Tô Mộ Tinh không ngờ sẽ nhìn thấy Tô Mặc ở trong số cảnh sát xuất quân, miệng anh ấy ngậm điếu thuốc dựa vào xe cảnh sát bên cạnh, dáng vẻ cả người uể oải.
Tô Mặc nhả ra mấy vòng khói, tầm mắt lướt qua, thấy Tô Mộ Tinh được một cái nữ cảnh sát dìu ra từ trong ngõ nhỏ, thoáng chốc anh ấy trợn tròn mắt, bụng ngón tay chợt di một cái dập ngay đầu thuốc đi, bước nhanh về phía Tô Mộ Tinh, giọng điệu rất hung hăng: "Tiểu Mộ! Sao lại là em? Chuyện gì thế này?"
Anh ấy đúng lúc đi ngang qua, vừa hay nhìn thấy đồng nghiệp ra hiện trường, liền xuống xe thả lỏng một chút, tiện thể hỏi vài câu.
Tô Mộ Tinh nửa dựa vào người nữ cảnh sát, hai chân đau đến run lên, "Anh."
Tô Mặc nhíu chặt lông mày, ánh mắt dừng ở khóe môi Tô Mộ Tinh chảy máu, tay anh ấy đỡ lấy Tô Mộ Tinh, "Đưa em đi bệnh viện."
Tô Mộ Tinh lắc đầu, "Không sao, hẳn là không có vấn đề gì lớn."
Nữ cảnh sát thức thời lùi ra, đứng bên cạnh tiếp lời, "Vẫn nên đến bệnh viện đi, ban nãy còn không đứng dậy nổi."
Tên đàn ông cao đầu trọc bị một cảnh sát trẻ lôi ra, vẫn chưa tỉnh, Tô Mộ Tinh dời ánh mắt, "Còn có hai kẻ đồng lõa, chạy mất rồi."
Tô Mặc liếc, hỏi chuyện người cảnh sát trẻ cạnh đó, "Sao lại ngất đấy?"
Cảnh sát trẻ trả lời thành thật: "Lúc chúng tôi đuổi tới người đã hôn mê rồi."
Tô Mộ Tinh nghiêng đầu nhìn sang Tô Mặc, giải thích: "Cảnh sát tới, chạy vội quá tự đâm vào tường."
Đầu lông mày Tô Mặc lộ ra vẻ sắc sảo, mắt sáng quắc dừng ở miệng vết thương trên trán tên cao kia, trầm mặc vài giây, tầm mắt thu về, trượt xuống dừng ở khuôn mặt Tô Mộ Tinh, Tô Mộ Tinh không né tránh, nhìn thẳng anh ấy.
Cảnh sát trẻ áp giải người lên xe cảnh sát, nữ cảnh sát nói với Tô Mặc: "Đội trưởng Tô, chúng tôi đưa người bị hại về trước?"
Tô Mặc đỡ Tô Mộ Tinh, hạ giọng hỏi: "Vùng này thuộc quản lý của phân cục nào?" Anh ấy không quen thuộc An Thành, lần này qua đây cũng là cộng sự với Quý Nham, đều ở đại đội hình cảnh.
Nữ cảnh sát nói: "Phân cục Tĩnh Hồng."
Tô Mặc gật đầu, anh ấy dìu Tô Mộ Tinh lên xe trước, xoay người nói với cảnh sát xuất quân bên cạnh: "Các anh chờ một chút."
Anh ấy đi sang bên cạnh, rút di động trong áo khoác da gọi cho Quý Nham.
Cửa xe chưa đóng, Tô Mộ Tinh nhìn về hướng Tô Mặc, người đàn ông cầm di động, bóng hình cao lớn bị kéo ra thật dài, nghe không rõ hai người nói gì trong điện thoại.
Chỉ là, sau khi Tô Mặc ngắt điện thoại, đoàn người không đi phân cục Tĩnh Hồng mà đi thẳng đến đại đội hình cảnh thành phố, lòng bàn tay Tô Mộ Tinh rớm một lớp mồ hôi lạnh.
Tô Mặc đi tới xác nhận với cô ấy, "Thật sự không cần đi bệnh viện?"
Tô Mộ Tinh vẫn lắc đầu, "Không cần, chỉ bị đá mấy cái, không có gì to tát."
Tô Mặc không lay chuyển được, gật đầu, giúp cô ấy đóng cửa xe.
Đại đội điều tra hình sự thành phố.
Thời điểm bị giải xuống xe, tên đầu trọc dáng cao đã tỉnh, người bị kéo vào phòng thẩm vấn, không được mấy phút đã khai hết.
Vụ án cũng không tính là phức tạp.
Tên đầu trọc dáng cao tên Trần Dương, nửa năm trước, vợ chết trên bàn phẫu thuật ở bệnh viện quân y số hai, làm loạn mấy tháng với bệnh viện đòi bồi thường, không thành công.
Thậm chí còn chẳng phải là sự cố y tế.
Vợ Trần Dương vốn dĩ đã có bệnh tim, sinh đẻ vô cùng nguy hiểm, đại đa số bác sĩ đều sẽ kiến nghị không giữ con, nhưng con người Trần Dương quan niệm truyền thống nặng nề, không có đứa con trai chính là tuyệt tự, là bất hiếu, cho nên kiên quyết muốn giữ con. Lúc sinh, bệnh tim của thai phụ tái phát, bệnh viện đã nói rõ ràng, giữ mẹ thì còn có hy vọng, giữ con thì gần như khó dự đoán được. Nhưng Trần Dương cố chấp giữ con, hai bên không kiên trì nổi, Trần Dương sống chết đòi giữ con, kí giấy phẫu thuật, bệnh viện dốc toàn lực cấp cứu, vẫn bất lực, cuối cùng một xác hai mạng.
Lúc ấy bác sĩ khoa sản tham gia cứu chữa, bởi vì bị đám người Trần Dương chặn đường hơn nửa tháng, mượn cơ hội xuất ngoại tiến tu để tránh đầu sóng ngọn gió, trong đó, bác sĩ phụ trách phẫu thuật tim chính là Hứa Thanh Nhiên.
Mấy ngày trước Trần Dương kiểm tra bị ung thư gan giai đoạn cuối, không cam lòng muốn trả thù bệnh viện, liền ra tay với Hứa Thanh Nhiên, mà lần trước làm loạn ở bệnh viện số ba, lại làm hắn ta có ý đồ với Tô Mộ Tinh.
Tô Mộ Tinh ghi xong khẩu cung, được đưa đến phòng họp nghỉ ngơi.
Mười lăm phút sau, Tô Mặc đẩy cửa tiến vào, anh ấy ngồi xuống đối diện Tô Mộ Tinh, lẳng lặng nhìn một lúc, từ tốn mở miệng nói: "Tiểu Mộ."
Tô Mộ Tinh hờ hững nhìn anh ấy, không lập tức tiếp lời.
Tô Mặc mở ghi chép thẩm vấn, nói thẳng: "Trần Dương nói hắn bị người đánh ngất, một người đàn ông từ sau lưng xông ra đánh úp hắn."
Đầu ngón tay Tô Mộ Tinh ra sức cấu vào bụng ngón tay, biểu cảm trên mặt không thay đổi, "Hắn ta tự ngã."
Tô Mặc hỏi lại: "Thật sự?" Anh ấy biết rõ vẫn cố hỏi, vết thương trên trán Trần Dương rõ ràng là va đập nhiều lần tạo nên, chắc chắn không phải cái gọi là tự mình mình ngã trong miệng Tô Mộ Tinh.
Ánh mắt Tô Mộ Tinh không chớp, nói bổ sung: "Hắn nhào tới cởϊ qυầи em, em đạp hắn một phát, tự hắn đứng không vững nên đập vào."
Tô Mặc đè ghi chép thẩm vấn lên bàn, ánh mắt dò xét, "Bọn anh đã tra số điện thoại báo án, là số đen, không có danh tính thật, em bảo có trùng hợp không?"
Tô Mộ Tinh điều chỉnh dáng ngồi, đùi phải không cẩn thận va phải chân bàn, đau muốn chết, ánh mắt cô ấy thu về, "Có lẽ là sợ gây rắc rối... Dẫu sao vẫn có hai người chạy thoát."
Tô Mặc nhìn Tô Mộ Tinh kĩ càng, người đối diện chau mày, sắc mặt nhợt nhạt, im lặng một lát, giọng anh hòa hoãn lại, "Thật sự không cần đi bệnh viện?"
Tô Mộ Tinh giơ tay ấn thử vết thương ở góc trán, lắc đầu.
Tô Mặc nghĩ ngợi, không nhịn được nói: "Không cần nói cho anh ta biết? Dù sao chuyện em bị thương......"
Tô Mộ Tinh hiểu Tô Mặc đang nói đến Hứa Thanh Nhiên, cô ấy vẫn lắc đầu, "Không cần thiết."
Vẻ mặt Tô Mặc khá mơ hồ, "Vết thương trên người em giấu được chắc?"
Tô Mộ Tinh giơ tay xoa xoa bả vai, ngược lại rất vô tư: "Sắp tới em sẽ không gặp anh ấy."
Cơ bắp toàn thân cô ấy đau chết đi được, đặc biệt là hai đùi và sau lưng, động một cái là đau, xuất hiện thế này trước mặt Hứa Thanh Nhiên, chắc chắn là chẳng mấy chốc mà lộ, đến lúc đó chẳng có cách nào trọn vẹn được. Có thể không để anh ấy biết thì không cho anh ấy biết thôi.
Tô Mặc cũng không tiện nói thêm, chuyện tình cảm anh ấy không có quyền lên tiếng, anh ấy đẩy ghế ra đứng lên, "Phòng làm việc của Quý Nham hình như có dầu hoa hồng, anh đi lấy cho em."
Tô Mộ Tinh không nói chuyện, Tô Mặc lo động mở cửa đi ra ngoài.
Tô Mộ Tinh nhìn thời gian, một giờ sáng, trong lòng trống rỗng, cô ấy gửi tin nhắn cho Hứa Thanh Nhiên.
Một hồi lâu, cô ấy nhận được tin nhắn trả lời: 【 Ngủ ngon. 】
Tô Mộ Tinh thở phào, nằm nhoài ra bàn nhắm mắt một lát, rất lâu sau, lại nghĩ tới cái gì, cô ấy gọi điện thoại cho Tống Duy, vẫn số không tồn tại như cũ, WeChat cũng thế, không ai trả lời.
Tống Duy nói sẽ chủ động liên lạc với cô ấy, trong lòng cô ấy vẫn âm ỉ nỗi bất an.
Trên hành lang truyền đến hàng loạt tiếng bước chân, lực chú ý của Tô Mộ Tinh bị kéo quá đó.
"Cái gì? Anh nói cái gì?"
Là giọng Tô Mặc.
Tô Mộ Tinh ngừng thở.
"Mất dấu? Mất dấu kẻ đó rồi? Các anh đang đùa với tôi à?" Giọng Tô Mặc vô cùng nóng nảy, "Bắt buộc phải tìm ra người cho tôi, bằng không các anh không phải quay lại nữa."
Cô ấy rất ít khi thấy Tô Mặc nổi cơn giận lớn thế.
Tô Mộ Tinh đẩy ghế ra đứng dậy, không ngờ lòng bàn chân mềm nhũn, lảo đảo một cái ngã thẳng phía trước, động tĩnh cực lớn.
Không đến vài giây, Tô Mặc đã tắt điện thoại từ ngoài hành lang tiến vào, nhìn thấy Tô Mộ Tinh ngã trên mặt đất, ấn đường chợt nhíu lại, bước nhanh qua đỡ người ngồi lại lên ghế, ngữ khí lo lắng, "Sao lại thế này?"
Tô Mộ Tinh nhìn về phía Tô Mặc, Tô Mặc rũ mắt nhìn cô ấy, bốn mắt nhìn nhau, Tô Mộ Tinh do dự một hồi, đưa tay lấy túi đeo chéo sau lưng ghế, móc đồ ra đẩy đến trước mặt Tô Mặc.
Tô Mộ Tinh nói rành mạch: "Lần trước cảnh sát truy quét Hồng Liệp, đài truyền hình đi theo ghi hình, cái này là trong lúc hỗn loạn ấy có người nhét vào tay em."
Tô Mặc rũ mắt, "Đây là vẽ cái gì?" Anh ấy cúi đầu nhìn thoáng qua, trên tờ giấy trắng, nét bút màu đen phác họa ra bản vẽ căn bản không nhìn ra là thứ gì, "Hoa à?"
Tô Mộ Tinh lắc đầu, "Không biết."
Cô ấy thật sự không biết. Tờ giấy này từ đâu mà có? Lại muốn truyền đạt thông tin gì, cô ấy không có một chút mạch suy nghĩ nào. Thậm chí... người đàn ông giúp cô ấy đêm nay, cô ấy cũng không hiểu.
Tô Mặc nâng mí mắt, "Tiểu Mộ, tối nay thật sự......"
Tô Mộ Tinh cắt ngang anh ấy, "Anh, đưa em về đi."
Đầu lưỡi Tô Mặc ra sức chọc vào hàm dưới, "Chờ anh hai mươi phút."
......
Khi Giang Lạc nhìn thấy Tô Mộ Tinh từ xa, cứ hoài nghi bản thân bị viễn thị, vốn dĩ hai người đã hẹn xong xuôi cùng đến quán bar của bạn anh ta mới mở để cổ vũ, kết quả Tô Mộ Tinh tạm thời bảo là không đi.
Anh ta thì vẫn đi một mình, nhưng làm ầm ĩ nên chẳng vui lắm, rượu quá tam tuần mấy người khách đã uống nhiều, không biết thế nào mà vỡ trận, người bạn này của anh ta ấy mà, là bạn học cùng đại học, gia cảnh bình thường, quán bar này mở ra đã tiêu gần hết vốn liếng tích cóp, việc này ồn ào đến tận đồn cảnh sát, anh ta không không tiện làm mất mặt người ta, liền tới đây giúp một tay.
Bấy giờ vừa vặn xử lý xong, định rời đi, Tô Mộ Tinh quay lưng về phía anh ta đi về hướng hành lang bên kia, một đàn ông cao to dìu cô ấy, bước tập tễnh, hành động bất tiện.
Giang Lạc bị vài người đi cùng gọi đi, không hề nghĩ ngợi đã gọi luôn điện thoại cho Hứa Thanh Nhiên.
Thời điểm Hứa Thanh Nhiên nhận được điện thoại của Giang Lạc, mới vừa trở lại phòng trực ban chuẩn bị nghỉ ngơi, anh ấy nằm trên giường, giữa hàng lông mày tràn đầy mỏi mệt, "Quá nửa đêm rồi lại có chuyện gì?"
Giang Lạc thế mà tinh thần vẫn rất dồi dào, "Nhất Đao à, cậu đoán xem tôi vừa nhìn thấy ai?"
Hai ngón tay Hứa Thanh Nhiên bóp bóp mi tâm, không úp úp mở mở với anh ta nữa, "Không nói thì tắt đây."
Giang Lạc vội vàng nói: "Tôi thấy Tiểu Tinh Tinh!"
Hứa Thanh Nhiên nghe vậy sửng sốt, động tác ngón tay khựng lại, "Ở đâu?"
Giang Lạc nói: "Cục thành phố, tôi thấy hình như cô ấy còn bị thương."
(Cục thành phố: trong hệ thống công an, từ này có nghĩa là cục công an cấp thành phố)
Hứa Thanh Nhiên ngồi phắt dậy, nói qua quýt vài câu rồi tắt điện thoại, xốc chăn lên xuống giường, lại vội vội vàng vàng gọi điện thoại cho Trình Ý, anh ấy đang trực ban không thể đi được, chờ Trình Ý từ nhà tới bệnh viện đã qua nửa tiếng.
Hứa Thanh Nhiên vội vã bàn giao vài câu rồi đi đến cục thành phố, trên đường anh ấy gọi điện thoại cho Từ Niệm Vi.
Đầu kia điện thoại, Từ Niệm Vi rõ ràng hơi bực, "Mẹ bảo này Nhất Đao, hiện tại mấy giờ con biết không? Quá nửa đêm còn gọi cho mẹ, con tưởng mình có máu mặt lắm à......"
Hứa Thanh Nhiên kịp thời cắt ngang bà ấy, "Mẹ, Tiểu Mộ hình như có chuyện rồi, ở cục thành phố."
Bên kia, Từ Niệm Vi lập tức tỉnh táo, "Tiểu Mộ? Con dâu mẹ xảy ra chuyện gì?"
Giọng điệu Hứa Thanh Nhiên lo lắng: "Con cũng không biết, Giang Lạc bảo hình như bị thương."
Từ Niệm Vi nói: "Con trai, con đừng cuống, mẹ lập tức hỏi hộ con."
......
Lúc Hứa Thanh Nhiên đẩy cửa phòng họp cục cảnh sát ra, Tô Mộ Tinh đang kêu oai oái.
Tô Mặc gọi pháp y trong cục qua bôi dầu hoa hồng cho cô ấy.
Tô Mộ Tinh cảm thấy nhất định là Tô Mặc đang chỉnh cô ấy.
"Chị... Chị... Nhẹ tí đi..." Tô Mộ Tinh nằm bò ra bàn, áo bị vén ra sau gáy, sau lưng lộ ra trong không khí.
Pháp y là một cô gái hơn ba mươi tuổi, con người rất thân thiết, chỉ là hành động không biết nặng nhẹ.
"Ai ôi a... chị... Em là người sống! Sống đấy!" Nước mắt Tô Mộ Tinh sắp rơi đến nơi rồi, "Chị không thể coi em như thi thể mà xoay thế được, không đúng... Xoay thi thể như vậy cũng không có đạo đức đâu."
Nữ pháp y hơi xấu hổ, "Xin lỗi... Chị đã lâu không chạm vào người sống... Có phần kích động."
"......"
Trong lòng Tô Mộ Tinh bắt đầu mắng Tô Mặc.
Quá độc ác.
Ra tay thế này, quả thực muốn lấy cái mạng già của cô mà.
Tô Mộ Tinh lau khóe mắt, "Nếu không thì tự em làm? Chị cứ bình tĩnh trước đã?"
Nói xong, cô ấy ngoái đầu nhìn về phía sau, khóe mắt lướt qua nơi nào đó, tầm mắt đột nhiên cố định.
Hứa Thanh Nhiên không biết vì sao đứng như trời trồng tại cửa, cô ấy dùng mu bàn tay dụi dụi đôi mắt, nhắm mắt lại mở ra, phát hiện người ở cửa vẫn còn đó, vẫn không động đậy y như khúc gỗ.
Tô Mộ Tinh như kiểu bị bắt tại trận, tức thì không biết phải làm sao, chột dạ gọi một tiếng: "Bác sĩ Hứa......"
Nữ pháp y phản ứng cực nhanh, người cô ấy che ở đằng trước Tô Mộ Tinh, che khuất người cô gái, nói có chút trách cứ: "Cái cậu này làm sao đấy? Không biết gõ cửa hả?" Thấy đối phương không nói lời nào, nữ pháp y tiếp tục nói: "Mau đi ra ngoài, phụ nữ đang bôi thuốc cậu vào thế này......"
Tô Mộ Tinh vội tiếp câu chuyện, "Chị... Bạn trai em..."
Nữ pháp y ngoái đầu, cúi đầu nhìn xuốngTô Mộ Tinh, "Bạn trai em?"
Tô Mộ Tinh gật đầu.
"Thật tốt quá." Nữ pháp y đặt dầu hoa hồng trên tay xuống bàn, "Hay là để bạn trai em bôi thuốc cho nhé, em da mỏng thịt mềm chị thật sự không hạ thủ được." Nói xong, cô ấy quay đầu đi ngay.
"Đừng mà..." Tô Mộ Tinh nói được nửa câu, đối phương đã đóng cửa đi ra ngoài.
"......"
Cô ấy không muốn Hứa Thanh Nhiên nhìn thấy mình trong bộ dạng ma quỷ này chút nào.
Cuối cùng Hứa Thanh Nhiên đi tới chỗ cô ấy, Tô Mộ Tinh nhanh chóng kéo quần áo lên, động tác hơi mạnh, đυ.ng tới miệng vết thương, cô ấy không nhịn được cau mày.
Rốt cuộc Hứa Thanh Nhiên cũng mở miệng nói chuyện, "Đừng nhúc nhích." Tiếng anh ấy trầm rít.
Tô Mộ Tinh thật sự không dám cử động, cô ấy cảm giác được một ánh mắt nóng rực dừng ở sau lưng cô ấy, Tô Mộ Tinh bất giác rụt cổ, khẽ nói: "Tông vào đuôi xe nhẹ thôi, va chạm một tí."
Hứa Thanh Nhiên khom người xuống, tầm mắt dừng ở trên lưng trắng mịn của cô gái, từng mảng từng mảng vết bầm đỏ tím, giữa hai đầu mày trào ra khói mù, vẻ mặt gần như lạnh băng.
Tô Mộ Tinh duỗi tay vuốt má người đàn ông, ngữ khí bình tĩnh, "Không sao, cũng không cần đi bệnh viện."
Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên dời đến gương mặt Tô Mộ Tinh, anh ấy nắm chặt tay cô gái, nhíu mày, trong mắt là sự tự trách ùn ùn kéo đến, khàn cả giọng, "Anh đã biết cả rôi." Từ Niệm Vi nói với anh ấy trong điện thoại, căn bản không phải tông vào đuôi xe gì đó.
Hai tay Tô Mộ Tinh nâng mặt Hứa Thanh Nhiên, từng câu từng chữ rõ ràng buông xuống, "Bác sĩ Hứa, chuyện này không trách anh, nhất thiết đừng nghĩ nhiều."
Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên cứ quấn lấy nhìn cô ấy, đường quai hàm cứng đờ, bờ môi mím chặt, không nói nên lời một câu nào.
Tô Mộ Tinh liên tục chớp chớp lông mi, xoa nhẹ mặt anh ấy, cười khẽ nói: "Bác sĩ Hứa, có khi nào để lại sẹo không? Có khi nào em không lấy được chồng không?"
Cô ấy muốn trêu cho anh vui, Hứa Thanh Nhiên thì không cười nổi, anh ấy lật tay nắm lấy cổ tay Tô Mộ Tinh, "Chúng ta về nhà."
Dứt lời, anh ấy đứng lên, giơ ta buông áo Tô Mộ Tinh xuống, động tác làm rất nhẹ, đẩy ghế dựa, hơi hơi cong lưng bế người lên, một bàn tay đặt dưới khuỷu gối Tô Mộ Tinh, trên đùi bị thương nghiêm trọng hơn sau lưng, Tô Mộ Tinh không nhịn được khẽ kêu xuýt xoa.
Hứa Thanh Nhiên ngưng động tác, biểu cảm cứng nhắc lại càng khẩn trương hơn, hạ giọng đến mức thấp nhất, "Đau lắm à?"
Tô Mộ Tinh nhanh chóng lắc đầu.
Hứa Thanh Nhiên thật cẩn thận bế cô ấy đi ra ngoài, cửa phòng họp lại bị đẩy ra một lần nữa.
Tô Mặc cùng Quý Nham một trước một sau đi vào, Hứa Thanh Nhiên dừng bước chân.
Không khí đình trệ vài giây.
Tô Mộ Tinh mở lời trước: "Anh, là bạn trai em."
Tô Mặc lạnh lùng mắng một tiếng, giọng điệu vô cùng đay nghiến: "Chính là bởi vì anh... Em gái tôi mới biến thành thế này?"
Làm một người anh trai, chung quy vẫn là khuỷu tay hướng vào trong. Chuyện đêm nay tuy rằng không tới nỗi tệ nhất, nhưng nếu có gì ngoài ý muốn, hậu quả hoàn toàn không dám tưởng tượng, đối với người trước mặt này, tuyệt đối không thể trưng ra sắc mặt tốt đẹp.
Hứa Thanh Nhiên nhìn thẳng anh ấy, hơi gục đầu, giọng trầm khàn: "Xin lỗi, tuyệt đối sẽ không có lần sau."
Tô Mặc còn định nói vài câu cay độc, Tô Mộ Tinh ngắt lời anh ấy, "Anh, em về đây." Lời độc địa của Tô Mặc cô ấy đã từng được mắt thấy tai nghe, bác sĩ Hứa nhà cô tuyệt đối không phải đối thủ.
Quý Nham ở bên từ lúc bắt đầu vào cửa vẫn luôn không nói chuyện, tầm mắt anh ấy từ trên người Tô Mộ Tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên trên, dừng ở Hứa Thanh Nhiên đối diện, lên tiếng hỏi: "Trước kia có phải chúng ta từng gặp nhau không?" Anh ấy hỏi Hứa Thanh Nhiên.
Tô Mặc nghiêng mắt nhìn sang Quý Nham, ánh mắt Quý Nham hướng về phía sau nhìn thẳng Tô Mặc, đầu lưỡi Tô Mặc chọc vào má phải, trong lòng nghiền ngẫm nhiều lần ba chữ kia.
Hứa Thanh Nhiên rũ mắt nhìn mắt Tô Mộ Tinh, chốc lát, anh ấy ngước lên chạm tầm mắt với Quý Nham một lần nữa, anh ấy gật đầu, ngược lại không hề phủ nhận: "Từng gặp rồi."
Quý Nham vỗ đầu một cái, bừng tỉnh đại ngộ: "Cậu là người sinh viên đại học hồi đó?"
Nghe vậy, đôi mắt Tô Mặc nheo lại, phun ra hai chữ: "Thú vị."