Chương 8: Cái Tát Phẫn Nộ

Sắc mặt của Ngũ trưởng lão, Thất trưởng lão và Bát trưởng lão âm trầm như nước.

Không ai dám công khai vi phạm tộc quy cả.

Bầu không khí nhất thời trở nên nghiêm trọng.

Ánh mắt Tam trưởng lão Tiêu Trọng nhìn sang Tiêu Dật tràn đầy vui mừng, hắn vốn tưởng tối hôm nay Tiêu Dật sẽ phải chịu không ít oan ức, nhưng không thể nào ngờ được Tiêu Dật lại phản công mạnh công mạnh mẽ như thế, hơn nữa còn sắc bén như thế.

"Đúng là tổ tiên Tiêu gia phù hộ, Dật nhi đã trưởng thành rồi." Tiêu Trọng thầm nghĩ trong lòng.

Cũng đúng thôi, một kẻ vô dụng suốt nhiều năm như vậy đột nhiên trưởng thành như vậy, dũng cảm như vậy, với tư cách là trưởng bối yêu thương hắn, tự nhiên sẽ rất vui mừng.

Đột nhiên Tiêu Nhược Hàn ở bên cạnh Ngũ trưởng lão đứng dậy, trước tiên hành lễ với nhóm trưởng lão và chấp sự có mặt.

Sau đó nói: "Các vị trưởng lão, chấp sự, lời của Tiêu Dật nói, lý thì đúng là có lý. Nhưng cơ hội tu luyện ở Tử Vân Động là rất quan trọng đối với bất cứ con cháu nào trong gia tộc."

"Nếu Tiêu Dật với tư cách thiếu gia chủ có khả năng đè ép nhóm con cháu gia tộc bọn ta thì bọn ta đương nhiên sẽ không nói lời nào. Nhưng với tu vi thấp kém của hắn hiện giờ, lại muốn được chăm sóc đặc biệt, như vậy đối với con cháu gia tộc thật sự không công bằng."

"Thậm chí sẽ làm nhóm người trẻ tuổi bọn ta cảm thấy bất mãn với gia tộc."

"Ta cho rằng năm đó các vị tổ tiên tiền bối định ra quy tắc khẳng định cũng vì muốn Tiêu gia chúng ta phát triển không ngừng, ngày một tốt hơn. Chứ tuyệt đối không muốn thấy chuyện bất công thế này, lại càng không muốn nhìn thấy con cháu cảm thấy căm phẫn với gia tộc."

"Vì thế..." Tiêu Nhược Hàn nói một hơi, sau đó mới trầm giọng nói: "Ta cho rằng, có thể biến đổi một chút."

Tiêu Nhược Hàn chính là thiên tài nổi danh trong Triêu gia, phong độ ngời ngời, lại có chút thành thục, là hậu bối mà không ít trưởng lão coi trọng.

Hơn nữa năm nay Tiêu Nhược Hàn chỉ mới mười bảy tuổi, tu vi đã đạt tới Phàm Cảnh bậc bảy, nghiễm nhiên chính là người tài giỏi nhất trong thế hệ trẻ tuổi của gia tộc.

Đợi một thời gian nữa, khi đột phá tới Hậu Thiên Cảnh thì rất có thể sẽ trở thành chấp sự trẻ tuổi nhất từ trước tới nay của Tiêu gia, thậm chí sau này còn có thể trở thành trưởng lão.

Vì thế lời nói của Tiêu Nhược Hàn cũng rất có trọng lượng trong gia tộc.

Nghe vậy, nhóm trưởng lão và chấp sự đều gật nhẹ đầu.

Lúc này Tứ trưởng lão vẫn không nói chuyện lên tiếng: "Nhược Hàn, lời của ngươi rất có lý. Như vậy, ngươi nghĩ nên biến đổi như thế nào?"

Tứ trưởng lão là người công bằng nhất trong tộc, cũng luôn là người trung lập.

Tiêu Nhược Hàn nói: "Bẩm Tứ trưởng lão, ta cho rằng vì công bằng, chúng ta quả thực không nên trực tiếp hủy bỏ tư cách tiến vào Tử Vân Động tu luyện của Tiêu Dật, nhưng cũng sẽ không trực tiếp cho hắn."

"Ồ?" Tứ trưởng lão hơi nghi hoặc.

Tiêu Nhược Hàn tiếp tục nói: "Nửa tháng sau, đêm trước khi Tử Vân Động mở ra, gia tộc sẽ cử hành luận võ, dựa theo quy định thì con cháu xếp hạng thứ chín trở lên sẽ nhận được danh ngạch. Ta nghĩ cũng để Tiêu Dật tham gia trận luận võ này chứ không phải trực tiếp nhận được danh ngạc, để hắn dựa vào thực lực chân chính giành được danh ngạch của mình."

Tiêu Dật ở bên cạnh nghe mà trợn trắng mắt, lời này của Tiêu Nhược Hàn nói như chẳng nói vậy.

Tứ trưởng lão gật đầu, nhìn về phía Tiêu Dật, nói: "Tiêu Dật, đó là một phương pháp rất công bằng, ngươi cảm thấy thế nào?"

"Ta từ chối." Tiêu Dật nói.

Tứ trưởng lão nhíu mày nói: "Tiêu Dật, nam nhi tốt của Tiêu gia chúng ta không nên e dè như vậy. Võ giả đương nhiên là gặp chuyện cần phải dũng mãnh, gặp nguy nan không hoảng hốt, cần có một trái tim kiên định bất khuất, như vậy mới đạt được thành tựu trong tu luyện võ đạo."

Tiêu Dật nhún nhún vai nói: "Danh ngạch tu luyện ở Tử Vân Động vốn là quyền lợi mà ta nên có được. Ta việc gì phải làm chuyện thừa thãi, mạo hiểm mất đi danh ngạch mà đáp ứng yêu cầu này chứ."

"Trong mắt của ta, nếu ta thật sự đồng ý thì không phải vấn đề e dè hay không e dè, hoàn toàn là hành vi ngu đần."

Tiêu Dật nói một phen, nhóm trưởng lão và chấp sự nghe thấy đều lắc đầu, theo bản năng nghĩ rằng Tiêu Dật là kẻ vô lại.



"Này..." Nhóm Ngũ trưởng lão thầm mắng trong lòng: "Thứ phế vật Tiêu Dật này, rõ ràng là một kẻ hèn nhát, học đâu ra những hành vi vô lại như thế này chứ."

Nhưng Tiêu Nhược Hàn ở bên cạnh không chút nôn nóng, vẫn như cũ vui vẻ nói: "Tiêu Dật thiếu gia chủ, chẳng lẽ ngươi sợ sao?"

Tiêu Dật nhìn thẳng Tiêu Nhược Hàn nói: "Không phải vấn đề có sợ hay không, mà là nếu ta đồng ý yêu cầu của ngươi thì sự việc sẽ trở nên nguy hiểm. Một khi tham gia luận võ mà thua, ta phải trả cái giá quá cao."

"Vẫn là câu nói đó, chỉ có ngu đần mới làm ra chuyện tổn hại tới lợi ích như vậy."

Tiêu Nhược Hàn nhíu mày, nếu Tiêu Dật vẫn cứ ân theo tộc quy để kéo dài chuyện này thì rất khó chơi, hắn cũng không có cách nào.

Lúc này, Tiêu Dật lại cười nói: "Đương nhiên, nếu yêu cầu này là Tiêu Nhược Hàn ngươi nói ra. Nếu như ngươi cũng phải chịu một cái giá lớn và có độ nguy hiểm cao như thế thì ta đồng ý với yêu cầu của ngươi cũng được."

"Đây chính là như lời ngươi nói, là công bằng, không thể để ta tự mình ngu đần được, ngươi cũng phải ngu đần theo."

"Thô bỉ." Tiêu Nhược Hàn nghe Tiêu Dật cứ một câu rồi lại một câu "ngu đần" mà nhíu mày.

"Ngươi muốn ta phải thừa nhận cái giá lớn và nguy hiểm cao thế nào?" Tiêu Nhược Hàn hỏi.

Thật ra lúc này trong lòng Tiêu Nhược Hàn rất vui sướиɠ, chỉ cần Tiêu Dật chấp nhận yêu cầu này thì sẽ từng bước rơi vào trong cạm bẫy hắn đã lập sẵn.

Tên Tiêu Nhược Hàn này cũng rất tâm kế.

"Rất đơn giản." Tiêu Dật nói: "Nửa tháng sau ta sẽ tham gia luận võ gia tộc, nếu ta bại thì sẽ từ bỏ danh ngạch tu luyện. Nếu ta thắng, vậy thì Tiêu Nhược Hàn ngươi sẽ từ bỏ danh ngạch lần này, không được phép tiến vào Tử Vân Động tu luyện."

Tiêu Dật nói xong thì đứng dậy, đi tới trước mặt Tiêu Nhược Hàn, hai mắt lóe ra tia sáng lạnh, quát lớn: "Tiêu Nhược Hàn, ngươi có dám hay không?"

"Ta..." Đột nhiên bị Tiêu Dật quát một tiếng, Tiêu Nhược Hàn suýt chút nữa đã bật thốt ra một tiếng "dám". Thế nhưng hắn lập tức phản ứng lại, im lặng.

Hiện giờ con cháu trong gia tộc có thể xếp mười hạng đầu yếu nhất cũng là cảnh giới Phàm Cảnh bậc sáu.

Theo lý mà nói, với thực lực nhỏ yếu của Tiêu Dật, nửa tháng sau tuyệt đối không có khả năng chiến thắng.

Thế nhưng Tiêu Nhược Hàn vẫn do dự. Bởi vì, tu luyện ở Tử Vân Động ba năm một lần thật sự rất quan trọng, thậm chí còn có ảnh hưởng rất lớn cho tu luyện sau này của hắn.

Thời gian đặt trụ cột tốt nhất của võ giả chính là dưới mười tám tuổi, năm nay hắn mười bảy, không có khả năng đợi lần mở cửa Tử Vân Động tiếp theo vào ba năm sau.

Vì thế danh ngạch tu luyện lần này có ý nghĩa rất đặc biệt đối với hắn, hắn không dám tùy tiện đồng ý.

"Thế nào hả Tiêu Nhược Hàn, ngươi sợ sao?" Dáng vẻ của Tiêu Dật rất giống như người muốn gây sự.

Đồng dạng cũng là một câu "sợ sao", nhưng từ miệng Tiêu Dật nói ra lại giống như một cái bạt tai tóe lửa giáng vào mặt Tiêu Nhược Hàn.

"Thiên tài nổi danh ở Tiêu gia gì chứ, trong mắt Tiêu Dật ta thì ngươi cũng chỉ là một kẻ hèn nhát mà thôi."

"Ngươi nói cái gì? Tiêu Dật, ngươi chỉ là một tiểu phế vật, ngươi thật sự tưởng rằng ta sợ ngươi sao?" Tiêu Nhược Hàn vẫn luôn tự kiêu, từ nhỏ đã lớn lên trong vầng hào quang thiên tài, làm gì có chuyện bị người khác mắng là hèn nhát.

Đột nhiên, "chát" một tiếng.

Tiêu Dật không chút điềm báo giáng một cái tát về phía Tiêu Nhược Hàn.

"Khốn kiếp, ngươi nói ai là phế vật hả?" Tiêu Dật tát xong thì phẫn nộ quát một tiếng.

"Ngươi... ngươi dám đánh ta?" Tiêu Nhược Hàn có chút không kịp phản ứng.

Hắn không thể nào ngờ được, mình là Phàm Cảnh bậc bảy mà Tiêu Dật cũng dám ra tay với mình, hơn nữa còn là ở trước mặt công chúng tát mình như thế.

Cảm nhận được đau rát trên mặt, Tiêu Nhược Hàn mới kịp thời phản ứng, nhất thời giận dữ, vẻ mặt lộ ra sát ý: "Tiểu phế vật, ngươi dám đánh ta sao, ta muốn gϊếŧ ngươi!"

Đối với loại thiên tài được người người chú ý như Tiêu Nhược Hàn, bị phế vật như Tiêu Dật bẽ mặt trước mặt công chúng như thế là chuyện cực kỳ sỉ nhục.



"Ngươi dám?" Tiêu Dật không hề hoảng sợ chút nào, thậm chí cũng không lùi bước mà phẫn nộ quát một tiếng.

"Ta chính là thiếu gia chủ Tiêu gia, địa vị gần với gia chủ, ngang với trưởng lão. Tiêu Nhược Hàn ngươi chẳng qua chỉ là con cháu bình thường mà lại dám chửi ta là "phế vật", đây chính là xúc phạm bề trên."

"Tứ trưởng lão." Tiêu Dật nhìn Tứ trưởng lão ở bên cạnh, hỏi: "Dựa theo tộc quy, con cháu gia tộc không tuân theo trưởng bối, xúc phạm bề trên thì nên xử lý thế nào?"

Tứ trưởng lão thành thật trả lời: "Nhẹ thì phạt ba mươi trượng, nặng thì giam lại một tháng, tình huống nghiêm trọng hơn thì trục xuất khỏi Tiêu gia."

"Rất tốt." Tiêu Dật cười lạnh một tiếng nói: "Tiêu Nhược Hàn, ngươi có gan đυ.ng vào ta thử xem."

"Ngươi... ngươi..." Tiêu Nhược Hàn khẽ căn môi, suýt chút nữa đã tức chết.

Tiêu gia đúng là có tộc quy như thế nhưng chỉ cần không phải quá quá phận, bình thường nhóm trưởng lão sẽ không quá tính toán.

Về phần thiếu gia chủ, những đời thiếu gia chủ trước kia đều là người trẻ tuổi tài giỏi mạnh mẽ nhất trong tộc, căn bản không có khả năng xảy ra tình huống phạm thượng như thế.

Mà Tiêu Dật chính là một dị số, là thiếu gia chủ phế nhất của Tiêu gia.

Hơn nữa trước kia hắn vẫn luôn nhẫn nhục chịu đực, hèn nhát vô dụng, vì thế mới làm nhóm con cháu gia tộc không đặt thiếu gia chủ như hắn vào mắt.

Nhưng Tiêu Dật hiện giờ có tâm trí hơn người, quả quyết sát phạt, tự nhiên sẽ lợi dụng tất cả ưu thế mà mình có để đối phó Tiêu Nhược Hàn.

Cái danh thiếu gia chủ là một, chỗ dựa vững chắc Tam trưởng lão cũng là một.

Cái tát mạnh khi nãy, Tiêu Dật đánh vì Y Y.

"Lão tử hỏi lại ngươi một câu, có dám hay không?" Tiêu Dật quát lớn: "Không dám thì bớt nhiều lời vô dích trước mặt lão tử đi."

"Tiểu... ta có gì mà không dám." Tiêu Nhược Hàn theo bản năng muốn mắng "tiểu phế vật", nhưng đã đúng lúc ngừng lại, phẫn nộ quát lên: "Tiêu Dật, ta đáp ứng ngươi. Nửa tháng sau, nếu như ngươi thắng thì ta sẽ từ bỏ danh ngạch tu luyện lần này."

"Tốt lắm." Khóe miệng Tiêu Dật nhếch lên ý cười đắc ý nhàn nhạt: "Các vị trưởng lão và chấp sự ở đây làm chứng, chuyện này quyết định như thế, không được thay đổi."

...

Hội nghị trưởng lão giằng co suốt một ngày, cuối cùng kết thúc trong màn đối đầu của hai vị con cháu có danh tiếng lớn nhất trong gia tộc.

Đương nhiên, Tiêu Nhược Hàn là thanh danh, mà Tiêu Dật lại chính là phế danh.

...

Trong phủ Ngũ trưởng lão, Ngũ trưởng lão lộ ra vẻ mặt lo lắng nói: "Nhược Hàn, con đồng ý tới tiểu phế vật kia như thế đúng là quá xúc động rồi."

"Yên tâm đi phụ thân." Tiêu Nhược Hàn khẳng định nói: "Tiểu phế vật kia chẳng qua chỉ là Phàm Cảnh bậc một mà thôi, so với Phàm Cảnh bậc sáu thì khác biệt như một trời một vực. Ngài nghĩ tiểu phế vật kia có thể thắng được sao?"

"Trừ phi." Tiêu Nhược Hàn cười lạnh nói: "Trừ phi nửa tháng sau hắn có thể thăng lên Phàm Cảnh bậc sáu, có điều võ đạo tu luyện khó khăn đến cỡ nào chứ. Năm đó ta từ Phàm Cảnh bậc năm đạt tới Phàm Cảnh bậc sáu mất thời gian cả một năm, đừng nói chi là Phàm Cảnh bậc một. Chỉ có nửa tháng, tiểu phế vật đó có thể làm được gì chứ?"

"Cũng đúng." Ngũ trưởng lão gật đầu, nhất thời yên lòng nói: "Là ta đã quá cẩn thận. Có điều sao tên Dương Phục kia vẫn chưa chịu ra tay chứ, suýt chút nữa đã làm loạn kế hoạch tối nay của chúng rồi."

Vẻ mặt Tiêu Nhược Hàn âm u, suy ngẫm một chút rồi nói: "Dương Phục mặc dù là sát thủ nổi danh nhưng chung quy chỉ là Phàm Cảnh bậc chín mà thôi, chỉ sợ là khó có thể lẻn vào Tiêu gia."

Bọn họ vẫn chưa biết, Dương Phục sớm đã chết trong tay Tiêu Dật rồi.

"Mặc kệ thế nào, hiện giờ tiểu phế vật đã rơi vào trong bẫy của chúng ta, không quá vài tháng nữa, hắn chết chắc rồi."

"Ha ha ha ha." Trong phủ truyền tới tiếng cười âm trầm của hai cha con Tiêu Nhược Hàn.

[hết 8]