Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hỗn Độn Đại Chúa Tể

Chương 114: Đột Phá Huyền Vũ Cảnh Cực Cảnh! Đối Chiến Phong Lôi Các

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tịnh Liên Thánh Hoả không ngừng đem linh hồn của Lâm Thần tinh luyện gột rửa, quá trình vô cùng đau đớn, hắn kiềm nén đau đớn vận chuyển [Vô Tướng Hồn Quyết] dẫn dắt hồn lực không ngừng áp súc, Hồn Phôi lúc này dần dần biến thành một anh linh quá trình này Hồn Phôi cũng được Tịnh Liên Thánh Hoả tinh luyện qua một lần bởi cả hai tuy hai mà một,tuy một mà hai nên đồng dạng ảnh hưởng, không những vậy Dạ Nguyệt Kiếm bên cạnh cũng bị nhiễm phải, khí linh của nó không ngừng bị Tiểu Hồng luyện qua một lượt.

Tầm độ nửa ngày trôi qua, hai mắt Lâm Thần bỗng dưng mở ra, một làn uy nghiêm lan toả ra xung quanh, ngọn lửa màu hồng phấn dần dần thu lại biến mất trở lại trong thức hải của Lâm Thần. Hắn hít một hơi thật dài rồi nhẹ nhàng thở ra, tinh thần vô cùng sảng khoái, mĩm cười nói:" Cuối cùng cũng đạt tới, Bát Phẩm Cực Cảnh Hồn Lực! Tiếp theo cách Cửu Phẩm chỉ một đường nữa thôi!"

Đang tinh thần sảng khoái thì cơ thể hăn bỗng xuất hiện một kình lực khổng lồ, Lâm Thần liền vội vàng ngồi xuống vận chuyển [Hỗn Độn Chân Kinh] lập tức.

Thất trọng đỉnh phong... Phá!

Bát trọng, sơ kỳ...

Bát Trọng, trung kỳ...

[…]

Cửu Trọng,hậu kỳ...

Cửu Trọng, đỉnh phong...

" Không được, cứ như vậy sẽ bỏ qua mất, không được, ta không tin không,[ Hỗn Độn Chân Kinh] diễn hoá cực hạn!"

Kình lực như thác đổ không ngừng như trút mưa thẩm thấu người hắn, khiến hắn tu vi không ngừng tăng cường, nhất thời giúp hắn đột phá liền hai tiểu cảnh giới, chỉ cần Lâm Thần nguyện ý hắn có thể đột phá Thiên Vũ Cảnh, nhưng hắn muốn mỗi cảnh giới đều tu luyện tới cực hạn. Nhanh chóng, hắn vận chuyển [Hỗn Độn Chân Kinh] cấp tốc, lúc này hắn mơ hồ cảm nhận gông xiềng cấm kị trong người hắn.



- Không phải lúc này thì lúc nào... Phá cho ta! Aaa....

"Rắc" gông xiềng cấm kị nứt ra, hắn thành công phá vỡ giới hạn, đột phá thành công Huyền Vũ Cảnh thập trọng, đan điền hắn lúc này lại rộng ra thêm một vòng, Hỗn Độn Linh Chủng khẽ rung rung lên, to ra thêm một vòng nhỏ. Đột phá thành công hắn không vôi thu lại mà nhanh chóng củng cố lại tu vi, hắn khẽ động đem toàn bộ số linh thạch trong túi trữ vật mang ra, hấp thu toàn bộ linh khí từ chúng, lúc này Hỗn Độn Linh Chủng như một con cá voi xanh khổng lồ mở miệng hấp thu toàn bộ linh khí xung quanh...

Mười ngày sau, hắn mở mắt ra lần nữa, linh thạch xung quanh đã vỡ vụn hoá thành một đống cát trắng trên mặt đất, hắn đứng dậy vặn vẹo cơ thể, bóp bóp bàn tay rồi nhép mép cười:" Huyền Vũ Cảnh cực hạn sao!"

Thì ra hắn không những củng cố tu vi mà còn thuận đà đẩy thuyền, đột phá liên tiếp cuối cùng dừng lại thập trọng đỉnh phong, lúc này tu vi của Lâm Thần đã đạt tới cực hạn Huyền Vũ Cảnh đồng dạng cũng cách Thiên Vũ Cảnh một chút nữa. Lâm Thần triệu hồi Huyết Anh xuất hiện, lúc này Huyết Anh vậy mà đã đạt tới Thiên Vũ Cảnh đỉnh phong, dường như thiếu điều gì đó khiến nó không thể đột phá Tôn Vũ Cảnh, cũng phải nó đã hấp thu tinh huyết của hơn ba mươi Thiên Vũ Cảnh từ thất trọng trở lên, còn có bốn tên Tôn Vũ Cảnh tam trọng, ngũ trọng cảnh mà chỉ đạt tới Thiên Vũ Cảnh đỉnh phong liền có thể thấy độ khó khi tăng lên Tôn Vũ Cảnh khó chừng nào, huống chi nó còn tu luyện vô thượng tâm pháp [Địa Ngục A Tu La Ma Công] chí cường ma tộc.

Không nghĩ đến điều đó nữa, hiện tại hắn có thể cam đoan dưới Tôn Vũ Cảnh đỉnh phong hắn có thể ở thế bất bại, dưới Tôn Vũ Cảnh nhất kích tất sát. Lâm Thần nhếch mép cười :" Đã đến lúc đi đòi nợ năm đó rồi,sẵn đang ở Tây Huyền Châu vậy thì đối tượng đầu tiên chính là tam đẳng thế lực Phong Lôi Các! "

Nói xong, hắn triệu hồi Dạ Nguyệt Kiếm ra rồi nhảy lên nó, phi hành ra khỏi hang hướng về phía Phong Lôi Các toạ lạc. Trước đó, hắn sưu hồn của Tôn Sách cùng Từ Hải đã biết vị trí của Phong Lôi Các từ kí ức của hai người nên hắn không cần phải hỏi đường, trực tiếp bay thẳng tới Phong Lôi Các vị trí.

Sau gần ba canh giờ phi hành hắn đã tới địa bàn của Phong Lôi Các, nó nằm bên trên một ngọn núi cách Bạch Hổ Thành hơn 10 vạn kilomet về hướng đông nam,Phong Lôi Các là một toà kiến trúc cổ kính, gồm bốn toà tháp bảy tầng xếp thành bốn vị trí khác nhau theo hướng đông tây nam bắc, lúc này Phong Lôi Các đang trong trạng thái không phòng bị từ lúc Đoàn Chính Thuần lệnh bài bị phá vỡ đồng nghĩa với việc Các chủ đã vẫn lạc, thay vì tìm cách báo thù,bọn chúng chuyển qua nội đấu giành quyền kiểm soát Phong Lôi Các cuối cùng vị trí các chủ tạm thời do Đại trưởng lão Đoàn Chính Hưng tiếp quản.

Lâm Thần đứng từ xa vận chuyển [ Thần Ma Tiên Mục] đệ nhất trọng [ Phá Chướng Chi Nhãn] nhìn rõ bốn toà tháp Phong Lôi Các dựng thành một kết trận phòng vệ, dù Thánh Vũ Cảnh vũ giả cũng không thể trong một,hai chiêu phá được kết giới nhưng mà đó là ai chứ không phải hắn, vốn không sử dụng [Phá Chướng Chi Nhãn] thì dựa vào kiến thức kiếp trước của hắn cùng hồn lực bát phẩm cực cảnh của mình thì muốn phá trận ít nhứt mất nửa tiếng, nhưng với [Phá Chướng Chi Nhãn] hắn rất nhanh nhìn thấy hạch tâm cùng mắt trận của kết giới, thậm chí còn nhìn không dưới mười mấy điểm lỗ hổng bên trên kết giới, hắn thở dài :" Không biết tên ngu nào bày ra một kết trận mà đầy lỗ hổng như vậy, nhưng mà cũng phải cảm ơn tên ngu đó, giúp ta đỡ phải tôn sức nhiều!"

Nếu như lúc này, tổ tiên của Phong Lôi Các nghe xong không biết có cảm tưởng như thế nào, dù sao Phong Lôi Các cũng đã truyền thừa hơn năm ngàn năm, trận pháp cũng có chút hao tổn. Các đời các chủ lại không tinh thông trận pháp mời các trận pháp sư về tu sửa, năm người mười ý, khiến cho trận pháp ngày càng lụi tàn trở nên chấp vá như vậy.

Lâm Thần khẽ nhúng ngươi lên, linh khí liền hoá thành một đôi cánh giúp hắn lơ lửng trên không, Dạ Nguyệt Kiếm dưới chân hắn bay lên trước mặt, hắn điểm nhẹ lên thân kiếm, rồi chỉ tay về phía lỗ hổng lớn nhất cũng trọng yếu nhứt của trận pháp, Dạ Nguyệt Kiếm như đợi lệnh lao nhanh về phía Lâm Thần chỉ, kiếm khí ngưng tụ bao bọc xung quanh, trải qua lần được Tịnh Liên Thánh Hoả tinh luyện, Dạ Nguyệt Kiếm phẩm chất tăng thêm một bậc, bây giờ trong hàng ngũ bát phẩm binh khí nó không hề thua kém thậm chí cửu phẩm cũng không thể sánh với nó.
« Chương TrướcChương Tiếp »