Chương 15: Cô cũng có bệnh?

《 HÔN ĐỦ CHƯA – HỀ LỤC 》

|Edit by Tiệm cơm trong hẻm|

Chương 15: Cô cũng có bệnh?

Tô Mộ Tinh gửi Wechat cho Lục Hàm Hàm nhờ cô ấy giúp cô xin nghỉ nửa ngày, buổi chiều cô sẽ đến đài truyền hình. Cô ngồi một lúc lâu, quét mắt nhìn ấm nước ở góc tường, đứng dậy cầm ấm nước ra ngoài rót nước.

Cô vốn muốn đi phòng nước nhưng lại một mực đâm đầu đi đến văn phòng, chớp mắt một cái thì bản thân đã đứng trước cửa văn phòng của Hứa Thanh Nhiên.

Gặp quỷ rồi mà, cảm giác về phương hướng của cô không tệ nhưng sao tự nhiên lại vòng vèo đến đây rồi?

Cửa phòng khép hờ chừa lại một khe hở nhỏ, có thể thoáng nghe thấy tiếng đánh bàn phím và tiếng giấy tờ chuyển động, Tô Mộ Tinh cũng không có trực tiếp đi vào mà dựa nửa người vào tường, những ngón tay cầm ấm nước bắt đầu gõ theo nhịp, chân trái giẫm chân phải, rồi chân phải lại giẫm chân trái.

Một lát sau, Hứa Thanh Nhiên cầm mấy xấp văn kiện ra ngoài thì thấy được người đến, bước chân anh dừng lại, nhíu mày nhìn cô.

Tô Mộ Tinh không khác mấy so với lúc sáng anh gặp, chỉ là buộc mái tóc dài phía sau gáy thành đuôi ngựa càng làm toát lên vẻ hoạt bát của cô. Cái câu "bình thường" kia quả thật là miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo.

Tô Mộ Tinh đã nghĩ thông rồi, việc theo đuổi đàn ông đúng là vẫn nên tận dụng mọi thời cơ, dù sao sáng sớm cô cũng đã chọc cho người ta khó chịu rồi thì dứt khoát mua một tặng một luôn.

Huống chi, người này tức giận thật đáng yêu, hừ lạnh tính là gì chứ? Ngoài lạnh trong nóng muốn chết.

Cô cong tay ôm ấm nước vào ngực, cười híp mắt nói: "Bác sĩ Hứa, tôi có việc nghiêm chỉnh muốn hỏi anh."

Hứa Thanh Nhiên ngước mắt dò hỏi: "Chuyện gì?"

Tô Mộ Tinh đứng đắn nói: "Bác sĩ Hứa, tôi muốn lập tức hiểu rõ tình trạng của Tưởng Mộng, cô bé là trẻ mồ côi, nếu đã là bạn gái của em trai tôi vậy tôi cũng xem như là nửa người nhà của..."

Hứa Thanh Nhiên nói đúng trọng điểm, "Cô muốn nói cái gì?" Tình huống của Tưởng Mộng đương nhiên anh biết rất rõ, qua nhiều ngày như vậy mà bên cạnh cũng chỉ một chàng trai không đến hai mươi tuổi như Diệp Mạc Đình không quản ngày đêm chăm sóc.

Hàng mi dài của Tô Mộ Tinh chớp chớp, "Số điện thoại của anh là bao nhiêu?"

Hứa Thanh Nhiên mắt chạm mắt với Tô Mộ Tinh, thấy gò má trắng nõn của người con gái trước mặt dần đỏ ửng thì hứng thú trong lòng cũng dần nhiều hơn, đuôi mắt anh hơi nhếch lên, không có vội trả lời cô.

Tô Mộ Tinh dời mắt đi, ánh mắt dừng lại trước ngực người đàn ông, cân nhắc tìm từ, "Tôi là người nhà của Tưởng Mông, mà bác sĩ Hứa là bác sĩ điều trị của Tưởng Mộng nên trao đổi phương thức liên lạc thì hai chúng ta cũng dễ câu thông hơn..."

Hứa Thanh Nhiên trang nghiêm nói: "Nếu như vì Tưởng Mộng thì khi nào có vấn đề gì cô có thể tùy thời đến văn phòng của tôi, hoặc là trực tiếp liên lạc với bệnh viện."

"Liên lạc với anh thì sẽ dễ hơn nha."

Hứa Thanh Nhiên không đổi sắc mặt nói: "Liên lạc với bệnh viện."

Tô Mộ Tinh híp đôi mắt lớn lại, đổi giọng: "Cũng không phải hoàn toàn là vì Tưởng Mộng... tôi cũng là vì bản thân mình."

Khóe môi Hứa Thanh Nhiên cong lên, cười như không cười: "Cô cũng có bệnh?"

Khóe miệng Tô Mộ Tinh rung lên, "... Không có bệnh." Hóa ra có bệnh mới có thể xin số điện thoại của anh sao?

Giọng Hứa Thanh Nhiên không chút gợn sóng nói: "Vậy thì liên lạc với bệnh viện."

Tô Mộ Tinh nhanh trí, mắt hạnh xoay một vòng, "Bệnh tương tư có tính không?"

Đuôi lông mày đẹp mắt của người đàn ông hơi nhếch lên, đôi mắt có ý cười lóe lên, anh hời hợt "A" một tiếng, âm cuối cũng cao lên.

Sau đó tay phải anh rút bút máy trong túi áo trước ngực ra, mở tài liệu trong tay trái ra, ngón tay dài xoạt xoạt viết chữ, xé trang giấy xuống đưa cô.

Tô Mộ Tinh duỗi tay nhận lấy, cúi mắt nhìn.

Trên giấy viết hàng chữ dài, chữ rất đẹp, có cạnh có góc, vô cùng khí phách.

------. Khoa tâm thần, lầu tám, Bác sĩ Trương Mạc Dương.

"..." Thôi nha, cảm ơn anh nha.

Tô Mộ Tinh nghẹn họng.

Hứa Thanh Nhiên ung dung thong thả đóng nắp bút, khép tập tài liệu trong tay lại, chắp hai tay sau lưng, lạnh nhạt nói: "Bệnh của cô, không đúng với chuyên môn của tôi." Anh dừng một lát rồi nói tiếp: "Còn chuyện gì nữa sao?"

Tô Mộ Tinh gật đầu.

"Chuyện gì?"

Tô Mộ Tinh trừng mắt, sâu xa nói: "Bác sĩ Hứa à, anh có biết người Trung Quốc chúng ta có một câu châm ngôn là, chạy khỏi được hòa thượng, không chạy khỏi được miếu hay không."

Hứa Thanh Nhiên hơi nhíu mày, "Vì sao tôi phải chạy?"

Tô Mộ Tinh đạt được ý nhếch miệng cười, "Không chạy là tốt rồi."

Lông mày Hứa Thanh Nhiên nhăn ngày càng sâu, "..."

Đây là cái đề bẫy.

**

Buổi chiều sau khi ra khỏi bệnh viện, Tô Mộ Tinh về đài truyền hình.

Lục Hàm Hàm lột quýt đi về phía cô, "Sáng sớm chị đi đâu thế?"

Tô Mộ Tinh lột một múi nhỏ nếm thử, hơi chua, cô nhíu mày, "Đi bệnh viện thăm bệnh, sao vậy?"

Lục Hàm Hàm chép miệng, "Sáng sớm Lý Phong tìm chị, không hiểu sao không thấy chị đi làm lại cáu kỉnh, nói chị buổi chiều đi làm thì đến tìm hắn ta."

Tô Mộ Tinh uống nước xua tan vị chua ở đầu lưỡi, nhíu mày, "Em nói xem nhóm chúng ta có cơ hội nhận Pháp quyền online hay không?"

Lục Hàm Hàm trợn trắng mắt, "Nằm mơ, bình thường người hai chị em chúng ta không ưa nhất là Lý Phong, có sắc mà không có bản lĩnh, một miếng thịt mỡ rơi xuống miệng em nhanh như vậy ngay cả bản thân em đều sợ mình nghẹn chết."

Tô Mộ Tinh để ly trong tay xuống, đẩy ghế đứng dậy, "Chị đi tìm Lý Phong, đoán không ra anh ta tìm chị có việc gì."

Miệng Lục Hàm Hàm chứa quýt nhiều đến mức phình lên, gật đầu: "Ở phòng thu số 5 đấy chị."

Tô Mộ Tinh đi đến thu số 5, MC chương trình đang thu âm theo khẩu hình được chiếu trên màn hình, Tô Mộ Tinh khẽ gọi Lý Phong, Lý Phong quay lại cùng đi ngoài với cô.

Góc tối hành lang.

Tô Mộ Tinh nói thẳng, "Anh tìm tôi?"

Lý Phong híp mắt, nhìn kỹ Tô Mộ Tinh, người này quả thật rất xinh nhưng lại cứ một mực là người mềm cứng không ăn tính tình khó chịu, anh cũng không lòng vòng quanh co, "Đừng làm tin về Lâm Hiểu Mẫn nữa."

Tô Mộ Tinh không hiểu, "Vì sao?"

Lý Phong muốn cười nhưng không cười, "Đừng nói cô không biết."

Tô Mộ Tinh không tiếp chiêu, hỏi ngược: "Tôi biết gì?"

Lý Phong buồn cười nói, "Lâm Hiểu Mẫn ngoài việc là người mang thai hộ còn là gì nữa thì cô biết rõ hơn tôi, một tiểu tam mà muốn mẹ bằng tử quý cũng không sợ người đời chê cười."

Nghe vậy, vẻ mặt Tô Mộ Tinh ỉu xìu, cảnh giác hỏi: "Làm sao anh biết." Lúc phỏng vấn chính thức Lâm Hiểu Mẫn không nói điều này mà sau này mới lén nói với cô, việc này thậm chí ngay cả Đường Lâm đi phỏng vấn chung với cô cũng không biết nhưng sao Lý Phong lại biết rõ chứ, theo tính cách của Lâm Hiểu Mẫn thì nhất định sẽ giấu giấu diếm diếm không nói.

Lý Phong lòe ra phong thái quan, "Tôi là giám đốc sản xuất, nên tôi sẽ vì tiết mục mà xem xét, nếu tin tức của giới truyền thông trở thành công cụ uy hϊếp của tiểu tam, vậy chẳng phải là chúng ta tự lấy đá đập bảng hiểu của mình hay sao."

Tô Mộ Tinh không lên tiếng.

Sự việc của Lâm Hiểu Mẫn quá phức tạp, cô tin cô ấy bị ép làm tiểu tam nhưng cô cũng biết Lâm Hiểu Mẫn đã thừa nhận cái mác tiểu tam này rồi. Sinh đứa bé rồi nhận tiền thì đây cũng coi là một giao dịch thành công nhưng xấu ở chỗ nếu chuyện này bại lộ thì không lấy được tiền mà còn thêm một đứa bé.

Tin của Lâm Hiểu Mẫn sẽ không được chiếu trong chuyên mục, Lý Phong nói xong liền xoay người đi vào phòng thu.

Cô nhịn không được mà gọi điện thoại cho Lâm Hiểu Mẫn, giọng nói của cô gái ở đầu bên kia rất nhỏ, cô chưa nói với cô ấy tin tức sẽ không được chiếu, đồng ý với cô ấy sáng mai sẽ gặp nhau ở Đại học C.

Chuyện của Lâm Hiểu Mẫn cần phải bàn bạc kỹ càng, cho dù cô muốn giúp người ta thì chỉ với những thông tin cô đang nắm trong tay khẳng định là không đủ. Từ đầu đến giờ Lâm Hiểu Mẫn vẫn có điều giấu cô.

Ánh hoàng hôn vàng vọt, trời đất chìm vào trong nửa sáng nửa tối, khó chịu nặng nề ép người ta không thể thở nổi.

An Thành bước vào tháng 11 thì trời ngày càng lạnh.

Sau khi tan làm, Tô Mộ Tinh và Lục Hàm Hàm đi ăn lẩu với nhau, sau khi ăn xong chồng sắp cưới của Lục Hàm Hàm chờ ở cửa đón cô ấy về để lại một mình Tô Mộ Tinh, trên đường người đến người đi đâu đâu cũng thấy khói lửa nhân gian.

Tô Mộ Tinh về nhà cũng chẳng muốn bật đèn, ngã chỏng vó cả người nằm ngang trên sô pha, ánh đèn le lói của màn hình điện thoại lạnh lùng chiếu trên mặt.

Buổi chiều sau khi từ bệnh viện về cô cũng hỏi Hà Gia Mộc xin Wechat của Hứa Thanh Nhiên, Hà Gia Mộc còn sốt ruột hơn cô, quả thực là nói những điều không nên nói cuối cùng vẫn cứ gửi số điện thoại của Hứa Thanh Nhiên qua cho cô[1], nhưng cô bắt Hà Gia Mộc rút tin nhắn về.

[1] [na hồ bất khai đề na hồ]: Không cần phải đề cập đến khuyết điểm hoặc việc riêng của người khác. Thành ngữ chỉ việc cho người khác uống nước lạnh, hàm ý nói lời nguội lạnh - nói lời không nên nói, làm việc điên rồ - làm việc không nên làm. Tóm tắt nguồn gốc: Một quán trà làm ăn phát đạt, gặp phải một vị quan hống hách chuyên đến uống chùa, làm ăn ngày càng kém. Ngày nọ người cha trở bệnh, người con trai đúng ra làm ăn thay, cho vị quan kia uống trà lạnh. Từ đó, vị quan kia không đến nữa, quán trà làm ăn phát đạt trở lại. Ngày nọ, người cha hỏi người con đã làm cách nào, người con trả lời ấm nào chưa sôi lấy ấm đó cho hắn (vị quan kia) uống.

Người sống vì thể diện, cô muốn chính miệng Hứa Thanh Nhiên đọc những con số đấy cho cô. Tô Mộ Tinh rối rắm xoa tay nghĩ.

Thấy màn hình sắp tối lại cô cắn rắn gửi lời mời kết bạn, ghi tên mình.

Tô Mộ Tinh bắt đầu không ngừng refresh Wechat.

Mười phút, không phản hồi.

Tô Mộ Tinh gửi lại lần nữa, không tự chủ được mà thêm bốn chữ chị gái Tưởng Mộng thật to sau tên mình, tốt xấu gì cũng là người nhà của bệnh nhân sẽ có sức thuyết phục hơn.

Nhưng nửa tiếng sau vẫn không có phản hồi.

Tô Mộ Tinh hơi không nhẫn nại, vứt điện thoại đi động đó đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.

Lúc đi ra thì cũng đã qua 30 phút.

Trên người cô mặc một bộ váy ngủ màu trắng sữa rộng rãi, khăn màu xanh lam trùm lấy đầu tóc ướt, cô cũng không ôm hy vọng gì nhiều cầm lấy điện thoại trên sô pha nhìn thoáng.

Quả nhiên, vẫn không có phản ứng gì.

"Đệt!" Tô Mộ Tinh tức giận mắng người.

**

Ngày hôm sau, 9h sáng.

Tô Mộ Tinh quẹt thẻ nhân viên đi vào đài truyền hình, đứng đợi thang máy.

"Đinh---." Cửa thang máy mở ra.

Tô Mộ Tinh đứng không nhúc nhích, từ tối hôm qua đến giờ cô vẫn chưa xem điện thoại của mình, lúc ngủ cô để chế độ máy bay buổi sáng lại quên đổi chế độ.

Mười cuộc điện thoại nhỡ, có hai người gọi, một là Lý Phong, hai là Lý Phong.

Còn có một tin nhắn ngắn.

Tô Mộ Tinh mở tin nhắn, ánh mắt không kịp thu hồi đã xoay người chạy về phía cửa.

Lại va phải người trước mặt, là Đường Lâm.

Đường Lâm chạy thở không ra hơi, thở hổn hển: "Sao gọi điện thoại cô không bắt máy?"

Tô Mộ Tinh không kịp giải thích, cô vội vàng nói: "Chúng ra đi Đại học C một chuyến, Lâm Hiểu Mẫn sắp xảy ra chuyện rồi." Nói xong cô chạy về phía cửa.

"Đã xảy ra chuyện rồi." Đường Lâm lập tức kéo cô lại, dừng một lát rồi nói tiếp: "Hai tiếng trước Lâm Hiểu Mẫn tự sát, được đưa đến bệnh viện Số Ba."

"Có nguy hiểm đến tính mạng hay không?"

Đường Lâm: "Còn chưa biết."

"Tin tức thì sao?" Tô Mộ Tinh thấy hai chân mềm nhũn, cô nhớ đến tin nhắn của Lâm Hiểu Mẫn, "Đều đè xuống rồi."

"Lúc đó có mấy phóng viên đến nhưng qua mấy tiếng đồng hồ vẫn không có chút tin nào lọt ra ngoài." Đường Lâm vẫn không hiểu, đừng nói là tin tức cho dù là Weibo cũng không có chút tiếng gió nào.

Tô Mộ Tinh cười lạnh, "Anh ở lại đài chờ điện thoại của tôi, tôi đi bệnh viện một chuyến."

Đường Lâm lần đầu tiên thấy vẻ tàn nhẫn trên mặt Tô Mộ Tinh, chỉ là lóe lên nhưng anh vẫn bắt được, chân dài Đường Lâm bước một bước chặn trước mặt cô, "Việc này sợ không đơn giản, cô đừng kích động."

Tô Mộ Tinh tránh khỏi anh, "Tôi có nắm chắc."