Chương 48: Ngũ Trưởng Lão Tức Giận

Quặng mỏ Tiêu gia, trên ngọn núi ở mỏ, một thiếu niên ngồi xếp bằng, mặt hướng về phía mặt trời.

Thấy không rõ dáng vẻ của hắn, nhưng bóng lưng rất cao lớn, ngay cả ánh sáng mặt trời cũng bị hắn che đi hơn phân nửa. Nơi bóng lưng hắn bao trùm giống như một chỗ trú ẩn an toàn.

Vừa vặn lúc này có hai người chạy lên núi, đứng trong khoảng bóng mờ sau tấm lưng kia, nhất thời nhìn tới sửng sốt.

Thật ra thì tấm lưng kia cũng không rộng như vậy, dù sao cũng chỉ là cơ thể thiếu niên. Nhưng lại có một cảm giác làm người ta rất thoải mái, thả lỏng cảm giác, giống như tất cả mưa gió đều không thể vượt qua được bóng lưng này.

Thiếu niên đang ngồi xếp bằng đột nhiên mở mắt ra, đứng dậy, ánh mặt trời chiếu rọi lên gương mặt đẹp trai đó trông đặc biệt mê người.

Trên mặt lộ ra vẻ biếng ngác, kiên nghị và lạnh lùng làm người ta nhìn tới ngây người.

Thiếu niên này chính là Tiêu Dật.

Gần đây hắn thường lên ngọn núi của khu mỏ tu luyện, mặt hướng về phía mặt trời, tắm dưới ánh mặt trời trong bầu không khí có thuộc tính hỏa nồng đậm hơn bình thường có thể làm võ hồn Khống Hỏa Thú của hắn hấp thu linh khí trời đất nhanh hơn.

Phối hợp với võ hồn Băng Loan Kiếm, võ hồn song sinh cùng kích hoạt, tốc độ tu luyện còn nhanh hơn cả ở quẳng mỏ dưới núi.

"Tiêu Tráng, Tiêu Tử Mộc, sao các ngươi lại chạy lên đây?" Tiêu Dật nhàn nhạt hỏi.

Hai người vừa chạy tới chính là Tiêu Tráng và Tiêu Tử Mộc.

"Hửm? Ngẩn người gì vậy?" Tiêu Dật thấy hai người ngơ ngác nhìn mình thì không khỏi nhíu mày.

"A." Hai người kịp phản ứng, có hơi xấu hổ.

"Hôm nay không cần đi kiểm tra quặng mỏ nhỏ à? Sao lại rảnh rỗi tới tìm ta?" Tiêu Dật hỏi.

Tiêu Tráng ngượng ngùng sờ đầu nói: "Bên quặng mỏ nhỏ không ai dám tới cướp, bọn ta cũng không cần đi kiểm tra thường xuyên."

Tiêu Tử Mộc cũng cười nói: "Sau khi chuyện lần trước của thiếu gia chủ được truyền đi, đã không còn ai dám đánh chủ ý tới quặng mỏ nhỏ của Tiêu gia của chúng ta nữa. Ngay cả Mộ Dung Thiên Quân cũng dám gϊếŧ, những người khác sẽ không dám chọc chúng ta."

Hai người đã thức tỉnh mấy ngày rồi, khi tỉnh lại phát hiện mình đã đột phá lên Hậu Thiên bậc một thì hưng phấn không thôi. Sau khi biết đây là công lao của Tiêu Dật thì rất biết hơn.

Dù sao thì với tốc độ tu luyện của bọn họ, muốn đột phá Hậu Thiên bậc một cũng là chuyện mấy năm sau.

Mà võ giả tu luyện tự nhiên là tuổi càng nhỏ tu vi càng cao lại càng tốt.

Sau đó biết chuyện Tiêu Dật đã gϊếŧ chết đội trưởng đội săn yêu Thiết Đao, ngay cả Mộ Dung Thiên Quân cũng bị đuổi gϊếŧ như chó nhà có tang thì lại càng sùng bái Tiêu Dật hơn.

"Các ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, các ngươi tới tìm ta để làm gì?" Tiêu Dật mỉm cười hỏi.

"Ah, suýt chút nữa đã quên mất chính sự rồi." Tiêu Tráng nói: "Ngũ trưởng lão và Tiêu Nhược Hàn tới, Tứ trưởng lão gọi ngươi xuống núi."

"Ồ?" Tiêu Dật nhíu mày.



Tiêu Tráng nói: "Thiếu gia chủ thường lên núi, ít khi để ý tới chuyện ở mỏ nên không biết cũng là bình thường. Khi khai thác xong thiết tử vân thì gia tộc định kỳ sẽ phái người tới mang về thành Tử Vân. Người chịu trách nhiệm vận chuyển lần này chính là Ngũ trưởng lão."

Tiêu Tử Mộc cũng nói: "Hôm nay Ngũ trưởng lão tới, tất cả con cháu bọn ta đều không ra ngoài. Tứ trưởng lão sợ Ngũ trưởng lão lại kiếm cớ gây chuyện với ngươi nên mới đặc biệt bảo bọn ta đi gọi ngươi về."

"Ồ, ra là vậy, các ngươi về trước đi, chút nữa ta sẽ đuổi kịp." Tiêu Dật gật đầu.

"Vâng." Tiêu Tráng và Tiêu Tử Mộc làm lễ một cái rồi lui xuống.

"Phù." Tiêu Dật hít thở sâu một hơi, mắt nhìn về phương xa, những đám mây tử vân khắp núi rừng thật sự rất xinh đẹp.

"Thoáng cái đã tới bên quặng mỏ này cũng gần một tháng rồi, nếu không có chuyện gì thì cũng nên về tộc rồi." Tiêu Dật cười nhạt một tiếng.

Cảnh tuy đẹp nhưng cũng không sánh bằng một cái nhíu mày một nụ cười, một tiếng "Tiêu Dật thiếu gia" ngọt ngào của Y Y.

....

Trong phòng nghị sự, Tứ trưởng lão, Lục trưởng lão và các vị chấp sự đã ngồi chờ từ lâu.

Ngũ trưởng lão tới, bọn họ tự nhiên sẽ ngừng công việc trong tay để tiếp đón một phen.

"Thiếu gia chủ."

"Thiếu gia chủ."

"..."

Tiêu Dật xuống núi, nhóm tộc nhân nhìn thấy hắn đều cung kính gọi một tiếng "thiếu gia chủ", cũng khom người hành lễ.

Ánh mắt bọn họ nhìn Tiêu Dật tràn đầy kính phục và tin tưởng.

"Thiếu gia chủ."

Tiêu Dật đi tới phòng nghị sự, tự mình tiến vào, nhóm chấp sự đều chào một tiếng.

"Tiêu Dật." Tứ trưởng lão tươi cười.

Tiêu Dật tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống.

Ngồi bên dưới vị trí của hai vị trưởng lão chính là Ngũ trưởng lão và Tiêu Nhược Hàn vừa mới tới. Hai người thấy Tiêu Dật xuất hiện thì lập tức biến sắc, trên mặt lóe ra cảm xúc căm hận.

"Hiện giờ tiểu phế vật lại có uy tín lớn như vậy ở bên khu mỏ rồi sao?" Ngũ trưởng lão thầm nghĩ trong lòng.

"Ngũ trưởng lão." Tứ trưởng lão lên tiếng trước: "Ngươi đường xá xa xôi tới đây, không bằng ở lại khu mỏ vài ngày. Nhóm tộc nhân sẽ chuẩn bị thiết tử vân sẵn sàng, vài ngày sau ngươi cứ trực tiếp mang đi là được, tránh hao tổn tâm sức."

"Vậy thì tốt, vẫn là Tứ trưởng lão suy nghĩ chu đáo." Ngũ trưởng lão cười đáp.



Lúc này Ngũ trưởng lão nói tiếp: "Thật ra hôm nay ta tới còn vì chuyện khác."

"Ồ? Ngũ trưởng lão còn muốn làm gì nữa?" Tứ trưởng lão hỏi.

Ngũ trưởng lão cười cười nhìn sang Tiêu Dật nói: "Nghe nói trước đó vài ngày thiếu gia chủ đã lấy được ba quả yêu huyết viêm tâm. Ta đây da mặt dày, cố ý tới hỏi một quả cho con trai Nhược Hàn của ta."

Tiêu Dật thầm cười nhạt trong lòng, khó trách lần này lại là Ngũ trưởng lão tới, thì ra vận chuyển thiết tử vân là giả, muốn lấy quả yêu huyết viêm tâm mới là thật.

Tiêu Dật nói thẳng: "Ngũ trưởng lão, ngươi cũng biết da mặt mình dày à? Có điều quả yêu huyết viêm tâm đã dùng hết rồi, thật ngại quá."

Ngũ trưởng lão nghe thấy lời nói không hề nể mặt mình của Tiêu Dật, sắc mặt hắn biến thành đen xì, nhưng vẫn nói: "Thiếu gia chủ đúng là nói đùa, quả yêu huyết viêm tâm chính là linh quả hiếm có, đã rất nhiều năm không có ai bán ở thành Tử Vân, có thể nói là có tiền cũng không mua được."

Ngũ trưởng lão nói tiếp: "Loại linh quả này phải giao cho gia tộc xử lý và phân chia. Hiển nhiên phải dành cho con cháu trẻ tuổi xuất sắc nhất trong gia tộc. Thiếu gia chủ ngươi một quả, Nhược Hàn con trai ta một quả, quả còn lại thì giao cho Đại trưởng lão xử lý."

Tiêu Dật nhún vai nói: "Ta cũng cảm thấy ngươi nói rất có lý, nhưng tiếc quá, thật sự đã dùng hết rồi."

"Thiếu gia chủ, chẳng lẽ ngươi muốn làm khó ta à?" Vẻ mặt Ngũ trưởng lão trở nên khó coi: "Nếu thiếu gia chủ thật sự nhỏ mọn như vậy thì ta mua lại là được. Cũng giống như lần trước Nhược Hàn tiến vào Tử Vân Động vậy, thiếu gia chủ cứ ra một cái giá đi."

Quả yêu huyết viêm tâm thật sự quá hiếm có, tác dụng đối với võ giả Hậu Thiên lại quá lớn, ai cũng muốn có nó.

Tiêu Dật cười nói: "Thật sự đã dùng hết rồi, không tin thì Ngũ trưởng lão có thể hỏi Tứ trưởng lão và Lục trưởng lão."

"Hửm?" Ngũ trưởng lão thay đổi vẻ mặt, nhìn sang Tứ trưởng lão, Lục trưởng lão.

Hai vị trưởng lão gật đầu nói: "Ba quả yêu huyết viêm tâm, một quả dùng để khôi phục đan điền cho Tiêu Tráng và Tiêu Tử Mộc, hai quả còn lại Tiêu Dật đã dùng. Thật ra với tư chất của Nhược Hàn, cho dù không có linh quả thì việc tu luyện cũng không có gì ảnh hưởng."

Hai vị trưởng lão không thể nói chuyện quá thái quá, cần phải cho Ngũ trưởng lão chút mặt mũi, cố ý để hắn có một nấc thang lùi.

Nào ngờ Ngũ trưởng lão lại tức giận: "Cái gì? Thật sự dùng hết rồi? Linh quả như thế há có thể để các ngươi tự ý quyết định như vậy, Tiêu Tráng và Tiêu Tử Mộc là cái thá gì, chúng có tư cách hơn con trai Nhược Hàn của ta sao?"

"Còn Tiêu Dật nữa, ngươi dựa vào cái gì mà độc hưởng hai quả... chờ ta trở về gia tộc chắc chắn sẽ trị tội thiên vị của các ngươi." Ngũ trưởng lão gào to.

Tứ trưởng lão vốn định cho Ngũ trưởng lão một bậc thang lùi, không ngờ Ngũ trưởng lão lại phun ngược, vì thế Tứ trưởng lão lạnh giọng nói: "Ngũ trưởng lão, ba quả yêu huyết viêm tâm này là do Tiêu Dật lấy được, hắn muốn cho ai cũng là chuyện của hắn, hắn dùng cả ba quả thì ngươi cũng không thể trách tội hắn."

Lục trưởng lão trực tiếp mỉa mai: "Chuyện này bọn ta đã sớm báo cho Đại trưởng lão rồi, Đại trưởng lão nói giao cho Tiêu Dật xử lý ba quả linh quả này. Ngũ trưởng lão ngươi không cần làm chuyện thừa mà về báo gia tộc định tội đâu."

"Ngươi... các ngươi... khinh người quá đáng." Ngũ trưởng lão phẫn nộ, hung ác vung tay áo nói: "Nhược Hàn, chúng ta đi."

Trước khi đi, trên mặt hai người lộ ra biểu cảm độc ác, thầm nghĩ: "Bọn ngươi đã bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa, tất cả đều là bọn ngươi đã ép ta."

Hai người căm giận rời đi, các vị trưởng lão và chấp sự cũng không để ý tới ánh mắt của họ.

Nhưng Tiêu Dật thì có, hắn nhíu mày thầm nghĩ: "Hai kẻ này lại đang nghĩ quỷ kế gì nữa đây?"

[hết 48]