Chương 112: Lâm Thần vs Tôn Vũ Cảnh! Kết Thúc.

Lúc này cả hiện trường chỉ còn ba người Đoàn Chính Thuần, Tây Môn Khải, Trần Hữu Long và Lâm Thần. Cả ba đều vô cùng sợ hãi riêng Đoàn Chính Thuần thì ngoài sợ hãi thì hắn vô cùng căm phẫn hắn thân là các chủ dẫn theo nhóm thuộc hạ tinh anh của Phong Lôi Các là tương lai của Các vậy mà bây giờ bị tên thanh niên kì bí kia gϊếŧ sạch, nỗi căm phẫn này khiến hắn muốn cắn xé Lâm Thần ra từng mảnh, đồng dạng ý nghĩ Tây Môn Khải và Trầ Hữu Long, nhưng sự thật luôn là vậy nhưng lúc này Tây Môn Khải thở dà nói:" Người thanh niên hãy xưng danh đi, lão phu sống từng tuổi này đây là lần thua thảm hại nhứt trong cuộc đời ta, trước khi chết ta không muốn ngay cả kẻ gϊếŧ ta cũng không minh bạch."

Trần Hữu Long cùng Đoàn Chính Thuần gật đầu đồng tình, Lâm Thần cười lớn nói:" Được, để ta cho ngươi minh bạch,... Đi không đổi tên, về không đổi họ... Lâm Thần!"

uo

Tây Môn Khải mĩm cười:" Lâm Thần... Lâm Thần... Hảo... Ta đợi ngươi dưới hoàng tuyền!!! "

Nói đoạn, cả nguời hắn khí huyết cùng linh khí trong cơ thể dần dần trở nên bạo loạn; Trần Hữu Long cùng Đoàn Chính Thuần bên cạnh liền thất kinh sợ hãi, cơ thể Tây Môn Khải đang dần dần phình to ra như một quả bóng đang được bơm đầy hơi, Lâm Thần mặt vẫn không đổi sắc, thản nhiên nhìn Tây Môn Khải tự bạo, hắn khẽ nhếch mép cười, thì như có thứ gì khiến cơ thể Tây Môn Khải bỗng nhiên dừng lại không tiếp tục phình to ra, mà nó xu thế dần dần trở về như cũ thậm chí không dừng lại đó, hắn có cảm giác như trong cơ thể có thứ gì đó khiến toàn bộ sinh cơ bị hút cạn, một ngày một gia tăng không có dấu hiệu chậm lại, hắn căm phẫn nhìn Lâm Thần lắp bắp nói:" Ngươi... Ngươi... đã làm gì bổn phu..."

Lâm Thần cười lớn che mặt nói:" Ngươi muốn tự bạo, ta đã cho phép chưa hả ?"

Hoả nộ công tâm, Tây Môn Khải phun một phún máu, cơ thể hắn ngày càng suy yếu, hắn không cam tâm :" Ngươi... Từ khi nào mà!"

Lâm Thần không cười chỉ khẽ biến hoá thành hình dạng của Từ Hải, một biến này của hắn Tây Môn Khải liền hiểu ra mọi thứ sinh cơ của hắn dần biến mất, trước khi hoàn toàn biến mất, hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Thần tỏ vẻ không cam tâm đồng bất lực bộ dạng rồi cứ vậy chết đi, Đoàn Chính Thuần cùng Trần Hữu Long bên cạnh, cả hai đều sửng sốt lúc này từ trong cơ thể Tây Môn Khải xuất hiện một luồng huyết sắc kì dị kéo theo toàn bộ tinh huyết của hắn ra ngoài chỉ còn lại bộ xương trắng, luồng huyết sắc kì dị kia bắt đầu ngưng tụ thành một hình dạng một đứa trẻ cao hơn mười xentimet toàn thân đỏ tươi, ngũ quan đầy đủ giữa trán có một dấu ấn hình vương miện ba đỉnh màu vàng kim trùng với ấn của Lâm Thần. Nó lơ lửng trên không, tay cầm một khối cầu màu tím bên trên có khắc một ngôi sao vàng, nó nhìn qua hai người khẽ nở nụ cười gian tà.

Trần Hữu Long nhìn thấy vậy kinh ngạc cất tiếng nói :" Đây là thứ tà vật gì..."

Hắn chưa kịp nói dứt câu thì, Huyết Anh nhanh như vυ"t bay về hắn, nhập vào cơ thể hắn khiến hắn bất động tương tự như Tây Môn Khải,sinh cơ nhanh chóng bị rút sạch sẽ, không tới mười phút Trần Hữu Long cũng rơi vào tình cảnh như Tây Môn Khải. Đoàn Chính Thuần thấy thế sợ hãi, hắn lúc này không còn giữ liêm sỉ gì nữa, chỉ cần được sống hắn có làm tất cả, hắn bắt đầu van nài xin Lâm Thần tha mạng. Lâm Thần nhìn về phía Đoàn Chính Thuần nhếch mép cười, linh hồn hắn phân ra hoá thành một thanh kiếm dài ba phân hướng về mi tâm Đoàn Chính Thuần mà xuyên qua.

Toàn bộ linh hồn của Đoàn Chính Thuần liền bị phá huỷ, mất đi linh hồn thân xác liền chết đi, ngã phục xuống đất. Cùng lúc này, kết giới của [Tư Dạ Thống Trị] bắt đầu nhấp nháy, rồi sụp đổ Lâm Thần khuỵu xuống, thật nếu kéo dài thêm vài phút nữa e là trận pháp sẽ hết hiệu lực, Huyết Anh xuất hiện bên người hắn, Lâm Thần nói:" Đi hấp thu nhóm người Thiên Vũ Cảnh kia đi, còn xác của Đoàn Chính Thuần giữ lại."

Huyết Anh gật đầu rồi bay về phía các thi thể của Thiên Vũ Cảnh. Lâm Thần ngồi xuống bắt đầu điềm toạ hít thở đều khôi phục lại linh lực.



Qua khoảng nửa tiếng, Huyết Anh cũng hoàn thành hấp thu tinh huyết của toàn bộ Thiên Vũ Cảnh vũ giả, nó ném hơn hai mươi viên Nguyên Đan về phía Lâm Thần, cùng với hơn hai mươi cái túi trữ vật cho hắn, sau đó dung nhập lại vào cơ thể Lâm Thần, về tới đan điền, nó liền vận chuyển [Địa Ngục A Tu La Ma Công] luyện hoá toàn bộ huyết lực vừa hấp thu, Lâm Thần cũng không để ý đến nó nữa, hắn thu toàn bộ vào túi trữ vật của mình, rồi nghiệm thu thi thể của Đoàn Chính Thuần lại, sau đó hắn nhanh chóng rời khỏi hiện trường, hắn tiến vào sâu bên trong khu rừng.

Lúc này, tại cách Tây Huyền Châu không xa lắm, trong một gian tịnh thất, bên trong bài trí vô cùng trang nghiêm với những thẻ bài bằng gỗ có khắc tên gia phả của Tây Môn thế gia, lúc này, thẻ bài khắc tên " Tây Môn Khải " bỗng vỡ nứt rơi xuống, một tên quét dọn nghe tiếng động lạ, chạy lại thì thấy cảnh tượng liền vội nhặt lên,chạy ngay đi báo tin cho gia chủ hay tin.

Năm phút chưa tới, gia chủ Tây Môn thế gia Tây Môn Thanh đang hội nghị gia tộc về việc Tây Môn Khánh thì gia nô vào báo tin Tây Môn Khải tử nạn, liền căm phận bóp nát chén trà đang cầm trên tay, ra lệnh trên dưới truy tìm hung thủ sát hại thân đệ trong gia tộc.

Cũng cách đó khá xa, vạn dặm thiên lý, tại Trung Châu Huyền Vực, Vũ Thần Tông, một đại hán nhìn trạc tứ tuần hơn, đang ngồi đọc sách thì, bỗng nhiên phía sau hắn, một nhân ảnh xuất hiện rù rì bên tai hắn gì đó, nghe xong sắc mặt khẽ nhăn nhó một chút, rồi giãn ra ra hiệu cho nhân ảnh này lui ra, vị đại hán này không ai khác chính là tông chủ của Vũ Thần Tông Vũ Văn Lăng Thiên, và nhân ảnh kia báo cáo về cái chết của Trần Hữu Long, nghe xong hắn gập sách đang đọc dở lại, suy nghĩ cái gì đó rồi hét:" Ảnh Tử! "

Dứt lời, trên trần nhà xuất hiện một nhân ảnh toàn thân mặc hắc y che kín mặt chỉ hiện ra hai con mắt nói:" Thuộc hạ đơi lệnh!"

Vũ Văn Lăng Thiên chắp tay sau lưng gật đầu nói:" Cử một nhóm người Tôn Vũ Cảnh, truy tìm hung thủ bắt hắn về đây, nếu được hãy bắt sống, ta muốn xem kẻ nào dám gϊếŧ người của Vũ Thần Tông ta!"

" Tuân Lệnh!" Hắc y nhân kia trả lời rồi biến mất không để lại dấu vết nào.

Tại lúc này, Lâm Thần sau khi thoát khỏi hiện trường hắn đi sâu vào rừng hắn tìm thấy một hang động không sâu lắm nhưng cửa hang khá nhỏ, chỉ vừa hắn cúi đầu đi vào, sẵn hợp ý hắn, vào bên trong hắn dùng một tảng đá to gần đó che kín miệng hang lại, đồng thới thôi thúc hồn lực tạo ra một kết giới, che đậy hang động này lại, dưới Tôn Vũ Cảnh sẽ không phát hiện ra được điểm bất thường.

Sau đó hắn đi vào hang động, đem toàn bộ túi trữ vật của bọn người kia ra kiểm kê, tổng cộng là ba mươi túi, trong đó ba túi của nhóm người Tây Môn Khải, còn lại là đám thuộc hạ của bọn chúng...

Qua nửa giờ kiểm kê thì, hắn thu hoạch tổng cộng hơn 20.000 vạn hạ phẩm linh thạch, 5.000 trung phẩm linh thạch và 100 viên thượng phẩm linh thạch, đan dược từ nhị phẩm đến lục phẩm hơn năm trăm bình ( 1bình đan dược = 10 viên đan dược ), ngoài ra còn có binh khí cùng dược liệu dưới lục phẩm hơn 2.000 món. Ngoài ra, còn có vài quyển công pháp,cùng vũ kỹ trong đó có một quyển làm Lâm Thần hứng thú, tên của nó là Địa giai thượng phẩm [Lộng Diễm Quyết], đọc qua một lượt thì công pháp này có thể thông qua nhiều loại thú hoả khác nhau luyện thành một loại hoả diễm đặc trưng riêng biệt, nhưng điểm giới hạn của nó chỉ dưới bát giai thú hoả, từ bát giai thì không cách nào luyện chế. Quyển công pháp này khá tương tự một loại công pháp ở thượng giới, hắn giữ lại sau này có thời gian sẽ nghiên cứu kĩ hơn.

Lâm Thần thu hồi toàn bộ chiến lợi phẩm vào túi trữ vật của mình, sau đó tế ra Xích Long Đỉnh, vừa rồi hắn thu được kha khá Nguyên Đan, nên hắn muốn tinh luyện chúng tăng cường thực lực.