Chương 45: Người đàn ông của cô ấy mà. . . tốt thật đấy

Tô Mộ Tinh rất ít khi xuống bếp, tủ lạnh gần như rỗng tuếch.

Hứa Thanh Nhiên nấu tạm mì sợi, nguyên liệu là buổi sáng Hà Gia Mộc mang đến, hoặc nói đã bị Hà Gia Mộc làm đi làm lại miễn cưỡng lắm thì cũng có thể còn dùng được.

Ở bàn cơm hai người ngồi đối diện với nhau.

Trên bát mì nóng hôi hổi còn phủ thêm cả rau xanh, còn có hai cái trứng ốp la, Tô Mộ Tinh nếm một miếng, toét miệng, "Bác sĩ Hứa, ăn ngon lắm."

Hứa Thanh Nhiên còn chưa động đũa, nhìn, "Ăn cơm xong, đi siêu thị một chuyến."

Tô Mộ Tinh chọn rau xanh gạt sang một bên, "Đi siêu thị làm gì?"

Tầm mắt Hứa Thanh Nhiên dừng ở đũa của cô gái, có chút không vui, "Bình thường em ăn gì?"

Tô Mộ Tinh nói: "Cái gì cũng ăn."

Hứa Thanh Nhiên hỏi: "Biết nấu cơm không? Sao không nấu?"

Tô Mộ Tinh hùng hồn, "Biết chứ, nhưng lười."

Hứa Thanh Nhiên nghẹn, "......"

Hứa Thanh Nhiên cầm đũa, vươn qua gạt rau Tô Mộ Tinh vừa chọn sang một bên vào giữa, khẽ nói: "Không cho phép kén chọn."

Tô Mộ Tinh nhíu mày, "......"

Cánh tay Hứa Thanh Nhiên thu về buông đũa xuống, anh nói giọng ấm áp: "Ngày thường bệnh viện nhiều việc, có khi anh cũng ăn tối ở nhà ăn xong mới về, đồ ăn bệnh viện cũng không tệ, anh đưa thẻ cơm cho em, em có thể qua đó ăn tối, đài truyền hình cũng coi như không xa bệnh viện lắm, cuối tuần nếu được nghỉ anh sẽ cố gắng nấu cho em."

Tô Mộ Tinh nghe mà viền mắt hồng hồng, cũng không biết do hơi nóng mờ mịt hay là thế nào, cô cúi đầu, cố ý qua quýt, "Biết rồi, mì cũng đóng bánh rồi."

Hứa Thanh Nhiên gật đầu, lại cầm đũa lên, đẩy bát mì đến trước mặt Tô Mộ Tinh, miệng bát chạm nhau, anh gạt vài ba cái đã gắp mấy lát thịt bò trong bát mình sang, sau đó kéo dịch bát về, lại bảo: "Mì gói trong tủ bếp anh cũng đã vứt bỏ."

Tay Tô Mộ Tinh đang cầm đũa run lên, vẫn cúi đầu như cũ, giọng nhỏ đi: "Bác sĩ Hứa anh đừng như vậy."

Hứa Thanh Nhiên nghe thế thì ngẩn ra, ngước mắt nhìn Tô Mộ Tinh chăm chú, ánh sáng dìu dịu chiếu lên người cô, phác họa ra đường nét thanh mảnh màu đỏ quýt.

Trong tim Tô Mộ Tinh nhói lên, cô buông đũa ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Hứa Thanh Nhiên, "Bác sĩ Hứa, em không tốt như anh tưởng đâu." Cô tự mình biết mình.

Hứa Thanh Nhiên thoáng kinh ngạc, không ngờTô Mộ Tinh sẽ nói câu như vậy, anh nâng mí mắt, vô cùng chậm rãi hỏi ngược lại: "Em cảm thấy bản thân mình rất tốt?"

"......" Ẩn ý là, anh biết em cũng rất thường thôi.

Tô Mộ Tinh vốn còn định nói mấy lời xuất phát từ đáy lòng lập tức không làm nữa, hai tay cô đặt trên bàn, "Bác sĩ Hứa, câu này của anh em không thích nghe đâu."

Mí mắt Hứa Thanh Nhiên lại nâng lên vài phần, nói hững hờ: "Mọi người đều không thích nghe lời nói thật."

Tô Mộ Tinh nghẹn họng, một lần nữa cầm đũa lên chọc mì trong bát cho hả giận.

Hứa Thanh Nhiên thoáng nhìn cô, lát sau, nói một câu: "Em không cần phải quá tốt."

Tô Mộ Tinh rầu rĩ không vui, có chút không tin lắm, "Thật chứ?"

Hứa Thanh Nhiên thu tầm mắt, trả lời rất nhẹ nhàng: "Ừ."

Em không cần phải quá tốt, anh thích là được.

......

Cơm nước xong dọn dẹp bát đũa gọn gàng, Hứa Thanh Nhiên tháo tạp dề từ phòng bếp đi ra, cực kì cố chấp muốn kéo Tô Mộ Tinh đi siêu thị.

Tô Mộ Tinh ăn no liền buồn ngủ, nằm ở trên sô pha giả chết, kêu gào: "Không đi đâu... Em lại buồn ngủ đây này."

Hứa Thanh Nhiên đứng trước sô pha, cúi đầu nhìn Tô Mộ Tinh giở trò lười biếng, thành ra anh cũng ngang ngược, phủ người đè xuống, anh vùi đầu vào cổ cô gái, hai tay cù bên hông Tô Mộ Tinh, cười nói: "Có đi không? Có đi không hả?"

Con người Tô Mộ Tinh vô cùng sợ ngứa, "Buông tay... Buông tay... Hứa Thanh Nhiên!"

Hứa Thanh Nhiên vẫn cù cô như trước, giọng phiền muộn: "Còn chưa đi?"

Tô Mộ Tinh trốn cả buổi vẫn không thoát, cười không ngớt, sắp chảy cả nước mắt, hai tay cô vỗ cánh tay Hứa Thanh Nhiên, buông vũ khí đầu hàng: "Đi đi đi, em đi."

Hai tay Hứa Thanh Nhiên ôm ghì eo cô gái, động tác dừng lại, ánh mắt quắp chặt lấy cô, "Thật không?"

Tô Mộ Tinh gật đầu như gà con mổ thóc, mắt sáng long lanh, cô vươn tay ngoắc cổ người đàn ông, "Bác sĩ Hứa, em cực kì sợ ngứa, anh quá đáng lắm."

Hứa Thanh Nhiên cúi đầu tì vào trán Tô Mộ Tinh, thở nhè nhẹ, cười khẽ: "Biết rồi, về sau anh không phải hát nữa mà động thủ luôn."

Tô Mộ Tinh vẫn còn thở dốc, khuôn mặt nhỏ kìm nén đến mức đỏ bừng, "Đáng sợ quá, em muốn chia tay một phút." Cô nhuận khí, lại sửa miệng, "Không được không được, một phút lâu lắm, 30 giây 30 giây được rồi."

Hứa Thanh Nhiên cọ cọ chóp mũi vào má cô gái, nói đặc biệt nghiêm túc: "Một giây cũng không được."

Tô Mộ Tinh chớp chớp mắt, sáp tới gần hôn nhẹ khóe môi Hứa Thanh Nhiên, thì thầm: "Thích thật."

Hứa Thanh Nhiên nhìn cô chằm chằm, trong mắt cô gái là sự dịu ràng quyến luyến, yết hầu anh cuộn lăn, khàn giọng hỏi, "Cái gì?"

Thích thật, bọn mình yêu nhau rồi, trong lòng Tô Mộ Tinh lặng lẽ lăn lộn một lần, nhưng không nói ra, cô thay đổi chủ đề, mở lời có vẻ hơi thăm dò: "Bác sĩ Hứa, em nói nếu như... nếu em đã làm việc không tốt, anh có còn thích em không?"

Hứa Thanh Nhiên ngẩng đầu ánh mắt sáng quắc nhìn cô, đôi đồng tử của cô gái trong veo, lúm đồng tiền thấp thoáng, anh hỏi hờ hững: "Việc gì mà gọi là không tốt?"

Tô Mộ Tinh yên lặng một lúc, chạm phải gương mặt âm trầm của anh trong ánh sáng phản chiếu, nhất thời nói không nên lời.

Bàn tay Hứa Thanh Nhiên dịch xuống theo tóc mai cô gái, nâng dái tai mềm mịn vuốt ve mấy cái, anh ung dung: "Em sẽ không đâu."

Trái tim Tô Mộ Tinh như bị vo viên, cô dời ánh mắt.

Hứa Thanh Nhiên đứng dậy, kéo cô gái dậy theo, mỉm cười chuyển đề tài: "Xuất phát thôi."

......

Hai người đi dạo siêu thị, không ăn khớp nhau lắm.

Tô Mộ Tinh phụ trách bỏ đồ vào xe đẩy, Hứa Thanh Nhiên thì phụ trách đặt lại từng cái một trở lại kệ để hàng.

Cứ thế lặp lại một lúc lâu.

Tô Mộ Tinh không kiềm chế nổi trước tiên, một tay cô đúc trong túi, nhướn mày nhìn anh, "Hứa Thanh Nhiên." Cô gọi thẳng tên anh, giọng điệu có phần hung hăng.

Hứa Thanh Nhiên cầm hai gói Vệ Long thả lại trên kệ hàng, không nhanh không chậm "Ừ" một tiếng.

(Vệ Long là tên một hãng đồ ăn vặt ở Trung Quốc)

Tô Mộ Tinh hếch cằm, "Có phải là anh quản nhiều quá rồi không?"

Hứa Thanh Nhiên đẩy xe đẩy nhỏ tiếp tục đi phía trước, thong thả ung dung mà nói: "Anh chỉ quan tâm bạn gái anh thôi."

Tô Mộ Tinh bước theo, đi bên tay phải anh, cô giống như đang lườm người đàn ông, lời lẽ lạnh nhạt: "Em giận đấy."

Hứa Thanh Nhiên cũng chẳng ngoảnh đầu, từ đầu đến cuối mắt nhìn thẳng về phía trước, đi đến khu rau củ.

Một tay Tô Mộ Tinh kéo tay phải Hứa Thanh Nhiên, tay kia cấu nhẹ vào mu bàn tay anh đang vịn trên xe đẩy, rầu rĩ hừ một tiếng.

Hứa Thanh Nhiên giơ tay dí đầu Tô Mộ Tinh, khóe môi anh cong lên, cười dịu dàng không gì sánh được, "Hết giận rồi à?"

Tô Mộ Tinh trả lời quyết đoán: "Giận chứ."

Hứa Thanh Nhiên khẽ hừ một tiếng, "Vậy em còn nắm tay anh?"

"......"

"Giận thì không cho phép động vào anh."

"......"

"Buông anh ra."

"......" Một chút cáu kỉnh bị tắc nghẽn của Tô Mộ Tinh đều bay sạch.

Chọn đồ xong, hai người xếp hàng chờ tính tiền, hàng xếp trước quầy thu ngân không tính là dài, Tô Mộ Tinh vẫn mặt dày nắm chặt Hứa Thanh Nhiên như cũ, đầu dựa vào vào vai người đàn ông, không có gì nói thì tìm chuyện mà nói: "Bác sĩ Hứa, quẹt thẻ hay là Alipay?"

Hứa Thanh Nhiên lắc đầu, "Đều không phải."

Tô Mộ Tinh hiếu kì: "?"

Hứa Thanh Nhiên đứng ngay ngắn, trả lời nghiêm chỉnh, "Tiền mặt."

Vẻ tươi tắn trên khóe miệng Tô Mộ Tinh cứng đờ, "......" Câu chuyện mới nhạt nhẽo làm sao.

Hai người dịch lên phía trước mấy chỗ.

Hứa Thanh Nhiên rũ mắt nhìn cô, "Làm sao vậy?"

Tô Mộ Tinh chu môi, ánh mắt quét đến kệ hàng cạnh đó, nghiêng người khom lưng, chỉ mất vài giây, gần như dọn sạch nửa kệ hàng.

Trên xe đẩy phủ kín áo mưa trong nháy mắt.

Mắt Hứa Thanh Nhiên tối lại, một tay ghì chặt tay cô gái đang vận chuyển, nói giọng đè nén: "Em làm gì đấy?"

Tô Mộ Tinh đáp hùng hồn: "Trữ hàng mà..."

Tầm mắt Hứa Thanh Nhiên trượt xuống, liếc nhìn số lượng, mất tự nhiên che miệng ho khan vài tiếng, "Nhiều quá......" Thật sự quá nhiều.

Tô Mộ Tinh nhếch mày, "Nửa nọ nửa kia, một nửa để nhà em, một nửa để nhà anh, không nhiều lắm đâu."

"......"

Đến lượt hai người tính tiền, đồ trong xe được đặt từng cái một lên bàn thu ngân. Nhân viên thu ngân là một dì hơn bốn mươi tuổi, bà nhìn thấy áo mưa chất thành núi, có chút kinh ngạc hỏi: "Muốn lấy hết à?"

Hứa Thanh Nhiên lạnh lùng: "Không."

Tô Mộ Tinh trả lời lặp lại: "Muốn muốn muốn."

Hai người đồng thời lên tiếng.

Nhân viên thu ngân mỉm cười ngại ngùng mà không mất lễ độ, "...... Nghe theo ai đây?"

Bàn tay Tô Mộ Tinh "Bụp" một tiếng vỗ lên mặt Hứa Thanh Nhiên, bịt miệng người đàn ông, nói: "Nghe cháu."

Hứa Thanh Nhiên: "......"

Trả tiền xong, hai người đã đi đến bãi đỗ xe rồi, Hứa Thanh Nhiên vẫn còn khó chịu.

Tô Mộ Tinh sáp lại gần dỗ dành anh, "Bác sĩ Hứa?"

Hứa Thanh Nhiên nghiêng mặt liếc cô một phát, có chút buồn bực mà nói: "Em vừa mới đánh anh."

"......" Tô Mộ Tinh ngó nửa dưới khuôn mặt người đàn ông bị đập đỏ lựng, chột dạ nói: "Xin lỗi... Ban nãy em mạnh tay quá."

Hứa Thanh Nhiên xị mặt, giọng lạnh tanh, tiếp tục sầu não, "Lần đầu tiên anh bị đánh."

"......" Tô Mộ Tinh giải thích vô cùng gượng ép , "Anh không cho em mua bao... Em mới cuống lên."

Hứa Thanh Nhiên không vội nói gì, mở cửa ghế sau, để túi hàng trong tay vào xe rồi đóng cửa xe lại.

Anh xoay người nhìn sang Tô Mộ Tinh, yết hầu khẽ lăn, cúi đầu nhìn thẳng cô, đôi tay giữ chặt bả vai cô không kìm được vuốt ve một chút, "Anh là bác sĩ, từ góc độ chuyên nghiệp, dùng không hết, thật sự quá nhiều."

"... Mua thì cũng mua rồi." Tô Mộ Tinh thất vọng bĩu môi, "Anh xem thử hóa đơn đi, mua hết bao nhiêu tiền em chuyển khoản Alipay cho anh, em tự mang về."

"......"

Hứa Thanh Nhiên sững lại một hồi lâu, mới nói: "Không phải anh có ý đó."

Tô Mộ Tinh nhìn anh vô cùng ngạc nhiên, nói đầy nghi ngờ: "Anh không được?"

Thái dương Hứa Thanh Nhiên giật liên hồi, "......"

Tô Mộ Tinh kinh ngạc cắn ngón tay.

Hứa Thanh Nhiên mặt cứng ngắc hạ lệnh: "Đưa điện thoại cho anh"

Tô Mộ Tinh: "???"

Hứa Thanh Nhiên môi mỏng khẽ cong, "Block Giang Lạc đi, không cho phép em đến gần cậu ta quá."

"......"

Tô Mộ Tinh không chịu nghe theo, Hứa Thanh Nhiên chuẩn bị ra tay giành lấy, lúc hai người đang giằng co không ai chịu nhường ai, điện thoại Hứa Thanh Nhiên vang lên, anh buông tay đang ôm cô gái, lui về sau một bước, lấy điện thoại trong túi ra nghe máy.

Tô Mộ Tinh nhân lúc cháy nhà hôi của, kiễng mũi chân thò một bàn tay vào trong cổ áo người đàn ông, tay cô lạnh, theo bản năng Hứa Thanh Nhiên co rụt người, lúc kịp phản ứng lại thì dùng tay kia nắm chặt tay cô nàng đang quấy rối, nhìn cô mà vừa bực mình vừa buồn cười.

Cũng không biết đầu kia điện thoại nói gì, vẻ tươi cười trên mặt Hứa Thanh Nhiên nhạt dần, biểu cảm nghiêm túc dần.

Tô Mộ Tinh không dám lộn xộn, cách anh một khoảng rất gần, có thể ngửi thấy hương sữa tắm thoang thoảng.

Điện thoại ngắt rất nhanh, Hứa Thanh Nhiên nhét điện thoại vào túi, hai tay lại đặt lên vai Tô Mộ Tinh, anh nói khẽ: "Bệnh viện tạm thời có việc, anh phải lập tức đến đó."

Tô Mộ Tinh gật đầu, "Vậy anh mau đi đi, tự em về cũng được."

Hứa Thanh Nhiên nghĩ ngợi, hơi không yên tâm, "Nếu không thì em ở đây chờ một lát, anh bảo Giang Lạc hoặc Lăng Nhược Dư đến đón em."

Tô Mộ Tinh đẩy Hứa Thanh Nhiên đi tới chỗ ghế lái, "Bác sĩ Hứa, anh đừng coi em như trẻ con, chỗ này rất gần nhà em, vả lại giờ vẫn còn sớm, anh mau đến bệnh viện đi."

Hứa Thanh Nhiên không kiên trì nữa, mở cửa xe ngồi vào.

Tô Mộ Tinh lùi sang bên cạnh, vẫy vẫy tay với anh.

Ô tô đã khởi động, còn chưa lái được mấy mét, đã dừng lại, cửa ghế lái được đẩy ra, Hứa Thanh Nhiên chạy chậm về phía Tô Mộ Tinh, cúi người xuống hôn lên môi cô gái, "Về đến nhà nhớ gửi tin nhắn cho anh."

Anh ngừng một lát, lại bổ sung: "Nhớ đi ngủ sớm." Nói xong, anh cũng chẳng đợi Tô Mộ Tinh phản ứng, xoay người đi lộn trở lại, động tác lên xe nhanh nhẹn, giây tiếp theo, ô tô đã phóng mất hút.

Tô Mộ Tinh đứng như trời trồng, không nhịn được liếʍ liếʍ khóe môi.

Tốt thật, người đàn ông của cô ấy mà. . . tốt thật đấy.

###

Tô Mộ Tinh không về nhà ngay, ra khỏi bãi đỗ xe rồi thuận tay vẫy một chiếc taxi, gọi thẳng điện thoại cho Tống Duy.

Địa điểm Tống Duy hẹn còn kỳ quái hơn lần trước.

Cô xuống taxi, tới nơi Tống Duy bảo, phố An Ninh, lại đi bộ vòng qua một con đường, một lần nữa bắt taxi đi thẳng, 30 phút sau xuống xe, sang đường, nhìn thấy ở xa xa đầu ngõ đằng kia có chiếc xe Van màu bạc đang đỗ.

Tô Mộ Tinh gửi tin nhắn cho Tống Duy: 【 biển số xe: ZHGXXX? 】

Tống Duy đáp: 【 đúng】

Tô Mộ Tinh lờ mờ cảm thấy có gì không đúng, cách làm việc của Tống Duy khác hoàn toàn so với lần trước.

Cô và các bạn đại học chơi với nhau cũng bình thường, quan hệ không tính là thân thậm chí còn có phần hỏng bét, Tống Duy miễn cưỡng có thể xem như thân nhất, hồi học năm hai người này mặt dày mày dạn theo đuổi cô gần nửa năm, cô từ chối không biết bao nhiêu lần, về sau cũng nghĩ thông suốt, hẹn hò cùng mấy cô bạn gái khác trường, trái lại vẫn đối xử với cô không tệ, dần dà, hai người có thể coi nhau như bạn bè.

Những năm ấy cô chẳng có hứng thú với cái gì, nhắm mắt mở mắt cũng chỉ để qua ngày, tốt nghiệp một cái thì cắt đứt liên hệ với hầu hết tất cả bạn bè, từ đó đến giờ cũng chưa từng đến buổi họp mặt bạn học nào.

Lí do cô tin tưởng Tống Duy chẳng qua chỉ có hai cái, một là, tiếng tăm trong ngành của văn phòng thám tử không tồi, để có mấy lời ca tụng của dư luận vẫn cần một chút bản lĩnh, hai là, coi như cô cũng hiểu con người Tống Duy, cà lơ phất phơ nhưng cách ứng xử không tệ, có thể tin được.

Nhưng mà cô không tin tưởng tuyệt đối.

Lòng người có thể thay đổi.

Hẹn ở quán bar, to gan phách lối, nhưng bây giờ...

Tô Mộ Tinh quấn khăn quàng trên cổ thêm vài vòng, gần như che khuất nửa khuôn mặt, cô híp mắt nhìn lướt qua camera giám sát bên kia đường, cúi đầu đi đến chiếc xe Van.

Hai phút sau, cô kéo cửa ghế sau ngồi vào, vào khoảnh khắc đóng cửa xe, Tô Mộ Tinh suýt nữa ngất xỉu.

"......." Tô Mộ Tinh hắt xì, không kìm được xoa mũi vài cái, "Ăn cái gì đấy? Mùi nồng quá đi!"

Tống Duy bưng cái hộp nhựa, cười hì hì xoay người trên ghế lái, "Miến ngao hoa, đ.m, cửa hàng miến ngao hoa này siêu ngon, cậu có muốn nếm thử không? Còn ngon hơn so với cái nhà ngoài cổng trường năm đó."

Nói xong, anh ta gắp một miếng ngao hoa đưa về phía Tô Mộ Tinh, "Thử xem."

Tô Mộ Tinh trừng mắt lườm anh ta một phát.

Tống Duy ngượng ngùng rụt tay về, nói lạnh nhạt: "Vẫn không nên cho cậu thì hơn."

Tô Mộ Tinh nhìn cậu ta nhàn nhã gắp một đũa mì bỏ vào trong miệng, lại bưng canh uống một ngụm, cô ngơ ngác nhìn Tống Duy, cạn lời hết sức, nói: "Cậu làm ra vẻ thần bí, là để tôi đến xem cậu ăn uống hả?"

Tống Duy đặt hộp đồ ăn nhanh lên bảng táp lô, rút vài tờ khăn giấy lau miệng, rồi mới quay người, "Đương nhiên không phải."

Tô Mộ Tinh nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Ánh mắt Tống Duy dừng Tô Mộ Tinh trên mặt vài giây, một lúc lâu, anh ta nói: "Tôi bị theo dõi." Anh ta dùng giọng điệu rất thoải mái ném cho Tô Mộ Tinh một quả bom hẹn giờ.

Tô Mộ Tinh sửng sốt, nhìn anh ta không thể tưởng tượng được: "Bởi vì vụ án của tôi?"

Tống Duy không phủ nhận.

Trái tim Tô Mộ Tinh đột nhiên giật thót.