Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hôn Đủ Chưa

Chương 49: Vị chua vô cùng nhá

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hứa Thanh Nhiên nghẹn không thể tiếp lời, tâm trạng Tô Mộ Tinh vui vẻ suốt một buổi sáng.

Buổi chiều, Tô Mộ Tinh bị Lý Phong gọi vào văn phòng.

Sắp đến cuối năm, chuyên mục muốn làm một loạt tin đông ấm, chủ đề phỏng vấn là giới thiệu đơn vị công ích, định vị đại khái ở viện phúc lợi hoặc cô nhi viện kiểu dạng như thế, cũng có thể tiện thể làm sóng tuyên truyền, còn có thể định hướng xã hội quyên góp được một khoản tiền từ thiện.

Vốn dĩ bản tin này do Lục Hàm Hàm nhận, chứ trong tay cô ấy trừ tin tức thường ngày, còn có một chuyên đề pháp trị trực tuyến, nhưng giữ vững nguyên tắc quan tâm phụ nữ mang thai, cố gắng giao việc phỏng vấn hiện trường cho đồng nghiệp khác, đây là thông lệ trong đài, Tô Mộ Tinh cũng không có ý kiến, đồng ý nhận ngay.

Từ văn phòng Lý Phong đi ra, Tô Mộ Tinh nhận được điện thoại của Lâm Thâm, bảo là hôm nay xuất viện, muốn hẹn gặp mặt cô ấy, Tô Mộ Tinh từ chối, Lâm Thâm kiên trì lạ thường, Tô Mộ Tinh đành phải đồng ý.

Thời điểm tan tầm, Lâm Thâm đứng dựa bên cạnh xe ở cửa đài truyền hình, thấy Tô Mộ Tinh đi ra, anh ấy đón trước, gọi với giọng ấm áp: "Tiểu Mộ."

Tô Mộ Tinh dừng lại cách ba bước, rất thẳng thắn, "Tìm em có việc?"

Tầm mắt Lâm Thâm dừng trên khuôn mặt Tô Mộ Tinh, sửng sốt vài giây, lên tiếng: " Chuyện hai ngày trước, cảm ơn em."

Tô Mộ Tinh ngước mắt nhìn thẳng anh ấy, "Việc nên làm thôi, không cần khách sáo như vậy."

Lâm Thâm thu tầm mắt xoay người kéo cửa xe ghế phụ, "Mời em ăn bữa cơm, chẳng có ý gì khác."

Tô Mộ Tinh do dự vài giây, vẫn lên xe.

Dọc đường đi, Lâm Thâm chuyên tâm lái xe, Tô Mộ Tinh cũng không chủ động mở miệng, con người Lâm Thâm xưa nay luôn ít lời, lúc mím môi không nói lời nào, khí chất lạnh lùng, là kiểu thờ ơ trước sau như một, không dễ làm thân.

Làm người ta kinh ngạc giống hệt Hứa Thanh Nhiên.

Tô Mộ Tinh lắc đầu, xóa đi suy nghĩ kì lạ trong lòng, tầm mắt bay ra ngoài ngoài cửa xe.

Ô tô dừng lại, Tô Mộ Tinh đẩy cửa xuống xe, khoảnh khắc thấy rõ cảnh phố xá, bước chân chợt dừng.

Lâm Thâm vòng qua trước xe, đi đến bên cạnh Tô Mộ Tinh.

Tô Mộ Tinh nhìn biển hiệu cũ hơi ố vàng, nghiêng mắt nhìn về phía Lâm Thâm, "Là quán ngày trước?"

Lâm Thâm cười gật gật đầu, "Quán chưa đóng, chỉ thay đổi địa điểm."

Tô Mộ Tinh ít nhiều có chút sửng sốt, không ngờ Lâm Thâm sẽ mời cô ấy đến đây ăn cơm.

Lúc trước hai người ở bên nhau, cô ấy không thích mấy nhà hàng hoa hòe hoa sói, luôn thích đến những quán nhỏ đầu đường, dần dà, đã phát hiện một số chỗ có hương vị đặc biệt, hồi đó quán nhỏ chuyên nấu món ăn gia đình này là nơi bọn họ ghé tới nhiều nhất, sau khi xảy ra chuyện, Lâm Thâm cũng sẽ thường xuyên đưa cô ấy tới chỗ này ăn cơm.

Chủ quán là một đôi vợ chồng, con trai lên thành phố học đại học, năm ấy tốt nghiệp gặp tai nạn xe, người đã mất, hai ông bà tiêu hết số tiền tích lũy nửa đời người chuyển từ nông thôn vào thành phố, thuê gian hàng, ở lại nơi năm ấy con trai đã ra đi, chớp mắt đã bao năm. Đây là sau khi hai người đến nhiều lần rồi, mới biết được lẻ tẻ từ đôi vợ chồng già.

Quán này cách chỗ cô ấy ở cũng chỉ hai mươi phút đi đường, mấy năm trước cả con phố đó bị tháo dỡ cải cách, quán cũng chẳng thấy nữa.

Lâm Thâm nhấc chân đi vào, Tô Mộ Tinh đứng nguyên tại chỗ.

Lâm Thâm đi được nửa đường, mới phát hiện người bên cạnh không theo kịp, anh ấy xoay người quay trở lại, "Làm sao vậy?"

Tô Mộ Tinh đối diện với tầm mắt anh ấy, nghĩ kĩ một lúc, nói: "Đổi chỗ đi."

Cùng bạn trai cũ đi một nơi tràn ngập hồi ức thế này để ăn cơm, chung quy là không đúng lắm.

Lâm Thâm hiếm khi kiên trì thế, anh ấy đi tới, không đợi Tô Mộ Tinh phản ứng, trực tiếp dắt cổ tay cô ấy đi vào bên trong.

Tô Mộ Tinh cau mày, cổ tay giằng ra khỏi.

Lâm Thâm rũ mắt nhìn cô ấy, hồi lâu, khẽ nói câu: "Xin lỗi."

Bầu không khí giữa hai người có chút ngượng ngùng.

Lâm Thâm ngóng nhìn Tô Mộ Tinh, nhượng bộ trước, "Được rồi, chúng ta đổi chỗ khác."

Trái lại Tô Mộ Tinh không sao cả, "Thôi vậy, chỗ này đi." Nói xong, cô ấy đi thẳng vào.

Quán không tính là rộng, nhưng là dọn dẹp rất sạch sẽ.

Tô Mộ Tinh chọn chọn chỗ ngồi dựa tường ngồi xuống, người phục vụ trẻ tuổi lập tức cầm thực đơn qua.

Tô Mộ Tinh nhận thực đơn, hỏi: "Dì Trương đâu?"

Người phục vụ trẻ ngẩn ra, một lúc lâu mới phản ứng lại, cười nói: "Chị biết dì Trương ạ, hai ngày nay thời tiết không tốt, chú Trương tái phát bệnh cũ, nên ở nhà chăm sóc chú Trương ạ."

Tô Mộ Tinh gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều.

Cô ấy chọn vài món, rồi đưa luôn thực đơn cho người phục vụ, giờ ăn tối, trong quán ngoài bọn họ còn có ba bàn nữa.

Bắt đầu từ khi vào cửa, tầm mắt Lâm Thâm đã đóng băng trên khuôn mặt Tô Mộ Tinh, nhưng lại không mở miệng nói chuyện.

Tô Mộ Tinh ngước mắt, ánh mắt hai người chạm nhau, cô ấy bình tĩnh cất tiếng: "Anh Lâm Thâm."

Lâm Thâm "Ừ" một tiếng, tiếng nói nén xuống rất thấp.

Tô Mộ Tinh cũng thẳng thắn luôn: "Hai hôm trước người đưa anh đi bệnh viện, không chỉ có em, còn có bạn trai em, anh ấy cũng đợi ở ngoài phòng bệnh cả đêm, bữa cơm này tuy rằng mình em tới, nhưng em về cũng sẽ nói với anh ấy một tiếng, lời cảm tạ đã nhận rồi, anh không cần để ý quá đâu."

Lâm Thâm sửng sốt, thu ánh mắt, nhặt trọng điểm hỏi: "Bạn trai?" Anh ấy ngừng một lát, giọng nói như mắc xương trong họng, "Anh ta nói là bạn bè."

Tay phải Tô Mộ Tinh vặn hộp tăm bên cạnh, nhẹ nhàng đáp: "Mấy hôm nay mới ở bên nhau."

Sắc mặt Lâm Thâm ảm đạm, mãi sau mới thốt ra mấy chữ, "Rất tốt."

Suốt bữa cơm, hai người đều im lặng không nói.

Hoàng hôn dần buông, phố thị hoa lệ điểm lên ánh đèn rực rỡ.

Lâm Thâm đưa Tô Mộ Tinh về tiểu khu, sau khi xuống xe, không rời đi ngay, mà đi theo cạnh Tô Mộ Tinh, Tô Mộ Tinh hơi mất tự nhiên.

Trên đường cây rợp bóng trong tiểu khu, tia sáng vàng mờ chiếu xuống hai người, kéo thành hai chiếc bóng song song.

Tô Mộ Tinh không nhịn được trước tiên, "Anh Lâm Thâm, anh về đi."

Bước chân Lâm Thâm dừng lại, nghiêng đầu qua, nhìn sâu trong mắt Tô Mộ Tinh, rất lâu sau, dường như lấy đủ dũng khí lại hạ quyết tâm, từng câu từng chữ của anh cất lên rõ ràng: "Tiểu Mộ, ban đầu anh cứ tưởng em vẫn một mình, cho nên mới...... Nếu em đã có bạn trai rồi, anh sẽ biết chừng mực."

Người kiêu ngạo biết bao, không thèm nhúng tay vào chuyện tình cảm của người khác, không thèm làm cái gọi là kẻ thứ ba.

Anh ấy ngừng lại, nhìn cô ấy bị ráng chiều làm nhòe đi bóng dáng, chắc chắn đến lạ thường: "Sau lần này, em có thể coi anh như bạn bè, cũng có thể coi anh như anh trai, nhưng xin em đừng đẩy anh ra xa, xem như anh cầu xin em, nếu em quay về độc thân, anh sẽ đến bên em trước tiên, anh muốn làm bạn trai của em, muốn bắt đầu lại một lần nữa."

Lâm Thâm nói xong một hơi, nhìn chằm chằm Tô Mộ Tinh không chớp mắt, đôi mắt sâu thẳm, môi mím chặt.

Tô Mộ Tinh nhất thời nói không nên lời.

Ở trong lòng cô ấy, Lâm Thâm tuyệt đối không chỉ bằng ba chữ bạn trai cũ mà có thể khái quát hết, hoa tình yêu đã chết, đến nay đã kết thành mầm tình thân rồi.

Dẫu sao cũng không còn người cùng cô ấy đi qua thời thanh xuân oanh liệt từ nhi đồng đến thành niên ấy nữa.

Tình yêu thời niên thiếu ấy mà, lông bông hết sức.

Lâm Thâm rất ưu tú, cô ấy hi vọng anh ấy tìm được người tốt hơn hơn ai hết. Trong tình yêu, làm tổn thương người ta nhất chính là, nâng lên rồi không chịu trách nhiệm.

Tô Mộ Tinh ngước lên đối mắt với anh ấy, ánh mắt không tránh không né, cũng nói cẩn thận: "Anh Lâm Thâm, em rất thích anh ấy, cho nên... không có nếu." Cô ấy hơi ngừng, kiên định bổ sung: "Em mãi mãi sẽ không đẩy anh ra, nhưng không liên quan đến tình yêu."

Buổi nói chuyện chấm dứt.

Đầu lưỡi Lâm Thâm lan tràn vị đắng chát, cổ họng nghèn nghẹn, không nói nên lời, viền môi căng thành đường cong cứng đờ, gắng gượng chống đỡ.

Đáng đời anh ấy, ban đầu người buông tay trước là anh ấy, hiện giờ, người giậm chân tại chỗ vẫn là anh ấy.

Nói chuyện tới mức này rồi, về sau sợ là cũng chẳng mượn cớ được nữa, cái cớ tìm gặp cô ấy, cái cớ chờ đợi cô ấy, cái cớ cho chính mình.

Tô Mộ Tinh một lần nữa cất bước, nói đơn giản: "Em lên đây, anh mau về đi, bớt uống rượu một chút, chú ý sức khỏe."

Thoạt tiên Lâm Thâm đứng bất động, trong chốc lát, anh chợt bước thật dài, túm cánh tay Tô Mộ Tinh, đột nhiên ôm người vào lòng.

Hai tay Tô Mộ Tinh đẩy anh ấy, chẳng biết làm sao sức lực hai người khác xa nhau, không hề có tác dụng, cô ấy khá bực, "Lâm Thâm, anh buông ra, đừng như vậy."

Lâm Thâm không nghe, càng siết chặt người trong ngực.

Tô Mộ Tinh điên cuồng đẩy anh ấy, hai người vẫn kín kẽ như cũ.

Một lúc lâu, Lâm Thâm cúi đầu ở bên tai Tô Mộ Tinh, ẩn nhẫn nói một câu: "Xin lỗi, Tiểu Mộ."

Động tác giãy giụa của Tô Mộ Tinh dừng lại, nhất thời lại không thể cử động, muốn mở miệng mà khản tiếng.

"Xin lỗi."

......

Tô Mộ Tinh lên tầng, mở cửa mò mẫm đi vào phòng khách ngồi xuống sofa, ngửa đầu ra sau, dựa vào thành sofa.

Trong đầu lặp đi lặp lại câu kia của Lâm Thâm, xin lỗi.

Gặp ma rồi.

Tám năm.

Không phải cô chưa từng chờ đợi, chờ một câu của anh ấy, xin lỗi.

Cô ấy biết chứ, sự kiêu ngạo của Lâm Thâm, hiện tại chờ được rồi, nhưng hoàn toàn đã không còn cảm giác mong ngóng mãnh liệt ban đầu, ngược lại trong lòng trống rỗng.

Năm đó, khi Lâm Thâm nói chia tay cô ấy, cô ấy hoàn toàn choáng váng, cô của ngày ấy, đã rời khỏi Diệp gia, một mình dọn về tiểu khu bây giờ, thoạt đầu Diệp Lộ tự tin cho rằng một con nhóc được nuông chiều từ bé như cô ấy không bướng bỉnh được bao lâu, chưa qua mấy ngày chắc chắn sẽ ngoan ngoãn cuốn gói trở về, cho nên mặc cô ấy làm xằng làm bậy, lúc chia tay cách thời điểm cô ấy rời nhà họ Diệp hơn một năm.

Cô ấy rất rõ, công lao của Lâm Thâm chiếm đa phần trong đó, vừa vặn học năm nhất, cô ấy tạm nghỉ học, Lâm Thâm ngoài đi học mỗi ngày, còn phải đưa đưa cô ấy đi tiếp nhận trị liệu tâm lí, một năm kia gần như anh ấy bỏ tất cả thời gian cho cô ấy.

Thế cho nên, cô ấy hoàn toàn không thể chấp nhận một người như vậy rời xa, khi đó tuổi trẻ, không biết xấu hổ còn chạy đến trường anh ấy chất vấn.

Vì sao?

Cô ấy cần một lý do.

Lâm Thâm nói, Tiểu Mộ anh sắp không nhận ra em rồi, anh không chấp nhận được, cũng không bước tiếp được nữa.

Cô của ngày ấy không nghĩ thông suốt.

Đổi lại là bây giờ thì sao.

Tô Mộ Tinh không nhịn được khẽ xì.

Tuổi mười tám là một đường ranh giới, từ cô bé ngây thơ hồn nhiên đến mối phiền toái tinh thần bất ổn, chính cô ấy cũng sắp không nhận ra mình. Cho nên anh ấy không sai, chẳng có ai có nghĩa vụ không rời không buông, mà là, người có thể làm được chuyện không rời không buông rất hiếm có, đáng quý.

Bởi thế cô ấy thường xuyên có những suy nghĩ ích kỷ, Diệp Mạc Đình có thể chống đỡ bao lâu, cô ấy vừa hi vọng Diệp Mạc Đình có thể kiên trì đến cùng, lại vừa mong chờ sự ra đi của nó, cô ấy không thể không thừa nhận tâm lý mình không vẻ vang gì lại còn u ám nữa.

Nhưng cũng do bước ngoặt chuyển tiếp khi Lâm Thâm rời đi mà cô ấy chầm chậm bước ra, ngay sau đó trở lại trường nhập học một lần nữa, chuyển ngành sang khoa báo chí truyền thông như nguyện vọng, vừa làm thêm vừa liều mạng học môn còn nợ, mỗi ngày vội tới mức đầu tắt mặt tối, người bị cuộc sống thúc ép, không có thời gian mụ mị trong bi thương, lí do cô ấy làm phóng viên, không phải vì thích, từng có người nói, đây có lẽ là chốn cách chân tướng gần nhất.

Khi đó, hai người cô ấy yêu thương nhất đều rời đi, dường như tạo thành lí do khiến cô ấy không thể không phấn chấn lại, có đôi khi thậm chí cô ấy còn nghĩ, là Lâm Thâm đã cứu cô ấy, không để cô ấy bất chấp tất cả đi đến cuối con đường tuyệt vọng, sự ra đi của mẹ Tô, cô ấy còn có thể dựa vào Lâm Thâm, mà sự ra đi của Lâm Thâm, quả quyết khiến cô ấy chỉ có thể dựa vào chính mình.

Nhoáng cái bao năm như vậy, rốt cuộc đã là quá khứ.

Hồi ức xưa cũ cuồn cuộn dâng lên như hồng thủy mãnh thú, Tô Mộ Tinh phát hiện một vấn đề đặc biệt nghiêm trọng, đột nhiên cô ấy rất nhớ Hứa Thanh Nhiên, nhớ vô cùng.

Vì thế, cô ấy xách túi rồi ra ngoài.

Bệnh viện số ba có bãi đỗ xe ngầm, không tính là rộng, lúc này là buổi tối, đa số mọi người đều lái xe về nhà, phần lớn chỗ đỗ xe bỏ trống, Tô Mộ Tinh kéo cửa xuống xe, đi về phía thang máy đằng kia.

Chưa đi được mấy bước, mắt cô ấy sắc lẹm nhìn thấy xe Hứa Thanh Nhiên, cô ấy nhướn mày cười cười, đi đến bên cửa ghế lái, lấy giấy nhớ trong túi xách ra, soàn soạt viết xuống một hàng chữ, dán lên kính xe.

Ngón trỏ gập vào gõ hai cái xuống kính xe, vừa lòng mỉm cười, cô ấy nhét giấy nhớ và bút vào túi, nhưng động tác kéo khóa đóng túi bỗng khựng lại, trực giác mách bảo cô ấy, có ánh mắt rực cháy chiếu lên người cô ấy.

Tô Mộ Tinh ngước mắt, mắt nhìn xung quanh một vòng, ngoài chiếc xe con vừa khởi động cách đó không xa, bãi đỗ xe chẳng có ai khác.

Cô ấy lắc đầu vài cái xóa bỏ cảm giác kỳ quái, đi lộn trở lại hướng thang máy.

......

Đèn văn phòng đang sáng, ánh đèn sáng ngời lọt ra từ dưới khe cửa.

Tô Mộ Tinh không gõ cửa, nín thở đẩy cửa tiến vào, giữ động tác cực kì nhẹ nhàng.

Hứa Thanh Nhiên vừa vặn đang đưa lưng về phía cô ấy, không mặc áo blouse, dựa tay đứng trước cửa sổ, hơi hơi cúi đầu, không biết đang nhìn cái gì.

Đôi mắt Tô Mộ Tinh giảo hoạt nheo lại, nhón chân đi tới, đột nhiên nhào lên ôm, "Bác sĩ Hứa!"

Lưng Hứa Thanh Nhiên bỗng cứng đờ, giật mình, tầm mắt quét đến bên hông tay, trong giây lát sự khác thường nơi đáy mắt lướt qua, anh ấy xoay người, hai tay đặt trên cánh tay Tô Mộ Tinh, vừa bực mình vừa buồn cười, nói: "Lần sau không được dọa như thế."

Tô Mộ Tinh ngẩng đầu, toét miệng cười với anh.

Hứa Thanh Nhiên thở dài cực nhẹ, "Anh lớn tuổi rồi, không chịu được bị dọa."

Nét tươi tắn trên mặt Tô Mộ Tinh càng đậm, ngón tay cào vài cái trên eo anh ấy, "Em thật sự nhớ anh chết mất."

Hứa Thanh Nhiên cười khẽ, "Em là Phùng Củng à?"

(Phùng Củng là đạo diễn người Trung Quốc)

Tô Mộ Tinh: "......"

Tay Hứa Thanh Nhiên đặt trên cánh tay Tô Mộ Tinh không kìm được vuốt ve vài cái, mới hỏi dịu dàng: "Sao em lại đến đây?" Anh ấy dừng một chút, nhếch cao một bên lông mày, "Không phải bảo muốn đi quán bar hả? Còn không say không về?"

Tô Mộ Tinh lắc đầu, đuôi lông mi cong cong lên, "Không đi, sợ ai đó tức chết."

Hứa Thanh Nhiên giơ cánh tay, ngón trỏ gập lại khều nhẹ sống mũi nhỏ xinh của cô gái, "Xem như em còn có lương tâm."

Tô Mộ Tinh mím môi, ngước đầu nhìn thẳng Hứa Thanh Nhiên, "Bác sĩ Hứa, em xin lỗi anh."

Hứa Thanh Nhiên ngớ người, cười khẽ hỏi: "Cái gì?"

Tô Mộ Tinh chớp chớp mắt, giả vờ tỏ ra vài phần ngoan ngoãn đáng yêu, "Chính là... em... em hôm nay làm anh hơi xanh......"

Nụ cười trên mặt Hứa Thanh Nhiên cứng ngắc, "......"

Lớn từng này, còn chưa có ai nói cho anh ấy biết, nếu khi bạn gái nói với mình hôm nay hơi xanh thì phải phản ứng như thế nào.

Cánh tay Tô Mộ Tinh đang vòng trên eo Hứa Thanh Nhiên thu về, kéo chặt một bên góc áo Hứa Thanh Nhiên, thành thật ngả bài, "Hôm nay em gặp bạn trai cũ."

Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên trầm xuống, bờ môi mím chặt, chờ cô ấy tiếp tục nói.

Tô Mộ Tinh khai rõ một năm một mười: "Đi ăn cơm, anh ấy bảo cảm ơn lần trước chúng ta giúp đỡ."

Tầm mắt Hứa Thanh Nhiên quắp chặt lấy cô ấy, chất vấn bằng giọng lạnh căm căm: "Em đã làm gì để anh bị xanh rồi?"

Tô Mộ Tinh mở miệng mang tính thăm dò: "Ôm thì có tính không?"

"......"

Hứa Thanh Nhiên hừ một tiếng, phủi bỏ tay Tô Mộ Tinh ở góc áo mình, mặt không biểu cảm đẩy Tô Mộ Tinh ra rồi đi về phía cửa.

Tô Mộ Tinh cuống lên, nhắm mắt theo đuôi Hứa Thanh Nhiên, cật lực bù đắp tâm hồn người đàn ông đang bị tổn thương, "Bác sĩ Hứa, không phải nên thẳng thắn để được khoan hồng sao?"

Đầu Hứa Thanh Nhiên cũng chẳng ngoảnh lại, đi đến cạnh cửa, "lạch cạch" một tiếng, khóa trái cửa văn phòng.

Anh ấy từ tốn quay người lại, hai tay đút túi quần, mặt lạnh lùng, âm trầm mở miệng: "Ôm thế nào?"

Tô Mộ Tinh chột dạ cắn móng tay, "......"

Hứa Thanh Nhiên khẽ xì một tiếng, lông mày càng nhướn cao hơn, cười lạnh nhạt, nói: "Diễn cho anh xem thử."

"......"

Trong lòng Tô Mộ Tinh mắng chửi.

Thẳng thắn được khoan hồng cái mẹ nhà anh ấy.

Tô Mộ Tinh ra vẻ mỉm cười ngọt ngào, "Bác sĩ Hứa, không còn sớm nữa, em về nhà trước đây..." Nói xong, cô ấy thử vòng qua Hứa Thanh Nhiên đẩy cửa đi ra ngoài.

Hứa Thanh Nhiên như bức tường đứng chắn đằng trước, vẫn không nhúc nhích.

Tô Mộ Tinh không đi được, dứt khoát lành làm gáo vỡ làm muôi, cô ấy nhắm mắt nhào thẳng vào lòng Hứa Thanh Nhiên, "Ôm thế này!"

"......"

Sắc mặt Hứa Thanh Nhiên càng đen hơn, cô gái chui vào vòng ôm của anh, gò má dán lên ngực, miễn bàn ôm chặt đến đâu, đây đâu chỉ là hơi xanh, phỏng chừng rùa tóc xanh cũng chỉ đến thế.

Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi nói: "Tô, Mộ, Tinh... em làm anh tức chết rồi đấy."

Tô Mộ Tinh ngước mắt nhìn anh ấy, nhếch miệng cười: "Anh tức chết, có phải em có thể đổi đàn ông không?"

Khóe mắt Hứa Thanh Nhiên bỗng nhiên nảy liên hồi: "......"

Tô Mộ Tinh vốn chỉ coi như nói đùa thôi, thử làm dịu cảm xúc của Hứa Thanh Nhiên một chút, không ngờ hoàn toàn ngược lại, mặt Hứa Thanh Nhiên càng sầm hơn.

Nhu cầu thôi thúc mong muốn, cô ấy nói trước một bước, "Bác sĩ Hứa, anh thật đẹp trai."

Đôi mắt Hứa Thanh Nhiên đen láy, hừ một tiếng: "Anh ta đẹp trai hay anh đẹp trai?"

"......"

Hứa Thanh Nhiên không bỏ qua, lại là một tiếng hừ lạnh lẽo: "Em do dự rồi? Thế mà em lại còn do dự chứ?"

"......"

Hứa Thanh Nhiên rút hai tay từ trong túi ra, khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống cô ấy, "Bạn trai cũ của em giỏi giang thế, em thích anh cái gì? Em có ý đồ gì với anh?"

"......"

Hứa ba tuổi anh đủ rồi đấy.

Chẳng lẽ tự trong lòng mình không nảy số à?

Tô Mộ Tinh buông tay, lùi về phía sau một bước, lòng nghẹn ngào đến mức đỡ trán: "Bác sĩ Hứa, em thành thật khai báo là muốn nói với anh, em không giấu giếm anh, ít nhất về tình cảm, không hề giấu giếm." Cô ấy nói từng câu từng chữ cực kì nghiêm túc.

Vẻ mặt Hứa Thanh Nhiên dịu đi một chút, từng bước một tới gần phía trước, ép Tô Mộ Tinh đến góc tường, khom người, sáp lại hôn, Hứa Thanh Nhiên nhắm vào môi cô gái, cắn lung tung như kiểu cho hả giận, không có nửa phần dịu dàng.

Tô Mộ Tinh: "......"

Đây có phải hôn môi đâu... Chẳng khác nào bị lợn ủi.

Hứa Thanh Nhiên hoàn toàn là cái vại giấm vỡ, hôn rất tàn nhẫn.

Đại não Tô Mộ Tinh thiếu oxy, vẻ mặt ngây ngẩn.

Cuối cùng . . .có người gõ cửa . . .

Đôi tay Tô Mộ Tinh tì trước ngực Hứa Thanh Nhiên, đẩy người ra một chút, cô ấy hơi hé miệng, thở hổn hển, "Đừng cắn nữa, có người tới."

Hứa Thanh Nhiên còn chưa đã thèm, nâng cằm Tô Mộ Tinh lên, cắn mấy cái không nhẹ không nặng ở khóe môi cô ấy.

Tô Mộ Tinh đau đến mức chau mày.

Giọng Hứa Thanh Nhiên rầu rĩ, ghé bên tai Tô Mộ Tinh khe khẽ nói.

Tô Mộ Tinh kinh sợ cắt đất bồi thường, gật đầu cái gì cũng đồng ý hết.

Hứa Thanh Nhiên đứng thẳng người dậy, khôi phục vẻ chững chạc đàng hoàng, anh ấy hắng giọng, "Ai?"

Giọng nói nho nhỏ bên ngoài cánh cửa.

"Là em."
« Chương TrướcChương Tiếp »