Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hỗn Độn Đại Chúa Tể

Chương 120: Tư Mã Ngưng Hương (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Thần gật đầu rồi đi tới bên cạnh thiếu nữ áo xanh, tên nàng Tư Mã Ngưng Hương, con gái độc nhứt của Tư Ma Gia chủ Tư Mã Thành, còn thiểu nữ áo vàng kia là con gái của Đại trưởng lão, tỷ tỷ ruột của Tư Mã Chiêu, Tư Mã Phương. Còn lại thiếu nữ áo tím tu vi thấp nhất tên Tư Mã Oanh, em út của Tư Mã Phương. Gia chủ cùng đại trưởng lão là huynh đệ song bào thai, nên tình cảm khá thân với nhau, nên cả ba thiếu nữ đều xem là tỷ muội thân thuộc.

Lâm Thần dùng hồn lực tỉ mỉ bắt mạch chữa bệnh cho Tư Mã Ngưng Hương, nàng có chút e thẹn dù sao lần đầu có người khác nắm tay nàng, sau một hồi tra xét Lâm Thần nói:" Vị tiểu thư ám bệnh là do bị người khác hạ cổ độc, vừa rồi ta truy ra chính là Phệ Linh Cổ, có phải mỗi khi cô tu luyện đều cảm thấy hao hụt, tu vi không hề tăng tiến, mà còn có xu hướng suy giảm không ?"

Tư Mã Ngưng Hương gật đầu, không sai nhưng năm gần đây dù nàng nổ lực tu luyện thế nào thì tu vi đều dậm chân tại Huyền Vũ Cảnh nhất trọng đỉnh phong, nhưng gần đây nàng cảm thấy tu vi mình có sự xa xút trầm trọng, rơi từ đỉnh phong xuống sơ kỳ nhất trọng, khi chuyện xảy ra Tư Mã gia không ngừng tìm mọi cách chữa trị nhưng chỉ có thể làm bệnh tình tạm thời khống chế chứ không hề chữa khỏi, cách đây vài hôm này nghe nói xuất hiện một gốc dị thảo có thể chữa khỏi cho nàng, thế là nàng cùng tỷ muội lén ra ngoài tìm kiếm, qua mấy ngày truy lùng không những không phát hiện còn dẫn động Xích Diễm Long Sư chú ý mà một phen khổ chiến, nếu không phải Lâm Thần xuất hiện kịp thời thì cả ba đều đi đời nhà ma.

Lại nói, Phệ Linh Cổ là một trong tam đại loại phệ trùng cổ đặc trưng, gồm Phệ Tâm Cổ chuyên tấn công linh hồn, Phệ Huyết Cổ nhắm vào huyết mạch cùng thân thể sinh vật mà thôn phệ, trong đó Phệ Tâm Cổ loại là loại khó nhằn nhứt và Phệ Linh Cổ là phổ biến nhứt. Theo điển tịch tại thượng giới mà Lâm Thần đã xem qua, bên trong Phệ Linh Cổ chia thành nhiều loại cổ, tổng cộng có hơn một trăm linh tám loại, và ba trăm mươi loại phương pháp luyện chế. Phương pháp luyện chế càng phức tạp thì cổ trùng hạ xuống càng nguy hiểm, rất may là Phệ Linh Cổ trong cơ thể Tư Mã Ngưng Hương là loại đơn giản nhứt và dễ luyện nhứt, tên của nó Mẫu Tử Đồng Cổ.

Mẫu Tử Đồng Cổ gồm hai cổ trùng qua luyện chế bảy bảy bốn mươi chín ngày, sau đó đem Tử trùng hạ vào đối tượng, Tử Trùng sẽ hấp thu linh khí trong đối tượng tới khi vắt kiệt toàn bộ linh khí trong cơ thể người bị hạ, sau đó phá kén ra ngoài, tìm đến Mẫu Trùng. Lúc này người nắm giữa Mẫu trùng, sẽ đem cả hai luyện chế thành đan dược, sẽ có được tu vi cả đời của người bị hại. Muốn giải được nó thì phải gϊếŧ được Mẫu trùng, nếu không Tử trùng chết thì người bị hại cũng chết theo.

Sau khi, cả ba nghe xong liền trầm mặc, tưởng như tìm được cách không ngờ lại thành ra như vậy, thấy vậy Lâm Thần ho khan một cái nói:" Ta đã nói chữa trị được ắt sẽ chữa trị được, ta sẽ giúp nàng tách Tử trùng ra khỏi cơ thể mà không hại tơi tánh mạng nhưng mà... "

Tư Mã Phương nghe xong phấn khởi liền nắm tay Lâm Thần kích động nói:" Nhưng mà sao, tiền bối cứ nói bọn ta nhứt định phối hợp làm theo, đúng không Ngưng Hương ?"

Tư Mã Ngưng Hương gật đầu tỏ vẻ đồng ý, cả ba đều dùng ánh mắt mong chờ nhìn Lâm Thần, hắn cảm nhận được sự kỳ vọng của cả ba, lúc này mới thở dài nói:" Ta cần nàng phải thoát y, sau đó ta dùng hồn lực truyền vào cơ thể nàng ta, dùng hồn lực tách nó ra khỏi cơ thể, quá trình nhứt định sẽ có va chạm da thịt..."

Ba người liền ngây người ra, riêng Tư Mã Ngưng Hương nhìn Lâm Thần một lúc thì mỉm cười nói:" Cứ làm theo ý ân nhân đi, ta nguyện ý..."



Tư Mã Phương cùng Tư Mã Oanh lưỡng lự nhưng ý Tư Mã Ngưng Hương đã quyết rất khó thay đổi, từ nhỏ đã như vậy Lâm Thần nhìn nàng nói:" Ngươi không sợ ta chiếm ngươi tiện nghi, sau đó làm chuyện đồϊ ҍạϊ với ngươi sao ?"

Nàng mỉm cười lắc đầu nói:" Nếu ân công muốn thì đã làm ngay từ đầu, với thực lực của ngài, ta tin ba tỷ muội ta hợp lực cũng không làm gì được ngài, huống chi... Ta tin tưởng mình không nhìn lầm người! "

Lâm Thần nở một cười gian tà nói:" Ngươi chắc chứ, ban đầu đúng ta không có ý định, nhưng bây giờ thì ta đổi ý rồi... "

Tư Mã Phương cùng Tư Mã Oanh liền rút kiếm cảnh giác, riêng Tư Mã Ngưng Hương sắc mặt không thay đổi, mỉm cười nói:" Ta tin người sẽ không làm như vậy ?"

Lâm Thần nghe xong nhìn chằm chằm nàng, một lúc sau hắn cười to:" Haha, hảo, niềm tin đã cứu lấy ngươi, ta sẽ tận lực cứu ngươi. Ta lấy danh dự bản thân ra đảm bảo! "

Cả ba nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, thật lòng trong tâm Tư Mã Ngưng Hương cũng lo lắng nhưng rất nhanh nổi lo bỗng vυ"t qua, nàng nhìn thấy ánh mắt không hề có tạp dục nên nàng rất yên tâm,từ nhỏ lớn lên trong gia đình bề thế nên nàng được đào tạo chỉ dạy rất chu toàn, nàng cũng là một thông minh nên nàng rất giỏi nắm bắt tâm lý người khác.

Sau một hồi chuẩn bị, Tư Mã Phương cùng Tư Mã Oanh canh chừng xung quanh, may mà trong rừng hoang vắng nên bọn họ an tâm không gặp người ngoài. Lúc này, Tư Mã Ngưng Hương bắt đầu, trút bỏ từng mảnh y phục trên người, bây giờ hắn mới để ý Tư Mã Ngưng Hương dáng vẻ rất dễ làm động lòng người, mái tóc đen tuyền dài tha thướt, khuôn mặt đầy đặn nét ngài nở nang, da trắng như tuyết lộ ra những đường cong hoàn mỹ. Tuy nhiên, nếu so với Mộng Thiên Nguyệt, thì vẫn còn kém xa, Lâm Thần ngây người một vài giây, sau đó ho khan một tiếng nói:" Ngươi, sẵn sàng rồi chứ ?"

Lúc này, Tư Mã Ngưng Hương đang trong tư thế loã lồ không mảnh che thân, e thẹn nhìn Lâm Thần dù sao nàng cũng là thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi đang độ tuổi trưởng thành, ấp úng trả lời:" Ta đã chuẩn bị xong... Ân nhân hãy ra tay đi a!"

Lâm Thần gật đầu, hai mắt nhắm lại chỉnh chu lại suy nghĩ, tập trung tinh thần, miệng lẫm nhẩm :" Thần Ma Tiên Mục! Phá Chướng Chi Nhãn. "
« Chương TrướcChương Tiếp »