《 HÔN ĐỦ CHƯA - HỀ LỤC 》
| Edit by Tiệm cơm trong hẻm |
Chương 21: Hứa lão nhị.Gần đến hoàng hôn, chân trời chỉ còn một ánh tà dương cuối cùng, ánh chiều tà xé ra một đạo quang đỏ rực ở cuối chân trời phía tây, vầng trăng khuyết dần lên trên đỉnh đầu chiếu ra một chùm sáng trong trẻo mỏng manh, mặt trăng và mặt trời cùng chiếu sáng.
Hai người một trước một sau ra khỏi cục cảnh sát, Hứa Thanh Nhiên đi đến bãi đậu xe lấy xe, Tô Mộ Tinh đi theo phía sau, hôm nay cô đi nhờ xe đến, vốn dĩ không hề đi xe.
Người đàn ông mở cửa lên xe, Tô Mộ Tinh lưu loát vòng qua trước mở cửa ghế phụ ngồi vào trong xe.
Hứa Thanh Nhiên đang cài dây an toàn thấy thế gì dừng lại, nhìn về phía cô.
Tô Mộ Tinh không đợi anh mở miệng đã trơn tru cài dây an toàn trước, rồi nho nhã nói: "Trời đã tối rồi, một mình tôi về nhà không an toàn."
Mắt dài của Hứa Thanh Nhiên nhếch lên, lạnh nhạt nói: "Cô nhìn xem, rất an toàn đấy thôi."
Loại lời nói cấp bậc gãi ngứa này không có chút lực sát thương nào với Tô Mộ Tinh cả, đôi mi dài nhấp nháy, trêu đùa nói: "Mắt của bác sĩ Hứa không tốt rồi, không đeo kính cũng có thể lái xe sao?"
"..." Anh chỉ là cận không đến một độ mà thôi, không có mù.
Tô Mộ Tinh thẳng eo, hai tay để trên đùi, "Làm phiền ngài đưa tôi về."
Hứa Thanh Nhiên thu hồi ánh mắt, giọng điệu hời hợt, "Tôi còn có việc, không tiện."
Khóe môi Tô Mộ Tinh hơi cong lên, xỏ lá nói: "Không sao cả, thời gian của tôi rất nhiều."
Hứa Thanh Nhiên hơi hất cằm nhìn người phụ nữ bên ghế phụ, ánh mắt thâm trầm, khởi động xe.
Hàng cây cối hai bên đường quốc lộ nhanh chóng lui ngược về phía sau, ánh chiều tà le lói, ánh đèn đường lung linh tạo nên sự sôi nổi trong mắt người đời.
Trong xe im ắng không một tiếng động.
Tô Mộ Tinh nhịn không được mà liếc mắt nhìn người đàn ông bên ghế lái, ống tay hơi kéo lên trên miễn cưỡng lộ ra một đoạn cổ tay, áo sơ mi hơi rộng cởi bỏ hai nút áo ở cổ áo, hai tay để trên tay lái, ánh mắt của anh từ đầu đến cuối đều nhìn thẳng về phía trước, anh mím môi ung dung thản nhiên, con ngươi sâu thẳm như mực.
Trên đường phố, xuyên qua dòng xe cộ, cảnh đường phố cũng thay đổi.
Tô Mộ Tinh ngồi không yên, cô dịch mông chỉnh tư thế, "Bác sĩ Hứa, đây là đi đâu thế ạ?" Vừa rồi anh nói còn có việc, nhưng cô cũng không hỏi cụ thể, giờ phút này đã ở trên xe hơn hai mươi phút, cô không kiềm chế được sự hiếu kì trong lòng.
Hứa Thanh Nhiên bật đèn xi nhang, đánh tay lái, chậm rãi mở miệng nói: "Sợ tôi bán cô?"
Đuôi lông mày Tô Mộ Tinh treo ý cười, "Bán nghệ không bán thân." Cô ngừng một lát còn nói, "Anh là ngoại lệ."
Khóe mắt Hứa Thanh Nhiên trong tầm nhìn khẽ liếc người phụ nữ, hừ một tiếng, không trả lời.
Tô Mộ Tinh chép chép miệng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không lâu sau xe dừng lại, Hứa Thanh Nhiên mở cửa xuống xe, Tô Mộ Tinh cũng vội vàng xuống xe theo.
Người đàn ông đi ở phía trước, trên người mặc một bộ tây trang màu đen được ủi phẳng phiu, người cao ráo, hòa vào hoàng hôn, bóng dáng mờ nhạt mang theo sự dịu dàng nhưng cũng màn theo đường nét lạnh lùng.
Tô Mộ Tinh ngước mắt nhìn lên trên, ánh sáng từ bên trong chiếu lên trên cửa thủy tinh lớn, xuôi theo bóng đêm bao phủ đường phố kéo ra một vầng nho nhỏ.
Cô có chút ngoài ý muốn, cửa hàng Hứa Thanh Nhiên đẩy cửa đi vào đúng là cửa hàng thú cưng, cô tăng nhanh bước chân, thừa dịp Hứa Thanh Nhiên còn chưa buông tay đẩy cửa thì lách qua khe cửa đi vào trong, vừa lúc cọ mặt vào sau lưng người đàn ông, sợi vải tổng hợp mềm mại cọ nhẹ qua gương mặt cô, lành lạnh.
Hứa Thanh Nhiên nghiêng người, nhìn người phụ nữ đứng trước mặt anh.
Lòng bàn tay Tô Mộ Tinh xoa xoa mặt, cười híp mắt nhìn anh.
Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên rời khỏi người cô, đi vào trong.
Cô gái ngồi xổm trong góc chơi đùa với chú đó Teddy lông xoăn màu trăng đứng dậy, cô vén mấy sợi tóc rối ra sau tai, "Bác sĩ Hứa."
Hứa Thanh Nhiên gật đầu, đi vòng qua nơi chơi đùa của chó, "Tôi đến đón nó về."
Ánh mắt cô gái dừng lại trên người Tô Mộ Tinh đứng sau anh, ngừng mấy giây mới hỏi: "vị này là?"
Hứa Thanh Nhiên dắt một chú chó Corgi lông vàng đi ra, mí mắt cũng không nhếch lên, "Ké xe."
Tô Mộ Tinh: "..."
Người con gái ấy lén thở phào nhẹ nhõm, cô đi về phía Hứa Thanh Nhiên, giọng nói mềm mại, "Đã cho nó ăn cơm tối rồi ạ."
Hứa Thanh Nhiên ngước mắt, "Cảm ơn, vất vả rồi."
Cô gái vừa muốn nói chuyện thì lại có khách đi vào, ánh mắt cô ấy dừng lại trên người mấy giây rồi mới xoay người đi làm việc.
Tô Mộ Tinh nhíu mày, trong lòng hiểu rõ, cô ngồi xổm xuống, nhìn chú chó Corgi cách người mình mấy bước chân, "Nó tên là gì thế?"
Hứa Thanh Nhiên kéo kéo dây thừng trong tay, thản nhiên nói: "Hứa Nhị."
"A?" Tô Mộ Tinh cho rằng mình nghe nhầm, tên này... có chút buồn cười nha.
Hứa Thanh Nhiên bình tình lặp lại: "Hứa Nhị."
Con chó này không phải do anh mua, anh cũng không có thời gian để nuôi. Năm ngoái Giang Lạc không biết từ nơi nào xách về một nhóm chó con, cưỡng ép nhét cho anh và Lăng Nhược Dư, tên cũng lấy một cách vô cùng bá đạo, cứ theo mấy người anh em bọn họ mà xếp hạng, hai người đem chó về cho cấp dưới của mình nuôi, nhưng anh không điều kiện kia nha, thỉnh thoảng nếu như bận quá cũng chỉ có thể dẫn nó đến cửa hàng thú cưng.
Tô Mộ Tinh nháy nháy mắt, cười tủm tỉm, "... Tên rất hay nha."
Nói xong, cô vừa ngồi vừa bước lên trước mấy bước, giơ tay vuốt đầu chú chó, cười nói: "Hứa Lão Nhị, rất vui được làm quen với mày."
Thái dương Hứa Thanh Nhiên giật giật, sửa lại: "Hứa Nhị." Không đợi anh nói xong, Hứa Nhị vô - cùng - không chút rụt rè mà cọ vào người cô gái trước mặt, mông bự run lên một cách vô cùng vui vẻ, rõ ràng bình thường là một chú chó rất lạnh lùng.
Tô Mộ Tinh vui vẻ, giọng điệu đắc ý: "Bác sĩ Hứa, Hứa Lão Nhị nhà anh rất thích tôi à nha.
"..." Mẹ nó đúng là một câu hai ý nghĩa mà. (
Je: không biết mọi người hiểu hai ý nghĩa là gì hem =))))))
Hứa Thanh Nhiên hơi thu dây thừng dắt chó trong tay, muốn kéo Hứa Nhị quay về nhưng anh chỉ vừa có động tác thì chú chó nào đó càng muốn nhào về phía trước hơn, chân vừa nhỏ lại vừa ngắn liều mạng trèo lên người Tô Mộ Tinh, nhìn qua cảnh tượng này giống như một màn yêu sâu đậm ngược luyến tàn tâm vây, mi tâm của người đàn ông càng nhíu chặt lại, mẹ nó con chó này làm anh quá mất mặt mà.
Anh vừa định nói chuyện thì điện thoại trong túi áo vang lên, trong cửa hàng thú cưng có hơi ồn nên anh suy nghĩ một lát rồi quyết định buông dây dắt chó trong tay ra ngoài nghe điện thoại.
Sợi dây vừa được buông lỏng thì Hứa Nhị hoàn toàn nhào vào lòng Tô Mộ Tinh, kêu gâu gâu vài tiếng, mông lớn cọ vào tay cô.
Hứa Thanh Nhiên khẽ quát một tiếng, liếc mắt nhìn chú chó ngu ngốc này, nhấc chân đi ra cửa.
Tô Mộ Tinh vẫn ngồi xổm như cũ, nửa ôm Hứa Nhị, cô rất thích động vật, tiểu gia hỏa này nhìn sao lại đáng yêu như vậy, chỗ cô ngồi ngay giữa hành lang cửa hàng thú cưng, cô lo sẽ chắn đường của mọi người, trên sàn nhà phía sau bên phải cô có lót những tấm đệm còn trải thêm một tấm thảm màu trắng lên trên đấy, nên cô ôm Hứa Nhị qua đấy ngồi, tiện tay cầm mấy món đồ chơi cho chó trong rổ đồ chơi bên cạnh theo.
Hứa Thanh Nhiên nhận điện thoại xong đẩy cửa đi vào liền thấy được một bức tranh như vậy, người phụ nữ tùy ý ngồi xếp bằng trên thảm trong ngực ôm một chú chó không ngồi yên, trong tay cầm một quả bóng màu xanh chơi, mấy sợi tóc rũ xuống bên mặt, cô nhếch môi cười, ánh đèn chiếu xuống, đôi mắt cô lấp lánh, có vô số ánh sáng ấm áp dịu dàng từ người cô tỏa ra.
Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên thâm thúy, một lát sau, mặt anh thả lỏng, dịch mắt khỏi cảnh tượng trước mắt.
...
Đón Hứa Nhị xong, Hứa Thanh Nhiên cũng coi như còn có lương tâm, đưa Tô Mộ Tinh về nhà.
Xe dừng lại trước cổng tiểu khu Thanh Thần, Tô Mộ Tinh cũng không có lập tức xuống xe mà nhìn chằm chằm Hứa Nhị ngồi ở phía sau, Hứa Nhị lắc lắc mông sủa gâu gâu vài tiếng với Tô Mộ Tinh, ánh mắt cô chuyển sang người Hứa Thanh Nhiên, "Bác sĩ Hứa, Hứa Lão Nhị rất thích tôi nha."
Hai tay Hứa Thanh Nhiên vẫn khoác lên tay lái như cũ, anh ngước nhìn bạch nhãn lang mà mình nuôi qua kính chiếu hậu, không nói gì.
Tô Mộ Tinh lặp lại lần nữa, "Hứa Lão Nhị rất thích tôi."
Hứa Thanh Nhiên vỗ nhẹ lên tay lái, không chút cảm xúc nào nói: "Tôi không đồng ý."
Tô Mộ Tinh không hiểu: "???"
"Không đồng ý hai người ở bên nhau."
Tô Mộ Tinh xấu hổ cười mà lại không mất đi sự lễ phép: "..."
Khóe mắt Hứa Thanh Nhiên liếc người phụ nữ ngồi ở ghế phụ, hạ lệnh đuổi khách: "Đến nơi rồi."
Tô Mộ Tinh chấn chỉnh lại, ánh mắt nhìn lên phía trên, như khói như nước, "Đi lên ngồi một lát không?"
Ngón tay đang gõ mặt đồng hồ của Hứa Thanh Nhiên dừng lại.
Tô Mộ Tinh nhếch đuôi mắt, chậm chậm, nghiêng đầu về phía người đàn ông, giọng nói thỏ thẻ mềm mại: "Tôi ở một mình."
Hứa Thanh Nhiên nhìn cô, qua hồi lâu, một tay anh chống trên tay lái một tay chống trên lưng ghế, chồm người qua, kéo ngắn khoảng cách giữa hai người.
Hơi thở của đàn ông đột nhiên đến gần buộc Tô Mộ Tinh phải lùi về phía sau một chút.
Hứa Thanh Nhiên lần nữa nghiêng người tới gần cô, một lần nữa kéo gần khoảng cách.
Tô Mộ Tinh lại rụt về phía sau.
Người đàn ông lặp lại chiêu cũ.
Mấy lần tới lùi thì cô đã ngồi tít ngoài rìa.
Tô Mộ Tinh: "..." Cô nuốt nước bọt, hơi hồi hộp trong lòng.
Hứa Thanh Nhiên khẽ cười, một tay để lên tay nắm cửa xe, tiếng "cùm cụp" vang lên, cửa xe mở ra, anh nhanh chống rụt người về ngồi ngay ngắn trở lại, nghiêm chỉnh, đặc biệt nghiêm chỉnh.
"Xuống xe."
"..."
...
Tô Mộ Tinh đi vào tiểu khi, hơi buồn bự trong lòng, cô vừa mới thất sách trước Hứa Thanh Nhiên, sao cô lại bị loại điệu bộ bá đạo tổng tài của thế kỷ trước dọa đến mức bị đuổi xuống xe chứ.
Tô Mộ Tinh bĩu môi, nhét kẹo que vào trong miệng, cảm xúc không tốt.
Ánh đèn đường màu vàng chiếu trên nền xi măng, bóng người cũng bị kéo dài ra, từ trước mặt kéo dài đến hơn mấy mét, Tô Mộ Tinh dừng chân lại, vò giấy gói kẹo rồi ném vào thùng rác.
Vị ngọt ở đầu lưỡi lan tỏa khắp khoang miệng, ngấy đến phát hoảng.
Cô lấy kẹo trong miệng ra ném vào trong thùng rác, lục túi lấy thuốc lá và bật lửa nhưng lục hồi lâu cũng không thấy đâu, Tô Mộ Tinh hừ một tiếng, đạp thùng rác trước mặt một cước.
"Bịch" tiếng đồ vật rơi xuống vang lên.
Tô Mộ Tinh hơi run sợ, ánh mắt rơi trên bóng dáng cao lớn bao phủ sau lưng cô, một lát sau, cô xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, ánh mắt đan xen.
"Tiểu Mộ, chúng ta tâm sự."