Chương 15: Thủy hệ lôi thuật

Tiểu Bàn suy nghĩ đến tình huống đặc biệt của mình, thật sự không biết nên học tập loại pháp thuật nào cho phù hợp, vì thế hắn liền làm cách đơn giản nhất, lấy tinh bù thô, trực tiếp tu luyện loại Lôi thuật cực mạnh. Cái này cũng chỉ có truyền nhân của đại gia tộc mới có thể áp dụng. Dù sao hiện tại Tiểu Bàn có điều kiện, đương nhiên muốn nắm chắc.

Cho nên, đối với nghi ngờ của lão nhân, Tiểu Bàn kiên định trả lời: “Ngươi nghe không sai, ta muốn chính là Lôi pháp, càng cao cấp càng tốt! Không phải đường đường là Hối Bảo trai, lại không có một cái ngọc phù ghi lại Lôi thuật chứ?”.

Tiểu Bàn nói trực tiếp đến thanh danh của Hối Bảo trai, lão nhân làm sao còn yếu thế chứ? Hắn lập tức lên đường: “Vị khách quan này, Hối Bảo trai tại Lăng Tiêu thành có ba chi nhánh, cao tầng nhất đều có, thực là nơi chiêu đãi siêu cấp cao thủ, ngay cả bọn họ chúng ta đều có thể lập tức thỏa mãn, thế nào lại không thể có một kiện Lôi phù nho nhỏ chứ?”.

“Nếu có, mang đến ta xem!" Tiểu Bàn lập tức tranh thủ nói.

Lão nhân thoáng suy tư, lập tức nói: “Khách quan, theo ta biết, trong tiểu điểm có một ngọc phù ghi lại Thủy hệ Lôi thuật, ta lúc nào cũng có thể cầm đến! Chẳng qua… ”

“Chẳng qua làm sao?” Tiểu Bàn lập tức hỏi.

“Chẳng qua, thứ này không phải của chúng ta, mà là của người khác ký gửi tiểu điếm bán, chủ nhân Lôi phù muốn đổi một khối Thông linh Hỏa ngọc! Nếu ngài không có thứ kia, chỉ sợ không cầm được Lôi phù đi!” Lão nhân thản nhiên nói.

“Thông linh Hỏa ngọc?” Tiểu Bàn nhíu mày nói: “Cái kia là gì? Ngươi có thể nói cho ta? Nói không chừng ta có thể có!”.

Lão nhân vừa nghe, thiếu cút nữa ngất xỉu, thầm nói, ngươi không biết đó là cái gì, vậy mà dám nói có? Cái đó là cao cấp vật liệu mà Kim Đan kỳ cao thủ cũng tha thiết mơ ước, ngươi mới tiến vào Tiên thiên cảnh giới chỉ là gà mờ nếu mà có, thì mặt trời mọc ở đằng tây!.

Chẳng qua, mặc dù lão nhân có chút tức giận, nhưng lại không có phát tác, dù sao người tới là khách. Hắn không thể làm hỏng thanh danh của Hối Bảo trai, ngày sau sẽ không ai đến đây. Cho nên hắn chỉ cố nén tức giận, hơi mất kiên nhẫn nói: “Thông linh Hỏa ngọc là cực phẩm hỏa ngọc, bình thường chỉ có ở sâu trong núi lửa mới có, vô cùng hiếm có. Tuy nói là ngọc, nhưng lại mềm như cao, toàn thân màu hồng, chính là vật liệu luyện chế pháp bảo hệ Hỏa cao cấp, nếu ngài có một khối, ta có thể đổi lôi phù cho ngươi, nếu không, khách quan nên có việc gì thì làm đi!”.

Lão nhân mới nói đến đây, đột nhiên cảm giác trong phòng một cỗ nóng bức, hắn vội vàng ngẩng đầu thì thấy, trong tay Tiểu Bàn tử đối diện cầm một khối lớn như trứng gà, đỏ bừng trong suốt.

“Thông linh Hỏa ngọc!" tức khắc lão nhân không nhịn được kêu lên. Hắn làm tại Hối Bảo trai nhiều năm như vậy, kiến thức cực cao, tự nhiên chỉ liếc mắt là nhận ra vật kia, tròng mắt muốn rớt ra.

Sau đó lão nhân với vẻ mặt khϊếp sợ nói: “Ngươi, ngươi làm thế nào có được đồ chơi này?”.

“Cái này quan trọng sao?” Tiểu Bàn nhìn lão nhân liếc mắt, sau đó không thèm nhắc lại.

Lão nhân lập tức tự ý thức được mình phạm vào điều tối kị, dựa theo quy củ, đối với lai lịch người ta không thể hỏi, vội cười cầu hòa nói: “Thật có lỗi, thật có lỗi, ta lỡ lời, một khi như vậy, khách quan chờ một chút, ta đi sẽ trở lại!” Nói xong, hắn liền đứng dậy rời đi.

Tiểu Bàn mỉm cười, gật đầu, nhìn đối phương rời đi. Hắn cũng không sợ đối phương nổi lòng tham gϊếŧ người, dù là Thông tinh Hỏa ngọc, mặc dù trong mắt trung cấp tu sĩ là bảo bối, nhưng đối với Hối Bảo trai mà nói, không tính là gì. Căn bản không đáng để tự hủy chiêu bài của chính mình.

Quả nhiên, không lâu sau, lão nhân quay lại mang theo một cái hộp gỗ, dài hơn ba tấc nhẹ nhàng đặt trước mặt Tiểu Bàn, cười nói: “Mời khách quan xem!”.

“Ân!” Tiểu Bàn tiện tay mở hòm, từ bên trong lấy ra một lam sắc ngọc phù hình vuông. Ngọc phù đến tay liền cảm giác lãnh lẽo, phi thường trơn nhẵn, mặt trên khảm không ít hoa văn, xem ra tựa hồ không ít năm. Sau đó Tiểu Bàn đưa thần thức tiềm nhập vào trong, rất nhanh nhìn thấy cảnh tượng một người phụ nữ, đứng bên cạnh cái ao ngưng tụ Thủy hệ lôi pháp, đồng thời bên cạnh còn có khẩu quyết và các chú ý khi tiến hành tu luyện, thậm chí còn có giọng nói ôn nhu của nữ tử giải thích. Hiển nhiên, đây chính là quá trình tu luyện Thủy hệ Lôi thuật.

Tiểu Bàn không nhìn kỹ, sau khi kiểm tra thấy không có vấn đề gì, liền đi ra, sau đó bỏ ngọc phù vào trong hạp, thản nhiên nói: “Là thật, chẳng qua ta đưa chính là Thông linh Hỏa ngọc khối lớn, so với yêu cầu thì nhiều hơn không ít hơn đâu!”.

“Ha ha, ta tự nhiên hiểu được, ta sẽ không để ngươi thiệt thòi, nếu ngươi còn muốn thứ gì, ta có thể chuẩn bị tiếp, nếu không ta cũng có thể đưa linh thạch bù cho ngươi, hoặc cũng có thể chia khối Thông linh Hỏa ngọc ra phần nhỏ trả lại cho ngươi!”.

“Tốt lắm!” Tiểu Bàn hài lòng gật đầu, sau đó nói: “Ta còn muốn vài thứ!”.

Ước chừng một khắc sau, Tiểu Bàn vừa lòng rời khỏi Hối Bảo trai. Khi hắn rời khỏi có thể nói là được mùa lớn. Túi trữ vật lại có thêm không ít thứ. Có một quyển Mộc hệ sơ cấp công pháp, đó là dành cho tiểu Hầu Tử. Còn một kiện pháp khí cấp thấp, nội giáp làm bằng tơ nhện, mặc ở bên trong áo, lực phòng ngự cũng không tệ lắm. Quan trọng nhất chính là nó kín đáo, không bại lộ ra bên ngoài mà có thể gây họa.

Mặt khác, Tiểu Bàn còn từ lão nhân cầm hơn mười tấm trung phẩm phù chú, cùng với 100 hạ phẩm phù chú. Phù chú, là vật phong ấn phép thuật, có nó, cho dù không biết pháp thuật, Tiểu Bàn cũng có thể trực tiếp phát ra. Hạ phẩm phù chú là do tu sĩ cảnh giới Tiên thiên tạo ra, mà trung phẩm phù chú lại là do cao thủ Trúc cơ mới có thể tạo ra. Hạ phẩm phù chú, một khối linh thạch có thể đổi một tấm, mà trung phẩm phù chú phải tới mấy chục, thậm chí trên một trăm khối linh thạch mới có thể đổi. Bình thường Tiên thiên tu sĩ cũng không dùng nổi món này. Tiểu Bàn có nó, chẳng khác nào có tư cách khiêu chiến Vương Trung và Hàn Linh Phượng.

Vỗ vỗ túi trữ vật rách nát, Tiểu Bàn âm thầm cười lạnh “Lão tử đánh không lại các ngươi, vậy dùng linh thạch đập chết các ngươi! Ta thật muốn nhìn, lũ thái điểu các ngươi, làm thế nào đối kháng với phép thuật của Trúc cơ kỳ tu sĩ!”.

Đồ đạc cũng đã mua xong, Tiểu Bàn không vội trở về, mà tìm một địa phương ăn một bữa cơm, nghỉ tại khách điếm một hồi, đem mệt mỏi hoàn toàn tiêu trừ, sau đó mang theo lửa giận ngập trời trở về truyền tống trận!.

Tu sỹ trông coi Truyền tống trận của Huyền Thiên biệt viện, đột nhiên thấy Tiểu Bàn đã trở lại, cả đám không nhịn được lộ ra vẻ mặt bất ngờ. Phải biết rằng, đến lúc này đã muốn tiêu phí 40 khối linh thạch, tại cảnh giới Tiên Thiên mà nói, đã xem như một gia tài không nhỏ. Nhưng tiểu tử này thế nào, mới đi có nửa ngày, đã trở về, phải chăng hắn nhiều linh thạch không có chỗ dùng sao?.

Không để ý đến tu sĩ trông cửa, Tiểu Bàn vội vã ra khỏi Na Di lâu, lập tức leo lên phi kiếm của mình bay về phía sơn động ở Thiên Câu.

Lần này Tiểu Bàn trong lòng có dự định khác, căn bản là không che dấu tung tích, liền nghênh ngang phi hành, còn cố ý để một vài gã sai vặt nhìn thấy. Vì hiện tại là buổi chiều, cho nên các nhóm tu sĩ đại đa số cũng đều là ẩn mình khổ tu, chỉ có mấy gã sai vặt ở lại, cho nên Tiểu Bàn không lo lắng bị người ngự kiếm theo dõi đuổi tới bên trong sơn động, nhưng mà lại làm cho gã sai vặt nhìn thấy để thông báo cho Vương Trung, nói hắn đã trở lại, để dụ dỗ Vương Trung tự mình đi ra.

Tầm một khắc sau, Tiểu Bàn đã trở lại sơn động, rất nhanh gặp lại tiểu Hầu Tử trốn ở bên trong. Tuy mới nửa ngày không gặp, nhưng hai người cảm giác tựa như cách mấy năm, thấy Tiểu bàn đi vào, tiểu Hầu Tử kinh hỉ nói: “Bàn ca, ngươi đã trở lại?”.

“Ân!” Tiểu Bàn đáp một tiếng, sau đó chạy tới, đưa ra linh dược mới mua cho tiểu Hầu Tử, cười nói: “Tiểu Hầu, ngươi được cứu rồi, đây là thượng phẩm linh dược, chữa xương gãy của ngươi chỉ như chơi đùa!”. Nói xong, hắn bắt đầu cho tiểu Hầu Tử đắp thuốc.

Tiểu Hầu Tử cảm nhận được linh dược làm giảm đi cơn đau, cảm động liền nói: “Bàn ca, ngươi đối với ta thật sự quá tốt!”.

“Huynh đệ đừng có để ý mấy cái này!” Tiểu Bàn lộ vẻ bất mãn nói.

“Ân!” Tiểu Hầu Tử lau dòng nước mắt, sau đó kỳ quái hỏi: “Bàn ca, lúc ngươi đi ra ngoài, không gặp Vương Trung sao?”.

“Vương Trung không có gặp, nhưng lại gặp tiện nhân Hàn Linh Phượng, còn nếm của nàng mấy chục khỏa hòa cầu, nếu thân thủ không tốt, chỉ sợ đã bị nàng ý hỏa thiêu rồi!” Tiểu Bàn oán hận nói: “Những việc này, ta nhất định phải đòi lại từng thứ một!”.

“A, là Hàn Linh Phượng sao? Ta nghe người ta nói, nàng có thiên phú Thủy Hỏa song tu cực kỳ hiếm thấy, nghe nói, nàng được một vài tu sĩ nội môn rất coi trọng đó, chỉ cần nàng tiến vào cảnh giới Tiên Thiên thập trọng thiên, sẽ được đích thân tu sĩ nội môn tiến hành trọng điểm dạy dỗ. Hiện tại nàng so với những người khác cũng là mạnh hơn gấp đôi!” Tiểu Hầu Tử lo lắng nói: “Bàn ca, ngươi trêu trọc nàng, có phải có chút dại đột không?”

“Không phải ta trêu trọc nàng, là nàng trêu trọc ta! tên Vương Trung hỗn đản treo giải thưởng mười khối linh thạch cho ai gặp ta liền đánh, nàng vừa gặp, vì mười khối linh thạch mà muốn cái mạng của ta, *** chó!” Tiểu Bàn oán hận nói: “Cho dù nàng có xinh đẹp nữa, lần này cũng không thể tha cho nàng!”.

“Bàn ca, hình như người ta không thể tha cho ngươi mới đúng chứ? Nàng ta đã là Tiên Thiên tứ trọng thiên cảnh giới, mà ngươi, vừa mới bước vào Tiên thiên cảnh giới đó!” Tiểu Hầu Tử tốt bụng nhắc nhở, nói: “Nếu không, chúng ta đầu tiên đừng tìm nàng vội, trốn trong này vài năm rồi tính sau?”

“Hắc hắc” Tiểu Bàn đột nhiên cười xấu xa nói: “Tiểu Hầu Tử, đại ca ngươi muốn thu thập ai? Còn có thể không được sao?”.

Tiểu Hầu Tử vừa nghe lời đó, lập tức cười khổ nói. Thì ra, gia hỏa Tiểu Bàn này bề ngoài tuy thật thà chất phác, nhưng kỳ thật một bụng đầy những ý nghĩ xấu xa. Khi còn bé, bọn họ còn yếu, đánh không lại người ta, luôn bị người khi dễ. Nhưng hắn mỗi lần đều ngầm trả thù lại. Cái gì hạ độc dược, trong chăn để độc xà, còn có ngầm sau lưng người ta phá hoại, khiến đối phương kêu cha khóc mẹ. Tiểu Bàn tử đùa cũng rất bản lĩnh, ngoại trừ vài lần bị người ta bắt được, càng về sau, người bị hắn tính kế cũng biết thế nào là khổ. Về sau hắn lại ham tu luyện mới không làm những trò này nữa. Tiểu Hầu Tử lúc đó mới biết được Tiểu Bàn cường đại mức nào.

Chẳng qua, lúc đó chỉ là đối phó với thường nhân, hiện tại Tiểu Bàn đối mặt với tu sĩ cường đại, cho nên Tiểu Hầu Tử vẫn rất lo lắng nói: “Bàn ca, ngươi thật có thể sao?”.

“Đương nhiên, ta đây rất có ‘tiền vốn’ đấy!” Tiểu Bàn cười một tiếng, sau đó nói: “Ta đây đi cùng bọn họ chơi đùa, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, tối ta sẽ trở về!” Nói xong, Tiểu Bàn liền khoát khoát tay tiêu sái.

Tại một tòa viện tử thanh tịnh, ba tu sĩ ngồi xếp bằng bên trong nghỉ ngơi, tứ phía đều là đầm sen, gió mát thổi qua, hương sen ngào ngạt, trông như là tiên cảnh vậy.

Luận đàm, báo lỗi Hỗn Độn Lôi Tu:

https://4vn/forum/showthread.php?p=545910