Chương 44: Chuyện xưa

Tiểu Bàn sau khi bái kiến Thanh Phong Tử liền cảm thụ được sự quan tâm của trưởng bối đối với mình. Thanh Phong Tử đối với hắn vô cùng ân cần hỏi han, còn cẩn thận hỏi thăm cuộc sống khi còn bé của gã, Tiểu Bàn cũng không dấu giếm, đem tất cả những việc như mình bị người khác khi dễ như thế nào, pháp khí của môn phái phân cho tại sao đến tay mình chỉ là một thanh đoản kiếm. Nhưng những chuyện về bổn mạng pháp bảo, còn có chuyện của hắn cùng Hàn Linh Phượng thỳ hắn một chữ đều không nhắc tới.

Thanh Phong Tử sau khi nghe Tiểu Bàn kể xong, tức khắc đại nộ nói: “Cha mẹ ngươi cũng là hy sinh vì môn phái, tại sao bọn chúng lại có thể để cho ngươi trở thành một gã sai vặt? Khẳng định là có kẻ muốn hãm hại ngươi, Tiểu Bàn, ngươi đừng lo, khi trở về ta nhất định sẽ đem việc này báo cáo với Chưởng viện, nhờ hắn hảo hảo thu thập những gã tiểu nhân tham lam kia!”

“Sư bá a....” Tiểu Bàn nhịn không được, cười khổ nói: “Việc đó chỉ là việc nhỏ, hay là thôi, bỏ qua đi, không cần phải kinh động đến chưởng viện đâu!”

Trong lòng Tiểu Bàn thì chưởng viện của Huyền Thiên biệt viện thân là Nguyên Anh cao thủ, là một nhân vật hoàn toàn cao cao tại thượng. Không ai dám trêu chọc a? Cho dù có bị ủy khuất thì cũng không dám kinh động đến một người như vậy. Giống như dân đen có bị quan lại địa phương khi dễ, bọn họ khẳng định cũng sẽ không dám tìm Hoàng Đế để kêu, đơn giản bởi vì cấp bậc quá khác nhau.

Nhưng không nghĩ tới Thanh Phong Tử sau khi nghe xong những lời này, lại cho là không đúng nói: “Tiểu Chung, chuyện này ngươi không biết rồi, bằng vào quan hệ của cha mẹ ngươi và chưởng viện mà nói, nếu hắn biết được mình không chiếu cố được cho ngươi, chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng áy náy!”

“ Cái gì?” Tiểu Bàn vừa nghe xong, liền tức khắc chấn động:“Cha mẹ con có quan hệ với chưởng viện sao?”

“ Đó là đương nhiên, ngay cả cái tên của ngươi cũng là do chưởng viện đặt!” Thanh Phong Tử gật gật đầu nói.

“Con...” Tiểu Bàn nghe thấy, liền tức giận đến đỏ mắt, Tống Chung, đưa tiễn lúc lâm chung, đây mà là tên người sao? Vì cái tên này mà hắn bị người khác từ bé khinh bỉ, ngay cả bây giờ chỉ cần nghe thấy cái tên này thì người ta đã nhíu mày, khó chịu. Nghĩ vậy, Tiểu Bàn nhịn không được, ủy khuất nói: “Sư bá, chưởng viện có phải trước kia có cừu oán cùng cha mẹ con không a?”

“ Không có a, hắn phi thường coi trọng cha ngươi, cha ngươi thiên phú vô cùng tốt, nhân phẩm cũng vậy, quan trọng nhất chính là hắn tính tình hòa thuận, biết đối nhân xử thế, hiếu đạo sư môn, nghĩa khí nghiêm nghị. Chưởng viện vốn có ý định, đợi sau khi cha ngươi tiến vào được Kim Đan cảnh giới liền thu nhận làm đệ tử. Như thế nào lại có cừu oán được chứ?” Thanh Phong tử kỳ quái nói: “Ngươi nghĩ thế nào mà lại hỏi như vậy?”

“Người nghe thử tên con đi, Tống Chung....” Tiểu Bàn giọng bi phẫn nói: “ Người ta nói tên ta là điềm xấu, mọi người đều nói cha mẹ ta chết cũng là vì ta, đều nói ta chính là Tang Môn Tinh ( ý nói sao xấu) trời sinh!”

“Cái này….” Thanh Phong Tử nghe xong liền dở khóc dở cười, nói: “Ngươi đừng nghe bọn họ nói bậy bạ, không có chuyện như vậy, quả thật lúc đặt tên cho mi Chưởng viện cũng có chút sai lầm, bởi vì thời điểm khi ngươi sinh ra, hắn đã ở bên cạnh, thấy ngươi mập mập, dễ thương, khiến người khác cảm thấy thích thú, không nhịn được nói ngươi: ‘Vẻ ngoài như chuông, ngày sau tất thành đại khí, có thể làm lên nghiệp lớn!‘ Kết quả, sau khi hắn nói xong, mới đột nhiên nghĩ tới cha ngươi mang họ Tống, nếu như ngươi mang tên "Chung", vậy kết hợp lại thành "Tống Chung"! Tựa hộ có điểm ko may mắn!“

“Vốn chưởng viện sau khi phát hiện ra điều này cũng vô cùng xấu hổ, muốn sửa lại. Nhưng cha ngươi vì nghĩ đến thể diện, mặt mũi của chưởng viện nên quyết định giữ nguyên, gọi mi là Tống Chung, ha ha!“ Thanh Phong tử cười to nói.

“ Sư bá, người còn giễu cợt con!” Tiểu Bàn dở khóc dở cười nói.

“Ha ha, không cười, không cười!” Thanh Phong Tử tuy miệng nói thế, nhưng trên mặt tiếu ý lại không thu liễm được.

Tiểu Bàn bất đắc dĩ, chỉ có thể nói: “Sư bá, một khi cha con đã có quan hệ thân thiết với chưởng viện như thế, vậy tại sao khi con phải chịu vất vả, chưởng viện ngay cả hỏi cũng không có? Có phải là do thiên phú của con quá kém, hơn nữa phụ thân cũng đã mất, nên người ta không thèm để ý đến con?”

“Không có, chưởng viện đối nhân xử thế vô cùng nghĩa khí, trong môn phái danh tiếng vô cùng tốt, hắn đối với cha ngươi rất quan tâm, nếu biết sự tình của ngươi, chắc chắn sẽ không để ngươi bị người khác khi dễ như vậy!” Thanh Phong Tử sau đó giải thích nói: “ Sở dĩ hắn mấy năm nay không biết được chuyện cua ngươi, thật ra là vì hắn không có thời gian!”

“ Chẳng lẽ chưởng viện bế quan suốt từ đó đến nay? Một lần bế quan vài chục năm sao?” Tiểu Bàn giọng kỳ quái nói: “ Cho dù là hắn bế quan đi chăng nữa, chẳng lẽ chưởng viện phu nhân cũng phải bế quan sao?”

“ Khụ khụ!” Thanh Phong Tử ho khan hai tiếng, sau đó cười thần bí nói: “Ngươi nói đúng rồi đó, chưởng viện cùng chưởng viện phu nhân cùng bế quan, cho đến bây giờ cũng chưa có đi ra!”

Tiểu Bàn vô cùng nhạy bén, lập tức hiểu được thần sắc quái dị của Thanh Phong Tử, hiển nhiên là Chưởng viện phu nhân cũng sẽ không chỉ là đơn giản bế quan như vậy. Hắn mặc dù rất tò mò, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, ngược lại nói: “Đúng rồi, sư bá, có một việc mà con đến giờ cũng không rõ ràng, phụ mẫu của con rốt cuộc chết như thế nào? Vì sao trong môn phái không ai nói rõ cho con biết? Chỉ nói họ ở bên ngoài đã gặp nạn, những thứ khác cái gì cũng không nói!”

“ Ai da, chỉ sợ rằng ngươi đã hỏi sai người rồi!” Thanh Phong Tử cười khổ nói: “Ta bởi vì vi phạm vào môn quy, vì thế bị phạt phải ở đây hai mươi năm, khi ta đến đây, cha mẹ của ngươi vẫn còn rất tốt, nhưng đến khi ta nghe được tin họ mất thì cũng đã mấy năm sau. Đối với sự tình của bọn họ, ta thật sự không rõ ràng lắm.Bất quá, tu sĩ chúng ta thường xuyên phải ra ngoài, nếu có gặp nạn cũng là chuyện thường, cho dù có là Trúc Cơ kỳ tu sĩ thì cũng khó tránh được. Như thế nào, ngươi hoài nghi có vấn đề gì sao?”

“ A, con chỉ là muốn biết rõ ràng một chút !” Tiểu Bàn có chút buồn bực, nói: “ Thân là con cái, nhưng ngay cả với sự tình phụ mẫu mình mất như thế nào cũng không biết, thật sự con cảm thấy có chút không phải!”

“ Ân, không nghĩ được ngươi lại có hiếu tâm đến thế, chờ vài năm nữa ta trở về sư môn, sẽ thay ngươi hỏi thăm!” Thanh Phong Tử gật gật đầu nói.

“Đa tạ sư bá!” Tiểu Bàn vội vàng thi lễ.

“ Không cần khách khí, đều là việc ta nên làm!” Thanh Phong Tử sau đó nói: “ Đúng rồi, Tiểu Bàn a, một khi ngươi đã đến đây ở bên cạnh ta, thì ta phải thay cha mẹ ngươi, phải có trách nhiệm giáo dục, chăm sóc ngươi,chúng ta thân là tu sĩ, mục tiêu chính là thiên đạo, ngươi về sau phải hảo hảo tu luyện, tuyệt đối không được đi ra chốn phồn hoa làm loạn, biết không?”

“Dạ biết!“ Tiểu Bàn nói xong, liền nhẹ liếc mắt sang bên phía vị tu sĩ “hoa lệ“ bên cạnh.

Thanh Phong Tử tự nhiên là nhìn thấy động tác của Tiểu Bàn, tức thì mặt lão đỏ lên, nhịn không được mắng to: “Không cần phải để ý đến tên phế vật này, hắn đã hoàn toàn sa đọa, ngươi nhìn xem, cả người dát toàn vàng ngọc, cả ngày không ngồi bế quan khổ tu, trong đầu chỉ toàn nghĩ xem làm thế nào có thể luyện chế được bất tử tiên đan, ngươi nhìn xem trông hắn có ra hình dạng của tu sĩ không? Là thần côn thì đúng hơn.”

Vương Chi Ngô dường như bị Thanh Phong Tử mắng đã thành thói quen, hắn chỉ mỉm cười, không nhanh không chậm nói: “ Ân sư a, đệ tử dù sao thiên phú cũng là có hạn, cho dù có khổ tu thế nào đi chăng nữa cũng chỉ uổng công, như vậy chi bằng dùng thời gian dỗi đó, hảo hảo hưởng thụ.”

“ Hừ, phế vật” Thanh Phong tử nghiêm mặt mắng: “Một chút tiền đồ cũng không có!”

“Đệ tử không phải là không nghĩ như thế, nhưng vấn đề là có một số việc có muốn cũng không thể thay đổi được a?” Vương Chi Ngô bất đắc dĩ, cười khổ nói.

Luận đàm, báo lỗi Hỗn Độn Lôi Tu:

https://4vn/forum/showthread.php?p=545910

Tuyển dịch giả tham gia dịch Hỗn Độn Lôi Tu:

https://4vn/forum/showthread.php?t=70509