Trong hành lang đầy người đến kẻ đi, Lê Đông ngồi xổm xuống cẩn thận ôm quyển sổ dính đầy vết bẩn vào ngực, vết bẩn dây lên phần cổ đồng phục trắng tinh của cô nhưng Lê Đông không quan tâm, cô vẫn đi vào lớp như bình thường.
Kế đó lại là một đêm thức trắng để chép thêm một quyển khác.
Trừ trang thứ hai bởi vì cô lơ đễnh viết sai nên phải sửa lại ra thì quyển sổ mới này giống hệt quyển ban đầu.
Buổi sáng ngày hôm sau khi đến trường, Lê Đông vừa vào lớp đã thấy hình như Kỳ Hạ Cảnh đang tìm cái gì đó.
Bởi vì đã không ngủ hai ngày liền cho nên Lê Đông gần như không thể mở mắt ra nổi, phần quanh mắt cũng xuất hiện quầng thâm thật to, cô ngồi xuống lấy quyển sổ ghi chép từ trong cặp ra rồi đưa cho Kỳ Hạ Cảnh, dùng giọng nói khàn khàn nói với anh: “Hôm qua tôi có mượn lại quyển sổ để xài một chút, cậu còn cần nữa không?”
Kỳ Hạ Cảnh thấy quyển sổ với trang bìa quen thuộc thì thở phào một hơi, biểu cảm cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.
Anh cười nhận lấy quyển sổ rồi mở nó ra: “Cảm ơn lớp trưởng…”
Nhưng vừa mở tới trang thứ hai, anh lập tức nín thinh.
Trực giác nói cho Lê Đông biết ánh mắt của Kỳ Hạ Cảnh khi ấy có gì đó rất không bình thường, nhưng ngặt nỗi lúc đó cô đã quá mỏi mệt, lại thêm lý trí cũng liên tục cảnh cáo Lê Đông là tuyệt đối đừng tưởng bở, cho nên cô đã không truy cứu tới cùng.
***
Có lẽ câu nói “ông trời hay thiên vị những đứa trẻ ngốc” là sự thật, bởi vì sau ngày hôm đó, sự giao thoa giữa hai người đột nhiên nhiều hơn trước.
Như thể hai đường thẳng song song đột nhiên bị chếch đi, cuối cùng cũng xuất hiện một giao điểm vậy.
Trường cấp ba Tam Trung xếp chỗ ngồi dựa theo thành tích thi cử, sau khi thi khảo sát chất lượng xong, Kỳ Hạ Cảnh dùng lý do mình bị cận để được đổi đến ngồi bên cạnh Lê Đông.
Vài ngày sau, Kỳ Hạ Cảnh lại dùng cái cớ “không nhìn rõ trên bảng viết cái gì”, một hai đòi chép lại sổ ghi chép của Lê Đông ngay trong giờ học.
Hậu quả của việc này là Kỳ Hạ Cảnh bị thầy An bắt quả tang, thầy ấy tưởng anh quấy rối không cho Lê Đông tập trung học cho nên bắt anh đứng phạt ở cuối lớp tận mấy lần liền.
Mỗi lần như thế, Kỳ Hạ Cảnh đều cười như thể chẳng hề để ý, sau đó thoăn thoắt lấy mấy món đồ nho nhỏ từ trong túi ra và thảy lên bàn học của Lê Đông, sau khi làm xong mới lười biếng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Những món đồ này mỗi lần mỗi khác, có lúc là chocolate, có lúc là kẹo que, cũng có mấy lần là quạt mini và miếng dán lạnh giải nhiệt.
Lê Đông chỉ dám đỏ mặt nhận lấy, sau đó lén lút bỏ vào hộc bàn như một kẻ ăn trộm, mỗi lần không nhịn được cúi đầu nhìn lén, cô luôn có thể nghe được tiếng cười phì thật nhẹ truyền tới từ phía sau, trong giọng cười còn mang theo sự cưng chiều dịu dàng của người đó.
Chưa từng có cô gái nào xuất hiện bên cạnh Kỳ Hạ Cảnh, bởi vậy sự ưu ái không chút che giấu mà anh dành cho Lê Đông đã khiến lời đồn về việc hai người họ yêu nhau truyền đi khắp khối nhanh như chớp.
Hai người rất hiểu ý nhau, cho nên chưa từng đề cập tới chuyện này, Kỳ Hạ Cảnh vẫn cứ làm theo ý mình, mà Lê Đông thì cố gắng đè nén tình cảm không dám tỏ bày của mình, cô chỉ hy vọng chuyện này có thể kéo dài như vậy mãi.
Cho đến ngày hôm đó, khi thầy An bảo cô đi tìm và nói với Kỳ Hạ Cảnh về kỳ thi Olympic Sinh học.
Nhiều năm sau khi nhớ lại, Lê Đông vẫn không biết ngày hôm đó đặc biệt ở chỗ nào, cô chỉ nhớ rõ là ánh mặt trời buổi trưa hôm đó rất gắt, mỗi bước chân giẫm lên bùn đất mà như có thể nghe được tiếng đất đai nứt toác vì khô hạn.
Lúc tìm tới sân thượng, cô phát hiện Kỳ Hạ Cảnh đang nằm ngủ trưa ở cái bục cao cách đó không xa, ánh nắng chiếu lêи đỉиɦ đầu làm mái tóc anh như hóa thành màu trong suốt, anh hơi khép mắt, cả người thả lỏng không hề có chút phòng bị nào.
Lê Đông càng ôm chặt quyển sách tham khảo trong lòng hơn, cô vừa cảm nhận tiếng tim đập trong ngực vừa leo lên cái bục và đi tới bên cạnh Kỳ Hạ Cảnh.
Gió mùa hè thổi cổ áo và mái tóc dài của Lê Đông bay phần phật, cô ngồi xổm xuống bên người của Kỳ Hạ Cảnh rồi cẩn thận mở quyển sách tham khảo trong ngực ra đặt bên cạnh để che bớt nắng cho anh.
Chưa dừng lại ở đây, cô còn mở quyển sổ ghi chép và giơ lên cao, cố gắng giúp anh che thêm phần nào ánh nắng gay gắt buổi trưa hè.
Sức khỏe của anh không được tốt cho lắm, phơi nắng quá lâu sẽ bị váng đầu.
Cô nhớ kỹ mỗi một điều nhỏ nhặt về Kỳ Hạ Cảnh.
Mãi đến khi tiếng chuông vào lớp của buổi chiều vang lên, cánh tay giơ sổ ghi chép của Lê Đông cũng đã mỏi đến mức mất cảm giác thì người đang ngủ say nào đó mới từ từ tỉnh lại.
Đôi mi dài và đen hơi run rẩy, Kỳ Hạ Cảnh đột nhiên mở bừng mắt và đối diện với Lê Đông, đến tận lúc này cô mới chậm chạp nhớ tới lý do mà mình trèo lên đây.
Cô giật mình lùi về phía sau, quyển sổ trong tay rơi “bộp” lên mặt đất.
Giây tiếp theo, một bàn tay với khớp xương rõ ràng đã nắm lấy cổ tay Lê Đông, tuy không dùng bao nhiêu sức nhưng nó lại có thể dễ dàng kéo cô trở về.
Bởi vì khoảng cách giữa cả hai quá gần cho nên Lê Đông có thể thấy rõ những sợi lông tơ trên mặt của Kỳ Hạ Cảnh, chàng trai vẫn không động đậy mà chỉ nhìn chằm chằm cô, đáy mắt mang theo ý cười nhàn nhạt, anh dùng chất giọng lười biếng và hơi khàn hỏi: “Lớp trưởng cũng nghỉ trưa ở đây à?”
Lê Đông cũng biết hành vi ban nãy của mình rất dị hợm, cô vội vàng giải thích: “Thầy An bảo tôi lên sân thượng tìm cậu để nói về giải đấu Olympic.”
“Ừ.” Kỳ Hạ Cảnh cong môi “ừ” một tiếng, sau đó dò hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
“Sau… sau đó tôi thấy cậu đang ngủ trưa, cho nên tôi không muốn đánh thức cậu.” Mặt Lê Đông đỏ như trái cà chua, giọng nói cũng nhỏ xíu như muỗi kêu: “Cậu có nói là mình không thể phơi nắng mà, cho nên tôi mới…”
“Lê Đông.”
Kỳ Hạ Cảnh vẫn nắm lấy cổ tay của Lê Đông không buông, lòng bàn tay còn như cố ý cọ qua phần xương cổ tay của cô, anh dùng đôi mắt màu nâu sẫm như đá quý nhìn chằm chằm cô và hỏi: “Chẳng lẽ người khác nói cái gì thì cậu cũng tin à?”
Lê Đông suy nghĩ một lát rồi trả lời đúng sự thật: “Nếu là cậu thì tôi sẽ tin.”
Mỗi câu mỗi chữ mà anh nói, cô luôn tin là thật.
Kỳ Hạ Cảnh không mở miệng nữa, anh dùng đôi mắt đa tình của mình lẳng lặng nhìn Lê Đông. Cảm giác bất cần đời của bình thường đã biến mất, lúc này dường như anh đang đánh giá xem cô đang nói thật hay nói dối, Lê Đông bị anh nhìn chằm chằm như thế thì cảm thấy có hơi hoảng sợ.
Không biết qua bao lâu, chàng trai đột nhiên bật cười, bả vai của anh khẽ run run, đôi môi mỏng nhạt màu cũng cong lên, nụ cười này loá mắt đến mức làm ánh mặt trời phía sau cũng phải giơ cờ chào thua.
Kỳ Hạ Cảnh bất ngờ ngẩng đầu, đôi môi mỏng ghé sát vào bên tai Lê Đông, trong giọng nói tràn đầy ý cười ái muội: “Thế nếu tôi nói tôi thích cậu thì cậu cũng tin à?”