Tại trung tâm di tích lúc này tụ tập rất nhiều đệ tử từ các môn phái của Ngũ Châu, các đệ tử này đứng từng nhóm theo môn phái của bản thân, họ không thể đi tiếp tục do Sa Mạc Thần Cung bị một trận pháp bao phủ, dù dùng bất kì đòn công kích nào cũng không thể tiến vào.
Tại một khu tách biệt với nhóm người kia là nhóm người của Thanh Vân Môn, không hiểu vì lí do gì họ chỉ còn khoảng bốn người là Nhậm Doanh Doanh, Mộ Linh San, Diệp Thanh Tuyền và Lý Sơn, đang đứng nhìn xung quanh, lúc này Lâm Thần từ trong rừng đi ra, Lý Sơn mừng rỡ chạy tới đấm nhẹ vào người hắn nói:" Ngươi, tên bát đản này, bốn năm ngày nay đã đi đâu, ta tưởng ngươi bị sao a?! Nhưng thật mừng khi thấy ngươi không ?!"
Lâm Thần mĩm cười:" Ta mà có chuyện gì cơ chứ?!"
Lý Sơn cười sau đó giải thích sơ lược vấn đề trước mắt, Lâm Thần cũng phát giác ra từ trước,hắn nhìn xung quanh quan sát vòng sáng cấm chế mĩm cười :" Chỉ là lục cấp trận pháp, phá trận thì e là hơi tốn sức nhưng đi bên trong thì chưa hẳn là không được ?"
Mộ Linh San hô:" Cái gì ngươi biết cách vào bên trong!"
Lâm Thần gật đầu sau đó hắn đi về phía trước, bốn người còn lại theo sau, thấy nhóm người hắn đi tới trận pháp, co nhiều đệ tử cười nhạo không biết tự lượng sức mình, Vương Thi Thi đứng gần đó cũng bị chú ý nhìn theo nhóm người bọn hắn, Lâm Thần đi tới sờ sờ vài chỗ trên trận pháp, hai tay bắt ấn chú liên tục:" Mở! "
Nói xong Lâm Thần nắm tay Mộ Linh San cùng Lý Sơn, đồng thời Mộ Linh San cũng nắm tay Nhậm Doanh Doanh,Diệp Thanh Tuyền nhanh nắm lấy tay Nhậm Doanh Doanh, bốn người bọn họ bị Lâm Thần kéo vào bên trong trận pháp. Tất cả đệ tử xung quanh ngạc nhiên, bắt đầu hò hét cùng buông lời đe doạ năm người. Trước áp lực như vậy, Nhậm Doanh Doanh thân là người dẫn đầu liền đi tới chỗ Lâm Thần bảo hắn mở trận cho bọn họ vào, nhưng Lâm Thần không thèm nghe lời nàng nói đi về phía trước nói:" Các ngươi muốn vào bên trong cũng được, nộp lộ phí đi, 100 linh thạch hạ phẩm hoặc bốn gốc dược phẩm tam giai trở lên thì ta mở trận cho các ngươi vào, nếu không thì đứng bên ngoài đi!"
Cả đám hò hét không đồng tình phản đối, nhưng lúc này một nam tử mặt khôi ngô,mặc áo xanh:" Bằng hữu, ta là Tống Thanh Thư, đây là 100 linh thạch hạ phẩm lộ phí, bằng hữu hãy mở trẫm cho bọn ta vào!"
" Tống Thanh Thư, không phải là Tống Thanh Thư, đệ tử của Vũ Thần Tông sao, không ngớ hắn cũng ở đây!" đám quần chúng bắt đầu xì xầm.
Lâm Thần nhìn thấy mặt cũng không thay đổi nói:"Các ngươi bao nhiêu người, một người là 100 linh thạch hạ phẩm, các ngươi nghe hiểu không ?"
Tống Thanh Thư liền nhăn mặt nói:" Huynh đệ công phu sư tử ngoạm hơi lớn a?"
Lâm Thần thản nhiên đáp:" Nếu không thì thôi, dù sao vào hay không là chuyện các ngươi"
Tống Thanh Thư gật đầu :" Hảo, chuyện này Tống mỗ nhớ kỹ, đây là 1000 linh thạch, nhóm ta có 10 người! "
Lâm Thần cười vui vẻ thu 1.000 linh thạch lại rồi tay niệm chú kết giới mở ra mười người của Vũ Thần Tông đi vào kẻ nào cũng liếc mắt căm phẫn nhìn Lâm Thần nhưng hắn không quan tâm, các tông môn khác thấy vậy cũng thi nhau đưa lộ phí, nhóm thì đưa linh thạch, nhóm thì đưa dược thảo,... Vương Thi Thi mĩm cười đi tới:" Đây là 1.200 linh thạch, nhóm ta 12 người!"
Lâm Thần mĩm cười đồng thời mở ra kết giới, các thế lực ngũ đẳng, tứ đẳng không quan tâm số linh thạch lẻ dù sao đối với bọn họ cũng chỉ là con số nhỏ, nhưng đối với tam đẳng cùng nhị đẳng thì gần như một nửa thậm chí cả gia tài bọn họ, nhưng để vào bên trong bọn họ cắn răng đưa linh thạch số thì đưa linh dược bùa qua, còn nhất đẳng thì bọn họ không giàu có như vậy tất cả chỉ cắn răng căm phẫn nhìn Lâm Thần. Kết thúc, tổng thu hoạch Lâm Thần thu được hơn 20.000 linh thạch cùng 600 tam phẩm thảo dược. Bốn người nhìn chằm chằm lác mắt Lâm Thần, đây là cả một gia tài, bảo khố Thanh Vân Môn cũng không giàu có như Lâm Thần bây giờ. Phút chốc, Lâm Thần trở thành mục tiêu chung của một số người, nhưng Lâm Thần nào yên phận như vậy, trong lúc mở trận cho mọi người vào hắn lén thả hồn lực đi kiểm soát một phần trận pháp, lúc này hăm đứng trên không niệm chú, lập tức một cỗ uy áp đè lên tất cả mọi người trong trận khiến tất cả không thể cử động, dù là thiên tài như Tống Thanh Thư, Vương Thi Thi cũng đồng dạng không chịu được áp lực này ngẩn đầu nhìn Lâm Thần, lúc này hắn mới cất tiếng nói:" Ta nghĩ mọi người nên an phận một chút, không nên đối với ta có dị tâm, nếu không thì đừng trách ta vô tình!"
Rồi hắn thu lại uy áp, những người đối với hắn có dị tâm lúc này,bắt đầu hơi dè trừng hắn. Cả đám bọn chúng bắt đầu chia nhau ra tìm kiếm, lúc này Lâm Thần đi đến bên bọn người Nhậm Doanh Doanh, Lý Sơn. Cả đám trải qua một phen hết hồn, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần bắt đầu đi vào cung điện tìm kiếm cơ duyên bản thân.
Một lúc tìm kiếm, cả nhóm đi tới một thạch thất, bên trong thạch thất tối tăm bỗng sáng bừng lên, xuất hiện hai bên toàn là binh khí từ tam phẩm trở lên, cả đám liền phấn khởi chạy tới lấy nhưng lúc này ở giữa xuất hiện một tế đàn trên tế đàn có một viên trân châu hai màu trắng đen, Lâm Thần thầm nghỉ:" Âm Dương Châu, đồ tốt!". Hắn liền đi tới thu nó vào bên trong túi, Mộ Linh San thấy vậy tới cạnh hắn hỏi:" Nó là cái gì vậy.?"
Lâm Thần nhàn nhạt trả lời qua loa rồi đi tới nơi khác, Mộ Linh San thấy vậy cũng không tiếp tục truy hỏi, nàng cũng lựa được một thanh kiếm tam phẩm, Lý Sơn thu được đôi tay thiếc tứ phẩm, Nhậm Doanh Doanh thì một cây thương tam phẩm, Diệp Thanh Tuyền thì một thanh truỷ thủ tam phẩm. Còn những người khác vào sau thì mỗi người một binh khí vừa tay, cả đám bọn tiếp tục đi tới thạch thất khác, đây là nơi lưu trữ công pháp, vũ kỹ của Sa Mạc Thần Cung, cả đám lao lên tranh giành với nhau khi lúc này thấy đám người Lâm Thần đi tới tất cả sắc mặt liền đăm chiêu nhìn hắn.