơi khó."

"Đừng từ bỏ người chị em! Chỉ cần Hứa Thanh Nhiên không phải gay thì cậu vẫn còn cơ hội."

"..."

Tô Mộ Tinh cất điện thoại đi, Hà Gia Mộc thật không đáng tin cậy, giống như cô đều là thiếu đi một chân, những vấn đề như thế này vẫn nên nhờ sự chỉ giáo của "nhóm" ba chân thì tương đối tốt.

Cô liếc Đường Lâm, đàng hoàng chững chạc hỏi: "Đàn ông các anh thích con gái chủ động sao?"

Đường Lâm cà lơ phất phơ, "Muốn ăn mặn?"

Anh hiểu rất rõ Tô Mộ Tinh, làm đồng nghiệp gần năm năm rồi cũng chưa từng thấy qua cô yêu đương, lần uống rượu nào đó cô có ngẫu nhiên kể qua lịch sử yêu đương của mình, có một người thanh mai trúc mã, yêu đương hai năm, học hết năm nhất thì chia tay.

Tô Mộ Tinh không đổi sắc bịa chuyện, "Em cũng có nhu cầu mà."

Đường Lâm nghẹn họng, kém chút nữa đã cắn trúng đầu lưỡi, chị đại à chị có thể kín đáo chút sao?

Tô Mộ Tinh lại lạnh nhạt quăng ra một chất vấn: "Anh không có?"

Đường Lâm xù lông: "Anh có! Anh đương nhiên có! Anh làm sao lại không có!" Anh ta là đàn ông, làm sao lại không có nhu cầu, loại chất vấn này anh không tiếp thu nổi.

Tô Mộ Tinh chẳng quan tâm anh ta xù lông, liếc anh: "Nói chuyện nghiêm túc đâu, đáng tin cậy sao?"

Đường Lâm đánh tay lái rẽ trái, nói: "Xem mặt."

Tô Mộ Tinh chống cắm, mím môi cười: "Em thì sao?"

Đường Lâm cười lạnh: "Không đáng tin cậy."

Tô Mộ Tinh thì có hơi...

Đường Lâm tiếp tục bổ sung: "Tính cách của em quá kém."

"..."

"Đầu óc cũng không tốt."

"..."

Tô Mộ Tinh lạnh lùng xoa mắt Đường Lâm, người này làm tim cô quá ngột ngạt.

Đường Lâm chọc Tô Mộ Tinh xong liền cảm thấy cả người thoải mái, anh thấy tốt hơn liền thôi: "Có thể dừng xe chỗ nào?" Anh biết Tô Mộ Tinh cũng học đại học này.

Tô Mộ Tinh nhìn ra phía ngoài, thì ra đã đã đến phố đại học, cô tốt nghiệp trường A Đại, người khác đều học bốn năm nhưng cô lại học năm năm, tạm nghỉ một năm.

"Tới đầu đường phía trước thì rẽ phải, có một bãi đậu xe nhỏ, miễn phí."

---

Cuộc phỏng vấn được hẹn ở một quán cà phê lịch sự tao nhã gần trường đại học.

Lúc hai người Tô Mộ Tinh đến thì người trong cuộc Lâm Hiểu Mẫn đã ngồi chờ ở một góc hẻo lánh trong quán.

"Hiểu Mẫn." Tô Mộ Tinh đi lên phía trước, liền thấy Lâm Hiểu Mẫn đang ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, cô nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai cô ấy, thấp giọng nói: "Thật xin lỗi, để em đợi lâu rồi."

Lâm Hiểu Mẫn thấy Tô Mộ Tinh liền muốn đứng lên chào hỏi, Tô Mộ Tinh vội vàng ngăn lại, để cô ngồi xuống còn mình thì vòng ra phía đội diện ngồi xuống.

"Chị Mộ Tinh, vị này là?" Lâm Hiểu Mẫn nhìn Đường Lâm, nhưng lại hỏi Tô Mộ Tinh.

Nghe Lâm Hiểu Mẫn hỏi như vậy Tô Mộ Tinh mới nhớ đến trước kia cô đều đại diện đài gặp cô ấy một mình, ngoài trừ bản thân ra thì cô ấy cũng chưa từng gặp qua người nào khác của đài, đối với người xa lạ thì có lòng đề phòng là đương nhiên.

"Đường Lâm, phóng viên chụp ảnh, hôm nay là buổi phỏng vấn chính thức cho nên anh ấy đến cùng chị."

Lâm Hiểu Mẫn gật đầu, hai tay vuốt ve cốc nước trên bàn, hơi nhíu mày.

Tô Mộ Tinh đưa tài liệu cho Lâm Hiểu Mẫn: "Đây là bản thảo của buổi phỏng vấn ngày hôm nay, nội dung trong đây hôm qua chị đã gửi mail cho em xem qua rồi, em xác nhận lại lần cuối nếu có vấn đề gì thì có thể nói."

Ánh mắt Lâm Hiểu Mẫn rơi vào tài liệu trên tay, tay vẫn giữ cốc nước như cũ, cô lắc đầu: "Không có vấn đề gì ạ."

"Tốt." Tô Mộ Tinh thấy Đường Lâm đã chuẩn bị xong máy quay thì cô cầm bản thảo phỏng vấn trên bàn: "Vậy chúng ta bắt đầu thôi."

Tô Mộ Tinh: "Mời cô giới thiệu bản thân mình một chút."

Lâm Hiểu Mẫn: "Tôi tên XX (dùng tên giả), 23 tuổi, đang học năm bốn đại học."

Tô Mộ Tinh: "Vì sao cô lại làm người mang thai hộ?"

Lâm Hiểu Mẫn: "Điều kiện gia đình tôi không tốt, cha mẹ chỉ là công nhân bình thường, năm ngoài vừa nghỉ việc. Có một người anh trai, trong nhà có thể miễn cưỡng chu cấp cho tôi học lên đại học, bình thường tôi sẽ đi làm thêm cộng thêm đó có học bổng, tiền sinh hoạt thì căn bản không cần cha mẹ cung cấp. Nhưng mùa đông năm ngoái trong nhà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhà bị hỏa hoạn chờ lúc phát hiện thì đã quá trễ, mặc dù người đều thoát khỏi nhưng nhà đã không thể ở được nữa, lập tức thiếu nợ, mẹ lại bị bệnh không khỏi, mùa xuân năm nay anh trai muốn cưới vợ, đối phương muốn mấy vạn làm sính lễ, tôi không có biện pháp nào khác, không có cách nào... mới... đi làm người mang thai hộ, một lần mang thai được một trăm vạn, một vạn đấy... tôi không có cách nào..."

Lâm Hiểu Mẫn càng nói càng kích động, nước mặt lộp bộp rơi, Tô Mộ Tinh rút giấy đưa cho cô ấy, đợi cô bình ổn lại mới tiếp tục phỏng vấn.

Tô Mộ Tinh: "Vì sao cô lại quen biết với chủ thuê?"

Lâm Hiểu Mẫn: "Chúng tôi được người mô giới trong giới này giới thiệu cho nhau, bọn họ là thành viên, có chuyên môn chính xác, để xin giấy chứng minh xác nhận thông tin cá nhân thì đầu tiên phải báo tên chính mình và đưa các thông tin cá nhân, sau đó bọn họ sẽ có người chuyên biệt đến xác nhận rồi đưa mình đến bệnh tiện làm kiểm tra tổng quát, chờ được chấp nhận qua được khảo hạch, thì tự nhiên sẽ có chủ thuê đến tìm mình."

Tô Mộ Tinh: "Tình huống trước mắt cô đang gặp là gì?"

"Tôi... hiện tại tôi đang mang thai bốn tháng rồi, nhưn mà... chủ thuê đột nhiên lại không quan tâm đến đứa bé này nữa." Lâm Hiểu Mẫn hơi chần chờ, nói tiếp: "Bọn họ không muốn đứa bé trong bụng tôi nữa muốn tôi bỏ đứa bé đi, một đồng tôi cũng không lấy được hơn nữa trong bụng còn có thêm một đứa bé..."

---

Sau khi phỏng vấn kết thúc, Tô Mộ Tinh và Đường Lâm đưa Lâm Hiểu Mẫn đến cửa chính của C Đại.

Hai người Tô Mộ Tinh dự định rời đi, Lâm Hiểu Mẫn gọi cô lại: "Chị Mộ Tinh, có thể nói chuyện riêng với em sao?"

Làm phóng viên mấy năm, phỏng vấn qua bao nhiêu sắc thái hình dáng, cũng coi như gặp qua nhân sinh muôn màu, xã hội này chính là như vậy, cô cũng chỉ là một phàm nhân, không có cái năng lực giải cứu chúng sinh kia.

Tô Mộ Tinh thấy hốc mắt cô đỏ bừng, trên mặt lại nước mắt dàn giụa, cuối cùng vẫn không đành lòng, cô để Đường Lâm ở trong xe đợi cô.

Lâm Hiểu Mẫn kéo cô ngồi ở ghế nâu ven bờ hồ.

Hai người ngồi một lát.

Lâm Hiểu Mẫn do dự mở miệng: "Chị Mộ Tinh, thật ra em đã lừa chị."

Cô cắn môi, lâu sau mới nói tiếp: "Trước đó em nói em chỉ là người mang thai hộ, thật ta không phải... lúc đó bọn họ đón em vào biệt thự ở, tìm bảo mẫu ngày đêm chăm sóc em rất tốt, nhưng mà lúc đứa bé hơn một tháng thì bị sảy thai, em cứ tưởng chuyện này cứ như vậy là kết thúc, không nghĩ tới... người đàn ông kia..."

"Là anh ta cưỡng bức em! Lần đầu tiên em không dám nói, nhìn xuống, nhưng mà... liền có lần thứ hai, lần thứ ba.. về sau thì em cũng nhận mệnh."

Qua một lát, Lâm Hiểu Mẫn không nói gì nữa, nhìn hồ cách đó không xa ngẩn người/

Tô Mộ Tinh nhíu mày, cô nói: "Hiểu Mẫn em không nên giấu diếm chị, em còn có gì chưa nói nữa?"

Mọi chuyện đều cầu mong sự thật, làm phóng viên càng là vậy, cô không thể tiếp nhận một người trong cuộc có giấu diếm sự thật được.

Lâm Hiểu Mẫn khẽ cụp mắt, nhỏ giọng nói: "Người đàn ông kia dấu diếm vợ mình, làm em có thai, vợ của anh ta vẫn cho rằng là đứa bé trước kia... cho nên... một tháng trước người đàn ông kia đυ.ng vào em bị vợ anh ta thấy được, anh ta sợ vợ, ép hỏi cái gì đều nói..."

Cho nên mới không muốn đứa bé.

Ánh chiều tà le lói, trời dần dần tối, một đàn chim bay lướt qua mặt hồ, bay về phía xa.

Tô Mộ Tinh tiêu hóa những gì Lâm Hiểu Mẫn nói, cô ấy bị ép làʍ t̠ìиɦ nhân, nếu như chỉ là mang thai hộ mà nói thì đứa bé là sự kết trái của chủ thuê và vợ, nhưng ở đây thì cô ấy lại làm tiểu tam, còn có thai.

Điện thoại trong túi chấn động, tiếng chuông không ngừng vang lên.

Số lạ, là số riêng của địa phương.

Tô Mộ Tinh đi chỗ khác nhận điện thoại, "Xin chào, tôi là Tô Mộ Tinh.

Đối phương nói gì đó làm Tô Mộ Tinh cau mày, cô qua loa tắt máy.

Quay người nhìn Lâm Hiểu Mẫn, không biết nên mở miệng thế nào, ở tình huống như hiện tại thì đi thẳng một mạch thì không tốt lắm, nhưng cô lại không thể không đi.

Lâm Hiểu Mẫn hiểu rõ tâm tư cô, cũng không miễn cưỡng, "Chị Mộ Tinh, chị đã giúp em rất lâu rồi, chị mau đi đi, em cũng ở một mình một lát."

Tô Mộ Tinh vỗ vai cô, an ủi nói: "Được, nhớ kỹ về ký túc xá sớm một chút, có chuyện thì có thể gọi điện cho chị bất cứ lúc nào."

---

Đoạn đường phải lái xe mất ba mươi phút nhưng cô lại chỉ tốn mười lăm phút đồng hồ.

Tô Mộ Tinh đạp thắng xe, xe dừng trước cửa cục cảnh sát, lốp xe ma sát với mặt đường xi măng để lại mấy vết cực sâu.

Đường Lâm còn chưa tỉnh hồn, nuốt một ngụm nước miếng, "Ngọa tào! Kỹ thuật lái xe của em cũng ghê gớm thật!"

Anh quen biết Tô Mộ Tinh lâu như vậy, từ xưa đến nay không biết trình độ lái xe của cô lại cao như vậy, kém chút nữa anh đã bị dọa tè ra quần rồi, mẹ nó, ngày hôm nay của anh thật là dính với nướ© ŧıểυ mà.

Tô Mộ Tinh lấy túi, mở dây an toàn: "Anh về đài trước đi."

"Cần anh vào cùng sao?" Đường Lâm hỏi cô, trên đường Tô Mộ Tinh đã nói khái quát tình hình với anh rồi, anh lại bổ sung, "Một mình em có thể giải quyết?"

"Không có việc gì, anh về đài trước đi."

Tô Mộ Tinh lưu loát xuống xe, đóng cửa.

Bỗng một chiếc xe Audi đánh tay lái rẽ trái đậu bên cạnh một cách đẹp mặt xuất hiện trong tầm mắt cô, gọn gàng, cửa xe mở ra người ngồi ghế lái xuống xe, người cao, chân dài bước xuống.

"Bác sĩ Hứa?"