“Tác vi đại chúng hóa năng lực” - khẩu quyết ngự kiếm phi hành cũng không khó nhớ, thậm chí có thể nói là dễ. Cho dù là Tống Chung không có đút lót, nhưng chấp sự cũng tùy tiện ném cho hắn một quyển khẩu quyết ngự kiếm phi hành. Ngay đêm hôm qua, Tống Chung cũng đã cực kỳ háo hức học thuộc khẩu quyết ngự kiếm phi hành. Cho nên sáng sớm hôm nay, hắn hưng phấn chuẩn bị bắt đầu luyện tập phi hành.
Không thể không nói, dáng người Tiểu Bàn hơi mập, đối với phi hành cũng gây trở ngại nhất định. Phi kiếm của hắn vốn tàn tạ, kết quả khi chở một tên chủ nhân béo ị như vậy, hiển nhiên là không chịu nổi sức nặng của hắn. Đáng thương cho thanh phi ki ếm cũ nát bị hắn đạp lên, thân kiếm cũng phải cong oằn xuồng, mang theo hắn lảo đảo bay trên không trung, trông quả thực là rất mạo hiểm, giống như là đang đi qua cầu độc mộc vậy.
Cũng may thân thể Tiểu Bàn có luyện tập qua, mỗi ngày đều chạy quãng đường xa như vậy, cân bằng thân thể coi như không tệ. Sau khi qua lại giằng co hơn hai canh giờ, hắn rốt cục có thể miễn miễn cưỡng cưỡng khống chế phi kiếm phi hành qua lại trên không trung, tuy rằng tư thế giống như là heo mẹ leo cây, không thể so sánh được với người ta tiêu sái tự nhiên, nhưng cuối cùng cũng không đến mức rơi xuống.
Lại nói, ít nhiều cũng tại phi kiếm của Tống Chung là đồ bỏ đi, bởi vì phi kiếm của đệ tử bình thường, một khắc đồng hồ có thể bay ba bốn trăm dặm. Nhưng thanh phá kiếm này của Tống Chung, tốc độ chỉ bằng có một nửa của người ta. Phải biết rằng, phi kiếm tốc độ càng nhanh, lại càng khó khống chế. Chính vì thế Tống Chung ngược lại khống chế rất tốt, chính điều này giúp hắn trong khoảng thời gian ngắn có thể học xong bước đầu của thuật phi hành.
Cảm giác lần đầu tiên bay ở trên trời quả là rất kí©h thí©ɧ, trước kia Tống Chung chưa từng trải qua cảm giác như vậy. Trong sự hưng phấn, hắn khống chế phi kiếm bay về phía địa phương mà mình vẫn đi tới mỗi ngày - Thiên Câu.
Không đến nửa khắc đồng hồ ngắn ngủi, Tiểu Bàn đã bay đến Thiên Câu, hắn phẩy tay thu hồi phi kiếm, nhìn núi đồ bỏ đi phía dưới, cảm khái nói : "Trước kia mỗi lần tới, đều phải chạy như điên ít nhất hơn nửa canh giờ, hiện tại lại chỉ cần một phần ba thời gian đã tới được. Đây là dùng một thanh phi kiếm bỏ đi a, nếu đổi lại là đồ tốt, không biết nhanh hơn bao nhiêu lần! Quả nhiên phi hành thật là tốt a!"
Cảm khái qua đi, Tiểu Bàn thu phi kiếm lại, sau đó hướng phía dưới Thiên Câu bay xuống. Sở dĩ hắn tới đây, không phải chỉ để hồi tưởng chuyện quá khứ, mà còn có chính sự muốn làm.
Qua hai ngày quan sát, đối với bổn mạng pháo bảo của mình Tống Chung cũng đã bước đầu hiểu biết. Đầu tiên, năng lực phân giải của bảo bối này thật không phải là khủng bố bình thường, bất luận là phù chú, đan dược hay là pháp bảo, tất cả đều có thể phân giải. Chẳng qua tốc độ phân giải cũng không phải là giống nhau, càng là bảo vật cao cấp tốc độ phân giải lại càng chậm. Nhưng là vật phẩm cao cấp, lại chứa đựng nhiều tài liệu quý hiếm, cho nên phân giải đồ cao cấp vẫn lợi hơn rất nhiều. Như vậy có thể gia tăng linh khí trong không gian, lại có thể thu được tài liệu cấp cao.
Phải biết rằng, bổn mạng pháp bảo chỉ có một khoảng hắc thổ như vậy, chỉ có bị hắc thổ bao lấy mới có thể bị phân giải, cho nên thật ra mà nói, trên ý nghĩa năng lực phân giải của nó cũng có hạn, không có khả năng một lần phân giải quá nhiều. Trong tình huống như vậy, tự nhiên Tiểu Bàn muốn chọn đồ cấp cao ưu tiên phân giải trước!
Mà đồ cấp cao, trong tay Tống Chung cũng không có, lúc hắn làm việc thu thập đồ bỏ đi đều là những đồ cấp thấp. Muốn có được đồ cao cấp, bằng vào hắn cũng chỉ có thể tới Thiên Câu tìm vận may.
Mặc dù Tống Chung không học qua luyện khí, nhưng ở môn phái tu chân nhiều năm, mưa dầm thấm lâu, dù sao cũng hiểu được một chút về cách phân loại các đồ vật. Đồ cao cấp, bình thường đều là pháp bảo, đan dược cùng phù chú cấp cao, bất quá vài thứ đó tương đối hiếm thấy, hơn nữa đã bị vất đến Thiên Câu, tám phần đều là phế phẩm đã dùng qua, không còn nhiều giá trị nữa. Cho nên hắn hiện tại chỉ tập trung tìm kiếm pháp khí cùng phi kiếm luyện chế thất bại.
Mà phi kiếm cùng pháp khí cấp thấp nhất cũng thường dùng huyền thiết để luyện chế, chiếc phi kiếm rách nát của Tống Chung chính là dùng huyền thiết luyện chế, thứ này một trăm cân mới có giá trị một khối hạ phẩm linh thạch, siêu cấp bèo bọt. Tống Chung cũng không muốn lấy thứ này đi bán, cho nên lúc tìm đồ, phàm là những đồ màu đen hắn trực tiếp đáp qua một bên, hắn chỉ chọn những phi kiếm hoặc là pháp bảo có màu sắc rực rỡ mà thôi.
Sau mấy canh giờ bay trên Thiên Câu, Tiểu bàn cũng tìm được vài món bảo vậy có màu sắc rực rỡ, có thanh phi kiếm gãy thành hai đoạn, có tàn phiến của chiến giáp, còn có đủ loại pháp khí luyện chế thất bại, thậm chí là pháp bảo.
Phải biết rằng, pháp khí là đồ giành cho đệ tử cấp thấp sử dụng, mà pháp bảo thì thường chỉ có cao thủ Kim Đan kỳ mới có thể sử dụng, hai thân phận này hoàn toàn không cùng một cấp bậc. Tài liệu luyện chế pháp bảo không phải dễ có được, cho nên dù là pháp bảo luyện chế thất bại, rất nhiều người cũng phải cân nhắc và luyến tiếc mới ném đi. Thế cho nên Tống Chung mới có thể may mắn tìm được vài món pháp bảo bị ném đi, thật sự là một chuyện rất may mắn. Một khi tài liệu luyện chế pháp bảo bị phân giải ra, vậy thì sẽ được bao nhiêu linh thạch a? Tống Chung nghĩ đến mà chảy nước miếng.
Bất quá, hảo cảnh bất trường (vui vẻ không được bao lâu, để nguyên cho hay :88:), lúc TIểu Bàn vẫn còn đang hưng phấn, đột nhiên hắn cảm giác được bổn mạng pháp bảo bên trong đan điền đang hung hăng nhảy lên bần bật. Loại mùi vị đau đớn này thật sự quá khó có thể tiếp thu rồi, cảm giác giống như là trong mông đít có một quả bóng cao su đang nảy bộp bộp, làm cho "cúc hoa" của Tống Chung cơ hồ muốn rộng ra vài phân (:61:), hai chân hắn run lên, không cẩn thận rơi từ trên phi kiếm xuống.
Cũng may Tiểu Bàn vì muốn tìm các loại pháp khí pháp bảo bỏ đi, cho nên phi hành ở độ cao rất thấp mới không có té chết, bằng không cái phi kiếm này đã cho hắn thành một đống thịt nát. Nhưng Tống Chung té cũng không nhẹ, hắn chỉ cảm thấy cả người đau nhức, hơn nữa cả ngày vẫn không đứng dậy được.
Măc dù Tiểu Bàn đã xui xẻo như thế, nhưng bổn mạng pháp bảo trong đan điền hắn vẫn như cũ không ngừng nhảy lên, hơn nữa ngày càng trở nên điên cuồng, tựa hồ là muốn thúc giục Tiểu Bàn điều gì đó.
"Ta kháo, chẳng lẽ bổn mạng pháp bảo này hư rồi sao? Shjt ! Không có việc gì thì nhảy loạn lên cái rắm à!" Bị té xuống làm cho mặt mũi bầm dập, Tống Chung tức giận chửi bới ầm lên.
Bổn mạng pháp bảo hiển nhiên là không nói được, cho nên nó chỉ có thể tăng nhanh tần suất nhảy lên đến tỏ vẻ kháng nghị. Tiểu Bàn bị nó gây sức ép, nhịn không được hạ giọng cầu xin nói: "Ai ya pháp bảo ca ca à, đừng nhảy lên nữa, nếu còn tiếp tục nhảy, hai cái trứng của ta sẽ bị ngươi chấn vỡ mất thôi! Ta còn phải trông cậy vào nó giúp ta nối dõi tông đường mà! Ngươi không nên tuyệt tình vậy chứ!"
Khỏa châu tử này dường như coi thường lời cầu xin của Tiểu Bàn, nó vẫn tiếp tục không an phận mà nhảy lên tưng tưng. Tống Chung bất đắc dĩ dùng sức miễn cưỡng đứng lên, cười khổ nói: "Được rồi, được rồi, bần đạo đầu hàng thí chủ nhà ngươi a. Ngươi rốt cuộc muốn gì? Vì sao lại đột nhiên nhảy dựng lên thế? Chẳng lẽ ở nơi này có thứ gì đó mà ngươi muốn tìm?"
Châu tử đột nhiên ngừng một chút, sau đó lại kịch liệt nhảy lên, giống như là đang rất hưng phấn. Tống Chung hiểu ra, đây là đối phương tỏ vẻ cao hứng, hình như mình nói đúng rồi, hắn nhanh chóng nói: "Được rồi được rồi, đừng nhảy vậy nữa, ta biết ngươi muốn tìm đồ vật gì đó, vậy ta lập tức đi tìm cho ngươi không được sao? Ngươi cứ nhảy lên như vậy , ta đứng lên cũng không nổi, làm sao có thể tìm cho ngươi được a?"
Nghe xong lời này của Tống Chung, nhất thời khảo châu tử này rốt cục hoàn toàn an tĩnh lại, nhưng là thỉnh thoảng vẫn nhảy lên hạ xuống, tựa hồ muốn chứng minh sự hiện hữu của mình.
Thấy nó an tĩnh trở lại, Tiểu Bàn thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó theo bản năng nhấc chân đi về phía trước một bước. Kết quả khỏa châu tử này lại lập tức nhảy dựng lên, làm cho "cúc hoa" của Tống Chung tựa hồ muốn rách :61:, cố gắng lắm mới đứng vững được.
Tiểu Bàn lập tức gào thét lên, nghiến răng trèo trẹo nói : "Ôi cục cưng của ta...kẹt..kẹt...oh my baby...hừ...hừ....ngài có thể nhảy nhẹ một chút hay không? Mông của ta cơ hồ bị ngài nhảy muốn rách rồi!" :61:
Lúc này khỏa châu tử mới thoáng nhẹ một chút, nhưng nó vẫn còn nhảy. Tống Chung vội vàng nói: "Có phải ta đi nhầm phương hướng hay không?"
Châu tử lập tức hung hăng nhảy lên vài lần.
"Được rồi, được rồi, ta đổi phương hướng là được chứ gì!" Tiểu Bàn nói xong, xoay người sang phía trái, vừa vừa cất bước châu tử lại lần nữa nhảy lên.
Tống Chung lại nhanh chóng tiếp tục chuyển hướng một chút, lần này châu tử lại không nhảy lên nữa, trở nên phi thường thành thật.
Tống Chung biết phương hướng này là chính xác liền nhanh chóng đi lên phía trước. Hắn hiện tại cũng không dám ngự kiếm, sợ châu tử này sẽ lại nhảy dựng lên ném hắn xuống đất. Cuối cùng, hắn chỉ có thể đi bộ. Tống Chung đã đi gần nửa ngày ở địa phương mà nơi nơi đều là núi đồ bỏ đi này nhưng vẫn không cảm nhận được tin tức của châu tử. Hắn thầm nói, sao lại không có động tĩnh gì rồi? Chẳng lẽ mình bị hạt châu này đùa giỡn sao?
Nghĩ vậy, hắn lập tức thử xoay bước sang hướng khác, kết quả khỏa châu tử giống như bị chọc giận, lập tức phẫn nộ nhảy kịch liệt không ngừng. Tống Chung cảm giác được cai bụng của mình đang run lên từng đợt, hắn tái mặt nhanh chóng nói : "Bảo bối, bảo bối, đừng nhảy nữa, ta chỉ là muốn biết, chúng ta còn phải đi bao xa nữa a?"
Châu tử lại an tĩnh hạ xuống, sau đó liên tục nhảy lên vài chục cái.
Tống Chung vô cùng buồn bực, cười khổ nói: "Bảo bối, ta cũng không biết ngươi là có ý gì? Nếu không thì như vậy đi, ta ngự kiếm phi hành, nếu đã tới đích vậy ngươi nhắc nhở ta hạ xuống, nhưng là không thể nhảy lên quá mạnh, nếu ta lại ngã một lần nữa, có thể sẽ phải chết a!"
Khỏa châu tử kia nghe thấy liền chấn động ba lần rất nhỏ, tựa hồ là tỏ vẻ đồng ý. Lúc này Tống Chung mới thật cẩn thận ngự kiếm phi hành lần nữa, đồng thời cũng có chút kinh hỉ nói : "Bảo bối, chẳng lẽ ngươi có thể hiểu được lời nói của ta?"
Khỏa châu tử lần này lại không phản ứng, dường như hoàn toàn không biết Tống Chung đang nói cái gì. Tiểu Bàn có chút thất vọng, bất quá sau đó hắn lại lập tức tự nhủ: "Cho dù là không hiểu ta nói gì, nhưng là vừa rồi ngươi biểu hiện như vậy, cũng đủ để chứng minh là ngươi có linh tính! Là Có bảo vật có linh tính a, đó không phải là linh bảo sao? Phát đạt rồi a, chẳng trách cha mẹ đối với khỏa châu tử này lại coi trọng như thế, quả nhiên là gừng càng già càng cay a. Xem ra đồ của thượng cổ tu sĩ trong động phủ đó, quả thật không phải là đồ bỏ đi a."
Phải biết rằng, linh bảo chính là bảo vật cao cấp hơn so với pháp bảo, bình thường chỉ có siêu cấp cao thủ cảnh giới Phân Thần mới có một hai kiện, Nguyên Anh cao thủ cũng không có nhiều. Mà Phân Thần cao thủ đều là tồn tại trong truyền thuyết, cho dù là Huyền Thiên biệt viện chưởng viện, hiện tại cũng chỉ là Nguyên Anh trung kỳ cao thủ mà thôi.
Nếu châu tử này quả thật là linh bảo như trong truyền thuyết , như vậy không thể nghi ngờ Tiểu Bàn đã chiếm được đại tiện nghi. Trên thực tế, theo năng lực nghịch thiên của châu tử này, cho dù là linh bảo cũng không kỳ quái.
Ngay tại lúc Tiểu Bàn đang cao hứng, khỏa châu tử đang im lặng đột nhiên lại nhảy lên. Tống Chung không dám chậm trễ, vội vàng hạ xuống mặt đất, đưa mắt nhìn bốn phía, nơi này khắp nơi vẫn là núi đồ bỏ đi. Bốn phía đều là đồ bỏ đi, hơn nữa còn là đồ bỏ đi rất lâu năm, rất nhiều binh khí đều rách nát hoen rỉ. Phải biết rằng, pháp khí của Tu Chân giả đều dùng thượng hạng tài liệu để luyện chế, cho dù là huyền thiết cấp thấp nhất, không có mấy ngàn năm thời gian cũng sẽ không rỉ sắt. Bởi vậy có thể thấy được, đồ bỏ đi nơi này đã lâu đến mức nào.
Lúc này khỏa châu tử kia lại đang nhảy lên để cảnh báo cho Tống Chung, Tống Chung không dám chận trễ, lập tức theo sự chỉ dẫn của khỏa châu tử kia, chậm rãi đi tới một chỗ. Sau khi hắn đứng ở chỗ đó, vô luận bước đi theo phương hướng nào, khỏa châu tử kia cũng đều nhảy lên kịch liệt.
Tống Chung dù có ngốc cũng biết được rằng hắn đã đến đúng địa điểm, vật mà khỏa châu tử muốn tìm chắc chắn là đang ở phía dưới chân của mình. Hắn vội vàng ngồi xổm xuống bắt đầu tìm kiếm trong đống đồ bỏ đi dưới chân. Bất quá, đồ bỏ đi nơi này thật sự là rất nhiều, Tống Chung đào cả ngày, đến tận lúc sắc trời đã ngả tối, hắn cũng chưa đào được thứ cần tìm. Đào sâu xuống đến vài chục trượng thiếu chút nữa đem chính hắn cũng chôn vùi vào nơi đó.