- 🏠 Home
- Gương Vỡ Lại Lành
- Bác Sĩ
- Hôn Đông
- Chương 1
Hôn Đông
Chương 1
Sáng sớm cuối thu, sương mù dày đặc ẩm ướt, ánh bình minh ló dạng giữa tầng mây mù. Sau một đêm im lìm và lạnh lẽo, cuối cùng thì vạn vật cũng ló dạng dưới ánh mặt trời.
Mới bảy giờ mười lăm phút sáng thôi mà đã có kha khá người tới đăng ký trong bệnh viện. Lê Đông đeo tai nghe đi tới văn phòng, cô thấy các đồng nghiệp trực ca đêm vẫn chưa tan làm mà còn đang nói chuyện với một bác sĩ khác.
Cô gật đầu thay cho lời chào, đi tới tủ quần áo lấy chiếc áo blouse trắng ra rồi mặc vào, buộc mái tóc bù xù vì đi đường thành đuôi ngựa, để lộ phần ra cần cổ thon dài như cổ thiên nga.
“Dự luật này sẽ được thực thi vào ngày đầu tiên trong tháng tới, không ít chuyên gia cho rằng quyết sách này sẽ gây ra rủi ro an ninh rất lớn cho sự ổn định của xã hội. Một số chuyên gia lại không tán đồng quyết định này.”
Tai nghe vang lên lời thuyết minh bằng tiếng Anh giọng Mỹ cực chuẩn của người dẫn chương trình, nội dung là về chuyện nước A đã thông qua dự luật nào đó cùng với những phân tích và ý kiến khen chê không thống nhất từ phía các chuyên gia.
Lê Đông tháo tai nghe ra, đặt nó lên bàn cùng với chiếc cốc giữ nhiệt mình vừa mới lấy ra từ trong túi xách ra mới nãy, sau đó cầm lấy hồ sơ bệnh án của các bệnh nhân mà cô sẽ thăm khám trong sáng nay.
Lê Đông mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, cho nên dù đã nhớ rất rõ tình trạng bệnh của bệnh nhân thì cô vẫn phải kiểm tra lại một lần trước khi đi vào phòng khám.
Tiếng tin tức trong tai nghe im bặt, thay vào đó là tiếng nói chuyện của hai người đồng nghiệp:
“Ê, không biết bác sĩ được cử từ Thượng Hải đến đây phẫu thuật cho bệnh nhân VIP trên tầng sáu có vai vế đặc biệt gì không nhỉ? Đến mức được cả trưởng khoa và chủ nhiệm Lưu đích thân ra mặt chào đón cơ mà.”
“Người ta là người tài trong ngành y được tuyển dụng đặc cách từ nước ngoài về, sau khi quay lại Trung Quốc đã tự mình đảm nhận hai cuộc phẫu thuật lớn đấy. Giờ người người nhà nhà đều đổ xô đi chiêu mộ người ta về đó.”
Dương Lệ vừa mới trực ca đêm xong, cho nên rất hào hứng buôn dưa lê: “Bác sĩ này bận bịu lắm đó, thấy bảo cháu trai của bệnh nhân VIP ở tầng sáu là bạn thân của người đó nên mới mời riêng được anh ấy về đây đấy.”
“Ô hay, thế anh bác sĩ đó là người ở đây à?”
“Đúng thế, thấy y tá Doãn bảo anh ấy là đàn em hồi cấp ba của cô ấy.” Hình như Dương Lệ chợt nhớ ra cái gì đó, cô ta hưng phấn quay đầu nhìn về phía Lê Đông.
“À đúng rồi, Lê Đông này, cô cũng học ở trường cấp ba Tam Trung đúng không, nói không chừng cô cũng biết người này đấy.”
Nói rồi cô ta tỏ vẻ thần bí, cười hề hề bảo: “Tôi nghe y tá Doãn bảo là bác sĩ này đẹp trai khó cưỡng luôn á.”
“Thế thì tốt.”
Lê Đông sắp xếp lại hồ sơ ca bệnh rồi đứng dậy và cười khẽ, hiển nhiên là cô không có hứng thú gì với mấy chuyện này cho lắm: “Mọi người cứ nói chuyện tiếp đi nhé, tôi đi thăm khám đây.”
Từ tuần trước tới giờ cô đã nghe người ta bàn tán rất nhiều về anh chàng bác sĩ thần bí nhưng lại rất có tiếng này, chỉ có mỗi cái tên và tuổi thôi mà cô đã nghe được tận bảy, tám phiên bản khác nhau, hơn nữa bản nào cũng lố ơi là lố.
Còn về vụ mà người này học chung trường cấp ba với cô, nói thật thì, trường cấp ba Tam Trung vốn là trường trọng điểm của tỉnh cả trăm năm nay rồi, số lượng thủ khoa của tỉnh và thủ khoa của trường cũng phải có hơn trăm người, cho nên chuyện nó có thể bồi dưỡng ra một vị bác sĩ trẻ tuổi đầy hứa hẹn thì cũng chẳng phải chuyện gì kỳ lạ cả.
“Ai cũng biết cô không để ý mấy chuyện này rồi, thôi cô đi thăm khám đi nha.”
Dương Lệ cũng quen với việc Lê Đông không để ý tới mấy chuyện này rồi, cô ta nhìn theo gương mặt xinh đẹp của Lê Đông, chờ cô đi rồi thì mới quay sang nói với các đồng nghiệp xung quanh:
“Không được gặp anh đẹp trai thì ngắm mình gái xinh cũng được mà ha.”
Giao ban xong, trên đường đi tới khu nội trú, Lê Đông bắt gặp bác sĩ Vương và thực tập sinh chính quy cũng đang đi thăm khám, đôi bên trò chuyện với nhau vài câu rồi quyết định đi cùng nhau luôn.
Trong phòng bệnh, bệnh nhân và người nhà nhìn thấy bác sĩ đi vào thì ai ai cũng sôi nổi chào hỏi.
Đặc biệt là Lê Đông, chỉ cần cô bước vào thôi là kiểu gì người nhà của bệnh nhân cách đó mấy cái giường cũng hồ hởi gọi tên cô, thậm chí còn có người muốn tặng cô chút trái cây bồi bổ nữa.
Thực tập sinh không nhịn được hỏi: “Bác sĩ Lê được chào đón ghê nhỉ?”
“Tất nhiên rồi, bác sĩ Lê vừa tốt bụng lại vừa có trách nghiệm đến thế kia mà.” Bác gái đã nằm ở giường bệnh số bảy hơn nửa tháng cười tủm tỉm nói tiếp: “Quan trọng là cô ấy còn xinh đẹp nữa.”
Những bệnh nhân và người nhà của họ ở xung quanh cũng hùa theo.
“Cô có mắt nhìn thật đó.” Bác sĩ Vương tiếp lời: “Lê Đông là hoa khôi của khoa ngoại l*иg ngực của chúng cháu đấy.”
Tính ra thì diện mạo của Lê Đông thiên về kiểu sắc sảo và dày dạn kinh nghiệm hơn là kiểu ngọt ngào mềm mại. Lông mày cô đậm và rõ nét, mũi cao thẳng, môi mỏng nhạt màu, khi những đặc điểm này kết hợp với thân hình cao gầy của cô thì chúng tạo cho người ta một cảm giác khá lạnh lùng trong lần gặp đầu tiên.
Nhưng nếu quan sát kỹ hơn một chút thì sẽ phát hiện trong đôi mắt đen láy của cô ấy chất chứa sự dịu dàng không sao kể xiết. Giống như mỗi khi trả lời những câu hỏi của bệnh nhân, câu từ của cô tuy ít nhưng câu nào cũng có lý, giọng nói lại trong trẻo dịu dàng và đong đầy sự kiên nhẫn.
Lê Đông cất ống nghe đi, quay đầu nhìn về phía thực tập sinh: “Cậu vẫn còn tâm trạng nói chuyện phiếm cơ à?”
Thực tập sinh cười hề hề, có điều khi cậu ta vừa định trả lời thì đã bị cô cắt ngang với vẻ mặt lạnh tanh: “Tôi hỏi cậu, tiền sử dị ứng cũng như tình trạng khi dùng thuốc trong vòng sáu mươi ngày qua của bệnh nhân giường số bảy là như thế nào? Tình trạng đại tiện, tiểu tiện trong vòng một tuần qua ra làm sao? Tôi muốn biết số lần chính xác và lượng mililit cụ thể.”
Mặt của thực tập sinh nam kia lập tức nhăn như trái khổ qua: “Bác sĩ Lê, em sai rồi, sau này em không dám nhiều chuyện nữa đâu ạ.”
“Tầm giờ trưa, bệnh nhân giường số chín sẽ làm xét nghiệm lý hóa để kiểm tra tình trạng tràn dịch màng phổi. Bệnh nhân giường số bảy cần chờ quan sát thêm mấy ngày rồi mới có thể xem xét cho xuất viện.”
Trước cửa phòng bệnh, Lê Đông căn cứ theo tình trạng của từng bệnh nhân mà chỉ dạy cho thực tập sinh như thường lệ, đúng lúc này thì tiếng chuông điện thoại của bác sĩ Vương chợt vang lên.
Anh ta cười nhận điện thoại, có điều sau khi nghe bên kia nói được mấy câu thì sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm trọng hẳn.
Bác sĩ Vương trả lời mấy câu rồi cúp điện thoại, quay người nhìn về phía Lê Đông rồi nói: “Cô tạm gác chuyện kiểm tra thăm khám này sang một bên đi, giờ cô cần lên tầng sáu ngay.”
“Bệnh nhân VIP trên tầng sáu bị tràn khí màng phổi, cần phải phẫu thuật khẩn cấp. Chủ nhiệm muốn gọi cô lên làm phụ mổ một đấy.”
Lê Đông có thói quen để điện thoại sang chế độ im lặng khi làm việc. Lúc cô lấy điện thoại từ trong túi ra kiểm tra thì thấy thông báo hiện trên màn hình toàn là cuộc gọi nhỡ của chủ nhiệm.
Bác sĩ Vương thúc giục: “Ở đây có tôi rồi, cô mau đi đi.”
“Vâng, vất vả cho anh rồi.”
Vì tình huống khẩn cấp nên Lê Đông chạy một mạch dọc hành lang, cô lôi điện thoại ra gọi điện đến trạm y tá của tầng sáu: “Tôi là Lê Đông đây, xin hãy tóm tắt tình huống của bệnh nhân đó.”
Bệnh nhân VIP trên tầng sáu có thân phận đặc biệt, đó là quân nhân được tặng bằng khen quốc gia nay đã về hưu. Không lâu trước đây ông ấy được chẩn đoán mắc bệnh ung thư phổi, cũng may là họ đã phát hiện sớm ở ngay giai đoạn một. Dựa theo phương pháp chữa trị bây giờ, chỉ cần phẫu thuật cắt bỏ ổ bệnh càng sớm càng tốt thì căn bệnh này hoàn toàn có thể chữa khỏi được.
Thời gian thực hiện cuộc phẫu thuật dự kiến sẽ diễn ra vào ba ngày sau, đội y tế được gửi tới từ Thượng Hải đã lần lượt đến đây trong hai ngày qua. Nào biết sáng nay bệnh nhân đột nhiên có triệu chứng tràn khí ngực, ho ra máu, khó thở, bởi vậy cần phải phẫu thuật ngay.
Đội gây tê và bác sĩ mổ chính đều đã có mặt, còn phụ mổ một được chọn từ trước thì phải sáng sớm mai mới tới nơi, các bác sĩ còn lại ở trong bệnh viện một là không đủ trình độ, hai là bị vướng những ca phẫu thuật khác cho nên cuối cùng chủ nhiệm quyết định chọn luôn Lê Đông - một trong số các bác sĩ trẻ tuổi.
- 🏠 Home
- Gương Vỡ Lại Lành
- Bác Sĩ
- Hôn Đông
- Chương 1