Chương 20: Một đôi chân tốt.

《 HÔN ĐỦ CHƯA - HỀ LỤC 》

| Edit by Tiệm cơm trong hẻm |

Chương 20: Một đôi chân tốt.

Buổi sáng phải ra ngoài phỏng vấn một dự án cải tạo thôn Thành Trung, sau khi nhóm kết thúc phỏng vấn thì Tô Mộ Tinh cũng không trực tiếp về đài truyền hình mà đến thẳng đội cảnh sát hình sự thành phố.

Sớm hơn thời gian hẹn mười phút, sau khi giải thích rõ lý do thì một đồng chí cảnh sát trẻ dẫn cô đến văn phòng của Quý Nham, "Đội trưởng, phóng viên Tô đến rồi ạ."

Quý Nham đang nghiêm mặt suy nghĩ về vụ án, khi nhìn thấy Tô Mộ Tinh thì biểu cảm hiền hòa lại, "Tiểu Tô đến rồi sao."

Đưa người đến rồi thì đồng chí cảnh sát dẫn đường xoay người ra ngoài đóng cửa lại, Tô Mộ Tinh đi vào trong, chào hỏi người ở trong: "Anh Quý Nham."

Quý Nham người này không có anh em gì nên mỗi lần nghe được người nào gọi mình là anh thì vô cùng thỏa mãn, anh cười nói: "Tiểu Tô vẫn là xinh đẹp như vậy." So với người anh mặt luôn hầm hầm kia thuận mắt hơn nhiều.

Tô Mộ Tinh kéo ghế trước bàn làm việc ngồi xuống, nhẹ nhàng linh hoạt nói: "Anh Quý Nham vẫn là..."

Vẫn là cái gì? Vẫn là đẹp trai như vậy! Quý Nham cười tủm tỉm đợi Tô Mộ Tinh khen anh.

Tô Mộ Tinh nhìn người đối diện, giọng điệu ngây thơ nói: "Anh Quý Nham vẫn còn độc thân ạ?"

Quý Nham: "..." Quả nhiên là anh em, trái tim đều đen tối giống nhau.

Tô Mộ Tinh quét mắt nhìn bàn làm việc một vòng, những hồ sơ tư liệu các vụ án chất thành chồng đầy một bàn, cô không làm mất quá nhiều thời gian của người ta, trực tiếp nói về chương trình phỏng vấn, Quý Nham cũng không phải là người kéo dài. Hai người nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ rất nhanh đã đạt được nhận thức chung.

Đội cảnh sát đem vụ án thích hợp để xuất hiện trên ti vi đưa cho tổ chương trình quay chụp, dựa vào các tính chất khác nhau của vụ án mà quay lại hiện trường vụ án bằng hai cách khác nhau, một là hiện trường chân thật và hiện trường mô phỏng lại.

Tô Mộ Tinh đóng máy tính lại, "Vậy thì lúc đó anh Quý Nham trực tiếp liên lạc với em là được rồi ạ, bọn em sẽ ngay lập tức đến phỏng vấn."

Quý Nham gật đầu, thoải mái nói: "Được, không sao cả."

Tô Mộ Tinh liếʍ môi, cười nói: "Anh Quý Nham, có nước không ạ? Em hơi khát."

Quý Nham vỗ vỗ đầu, hơi xấu hổ: "Nhìn trí nhớ của anh này, anh lập tức rót nước cho em." Dứt lời, anh đứng dậy đi đến chỗ máy đun nước lấy cốc giấy rót nước cho Tô Mộ Tinh.

Mấy chục giây sau anh bưng cốc nước đi đến, Tô Mộ Tinh đẩy ghế đứng dậy chợt đứng không vững lảo đảo ngã về phía trước vừa vặn đập đầu vào ngực đối phương, nước trong cốc giấy đổ trọn lên áo sơ mi của Quý Nham, thấm ướt phần áo trước ngực của anh.

Tô Mộ Tinh đứng vững người, vô cùng áy náy nói, "Thật sự xin lỗi, vừa nãy em... không đứng vững." Cô hốt hoảng vội vàng dùng tay áo lau vết nước trên áo của Quý Nham.

Quý Nham lùi về sau một bước, hoàn toàn bình thường, "Không sao, em đừng làm ướt đồ mình."

Tô Mộ Tinh nhíu mày, vội vàng lục trong túi xách tìm khăn giấy lau giúp Quý Nham, ngược lại làm Quý Nham có hơi xấu hộ, anh phủi phủi quần áo, "Anh đi đổi bộ đồ là được rồi, anh có để đồ dự phòng trong phòng thay đồi, em chờ anh một chút anh sẽ quay lại ngay."

Tô Mộ Tinh áy náy gật đầu, Quý Nham nhanh chân rời đi. Cửa phòng làm việc đóng lại thì Tô Mộ Tinh cũng thu lại sắc mặt, ánh mắt hơi đổi, rơi trên chồng hồ sợ vụ án trên bàn.

...

Khi Tô Mộ Tinh đẩy cửa phòng làm việc ra ngoài thì cũng vừa lúc Quý Nham thay áo sơ mi xong quay trở lại, cô cười hỏi: "Sao không thấy anh em đâu ạ?"

Quý Nham dừng một chút rồi trả lời, "Tô Mặc sao, đi phỏng vấn đương sự rồi."

Ánh mắt Tô Mộ Tinh lóe lên, mím môi nói: "Vậy làm phiền anh Quý Nham đưa cái này cho anh ấy."

Quý Nham cười ha ha, "Qυầи ɭóŧ sao? Thằng nhóc kia thật biết hành hạ người khác!"

Tô Mộ Tinh cũng cười cười, với tay vào trong túi xách lấy đồ ra. Sáng nay trước khi đi phỏng vấn cô đã ghé qua siêu thị mua, cô sờ soạn một lát rồi lấy ra một sấp màu đỏ đưa cho Quý Nham.

Quý Nham cười muốn xỉu, "Tên quỷ Tô Mặc này thật là lẳиɠ ɭơ, ấy vậy mà muốn em mua màu đỏ cho cậu ta!"

Tô Mặc cũng không có biếи ŧɦái đến mức yêu cầu Tô Mộ Tinh mua màu sắc này, chỉ là cô cảm thấy màu này rất hợp với anh.

Quý Nham nhịn không được mà nắm hai bên góc qυầи ɭóŧ, cười run run giơ quần trong tay lên đánh giá.

Tô Mộ Tinh: "..."

Quý Nham lầm bầm lầu bầu, hừ, cậu ta vẫn là mặc size lớn.

Tô Mộ Tinh ngẩng đầu lớn, tầm mắt nhìn về phía sau, ánh mắt chợt không bình tĩnh như là nhìn thấy gì đó ghê gớm vậy.

Cách đấy sáu, bảy mét Hứa Thanh Nhiên đang đứng đấy, tầm mắt bâng quơ dừng trên người cô mấy giây rồi lập tức dời đi, anh hơi cúi người khẽ nói gì đó với đồng chí cảnh sát bên cạnh, khoảng cách có hơi xa nên cô không thể nghe rõ nội dung câu chuyện. Sau đó anh sải chân dài đi xuống cầu thang.

Tô Mộ Tinh có chút gấp gáp, "Anh Quý Nham, em đi trước nhé ạ." Nói xong, cô vội vàng chạy về đầu kia của cầu thang.

Quý Nham dừng động tác lại, nhét qυầи ɭóŧ vào trong túi áo khoác, "Đi sao? Em không ở lại ăn cơm tối sao?"

Tô Mộ Tinh khoát tay với anh, cũng không quay đầu lại: "Không được ạ. Lần sau em sẽ mời anh Quý Nham ăn cơm."

Nhìn Tô Mộ Tinh đi xa, Quý Nham cũng thu mắt lại, cuối cùng anh cũng coi như thở phào nhẹ nhõm. Mỗi lần đối mắt với Tô Mộ Tinh anh luôn cảm thấy không được tự nhiên.

Mười năm trước, anh vẫn chưa phải là Đội trưởng của Đôi cảnh sát hình sự thành phố, anh là một cảnh sát hình sự của tổ chuyên án vụ án Tô An. Đấy là một vụ án bắt cóc chấn động giới hào môn một thời, mẹ con Tô Mộ Tinh bị bắt cóc ba ngày hoàn toàn không có một tin tức, ngày thứ tư bọn cướp mới liên lạc yêu cầu tiền chuộc với giá trên trời, Diệp Lộ chuẩn bị kỹ tiền chuộc xong sau khi cảnh sát sắp xếp, vốn dĩ là hành động không có chút sơ hở nào nhưng lúc bọn họ chạy đến thì tên cướp cầm đầu lại tử vong không biết nguyên do. Hai ngày sau, Tô Mộ Tinh được người ta đưa đến Bệnh viện Số Hai chữa trị, thi thể Tô An thì được tìm thấy trong một sơn động, lúc đó liên lụy đến một vụ án buôn người liên tỉnh lớn khác. Mọi dấu vết để lại đều thể hiện rằng Tô An không phải bị bọn cướp vô cớ gϊếŧ.

...

Tô Mộ Tinh đuổi theo Hứa Thanh Nhiên rất nhanh, ở giữa cầu thang liền đuổi kịp anh, giọng cô chát chúa: "Bác sĩ Hứa, anh đừng hiểu lầm nha, tôi thật sự chỉ mua qυầи ɭóŧ cho anh tôi mà thôi."

Hứa Thanh Nhiên không có trả lời cô mà nhấc chân tiếp tục đi xuống cầu thang.

Tô Mộ Tinh vội vàng đuổi theo anh, tiếp tục giải thích: "Cũng không phải mua cho anh ấy, là cho anh của tôi. Bác sĩ Hứa, anh tuyệt đối đừng hiểu lầm."

Cô ngừng một lát rồi thở dài, hơi uất ức nói: "Sao lại cẩu huyết như vậy chứ, lại để anh thấy tôi mua qυầи ɭóŧ cho người đàn ông khác."

"..."

Hứa Thanh Nhiên dừng chân lại, nghiêng người nhìn người phụ nữ bên cạnh, lạnh lùng nói: "Vì sao tôi phải hiểu lầm?"

Tô Mộ Tinh đứng ở ngoài rìa cầu thang, người đàn ông này lại đứng bên tay phải cô, cô hơi ngửa đầu, khóe miệng khẽ cong lên, "Vậy sao anh phải chạy?"

Hứa Thanh Nhiên rũ mắt xuống, quét mắt nhìn cô, không chút cảm xúc nói: "Tôi chạy?"

Tô Mộ Tinh gật đầu, giọng nói mang theo ý cười, "Đúng vậy nha, vừa nãy anh vừa nhìn thấy tôi liền xoay người rời đi."

Rõ ràng Hứa Thanh Nhiên không muốn để ý đến người phụ nữ cố ý gây sự này, anh bình tĩnh nói: "Vậy cô cứ coi như tôi chạy đi." Anh sải chân dài tiếp tục đi xuống cầu thang, tiếng bước chân như có như không vang lên trên hành lang.

Tô Mộ Tinh nhảy ba bước thành một bước đi xuống, mấy giây sau cô chạy đến trước mặt Hứa Thanh Nhiên, hai người cách nhau ba bậc thang, "Vì sao bác sĩ Hứa lại ở cục cảnh sát?"

Hứa Thanh Nhiên bị buộc phải dừng lại, anh ngước mắt nhìn Tô Mộ Tinh, cô đứng bên dưới phía bên phải của anh, một tay để lên tay vị cầu thang, ngước mắt nhìn chằm chằm anh.

Tối hôm qua phòng cấp cứu nhận một bệnh nhân bị tai nạn giao thông, quần áo trên người có giá trị không nhỏ, nhưng những cậu bán đưa cậu ta vào nhìn thế nào cũng giống như mấy tên du côn lưu manh. Lúc đấy anh đã để ý, sau khi kết thúc phẫu thuật bệnh nhân được chuyển đi, đến nửa đêm thì mấy người này liền cầm dao đi về phía phòng bệnh, bệnh viện liền báo cảnh sát mới biết được đây là thuê người gϊếŧ người, ngay cả tai nạn giao thông cũng là chủ mưu, những người này lo lắng cậu này không chết sẽ không lấy được tiền nên cũng đi theo vào bệnh viện. Tối hôm qua anh làm phẫu thuật, lúc xảy ra chuyện anh cũng vừa lúc có mặt ở đấy, cho nên đến phối hợp điều tra.

Anh không có ý định giải thích thêm, liền nói đơn giản: "Phối hợp điều tra."

Tô Mộ Tinh cho rằng anh vướng phải vụ án gì, cô hơi cắn nhẹ lưỡi, "Bác sĩ Hứa, tôi rất thân quen với đội trưởng đội cảnh sát hình sự ở đây, anh của tôi cũng là đội trưởng. Là người rất giỏi ấy."

Hứa Thanh Nhiên trừng to mắt, "Cô muốn nói gì?"

Tô Mộ Tinh nhấc chân phải bước lên một bậc thang, cô nhếch cằm nhìn người đàn ông trước mặt.

Hứa Thanh Nhiên không hiểu gì, anh rũ mắt nhìn đùi phải người phụ nữ vừa duỗi tới, giữa hai chân mày hiện lên một vết nhăn nhàn nhạt.

Tô Mộ Tinh nhướng mày, "Bác sĩ Hứa, tôi phát hiện anh vẫn rất chậm chạp."

Nhẫn nại của Hứa Thanh Nhiên hầu như sắp biến mất không còn, con ngươi đen nhánh cũng híp lại, không nói chuyện, làm ra bộ dạng chuẩn bị đi.

Tô Mộ Tinh cũng không thừa nước đυ.c thả câu, cô vỗ bắp đùi mình, kiêu ngạo nói: "Mau đến ôm đùi tôi nha! Ôm đùi tôi thì tôi sẽ cho anh đi cửa sau!"

Hứa Thanh Nhiên: "..."

Nụ cười trên mặt Tô Mộ Tinh càng sâu, thần bí nói: "Thực ra còn có một cách càng thú vị hơn nữa."

Đôi mắt Hứa Thanh Nhiên khẽ híp lại, nhấc chân xuống cầu thang.

Tô Mộ Tinh đuổi kịp bước chân người đàn ông, nói: "Nếu hai ta có gì đó với nhau thì anh tôi nhất định sẽ giúp anh!"

"..."

Đáy mắt Hứa Thanh Nhiên chợt lóe, tâm tình súc tích lại rất phức tạp, tại sao lại có người mặt dày như vậy chứ, đều nói phụ nữ làm bằng nước thế nhưng người trước mặt này chỉ sợ làm bằng xi măng mất. Anh thật sự không nhịn được nữa anh chợt dừng chân lại, quay đầu đối mắt với Tô Mộ Tinh, không chút gợn sóng mà gọi cô: "Tô Mộ Tinh."

"Ơi!" Tô Mộ Tinh vô cùng đắc ý trả lời, cô giơ một ngón tay phải lên trước mắt người đàn ông, dành mở miệng trước: "Bác sĩ Hứa, tôi có một yêu cầu, anh có thể thả tôi ra được không?"

Hứa Thanh Nhiên khẽ nhíu mày, không hiểu cô nói gì, theo bản năng hỏi lại cô: "Thả ra?"

Tô Mộ Tinh lắc lắc cổ, hơi lúng túng nói: "...Từ trong danh sách đen."

Hứa Thanh Nhiên đột nhiên nhớ đến cuộc điện thoại tối qua, mạch máu bên thái dương không khống chế được mà giật giật, người phụ nữ cầm điện thoại rống lên với anh, câu trước là hôm nay anh trăng thật đẹp, câu sau đã không chút khe hở nào đã nói tiếp là ngực của tôi lớn hơn."

Tô Mộ Tinh liếʍ môi, nói tiếp: "Bị nhốt cả đêm, trong đấy rất vẳng vẻ nha."

Hứa Thanh Nhiên khẽ híp mắt, hơi cong môi cười nói: "Giang Lạc cũng ở trong đấy, cô có thể chơi với cậu ta."

"..." Thật sự săn cmn sóc mà.

Tô Mộ Tinh nghẹn họng, một lúc sau mới tìm lại giọng nói của chính mình, cô cười khan, "Hai người thì ngay cả cờ tỉ phú cũng không đủ để chơi nha... Anh thả tôi ra ngoài đi."

Hứa Thanh Nhiên không có lập tức trả lời cô, anh thâm thúy lần nữa đánh giá Tô Mộ Tinh, qua hồi lâu người đàn ông nhấc chân dài của mình về phía trước một bước, nghiêng người về phía người phụ nữ, bốn mắt nhìn nhau, hai người cách nhau rất gần, anh duỗi tay dùng những ngón tay thon dài véo má cô, không phải là kiểu dịu dàng như nước, lúc anh buông tay ra thì trên gò má trắng nõn của cô xuất hiện mấy dấu tay, gương mặt dần ửng đỏ, tạo ra mấy phần ngượng ngùng.

Bỗng chốc người đàn ông cảm thấy buồn cười, giọng điệu lạnh lùng mang theo chút tiếc nuối, "Tôi còn tưởng làm bằng sắt chứ."

"..."