Trăm mối vẫn không có cách giải, Tiểu Bàn tạm thời bỏ qua nghi vấn này, tiếp tục dùng tay thăm dò hắc thổ, sau đó lại tiếp tục lấy ra ba khối phù chú tương tự. Mỗi chiếc phù chú được moi từ trong hắc thổ ra, Tống Chung lại dùng thần thức kiểm tra một lượt, phát hiện hắc thổ đã không còn linh khí tán dật nữa, mà lại biến thành bộ dạng bình thường.
Tiểu Bàn phát hiện ra điều lạ lùng này, vì thế lại lập tức lại đưa phù chú rách nát trong tay vùi vào trong hắc thổ. Kết quả phát hiện linh khí lại từ trong hắc thổ tán dật ra.
Ha ha, Ơ rê ka....ta hiểu rồi! Tiểu Bàn nhất thời tỉnh ngộ, hưng phấn tự nhủ: "Hắc thổ này có thể phân giải phù chú rách nát! Đem linh khí còn sót lại bên trong toàn bộ phân chia ra, ha ha, nếu thật là như vậy, đợi cho tất cả chỗ phù chú này đều phân giải ra, chẳng phải linh khí trong không gian này thậm chí so với Thánh Địa tu luyện tốt nhất còn biếи ŧɦái hơn sao? Vậy ta chẳng phải là lại có thể tu chân?"
Nghĩ vậy, Tiểu Bàn hưng phấn giật nảy mình, nước mắt đều chảy ra. Ngày hôm qua còn đang tuyệt vọng, hôm nay lại có hi vọng, lúc này đây thay đổi rất nhanh, thật sự là làm cho Tiểu Bàn có chút không chịu nổi.
Sau một trận cao hứng, Tiểu Bàn bỗng nhiên nghĩ đến một điều, hắc thổ nếu có thể phân giải phù chú, như vậy có thể phân giải đồ vật khác hay không?
Nghĩ vậy, Tiểu Bàn lập tức vơ đống đồ bỏ đi bên cạnh, lượm lên một viên đan dược. Đó là một viên đan dược luyện chế hỏng, dùng trực tiếp khẳng định không có công hiệu gì, nhưng dù sao nó vẫn là dùng linh thảo luyện chế, linh khí hàm chứa bên trong rất nhiều.
Tiểu Bàn đem khỏa phế đan này vùi vào trong hắc thổ, rất nhanh, một cỗ linh khí mới liền từ bên trong hắc thổ tán dật ra, thậm chí so với phù chú vứt đi tốc độ tán dật linh khí còn nhanh hơn, nhiều hơn.
"Ha ha, quả là như thế, phế đan cũng là đan, chứa đựng linh khí vượt xa phù chú đã dùng qua, tự nhiên phân giải ra nhiều linh khí hơn một chút. A, đúng rồi, còn có phi kiếm luyện chế thất bại nữa, bên trong còn chứa đựng cả linh thạch, có lẽ cũng có thể phân giải?" Tiểu Bàn vừa nói, lại lập tức vùi một thanh phế kiếm vào trong hắc thổ. Sau đó Tiểu Bàn sử dụng thần thức yên lặng quan sát biến hóa.
Thông qua mối liên hệ cùng bổn mạng pháp bảo, Tiểu Bàn có thể cảm nhận được rõ ràng thanh phi kiếm kia cũng đang bị hắc thổ phân giải, chẳng qua nó cứng rắn hơn phù chú và đan dược cho nên tốc độ phân giải rất chậm, thậm chí còn không bằng một nửa phù chú cùng đan dược, nhưng bất kể là nói thế nào, linh khí bên trong phi kiếm vẫn đang rất nhanh tán dật ra ngoài. Tốc độ cùng chất lượng thậm chí còn hơn đan dược tốt nhất, dù sao phi kiếm cũng có rất nhiều linh thạch, linh khí trong đó so sánh với đan dược bình thường còn nhiều hơn rất nhiều.
Có phát hiện này, Tống Chung tự nhiên là điên cuồng vui mừng, hắn vội vàng đem toàn bộ những đồ bỏ đi của Luyện Khí Đường vùi vào trong hắc thổ, cái gì phi kiếm a, pháp bảo a, thậm chí còn có một không gian đại bỏ đi nữa, tất cả đều đem vùi hết vào trong hắc thổ, làm cho hắc thổ tràn đầy đồ bỏ đi.
Mà hắc thổ cũng thập phần hăng hái, chôn nhiều đồ vật như vậy, nó vẫn không chút hoang mang tiến hành phân giải, từng luồng linh khí từ bên trong tán dật ra, tràn ngập không gian nho nhỏ này. Qua mấy canh giờ thời gian, linh khí trong không gian này đã trở nên nồng đậm ngang với bên ngoài.
Phải biết rằng, Huyền Thiên biệt viện không phải tùy tiền chọn nơi sâu tít trong Thương Mang sơn làm sơn môn, đây tuyệt đối có thể coi là thánh địa tu luyện, mặc dù nơi ở của TIểu Bàn đã là nơi có linh khí thưa thớt nhất, nhưng nếu so với những địa phương bình thường khác vẫn là cao hơn mấy lần.
Hắc thổ có thể làm cho một không gian đang không hề có một chút linh khí, trong ngắn ngủn mấy canh giờ liền biến thành thánh địa tu luyện, cũng tuyệt đối có thể tính là một bảo vật rất quý giá.
Tiểu Bàn cũng hiểu được điểm này, biết mình lần này nhặt được bảo bối, hưng phấn đến nỗi mất ngủ một đêm.
Sau một ngày, nơi không gian bổn mạng pháp bảo của Tiểu Bàn đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, linh khí nơi đây thạm chí đã vượt quá gian phòng nhỏ của Tiểu Bàn bên ngoài. VÌ thế Tiểu Bàn dứt khoát chuyển vào trong tu luyện, hiệu suất tu luyện theo đó đề cao hơn một phần.
Lại đến lúc hoàng hôn, Tiểu Bàn lưu luyến không muốn ly khai bổn mạng pháp bảo của mình. Đến giờ hắn phải làm công việc hàng ngày của mình, hắn vội vàng đem đồ bỏ đi của ba phân đường thu liễm vào trong bổn mạng pháp bảo. Xong tất cả công việc hắn lại đến nhà ăn ăn uống qua loa, sau đó nhanh chóng trở về gian phòng nhỏ của mình.
Vừa về tới gian phòng nhỏ của mình, Tiểu Bàn lại lần nữa tiến vào trong bổn mạng pháp bảo. Sau khi đi vào, Tống Chung lại phát hiện thêm hai điều kinh hỷ nữa.
Điều thứ nhất là không gian bổn mạng pháp bảo đã lớn hơn lúc trước, tuy rằng chỉ lớn hơn một thước, nhưng từ đó có thể hiểu được rằng nó thực sự có thể lớn hơn. Phát hiện điều này, Tiểu Bàn nghĩ ngay tới cái không gian đại bỏ đi bị hắc thổ phân giải kia. Tám phần là trong không gian đại bỏ đi có Tu Di Thạch là tài liệu mở rộng không gian đặc thù, nên không gian pháp bảo của mình mới có thể lớn lên như vậy. Phát hiện này làm cho Tiểu Bàn đang tiếc nuối không gian của mình quá nhỏ trở lên vô cùng hưng phấn, bởi vì hắn chỉ cần tìm thêm vài cái không gian đại luyện chế thất bại là có thể làm cho không gian bổn mạng pháp bảo của hắn lớn vô hạn, điều này cũng quá sướиɠ đi.
Mà phát hiện thứ hai càng làm cho Tống Chung hưng phấn muốn hôn mê. Vì phát hiện này quá kinh người.
Nguyên lai, Tiểu Bàn trở lại lần này, chợt phát hiện xung quanh hắc thổ chẳng biết từ lúc nào xuất hiện thêm một ngọn núi nhỏ màu đen cao nửa thước, bên cạnh còn có một khối kim loại màu bạc lớn bằng nắm tay, ngoài ra còn có mấy chục khỏa lớn lớn nhỏ nhỏ bất quy tắc khác nữa.
Sau khi tò mò kiểm tra, Tiểu Bàn kinh hỉ, ngọn núi màu đen lớn nhất chính là Huyền Thiết, tài liệu thường thấy dùng chế tạo phi kiếm, ngoài ra, còn có Luyện Ngân, Phong Đồng là các tài liệu hiếm có, tất cả đều là tài liệu sử dụng luyện chế phi kiếm hoặc là pháp bảo.
Tiểu Bàn lập tức hiểu ra. Hắc thổ ở phân giải các tác phẩm thất bại, trực tiếp tách linh khí còn sót từ linh thạch trong phế phẩm ra, mà huyền thiết dùng để luyện chế phi kiếm cũng bị tách ra chồng chất lên nhau tạo thành núi nhỏ này. Điều này cũng có nghĩa là phế phẩm mà người khác vứt đi, vào tay Tiểu Bàn có thể một lần nữa trở về trạng thái tài liệu như cũ.
Phát tài! Tiểu Bàn phát hiện ra năng lực này của bổn mạng pháp bảo, trước tiên liền ý thức được mình hoàn toàn phát tài rồi.
Phải biết rằng, luyện chế pháp bảo hoặc là phi kiếm sẽ đem các loại tài liệu dung hợp cùng một chỗ, một khi luyện chế thất bại, như vậy các tài liệu trước đó hoàn toàn hòa tan thành một chỉnh thể, vậy các tài liệu chẳng khác nào đã trở thành phế thải, vô luận ai cũng không thể đem chúng tách ra. Cho nên các sản phẩm luyện chế thất bại chỉ có thể vứt đi mà thôi. Nhưng Tiểu Bàn lại có thể đem đồ bỏ đi này phân giải một lần nữa, biến chúng thành loại tài liệu quý giá như lúc ban đầu, lại có thể tiếp tục sử dụng. Ngẫm lại đồ bỏ đi ở Thiên Câu chồng chất như núi, hai mắt Tiểu Bàn hoa lên, như thể mình đang đứng trước một núi của cải không thể nào đếm hết được.
"Giàu to, giàu to a!" Tiểu Bàn kích động nhảy loạn lên ở trong không gian pháp bảo, nước mắt chảy ròng ròng. Từ khi cha mẹ qua đời, đây là lần đầu tiên Tiểu Bàn rơi lệ, cho dù là bị người ta xối nước cho ướt xũng, cho dù là thiếu chút nữa bị người ta dùng Phong Nhận thuật chém rơi đầu, cho dù là mỗi ngày bị người ta kỳ thị phải ăn đồ ăn thừa, cho tới bây giờ Tiểu Bàn cũng đều tươi cười đối mặt, đem cừu hận chôn thật sâu ở trong lòng, chưa bao giờ khóc. Nhưng hiện tại, biết được chính mình có hi vọng thành công, hắn rốt cục nhịn không được mà rơi xuống suốt giọt nước mắt nhẫn nhịn suốt mười năm.
Điên cuồng trôi qua, Tiểu Bàn lau nước mắt một cái, hung tợn nói : "Chờ xem, những tên hỗn đản khi dễ ta, một ngày nào đó, lão tử sẽ trả lại gấp trăm!"
Lúc này Tiểu Bàn có thể nói là tràn ngập tin tưởng, đừng nhìn hắn thiên phú không tốt, nhưng là thế nhưng hắn lại không khẩn trương chút nào. Phải biết rằng, ở Tu Chân Giới cho tới bây giờ không hề thiếu kỳ tích, rất nhiều cao nhân xét về thiên phú đều có thể coi là phế vật, nhưng lại gặp cơ duyên tốt, cuối cùng tu luyện thành tiên. Ở nơi này, có một câu danh ngôn nói rất đúng, đó là Tiên thiên bất hành hậu thiên bổ". Ý nghĩa chính là thiên phú không tốt thì hoàn toàn có thể dùng các loại linh dược mạnh mẽ bù lại.
Tỷ như trong Huyền Thiên biệt viện có một tên phế vật, thiên phú so với Tiểu Bàn chỉ hơn có một chút, nhưng là người ta tốt số, cha mẹ, ông nội đều là những nhân vật cao tầng của bổn môn. Vừa ra đời phát hiện hắn thiên phú không tốt, người nhà hắn lập tức cho hắn dùng đủ loại linh dược, kinh hoàng làm cho hắn lúc 8 tuổi đã tiến nhập vào Tiên Thiên cảnh giới, thành tích thậm chí còn vượt qua cả người có thiên phú thượng đẳng. Tống Chung cố gắng như vậy, cũng ở 16 tuổi mới đạt tới Tiên Thiên, có thể thấy được sự chênh lệch trong đó. Cho nên, chỉ cần Tiểu Bàn có linh dược sung túc để sử dụng, có cả bảo vật gia tốc tu luyện, cùng với công pháp thượng đẳng, thăng cấp nhanh chóng cũng không phải là không thể nào.
Bất quá, đã trải qua năm năm khó khăn Tiểu Bàn cũng không hề bị tin vui này làm choáng váng đầu óc. Đừng nhìn hắn ở bên ngoài ngu ngốc như vậy, nhưng trên thực tế rất tinh minh, bằng không hắn cũng không còn sống cho tới tận bây giờ. Tiểu Bàn biết rõ, của cải của mình khẳng định là không thể để lộ ra ngoài, nếu tiết lộ ra, chỉ sợ hắn sẽ vô thanh vô tức mà biến mất trên cõi đời này. Tu sĩ chết oan trong Huyền Thiên biệt viện đếm ko xuể, hàng năm đều có đệ tử vô duyên vô cớ mất tích. Sự tình gϊếŧ người đoạt bảo rất nhiều, vì để bản thân có thể đột phá gia tăng thọ nguyên, cái gì tình đồng môn đều là chó má hết, hắn thật sự cũng không muốn làm quỷ chết oan.
Cho nên, việc trên người có bảo vật, cũng không thể trắng trợn mà khoe ra. Lúc sử dụng nó, làm thế nào mới có thể làm cho người khác không chú ý tới, vấn đề này đang trở thành nan đề của Tống Chung.
Đầu tiên, nhất định phải trở thành đệ tử chính thức! Tiểu Bàn trải qua một hồi đắn đo, cuối cùng quyết định ngày mai sẽ đi tới chấp pháp đường đăng ký trở thành đệ tử chính thức.
Ở Huyền Thiên biệt viện, có ba loại đệ tử, tạp dịch, ngoại môn đệ tử, nội môn đệ tử. Tạp dịch cũng chính là gã sai vặt, hiện tại Tiểu Bàn đúng là mang thân phận này. Tạp dịch số lượng là nhiều nhất, chưa được tính là đệ tử chính thức. Thậm chí cũng không thể rời khỏi sơn môn, hoàn toàn chính là nô bộc.
Bất quá nô bộc cũng có quyền lợi tu luyện sơ cấp công pháp, dựa theo quy định của Huyền Thiên biệt viện, chỉ cần tên tạp dịch đó có thể từ Hậu Thiên cảnh giới tiến vào Tiên Thiên cảnh giới, bất luận tuổi tác, đều có thể lập tức trở thành ngoại môn đệ tử, chính thức trở thành đệ tử của Huyền Thiên biệt viện. Cho nên rất nhiều phàm nhân muốn tu tiên cũng sẽ đến Huyền Thiên biệt viện làm tạp dịch.
Ngoại môn đệ tử là đệ tử chính thức của Huyền Thiên biệt viện, không những không cần phải làm các công việc của tạp dịch, mà mỗi tháng còn được phát cho một khối hạ phẩm linh thạch trợ cấp. Ngoại môn đệ tử cũng có thể tu luyện các loại thuật pháp, cùng với luyện đan, luyện khí thuật. Có được tự do nhất định, và có thể tùy ý rời khỏi sơn môn. Tống Chung chính là nhìn trúng điểm này, mới quyết định trở thành ngoại môn đệ tử.
Bất quá, nhìn bề ngoài ngoại môn đệ tử có vẻ rất ung dung tự tại, nhưng trên thực tế cũng là chua xót đến cực điểm. Tuy rằng từ kẻ tạp dịch bần cùng khổ cực trở thành ngoại môn đệ tử nhưng cũng không có linh dược tu luyện, mỗi tháng chỉ được cấp một khối hạ phẩm linh thạch căn bản cũng không đủ để tu luyện. Cho nên ngoại môn đệ tử không thể không hoàn thành nhiệm vụ do sư môn bố trí để đổi lấy linh thạch, linh dược tu luyện.
Chính là bởi vì số lượng ngoại môn đệ tử có thể không ngừng tăng lên, cho nên những người rõ ràng không có hi vọng thăng cấp, cũng sẽ được phép gia nhập Huyền Thiên biệt viện, trở thành ngoại môn đệ tử. Mà những thứ mà ngoại môn đệ tử sản xuất ra như phù chú, đan dược, tất cả đều dùng để trợ cấp cho nội môn tinh anh đệ tử. Bởi vì chỉ có tinh anh đệ tử, mới là nền tảng tối trọng yếu của môn phái.