Chương 50: Tắm Máu Quặng Mỏ Tiêu Gia

Tứ trưởng lão cảm nhận chân khí bị áp chế trong cơ thể mình một phen, sau đó quát lớn một tiếng: "Cà độc dược hắc mặc, quả nhiên là sức mạnh võ hồn của Mộ Dung Mặc."

"Cà độc dược hắc mặc?" Tiêu Dật từng nghe Tứ trưởng lão nói, một lần nữa nhìn lại đóa hoa đen như mực ở trong cơ thể, lập tức nghĩ tới, cà độc dược hắc mặc này đã từng được nhắc tới trong phần ghi chép tâm đắc về chế thuốc của Đại trưởng lão.

Cà độc dược hắc mặc, một trong số thiên tài địa bảo tam phẩm.

Mà trong số võ hồn, nó là võ hồn bậc đỉnh màu vàng, so với Hỏa Vân Mãng của Tiêu Nhược Hàn còn mạnh mẽ hơn rất nhiều. Sức mạnh võ hồn có chứa kịch độc, lúc tấn công sẽ phát ra khí độc khắp cơ thể.

Cho dù là võ giả có thực lực tương đương cũng sẽ vì khí độc này mà hạ thấp thu vi, dẫn tới không thể nào địch lại. Thậm chí nếu tiếp xúc với khí độc quá lâu, võ giả có thể trực tiếp chết ngay tại chỗ, xương mục nát, chết rất thê thảm.

Đây là một loại võ hồn cực kỳ độc ác, rất nhiều năm trước Đại trưởng lão Mộ Dung gia đã thức tỉnh.

Hiện giờ nhóm người Tiêu gia trong quặng mỏ gặp nguy hiểm, Tiêu Dật cũng khá gấp gáp, nhưng cũng chỉ có thể ổn định tâm trạng, nhanh chóng suy nghĩ biện pháp.

"Hai võ giả Tiên Thiên, cho dù mình có sức chiến đấu cũng không thể nào đối phó. Vì thế kế hoạch hiện giờ là phải giúp Tứ Lục trưởng lão khôi phục sức chiến đấu thì mới có thể đối phó bọn chúng." Tiêu Dật thầm nghĩ trong lòng.

Tiêu Dật lén nháy mắt ra hiệu với Tứ Lục trưởng lão, ý bảo bọn họ kéo dài thời gian.

Tứ Lục trưởng lão hiểu ý, mặc dù không rõ vì sao Tiêu Dật lại muốn làm như vậy nhưng vẫn làm theo.

Lúc này Mộ Dung Hòe cười lạnh một tiếng: "Tứ trưởng lão Tiêu gia quả nhiên có bản lĩnh. Đúng vậy, đó chính là cà độc dược hắc mặc của Đại trưởng lão Mộ Dung gia bọn ta."

"Hừ." Mộ Dung Hạt hừ lạnh: "Đây chính là sức mạnh võ hồn Đại trưởng lão đã ngưng tụ ra và giao cho bọn ta nên chỉ có thể tạm thời ức chế chân khí của các ngươi mấy canh giờ mà thôi."

"Nếu Đại trưởng lão đích thân tới đây, ngươi cảm thấy bây giờ bọn ngươi còn cơ hội để nói chuyện không? Sớm đã biến thành một vũng máu rồi."

Mộ Dung Hòe nói: "Không cần nhiều lời với chúng, gϊếŧ chúng trước rồi nói."

Hai người vừa định ra tay thì Tứ trưởng lão đã hết lớn một tiếng: "Lão Ngũ, ngươi mặc kệ bọn chúng gϊếŧ chúng ta hay sao?"

Một tiếng "lão Ngũ" làm thân thể Ngũ trưởng lão chấn động, ánh mắt có chút phức tạp.

Tứ trưởng lão trầm giọng nói: "Lão Ngũ, ngươi đã quên năm đó chúng ta vào sinh ra tử như thế nào rồi à? Đã quên những năm tháng chung tay bảo vệ Tiêu gia, chém gϊếŧ tứ phương rồi sao? Ngươi thật sự muốn giúp đám tiểu nhân Mộ Dung gia đối phó bọn ta à?"

Ngũ trưởng lão cũng là võ giả Tiên Thiên, thực lực cũng rất mạnh, bằng không cũng không lôi kéo được ba vị trưởng lão Thất Bát Cửu của Tiêu gia. Nếu hắn chịu quay đầu lại, nguy cơ lần này của Tiêu gia sẽ giảm bớt rất nhiều.

Mộ Dung Hòe thấy vẻ mặt đắn đo của Ngũ trưởng lão thì lập tức nói: "Ngũ trưởng lão, ngươi đã quên đám người này vì Tiêu Dật mà đã coi thường ngươi như thế nào ở Tiêu gia rồi à? Ngươi đã quên bọn chúng đã bất công đối với con trai ngươi như thế nào rồi sao?"

"Ngươi bớt nói dóc đi." Lục trưởng lão mắng to: "Lão Ngũ, những năm qua ở Tiêu gia, bọn ta đối xử với ngươi như thế nào, ngươi hiểu rõ ràng. Ngươi lén giấu Tiêu gia làm những chuyện gì, ngươi cho rằng đám trưởng lão bọn ta mù cả rồi à hay sao mà không biết? Chẳng qua bọn ta không muốn ngươi khó xử thôi. Ngươi đừng nhẹ dạ tin đám tiểu nhân độc ác Mộ Dung gia kia."

Sắc mặt Ngũ trưởng lão lại càng đắn đo dữ dội hơn.

Tứ trưởng lão thấy vậy liền nói: "Lão Ngũ, tất cả con cháu xuất sắc nhất Tiêu gia chúng ta đều đang ở quặng mỏ, nếu để đám Mộ Dung gia thực hiện được âm mưu thì đám con cháu chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Sau này Tiêu gia sẽ không gượng dậy nổi, ngươi muốn nhìn thấy Tiêu gia suy sụp xuống dốc hay sao?"

Ngũ trưởng lão siết chặt nắm tay, tựa hồ muốn làm gì đó.

Mộ Dung Hòe vội quát lớn một tiếng: "Ngũ trưởng lão, đừng trúng kế."

"Chỉ cần Tiêu Dật chết sẽ không còn con cháu nào của Tiêu Dật có thể vượt qua con trai ngươi. Chỉ cần Tứ Lục trưởng lão chết thì Tam trưởng lão sẽ không có người ủng hộ, cũng sẽ không thể sánh bằng ngươi. Vị trí gia chủ của ngươi đã sắp tới tay rồi."

Mộ Dung Hòe dùng tâm kế, thoáng chốc đã đánh trúng tử huyệt của Ngũ trưởng lão.

Nghe thấy bốn chữ "vị trí gia chủ" thì biểu cảm đắn đo trên mặt Ngũ trưởng lão lập tức tan biến, nắm tay cũng thả lỏng.

Hắn ước mơ vị trí gia chủ Tiêu gia nhiều năm như vậy rồi, tuyệt đối không thể từ bỏ.



Mộ Dung Hòe cười âm hiểm, nhìn Tiêu Nhược Hàn ở bên cạnh nói: "Nhược Hàn, bây giờ ngươi rất nhớ Kiều Nhi đúng không?"

"Tất nhiên rồi." Tiêu Nhược Hàn ở bên cạnh gật đầu, vẻ mặt hạnh phúc.

Mộ Dung Hòe nói: "Chờ đến khi cha ngươi trở thành gia chủ Tiêu gia, ngươi thành thiếu gia chủ; Kiều Nhi là thiên kim nhà bọn ta, con gái của gia chủ hiện tại của Mộ Dung gia, ngươi và con bé là môn đăng hộ đối, có thể trực tiếp kết hôn."

"Được vậy thì quá tốt rồi, cám ơn trưởng lão Mộ Dung Hòe." Tiêu Nhược Hàn thậm chí còn làm lễ với Mộ Dung Hòe.

Mộ Dung Hòe gật đầu, nhìn về phía Ngũ trưởng lão nói: "Ngũ trưởng lão, ngươi cũng muốn nhìn thấy hai nhà chúng ta liên hôn xưng bá thành Tử Vân đúng không?"

Ngũ trưởng lão gật đầu, sau đó nhìn về phía Tứ Lục trưởng lão nói: "Lão Tứ, lão Lục, các ngươi cứ an tâm. Chờ ta làm gia chủ Tiêu gia rồi, Tiêu gia sẽ càng tốt đẹp hơn hiện giờ chứ không phải suy sụp xuống dốc đâu."

"Ngươi..." Tứ trưởng lão tức giận: "Lão Ngũ, ngươi đúng là hết thuốc chữa rồi."

Mộ Dung Hòe quát to: "Ngũ trưởng lão, còn nói nhảm với chúng làm gì, mau gϊếŧ chúng đi."

"Được." Ngũ trưởng lão lộ ra sát ý, lập tức ra tay.

"Không tốt." Tiêu Dật ở bên cạnh quan sát mà thầm giật mình: "Vẫn còn kém một chút thời gian, chỉ có thể liều mạng với chúng..."

Tiêu Dật vừa mới làm ra dự tính xấu nhất...

Nào ngờ tình huống đột nhiên thay đổi, thậm chí là làm cho tất cả mọi người đều không phản ứng kịp.

Ngũ trưởng lão lạnh lùng nhìn Tứ Lục trưởng lão, giơ dao lên cười gằn nói: "Lão Tứ, lão Lục, ta sẽ để các ngươi ra đi nhẹ nhàng, ta..."

Hắn còn chưa nói xong thì một con dao găm sắc bén từ sau lưng đâm vào người hắn, sau đ1o từ trong ngực hắn xuyên ra ngoài.

"Phụt..." Ngũ trưởng lão phun ra một ngụm máu tươi, không thể nào tin nổi quay đầu lại nhìn Mộ Dung Hạt hỏi: "Ngươi... ngươi làm gì?"

Lúc này Mộ Dung Hòe lại đột nhiên ra tay đánh lén, dốc toàn lực đánh một chưởng về phía hắn.

Ngũ trưởng lão bị thương nặng, vừa muốn tránh né thì đã bị Mộ Dung Hạt khống chế. Sau đó một chưởng toàn lực của Mộ Dung Hòe trực tiếp đánh nát tâm mạch của hắn.

"Các ngươi..." Miệng Ngũ trưởng lão đầy máu tươi, vẻ mặt không thể nào tin nổi.

Mộ Dung Hòe cười nham hiểm: "Ngũ trưởng lão, nếu ngươi không thả lỏng cảnh giác thì bọn ta thật sự rất khó gϊếŧ được ngươi."

Mộ Dung Hạt mỉa mai: "Ngũ trưởng lão, ngươi đã quên lời ta vừa mới nói rồi sao? Hôm nay người Tiêu gia ở quặng mỏ đừng mơ có ai còn mạng sống sót. Người Tiêu gia đương nhiên cũng bao gồm cả ngươi."

"Các ngươi vốn đã muốn gϊếŧ ta...." Ngũ trưởng lão cực kỳ phẫn nộ.

"Ha ha ha ha." Mộ Dung Hòe nói: "Xưng bá thành Tử Vân thì chỉ cần Mộ Dung gia bọn ta là đủ rồi, Tiêu gia các ngươi chỉ có thể làm xác chết dưới chân bọn ta mà thôi."

"Cha." Tiêu Nhược Hàn ở bên cạnh kêu lên một tiếng sợ hãi, lập tức muốn cứu viện nhưng bị Mộ Dung Hòe đánh một chưởng bị thương nặng.

"Tiểu tử thúi." Mộ Dung Hòe cười lạnh nói: "Thật sự tưởng mình là thiên tài à? Mấy năm nay vì mày mến mộ Kiều Nhi tiểu thư nên bọn ta mới nhiều lần lợi dụng, bây giờ ngươi đã vô dụng rồi, chết đi."

"Ngươi... các ngươi gạt ta." Tiêu Nhược Hàn khϊếp sợ.

"Thịch, thịch." Mộ Dung Hòe đánh ra hai chưởng, một chưởng đánh chết Tiêu Nhược Hàn, một chưởng gϊếŧ chết Ngũ trưởng lão.

Thi thể hai người đều trợn mắt trừng trừng, hiển nhiên là chết không nhắm mắt.



Tiêu Dật liếc nhìn thi thể bọn họ, không hề có chút thương hại nào.

Một kẻ bị quyền lực che mắt đã đánh mất lý trí từ lâu, trong lòng không hề có chút tình nghĩa nào, thậm chí không tiếc kếu cấu người ngoài tàn sát đồng tộc.

Một kẻ dính mỹ nhân kế của một cô nàng hiểm độc mà không tiếc mọi giá, thậm chí không quan tâm tới an nguy của gia tộc, vẫy đuôi lấy lòng người ngoài.

Hai ngươi như vậy cho dù chết đi thì Tiêu Dật cũng không đồng cảm hay thương hại.

Có điều cái chết của bọn họ cũng tranh thủ được không ít thời gian cho Tiêu Dật.

Lúc này Mộ Dung Hòe nhìn đôi mắt không thể nhắm lại của Ngũ trưởng lão mà đắc ý: "Hai đứa ngu, ngươi đã chết thì ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, gia tộc bọn ta đã hành động rồi, toàn bộ Tiêu gia các ngươi đều sẽ bị tiêu diệt."

"Ngươi nói vậy là có ý gì?" Tứ trưởng lão hét lớn một tiếng.

Mộ Dung Hòe ngẩng đầu, một cước đá bay xác Ngũ trưởng lão: "Còn chưa rõ à? Mục đích của bọn ta vốn không phải chỉ riêng quặng mỏ Tiêu gia, mà là toàn bộ Tiêu gia."

"Sức mạnh của võ giả bên quặng mỏ chiếm ba phần sức mạnh Tiêu gia. Mà võ giả quặng mỏ Mộ Dung gia bọn ta sớm đã về hội hợp với gia tộc, chuẩn bị tấn công Tiêu gia."

"Tiêu gia thiếu ba phần sức mạnh của bọn ngươi, căn bản không thể nào chống đỡ được Mộ Dung gia bọn ta. Chờ bọn ta gϊếŧ sạch các ngươi thì sẽ lập tức quay trở về thành Tử Vân, Tiêu gia thoáng chốc thiếu đi ba vị trưởng lão, đã định trước sẽ bị diệt vong rồi."

Mộ Dung Hòe vừa dứt lời, Mộ Dung Hạt liền châm chọc: "Đương nhiên tất cả cũng nhờ hai đứa ngu Tiêu gia này nên kế hoạch của bọn ta mới thuận lợi như vậy."

Lúc này, vèo... vèo... vèo...

Một chuỗi tiếng xé gió ập tới, tám bóng người đột nhiên xuất hiệt đứng ở phía sau Mộ Dung Hòe và Mộ Dung Hạt.

Tám người này đều là chấp sự Mộ Dung gia. Trong đó có ba người là chấp sự tinh anh, một người là Hậu Thiên bậc chín, hai người là Hậu Thiên bậc tám.

Bọn họ theo Mộ Dung Hòe và Mộ Dung Hạt tới đây, vẫn luôn ẩn núp ở bên ngoài.

Mộ Dung Hòe vung tay lên, lạnh giọng quát: "Tắm máu quặng mỏ Tiêu gia cho ta, không để sót bất cứ kẻ nào."

"Rõ." Tám người cùng trả lời rồi cùng ra tay.

Đúng vào lúc này, một tiếng quát lạnh đột nhiên vang lên: "Phệ Hỏa Bách Nhận."

Một lưỡi dao lửa bay ra đánh chết một vị chấp sự ngay tại chỗ.

"Cái gì? Tiêu Dật?" Mộ Dung Hạt nhíu mày.

Đúng vậy, người ta tay là Tiêu Dật.

"Hừ." Tiêu Dật hừ lạnh một tiếng, trong tay ngưng tụ ra một cây kiếm lửa, chỉ về phía chấp sự Mộ Dung gia, cười lạnh nói: "Chấp sự Mộ Dung gia, giao cho ta."

"Mộ Dung Hòe và Mộ Dung Hạt, giao cho bọn ta." Tứ Lục trưởng lão đột nhiên quát lớn một tiếng, cũng nháy mắt ra tay.

"Không phải bọn ngươi bị cà độc dược hắc mặc áp chế chân khí rồi sao? Sao có thể ra tay?" Sắc mặt Mộ Dung Hòe thay đổi kịch liệt.

Không ai chú ý tới ở phía sau Tứ Lục trưởng lão đều có một vòng xoáy vô hình đã hấp thu toàn bộ sức mạnh của võ hồn cà độc dược hắc mặc, để bọn họ khôi phục thực lực.

Tiêu Dật quát to một tiếng: "Hôm nay ta muốn xem thử xem, các ngươi có bản lĩnh gì mà tắm máu quặng mỏ Tiêu gia bọn ta."

Vừa dứt lời, ba người nháy mắt ra tay.

[hết 50]