Chương 41: Trúng Kế

"Vèo."

Một bóng dáng màu đen to lớn lướt nhanh tới.

Tiêu Cảnh không có động tác, Tiêu Tráng, Tiêu Tử Mộc và hai con cháu gia tộc thì giống như gặp phải đại địch.

"Phệ Hỏa Bách Nhận." Tiêu Dật lạnh lùng quát một tiếng, một lưỡi dao lửa rời khỏi tay, cắt bóng dáng kia thành hai đoạn.

Hai mắt Tiêu Cảnh tỏa sáng: "Đó là yêu thú cấp hai, cự xà lưng sắt, thực lực tương đương võ giả Hậu Thiên bậc một."

Nhóm Tiêu Dật đã rời khỏi quặng mỏ Tiêu gia hơn mười dặm, lục tục gặp phải không ít yêu thú tập kích.

Đây là lần thứ tám bị yêu thú tập kích rồi, yêu thú trong trong dãy núi Vẫn Tinh quả nhiên quá hoành hành mà." Tiêu Dật trầm giọng nói.

Yêu thú căm thù võ giả loài người, nhưng bọn nó có linh tính, rất hung ác cũng rất xảo quyệt.

Không quản là quặng mỏ cỡ lớn hay quặng mỏ cỡ nhỏ, những nơi võ giả loài người tập trung sẽ rất hiếm khi nhìn thấy yêu thú.

Chúng nó sẽ ở những nơi ít có dấu chân của võ giả.

Nhóm Tiêu Dật vừa mới đi hơi mười dặm, cũng tiến vào dãy núi Vẫn Tinh sâu hơn thì đã gặp không ít yêu thú.

Tất nhiên, số yêu thú này có mạnh có yếu.

Yêu thú yếu nhìn thấy nhóm Tiêu Dật đông người sẽ không chút do dự rời xa. Chỉ có một số yêu thú mạnh mẽ mới tới gây phiền phức.

Đồng thời trên đường cũng gặp phải vài săn yêu sư hành động một mình hoặc kết thành nhóm, cẩn thận hành động trong dãy núi.

Săn yêu sư đơn độc hiển nhiên đều là người có thực lực vượt trội.

Nội đan yêu thú, xác yêu thú đều là những thứ rất giá trị.

Võ giả nhân loại vì mấy thứ này mà không tiếc mạo hiểm tới đây bắt gϊếŧ.

Đương nhiên người chết vì tiền, chim chết vì mồi, cũng có rất nhiều võ giả đã phải vùi thây trong bụng yêu thú.

Nói chung trong dãy núi Vẫn Tinh rộng lớn này, mỗi ngày mỗi phút mỗi giây đều trải qua chiến đấu.

Là yêu thú chiến đấu với võ giả, hoặc là yêu thú chiến đấu với yêu thú, thậm chí là võ giả và võ giả vì lợi ích mà tranh đấu.

Ở nơi này mạng người biến thành thứ không đáng tiền; máu tanh và gϊếŧ chóc trở thành chuyện thường như cơm bữa.

Nguy hiểm tràn ngập khắp toàn bộ dãy núi.

"Thiếu gia chủ." Đột nhiên Tiêu Cảnh nói: "Ta thấy ngươi khá thuần thục chiêu Phệ Hỏa Bách Nhận, hẳn là không bao lâu nữa có thể ngưng tụ được lưỡi dao thứ hai đúng không?"

"Ánh mắt của chấp sự Tiêu Cảnh rất tốt." Tiêu Dật nói: "Ta đang thử ngưng tụ lưỡi dao thứ hai, hẳn là sắp thành công rồi."

Nhóm Tiêu Tráng lộ ra vẻ mặt sùng bái: "Phệ Hỏa Bách Nhận chính là võ kỹ mạnh nhất của Tiêu gia chúng ta, bây giờ bọn ta ngay cả cơ hội học tập cũng không có, vậy mà thiếu gia chủ đã sắp ngưng tụ được lưỡi dao lửa thứ hai rồi."

Từng là phế vật của gia tộc nhưng hôm nay lại chính là ngôi sao nổi bật nhất trong mắt bọn họ.

Nhưng bọn họ không có không phục, ngược lại lại càng tin phục Tiêu Dật hơn nữa.

Nhóm người tiếp tục chạy đi, vài canh giờ sau, Tiêu Cảnh dừng lại nói: "Chúng ta đã tới rồi."

Đúng lúc này một bóng cây từ trên một gốc cây to nhảy xuống.

"Chấp sự Tiêu Cảnh, thiếu gia chủ." Bóng người quay sang làm lễ với Tiêu Cảnh và Tiêu Dật.



Đây là đội viên của đội dò đường Tiêu gia, vẫn luôn canh gác ở gần đây.

Được sự hướng dẫn của đội viên ở nơi này, tiến sâu vào trong rừng thêm vài trăm mét, ở ven đường lục tục có người của đội dò đường từ trên cây nhảy xuống, có khoảng tám người.

Tiêu Dật thản nhiên nói: "Không hổ là đội dò đường Tiêu gia, mỗi người đều rất cảnh giác, bản lĩnh lợi dụng địa thế ẩn úp không tệ."

Tiêu Cảnh có chút hăng hái hỏi thăm: "Ồ? Thiếu gia chủ, ngài cũng có kinh nghiệm đi lại trong rừng à?"

"Ha ha, có chút thôi." Tiêu Dật chỉ thuận miệng nói có lệ.

Năm đó ở địa cầu, có nơi nguy hiểm nào mà hắn chưa từng đi qua. Rừng rậm Amazon nguy hiểm, đại tuyết sơn thần bí, sa mạc Sahara trí mạng, hắn đều đã đi qua cả rồi, tự nhiên có kinh nghiệm phong phú khi đi lại.

Đột nhiên một đội viên chỉ phía trước, vui sướиɠ nói: "Nhìn kìa, đó chính là quả yêu huyết viêm tâm."

Tiêu Dật ngẩng đầu nhìn lại, phía trước có một cái cây lớn kỳ quái.

Cây cao mấy mét, cành lá rậm rạp. Nhưng nếu nói lạ thì cả thân cây đỏ rực, ngay cả lá cây cũng có màu đỏ, giống như một cái cây đang bốc hỏa.

Mà xen lẫn trong đám lá cây chính là ba quả màu đỏ.

Màu đỏ của quả khác hẳn với màu đỏ của lá cây.

Lá cây là màu đỏ rực lửa, mà quả thì đỏ như máu.

Linh quả tròn vo, giống như một giọt máu lớn được vô số máu bao quanh.

Đó chính là quả yêu huyết viêm tâm.

Liếc nhìn sang, ba quả yêu huyết viêm tâm làm người ta có cảm giác đều tiên là kỳ dị, kỳ dị đến mức làm người ta sợ hãi.

"Ực." Nhóm Tiêu Tráng nuốt nước miếng, có chút nhút nhát.

Về phần Tiêu Dật thì vẫn là vẻ mặt nhàn nhạt như cũ.

Tiêu Cảnh nhìn thoáng qua, thầm nghĩ: "Không hổ là thiếu gia chủ, thiên tài số một Tiêu gia chúng ta, có thể bình tĩnh như vậy. Lúc ban đầu khi mình nhìn thấy số linh quả này cũng sợ hết hồn."

"Xem độ chín của linh quả thỉ không tới vài canh giờ nữa có thể hái rồi." Tiêu Dật đột nhiên nói.

"Ể." Tiêu Cảnh kịp phản ứng, cười nói: "Đúng vậy, vốn ta tưởng rằng phải hai ngày nữa chúng mới chín. Có điều thiếu gia chủ chính là luyện dược sư, có lẽ càng hiểu rõ hơn về thiên tài địa bảo hơn ta."

Trong rừng, tầm mắt của mọi người vốn có hạn. Cây to sinh trưởng ở nơi thế này, nếu không phải nhóm Tiêu Cảnh trùng hợp gặp được thì có lẽ người khác vĩnh viễn sẽ không phát hiện được sự hiện hữu của nó.

Nhóm Tiêu Dật chỉ có thể tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi trong rừng.

Đại khái qua khoảng hai canh giờ, Tiêu Dật nghe thấy một tiếng động lạ.

Theo tiếng động nhìn lại, là bùn đất dưới gốc cây xảy ra dị thường.

Mảng bùn đất lớn ở xung quanh trong nháy mắt đã biến thành màu đỏ tươi của máu. Trong phần đất đó không ngừng phả lên huyết khí.

Huyết khí giống như bong bóng phát ra tiếng "lốp bốp".

Sau khi xuất hiện từ trong bùn đất, huyết khí tự động vờn quanh, cuối cùng quấn lấy thân cây.

Thân cây nháy mắt từ màu đỏ rực như lửa biến thành màu đỏ tươi.

Sau đó ngay cả lá cây cũng biến thành đỏ tươi.

Nhóm Tiêu Tráng lộ ra vẻ mặt lo sợ, kinh ngạc nói: "Bùn đất sao lại túa máu vậy? Còn cái cây lớn kia nữa, nó đang hấp thu số huyết khí này."

Tiêu Dật lắc đầu, trầm giọng nói: "Không, thứ chân chính đang hấp thu huyết khí là ba quả yêu huyết viêm tâm. Nó chỉ thông qua thân cây và lá cây để hấp thu mà thôi, cuối cùng vẫn sẽ ngưng tụ ở quả."



Tiêu Dật nói tiếp: "Huyết khí rời khỏi đất, hòa tan vào thân cây, ba quả yêu huyết viêm tâm lại càng đỏ tươi kỳ dị hơn, đây là dấu hiệu chúng đã chín."

"Có thể hái chưa?" Tiêu Cảnh vui vẻ hỏi.

"Có thể." Tiêu Dật gật đầu.

Nhưng ngay lúc Tiêu Cảnh chuẩn bị ra tay thì Tiêu Dật lại kéo hắn lại: "Khoan đã."

"Sao vậy?" Tiêu Cảnh nghi ngờ hỏi.

Tiêu Dật chỉ phía trước, lanh mắt phát hiện nơi đó có vài vết chân nhợt nhạt: "Vết chân kia là sao?"

Tiêu Dật thả lỏng một chút nói: "Ta còn tưởng thiếu gia chủ hỏi cái gì, vết chân này có lẽ là do các đội viên khác từng tới gần."

"Không có khả năng." Vẻ mặt Tiêu Dật trở nên nghiêm nghị: "Vết chân này rất nhạt, suýt chút nữa ta đã nhìn không ra. Hiển nhiên là có người từng tới đó, sau đó đã đặc biệt che giấu vết chân đi."

"Vì thế vết chân mới nhạt như vậy, thậm chí chỉ lưu lại một vết mờ mà thôi."

Tiêu Cảnh nhìn thoáng qua, sau đó hỏi nhóm đội viên ở phía sau: "Các ngươi có từng tới gần chỗ đó không?"

Nhóm đội viên vội vàng lắc đầu: "Chưa từng, chuyện quả yêu huyết viêm tâm quá lớn, không có đội trưởng căn dặn, bọn ta làm sao dám tùy ý tới gần."

Nghe vậy, Tiêu Dật lập tức giật mình nói: "Điều này chứng tỏ từng có người phát hiện ba quả yêu huyết viêm tâm này trước chúng ta."

Tiêu Cảnh nhướng mày nói: "Mặc kệ, để tránh đêm dài lắm mộng, ta sẽ hái chúng xuống trước."

"Đừng kích động." Tiêu Dật quát khẽ một tiếng, muốn kéo Tiêu Cảnh.

Nhưng Tiêu Cảnh dù sao cũng là võ giả Hậu Thiên bậc bảy, tốc độ quá nhanh. Không quan tâm tới lời nhắc nhở của Tiêu Dật mà nhảy về phía cái cây.

"Thiếu gia chủ không cần quá cẩn thận, chắc ngươi đã nhìn nhầm rồi, ta hái xong sẽ lập tức quay trở lại, không sao đâu." Tiêu Cảnh bật cười nhảy ra ngoài.

Tiêu Dật vẫn luôn cẩn thận, sức quan sát và trực giác nhạy bén của hắn đều vượt xa Tiêu Cảnh, chắc chắn hắn không nhìn nhầm.

Quả nhiên lúc Tiêu Cảnh sắp tới được cái cây, chuẩn bị hái quả.... thì phía sau cái cây lớn đột nhiên vang lên tiếng gào thét chói tai. Ngay sau đó một con quái vật lớn đột nhiên xuất hiện.

Đó là một con trăn lớn, cả người có màu bạc, khí thế kinh người, hiển nhiên không phải loại hiền lành.

"Không tốt, đó là yêu thú cấp ba, yêu mãng lưng bạc, thực lực không thua gì võ giả Tiên Thiên, mau lui lại." Tiêu Dật hét lớn một tiếng.

Tiêu Dật không phải đứa ngốc, khi thấy yêu mãng lưng bạc, không cần tới Tiêu Dật nhắc nhở đã vội vàng lui về sau.

Yêu mãng lưng mạc lập tức đuổi theo, nó há cái miệng to như chậu máu, một ngụm là có thể nuốt trọn Tiêu Cảnh.

"Đáng chết, các người chờ ở đây, ta đi cứu chấp sự Tiêu Cảnh." Tiêu Dật dặn một tiếng rồi lập tức nhảy ra.

"Phệ Hỏa Bách Nhận." Tiêu Dật đánh ra một lưỡi dao lửa.

Lưỡi dao lửa có nhiệt độ nóng rực khó khăn đánh trúng vào yêu mãng lưng bạc, làm nó khựng lại một chút, giảm chậm tốc độ. Tiêu Cảnh nhân cơ hội này gia tăng tốc độ lui về sau.

Đúng lúc này đột nhiên có một bóng người từ phía sau cái cây lớn xẹt tới. Tốc độ của bóng người rất nhanh, một phát hái cả ba quả yêu huyết viêm tâm, sau đó lập tức bỏ chạy.

"Ai?" Tiêu Dật giật mình.

"Là Mộ Dung Thiên Quân." Tiêu Cảnh tức giận rống lên một tiếng.

"Ha ha ha ha." Bóng người đó chính là Mộ Dung Thiên Quân đã biết mất một khoảng thời gian, hắn vừa bỏ chạy vừa cười to nói: "Lũ ngu, nếu không phải bọn ngươi dẫn dụ con yêu mãng lưng bạc kia đi giúp ta, ta cũng không biến làm sao ngắt được ba quả yêu huyết viêm tâm này. Ha ha ha ha."

[hết 41]