Chương 11: Tài xế già.

《 HÔN ĐỦ CHƯA – HỀ LỤC 》

|Edit by Tiệm cơm trong hẻm|

Chương 11: Tài xế già.

Tô Mộ Tinh không hiểu rõ, "Cái gì?"

Hứa Thanh Nhiên cúi xuống nhìn cô, cười nhẹ: "Đυ.ng đuôi xe."

"..."

Tô Mộ Tinh nhất thời không nói nên lời, cái gì gọi là cô cố ý? Cô cũng không phải là thầy bói mà biết được Hứa Thanh Nhiên ngồi ở chiếc xe phía trước, hơn nữa còn ngồi cũng xe với tên ngốc bạch ngọt Giang Lạc này.

Nhưng mà nói đến tên Giang Lạc này cô liền muốn cười, tên này với Hứa Thanh Nhiên hoàn toàn là hai thái cực khác nhau, hai người có thể xưng anh gọi em cũng xem như là kỳ tích. Ý cười này dần dần xuất hiện trong đầu nên khóe miệng cũng tự nhiện cũng không nhịn được mà cong lên.

Có thể ý cười này rơi vào trong mắt người đàn ông trước mặt lại thành ý khác, có ý khıêυ khí©h.

Hai tay Hứa Thanh Nhiên khoanh trước ngực, anh hơi dựa người vào tường, chân dài bước một bước nhỏ khó khăn lắm mới có thể đứng trước mặt người phụ nữ (ý tgiả ở đây chỗ chật ý.), anh cúi người nhìn thẳng vào mắt đối phương: "Rốt cuộc cô muốn thế nào?"

Qua mấy lần tiếp xúc Tô Mộ Tinh biết cách làm thế nào để giải quyết những lúc người đàn ông này không còn chút kiên nhẫn nào.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, ngược lại làm tăng thêm mấy phần vô tư trong sáng, đuôi mắt cô hơi vểnh lên, thấp giong nói. "Giống như vậy."

Dứt lời, Tô Mộ Tinh hơi nghiêng người dựa sát vào anh, khoảng cách giữa hai người kéo gần hơi thở quấn lấy nhau, chóp mũi đυ.ng vào nhau giống như có một luồng điện xuyên thấu từ chóp mũi truyền khắp người.

Lần này, Hứa Thanh Nhiên theo phản xạ có điều kiện mà lùi về phía sau một bước.

Trên mặt Tô Mộ Tinh hiện lên một nụ cười nhẹ không có đứng đắn, cô khẽ huýt sáo bước vào phòng vệ sinh. Tóc dài xõa trên lưng hơi cong lên, ngay cả bóng lưng cũng lộ ra sự vui vẻ của cô.

Hứa Thanh Nhiên: "..."

***

Lúc Tô Mộ Tinh ngâm nga hát quay lại phòng ăn thì Hứa Thanh Nhiên và Giang Lạc đã đứng ở cửa đợi cô.

Ngoài cửa bây giờ còn có thêm một người, ánh mắt Tô Mộ Tinh sững sờ, đứng tại chỗ bất động.

Giang Lạc nhìn thấy Tô Mộ Tinh, lên tiếng kêu cô: "Tô Tô! Cô đứng đó làm gì thế?"

Lâm Thâm theo tiếng kêu quay lại, nhìn thấy Tô Mộ Tinh đứng trên hành lang thì hơi ngạc nhiên, "Tiểu Mộ, sao em lại ở đây?"

Hôm nay anh ta có một buổi tiệc, đoàn người vừa bàn xong công việc đi ra thì gặp được Giang Lạc, anh ta và Giang Lạc cũng không tính là thân thiết. Giang Lạc là người làm về trò chơi, trước đó có một hạng mục về loại hình trò chơi thi đấu trong nước, mà anh lại xem trọng sự phát triển mạnh mẽ của võng du trong nước mấy năm nay cho nên cũng đầu tư, hai người gặp mặt nhau mấy lần cũng xem như có chút giao tình, lúc này đây gặp mặt nên tự nhiên phải đi lại chào hỏi.

Lại không nghĩ rằng sẽ gặp được Tô Mộ Tinh, từ lần gặp ở Diễm Oái hai người cũng không có gặp lại nhau nữa.

Tô Mộ Tinh đi về phía trước, cười chào hỏi: "Anh Lâm Thâm."

Giang Lạc mơ hồ, "Hai người quen nhau?"

Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên đứng bên cạnh cũng đảo qua, nhàn nhạt nhìn Tô Mộ Tinh.

Tô Mộ Tinh gật đầu.

Lâm Thâm nhìn chằm chằm Tô Mộ Tinh, bờ môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng mở miệng được. Đang trong lúc xấu hổ này thì có người ở giục anh, sau khi do dự trong chốc lát cuối cùng anh cũng chỉ hàn huyên vài giây sau đó liền rời đi.

Lâm Thâm vừa đi Giang Lạc lập tức liền không đàng hoàng trở lại, một khoát trên vai Tô Mộ Tinh, "Cô có quan hệ gì với Lâm Thâm thế?"

Cho dù anh ta có nhạy cảm đến thế nào đi cũng cảm nhận được sự mất tự nhiên của Lâm Thâm. Nhắc đến Lâm Thâm thì anh ta cũng coi là anh công tử tuổi trẻ tài cao, ngoài bối cảnh là tập đoàn Lâm Thị không nói thì mấy trước từ nước ngoài trở về nghiệp vụ ngân hàng đầu tư ở nước ngoài cũng dần dần chuyển về trong nước.

Tô Mộ Tinh không nhìn anh ta mà ánh mắt rơi trên người Hứa Thanh Nhiên cách mình mấy bước chân, anh cúi đầu nhìn điện thoại di dộng, ánh đèn chiếu trên người anh tỏa ra sự ấm áo, cô nhìn Giang Lạc bình tĩnh nói: "Là bạn trai cũ."

Những tế bào nhiều chuyện của Giang Lạc hoàn toàn bị kích hoạt, anh đi đến bên người Hứa Thanh Nhiên, dùng mu bàn chân đá đối phương, "Đoán xem là ai bỏ ai?"

Hứa Thanh Nhiên thâm ý nhìn Tô Mộ Tinh, sau đó nghiêng người nhìn Giang Lạc, trả lời anh ta: "Nhàm chán."

Giang Lạc chắp hai tay sau lưng đi qua đi lại trước mặt Tô Mộ Tinh, "Để tôi đoán xem..."

Tô Mộ Tinh kịp thời chặt đứt ý tưởng muốn diễn của người nào đó, "Anh ta bỏ rơi tôi."

Giang Lạc ăn uống no đủ, một bụng chuyện xấu lại không có chỗ vung vừa định nói chuyện thì chợt nghe thấy có người gọi anh, dọa kém chút nữa anh cắn trúng đầu lười của mình.

"Giang Lạc!"

"Em nói sao đột nhiên lại không thấy bóng dáng của anh đâu, nhắn tin không trả lời gọi điện thoại không nhận, thì ra là anh tìm một hồ ly tinh thế này đây."

Nói chuyện là một người phụ nữ tóc xoăn trang điểm tinh xảo, mặc một bộ váy ngắn màu đỏ làm nổi bật lên làn da trắng tuyết, xinh đẹp động lòng người, cô ta vừa nói vừa đi về phía Tô Mộ Tinh.

Giang Lạc mặt đầy mơ hồ.

Tô Mộ Tinh cũng hơi mơ hồ, người phụ nữ áo đỏ khí thế hung hăng thế này, nói thật, những năm gần đây cô xem phim cẩu huyết dài tập lúc tám giờ cũng không ít. Nhìn điệu bộ này đoán chừng mấy giây sau là một đại chiến nắm tóc chửi thề uy hϊếp.

Cô nhìn Giang Lạc cầu cứu.

Giang Lạc không có thời gian tiếp nhận tin tức, trong đầu lúc này đang loạn cồn cào.

Người phụ nữ áo đỏ đi đên gần Tô Mộ Tinh, cười trào phúng, "Ngực chỉ có ngần ấy thịt mà tên sắc phôi Giang Lạc này cũng có thể nhìn trúng hay sao?"

Tô Mộ Tinh không chịu thua kém mà vô thức nhìn ngực mình, cô gái này còn trẻ nhưng đáng tiếc lại bị mù, mẹ mó bà đây rất lớn được không? Ngay lúc cô vừa ngẩng đâu lên thì người bên kia cũng ngẩng đầu lên thế mà còn vươn tay về phía cô chuẩn bị...

Gặp qua nhiều bàn tay muốn đánh người, nhưng muốn sờ ngực thì đây là lần đầu tiên cô thấy.

Tô Mộ Tinh phản ứng chậm nửa nhịp, theo bản năng lùi về phía sau một bước.

Chợt một bàn tay nắm lấy cánh tay trái, theo đó cô bị chủ nhân của bàn tay đó dùng lực kéo sang một bên, lùi về phía sau một bước.

Cô gái áo đỏ thu tay lại, hỏi người đàn ông đứng bên cạnh, "Cô gái của anh?"

Hứa Thanh Nhiên không nói chuyện, có thể là do khí thể của anh hừng hực ớ đấy, cả người lại lạnh lùng, hoàn toàn bộ dáng chớ gần.

Cô gái áo đỏ không chắc nên cũng không dám làm bữa.

Cánh tay Tô Mộ Tinh run lên, chỗ hai người chạm nhau giống như có ngọn lửa vậy cách một tầng vải mỏng nhiệt độ từ tay anh từng chút từng chút thấm vào da cô, một đường truyền thẳng lên trung khu thần kinh và rồi nổ tung.

Cô không biết xấu hổ gật đầu.

Chỉ trong phút chốc lực ở cánh tay không còn nữa, Hứa Thanh Nhiên lùi về phía sau một bước, liếc mắt nhìn Tô Mộ Tinh bên cạnh.

Cô gái áo đỏ không để ý đến động tác giữa hai người, mà cô xoay người nhào vào trong ngực Giang Lạc, giọng iểu điệu gọi, "Anh Giang~~~"

Tô Mộ Tinh: "..."

Hứa Thanh Nhiên: "..."

Giang Lạc hơi kéo cô gái sắp hóa thành nước này ra một khe hở, thăm dò hỏi: "Hoa Hồng?"

Cô gái áo đỏ duỗi tay cào ngực người đàn ông, "Người ta là bé thỏ trắng mà nha~"

Lông tơ trên người Tô Mộ Tinh đều dựng đứng lên.

Nhưng Hứa Thanh Nhiên lại bĩnh tĩnh, anh hiểu rõ tính Giang Lạc, vì thế bình tĩnh xoay người xuống lầu.

Tô Mộ Tinh cũng không muốn kí©h thí©ɧ mắt mình nên cũng xoay người xuống lầu theo anh.

Hứa Thanh Nhiên rất nhanh liền đi ra đường lớn, Tô Mộ Tinh vừa đi vừa gửi tin nhắn thoại trên Wechat cho Giang Lạc.

Tô Mộ Tinh lấy xe ra ngừng ở cửa lớn. Hứa Thanh Nhiên đang đứng trên vỉa hè, còn Giang Lạc thì chắc là vẫn ở bên bé thỏ trắng nhào vào ngực lúc nãy rồi.

Cô hạ cửa sổ xe xuống, gác khuỷu tay lên cửa xe, "Bác sĩ Hứa, để tôi đưa anh về?"

Hứa Thanh Nhiên nhìn Tô Mộ Tinh, lãnh đạm nói: "Không cần."

Tô Mộ Tinh hơi nhô đầu ra: "Vậy anh về bằng cách nào?"

Hứa Thanh Nhiên đút một tay trong túi quần, giọng rất lạnh lùng, "Gọi xe."

Tô Mộ Tinh nhếch môi cười tủm tỉm nói: "Tôi chở anh, không lấy tiền."

Tô Mộ Tinh tưởng anh đã đồng ý rồi nên tinh thần phấn chấn mà xuống xe mở cửa phụ cho anh, nhưng sau lưng lại vang lên giọng nói lạnh lùng của anh, "Không cần."

"..."

Tô Mộ Tinh bĩu môi, khuỷu tay chống vào cửa xe như trút giận. Sau đó ngồi trên khởi động xe ô tô nhăn nhó lái xe đi nhưng chưa đi bao nhiêu thì lại lùi xe về.

Cô lại hơi nhô đầu ra, nhíu mày hơi ằng hắng giọng nói: "Soái ca, đi xê sao?"

"..."

Hứa Thanh Nhiên vừa lấy điện thoại từ trong túi ra nghe vậy thì tay run một cái điện thoại rơi thẳng xuống mặt đấy, anh nhanh tay lẹ mắt dùng hai ngón tay chụp lại, vô cùng nguy hiểm.

Anh nhìn người phụ nữ trên xe, khóe miệng như có như không mà giật, "Không cần."

Tô Mộ Tinh cắn môi nhìn người đàn ông đứng trên vỉa hè một vòng, anh đứng thẳng tắp, áo khoác vắt trên tay, gió đêm thôi bay tóc anh. Ráng chiều không ngừng chiếu qua, quảng chiếu qua đôi mắt của anh, rực rỡ như sao trời.

Cô cắn môi, không tình nguyện nói, "Được rồi."

Lần nữa khỏi động xe, lúc này còn lái đi không tới mấy mét đã lần nữa lùi về.

Hứa Thanh Nhiên đã có một bài học, nắm chặt điện thoại nhìn cô tác yêu tác quái.

Tô Mộ Tinh lần nữa nhô đầu ra, tận tình khuyên bảo, "Buổi tối đón xe rất không an toàn nha..."

Chủ xe ngừng ở phía sau mở cửa sổ xe ra thô bạo gào: "Có thôi đi không! Xe trước mặt có đi không?"

Tô Mộ Tinh: "..."

"Lái xe đi mà đại tỷ, lùi xe cái gì chứ! Chân ga không dẫm được sao!" Người đàn ông nói nước miệng phun đầy đầu.

Tô Mộ Tinh bị mắng đến mắt phải giật giật, cô thụt đầu lại, lái xe đi bụi bay đầy đất.

Hứa Thanh Nhiên nhìn theo người phụ nữ xám xịt rời đi, ý cười xẹt qua đáy mắt không thể thấy được tan vào bóng đêm vô tận.

Anh không có gọi xe vì Giang Lạc rất nhanh đã đi xuống.

Hứa Thanh Nhiên đi đồng hồ rồi lướt nhìn anh, "Trễ hai phút."

Giang Lạc không đứng đắn nói: "Cậu cũng biết tớ từ trước đến giờ luôn mềm lòng với phụ nữ, không cứng rắn được."

Hứa Thanh Nhiên khẽ hừ, nhướng mày chọn trọng điểm mà nói: "Không cứng được?"

Giang Lạc không chút yếu nào mà híp mắt lại, "Bao lâu thì cậu đi máy bay một lần?"

"..."

"Một tuần một lần?"

"..."

"Một tháng?"

Hứa Thanh Nhiên lạnh lùng liếc Giang Lạc, "Lại ngứa da?"

Giang Lạc chìa đầu qua, không mặt mũi nói: "Vài ngày rồi không có gội đầu."

Hứa Thanh Nhiên chê anh phiền, túm tóc cậu ta kéo không buông tay.

Giang Lạc đau đến nghiến răng nghiến lợi, vừa chửi vừa xin tha.

Hứa Thanh Nhiên buông lỏng tay, lạnh lùng chà tay lên người Giang Lạc, Giang Lạc cào đầu, an phận lại.

Lúc ăn cơm Giang Lạc có uống chút rượu nên không cách nào lái xe được, Hứa Thanh Nhiên không uống rượu nhưng lại lười không muốn lái, hai anh em kêu tài xế đứng trên đường cái đợi.

Giang Lạc miệng không yên được, lần nữa hóa thân thành mẹ già, "Tô Tô không tồi đúng không, rất xinh đẹp."

Nói thật, anh đúng là rất lo lắng cho Hứa Thanh Nhiên, ba mươi tuổi, mắt thấy liền sẽ bốn mươi thế mà còn không có bạn gái thì rất không bình thường. Bất kỳ người đàn ông bình thường nào mà không có nhu cầu chứ, suốt ngày cứ dựa vào tay của mình thì mệt mỏi bao nhiêu."

Hứa Thanh Nhiên không có trả lời.

Giang Lạc nói tiếp: "Chỉ là ngực hơi nhỏ một chút, cái khác thì không còn gì để nói."

Giang Lạc nhìn anh, "Cậu đổi nghề làm bà mai?"

Giang Lạc lo lắng đi đến trước mặt Hứa Thanh Nhiên: "Có phải cậu có gì ẩn dật không?"

Nói xong, anh không tự giác mà cúi đầu nhìn đũng quần Hứa Thanh Nhiên, tay phải ngo ngoe rục rịch vừa muốn chạm vào nhưng còn chưa chạm vào thì bỗng cảm thấy ót mình lành lạnh, anh ngượng ngùng rút ta về, mấy giây sau ngẩng đầu nhìn Hứa Thanh Nhiên, vẻ mặt vô cùng đau đớn.

"..."

Hứa Thanh Nhiên dùng chút lý trí còn xót lại nhìn xuống xúc động muốn đạp tên trước mặt, lạnh lùng nói: "Giang Lạc!"

Giang Lạc cảm thấy mình phát hiện một bí động trời, nhiệt tình mở miệng: "Ôi chao!"

Hứa Thanh Nhiên nghiến răng nghiến lợi: "Tìm chết!"

Sau lưng Giang Lạc phát lạnh, chuyển đề tài: "Trăng hôm nay thật lớn."

"..."