Trong tiếng than thở của các bạn học, Lê Đông đứng dậy đi đến phòng Giáo vụ, đến lúc trở về lớp thì trông thấy cái bàn phía sau - nơi vốn không có ai - giờ lại có một người đang nằm bò ra ngủ.
Trong phòng học ồn ào nhốn nháo, chàng trai với vóc người mảnh khảnh kia đang nằm ghé vào trên mặt bàn, xương bướm xinh đẹp hơi nhô lên, ánh mặt trời ban trưa dừng lại trên bờ vai và phía sau lưng của anh, phác họa ra một mảng màu vàng kim nhàn nhạt, mái tóc đen của anh cũng đong đưa nhè nhẹ theo ngọn gió, thật đúng là một khung cảnh bình yên và tốt đẹp.
Lê Đông nín thở trong vô thức, cũng theo bản năng bước thật nhẹ về chỗ ngồi của mình.
Chàng trai đang vùi đầu vào khuỷu tay, có thể mơ hồ nhìn thấy mạch máu xanh tím dưới làn da trắng nõn đó, hướng mặt anh hơi xoay về phía bên phải, để lộ ra góc nghiêng tinh xảo, thoạt nhìn cứ như một tác phẩm nghệ thuật của một người thợ khéo tay nào đó vậy.
Nhìn qua thì có vẻ là anh đã ngủ rồi.
Lê Đông dừng lại trước chỗ ngồi của mình, do dự không biết có nên đánh thức anh dậy hay không.
“Lớp trưởng hả?” Từ Lãm ngồi bên cạnh dời mắt khỏi quyển truyện tranh đang đọc, không hề e dè mà vỗ mạnh lên mặt bàn một cái, lớn tiếng nói: “Lão Kỳ, đừng ngủ nữa! Lớp trưởng tìm cậu kìa!”
Chàng trai đang nhắm mắt nằm bò trên bàn học khẽ nhíu mày, đôi mắt đa tình chầm chậm mở ra, con ngươi của anh có màu nâu như hổ phách.
Mấy học sinh nữ đang nhìn lén ở trong và ngoài lớp đồng loạt quay đầu về phía đó, tiếng xì xào lập tức vang lên.
Thấy người đến là Lê Đông, Kỳ Hạ Cảnh cũng yên tâm hơn, anh cười đến mức đôi mắt cong cong, sau đó lười biếng ngồi dậy và dùng tay chống mặt, giọng nói khàn khàn do vừa tỉnh ngủ: “Lớp trưởng tìm tôi à?”
Giọng nói của anh trầm thấp, phần âm cuối hơi nâng cao cứ như một cọng lông chim mềm mại tùy ý phất qua trái tim của người đối diện vậy.
Lê Đông đứng cứng đờ trước mặt của Kỳ Hạ Cảnh.
Sau khi chia lớp xong, cả hai gần như chưa từng nói chuyện với nhau, Lê Đông cũng giống với đại đa số những người thích Kỳ Hạ Cảnh khác, cô chỉ dám đứng trong góc len lén nhìn anh mà thôi.
“Thầy An nhờ tôi hỏi cậu là vì sao cậu lại xin nghỉ tiết buổi chiều.” Cô lo lắng nói: “Bây giờ tiến độ giảng dạy của trường rất nhanh, cậu mà còn nghỉ nhiều như thế thì sẽ không theo kịp mọi người mất.”
Lê Đông vừa dứt lời thì Từ Lãm ngồi bên cạnh đã không nhịn được cười phì ra tiếng.
Từ lúc nhập học tới nay, thành tích học tập của Kỳ Hạ Cảnh luôn nằm trong top ba của khối, thậm chí còn giành được hạng nhất của tỉnh trong chuỗi kỳ thi cuối kỳ, nói thẳng ra là những thứ được giảng trên lớp hoàn toàn không giúp ích được gì cho anh cả.
Lê Đông cũng sực nhớ ra chuyện này, cô cụp mắt và mím môi quay người ngồi về chỗ.
“Lớp trưởng.” Kỳ Hạ Cảnh đột nhiên dùng chất giọng lười biếng của mình để gọi cô.
Lê Đông quay đầu lại, phát hiện Kỳ Hạ Cảnh lại tiếp tục nằm bò trên bàn học, anh gối cằm lên cánh tay, đôi mắt đa tình xinh đẹp nhìn cô không chớp mắt.
“Sức khỏe của tôi yếu lắm, phơi nắng là sẽ đau đầu ngay, cho nên tôi không thể đến học tiết đầu của buổi chiều được.”
Chàng trai nghiêng đầu cười, nụ cười của anh khiến cơn gió mùa hè nóng bức vừa thổi qua dường như cũng dịu đi đôi phần: “Chắc lớp trưởng cũng không muốn thấy cảnh tôi ngất xỉu giữa giờ học đâu nhỉ, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tiến độ học tập của mọi người đấy.”
Lê Đông ngẩn người trong thoáng chốc, sau đó lo lắng hỏi: “Vậy những kiến thức được giảng dạy lúc cậu nghỉ học thì sao?”
Kỳ Hạ Cảnh ngẩng đầu và đảo mắt một lượt trên bàn của cô, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên quyển sổ ghi chép đang mở ra, anh giơ tay, dùng ngón tay thon dài kéo nhẹ ống tay áo của Lê Đông: “Vậy lớp trưởng cho tôi mượn sổ ghi chép của cậu để xem nhé.”
Anh cố tình kéo dài câu nói, âm thanh dán sát bên tai tựa như một cách làm nũng ranh mãnh vậy.
Vành tai Lê Đông không nhịn được đỏ bừng, cô vội vàng bảo “ngày mai tôi sẽ đưa cho cậu” rồi cuống quýt xoay người sang chỗ khác.
“Lại còn sức khỏe yếu cơ đấy, cái cớ sứt sẹo này chỉ lừa được mỗi lớp trưởng thôi.”
Tiếng thì thầm to nhỏ truyền tới từ phía sau, có điều do Lê Đông đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình cho nên cô không nghe thấy.
Buổi tối sau khi trở lại phòng ngủ, Lê Đông nhìn quyển sổ ghi chi chít những tóm tắt về bài học của mình một lát rồi mới lấy một quyển sổ mới giống y hệt ra và bắt đầu chép lại.
Tình yêu thầm lặng này cứ như một bài toán không có lời giải vậy, cho nên dù biết Kỳ Hạ Cảnh sẽ không xem, dù biết tất cả mọi thứ chỉ là ảo tưởng do mình tự nghĩ ra nhưng cô vẫn sẽ đắm chìm vào đó để tự an ủi bản thân.
Nhưng ảo tưởng này đổ vỡ nhanh hơn cô tưởng.
Buổi sáng mới giao sổ ghi chép cho Kỳ Hạ Cảnh xong thì ngay buổi chiều hôm đó, lúc Lê Đông đang dọn đồ thì lại thấy quyển sổ ghi chép mà mình mất cả đêm để viết bị vứt chỏng chơ trên mặt đất ngoài hành lang, bên trên đầy dấu chân và vết bùn đất.
Thật ra cũng không thể trách Kỳ Hạ Cảnh được, trưa hôm đó anh vẫn cúp học như thường lệ, cho nên người giúp anh dọn đồ về là Từ Lãm, quyển sổ ghi chép bị rơi khỏi bàn cũng là chuyện hết sức bình thường.