Chương 94: Bản Mệnh Chi Khí, Dạ Nguyệt Kiếm!

Độ kiếp thành công về sau, Lâm Thần tĩnh tọa củng cố tu vi không nghĩ tới [ Hỗn Độn Chân Kinh] có thể hấp thu và chuyển hóa năng lượng từ lôi kiếp thành linh khí nuôi dưỡng linh chủng, đồng thời hắn cũng tế ra thanh kiếm lúc nảy triệt để luyện hóa nó thành bản mệnh khí linh của bản thân, đồng thời hắn đặt tên cho thanh kiếm này là Dạ Nguyệt Kiếm, ý hắn sẽ mãi không bao giờ quên chuyện đêm đó cung với Mộng Thiên Nguyệt, thật tâm nói ra hơi xấu hổ làm người hai kiếp thì chuyện đêm đó cũng là lần đầu tiên của hắn. Ngoài ra thì thanh kiếm hắn chọn trong hai thanh kiếm thì thanh Dạ Nguyệt có lưỡi kiếm màu đen tuyền suốt thân kiếm nên cũng không ngoa khi gọi nó là Dạ Nguyệt ( tức đêm trăng ).

Sau khi luyện hóa thì Dạ Nguyệt kiếm bay lượn lờ quanh hắn, tỏ vẻ rất thân thiện. Khí linh mới chào đời thương như một đứa trẻ lên bốn, nó xem Lâm Thần như cha đẻ của hắn mà vô cùng thân thiết, hắn cũng khắc hai " Dạ Nguyệt " (夜 月) trên thân kiếm, còn thanh kiếm còn lại thì khi gặp Mộng Thiên Nguyệt để nàng tự đặt tên, dù sao hắn cũng muốn nàng mang thanh kiếm luyện hóa thành bản mệnh khí linh.

Tiếp đến hắn đứng dậy vươn vai rồi nói:" Ta rời đi cũng lâu, cũng không biết đã qua bao nhiêu thời gian, không biết bọn người Lý Sơn, không biết thế nào rồi chắc có lẽ bọn họ trở về Nam Huyền Châu a, có lẽ mình nên trở về một phen rồi tới Trung Châu Huyền Vực tìm kiếm Mộng Thiên Nguyệt! "" nói đoạn hắn nhìn qua Huyết Anh từ đầu đến cưới nó đều yên tĩnh một bên tu luyện, nhìn kĩ thì hắn phát hiện Huyết Anh tu vi vậy mà đạt tới Huyền Vũ Cảnh bát trọng, như vậy hắn có thêm một át chủ bài bảo mệnh, hắn tâm niệm khẽ động thu Huyết Anh trở về cơ thể.

Hắn thôi động hồn lực vào Dạ Nguyệt Kiếm, đứng trên thân kiếm bắt đầu phi hành hướng Nam Huyền Châu mà đi, sau khi hồn lực đạt tới bát phẩm cũng có thể được xem là mạnh, nên hắn có thể sử dụng một trong những thần thuật phổ biến nhất thượng giới [ Ngự Khí Thuật ], thần thuạt này cho phép người sử dụng dùng hồn lực truyền vào một đồ vật bất kì mà điều khiển tự do, ở thượng giới đa phần các thần minh đều sử dung thuật này lên binh khí của họ để ngự không phi hành. Tốc độ nhanh chậm phụ thuộc vào hồn lực bản thân, còn hắn thì do Dạ Nguyệt kiếm đã có khí linh riêng của bản thân, hăn chỉ cần sử dụng một ít hồn lực để thôi động tốc độ và phương hướng bay còn lại đều do khí linh tự mình điều chỉnh cân bằng và di chuyển.

So với Phi Hành phù sử dụng Dạ Nguyệt Kiếm phi hành thì tốc độ nhanh hơn gấp mười lần, mà độ hao hồn lực lại thấp hơn khi sử dụng Phi Hành Phù, nhanh chóng hắn bay rất nhanh, một số hải thú hay hải vương đều không bắt kịp tốc độ phi hành của hắn, nên không dễ dàng tấn công, nhưng lúc này hắn đang bay thì bỗng dưới mặt biển bỗng dao động, sóng thần cùng gió bão nổi cuồn cuộn, khiến hắn phải dừng lại quả nhiên thời tiết trên Vô Lượng Thâm Hải vô cùng bất thường, bất thình linh hắn phát hiện một luồng khí tức vô cùng khủng bố, ngay lập tức hắn thu hồi Dạ Nguyệt Kiếm lại, nó biến nhập vào thức hải của Lâm Thần ngự lẽ tai một góc riêng biệt vì khi tiến vào bên trong nó thấy Tịnh Liên Thánh Hỏa cũng đang ở đây, một cảm giác đầy sợ hải khiến nó không dám manh động, đồng thời nó cũng thấy kim sắc quyển trục ở đây nên càng yên phận.

Lâm Thần khi thu lại Dạ Nguyệt Kiếm thì hắn cũng rơi xuống biển, hắn vội sử dụng thần thông [Bế Khí Quyết] thu một lượng không khí vào cơ thể và cũng không quên sử dụng [Nặc Khí Quyết] che dấu đi khí tức của bản thân, hắn bắt đầu lặng lẽ bơi về phía dưới xem xét nơi hắn phát giác ra khí tức đáng sợ, mực nước đen tối ngòm khiến hắn không thấy rõ phía trước lập tức hắn vận chuyển [Thần Ma Tiên Muc]-[ Phá Chướng chi nhãn] mà soi xét phía trước.