Chương 40: Quả Yêu Huyết Viêm Tâm

Vị tộc nhân kia nhìn nhóm con cháu xung quanh, vẻ mặt có chút chần chờ và nghiêm nghị.

Tứ trưởng lão hiểu ý nói: "Chúng ta vào phòng nghị sự rồi nói."

Tiêu Dật vốn muốn rời đi nhưng lại bị Lục trưởng lão kéo vào trong phòng nghị sự.

Tộc nhân của Tiêu gia ở dãy núi Vẫn Tinh, một phần khai thác thiết tử vân, một phần sẽ được phái ra ngoài làm trinh sát.

Nhóm trinh sát này có nhiệm vụ mở đường tiến sâu vào trong dãy núi, thứ nhất là xem thử xem có gặp được thiên tài địa bảo để thu thập, thứ hai là xem thử xem còn mỏ thiết tử vân khác hay không.

Mộ Dung gia và Giang gia cũng có đội trinh sát như vậy.

Dãy núi Vẫn Tinh bao la, phạm vi bao trùm còn lớn hơn cả mười thành Tử Vân, còn có rất nhiều nơi mà võ giả nhân loại chưa đặt chân tới.

Mà tộc nhân này là một vị chấp sự của Tiêu gia, võ giả Hậu Thiên bậc bảy, cũng là đội trưởng đội dò đường, tên là Tiêu Cảnh.

"Chấp sự Tiêu Cảnh, cần gì phải cẩn thận như vậy?" Tứ trưởng lão hỏi.

Tiêu Cảnh chắp tay, hành lễ với hai vị trưởng lão, lúc này mới bẩm báo nói: "Một tháng qua đội dò đường bọn ta vẫn luôn thăm dò theo hướng đông của quặng mỏ Tiêu gia chúng ta."

"Ngày hôm trước, bọn tôi phát hiện một ngọn núi bí ẩn cách đây trăm dặm, ở trong rừng có một gốc cây..."

Tiêu Cảnh dừng một chút, trầm giọng nói: "Quả yêu huyết viêm tâm."

"Quả yêu huyết viêm tâm?" Tứ trưởng lão và Lục trưởng lão giật mình hô lên.

Ngay cả hai mắt Tiêu Dật cũng tỏa sáng.

Trong quyển ghi chép tâm đắc về luyện dược của Đại trưởng lão có ghi chú rất nhiều loại thiên tài địa bảo quý giá.

Quả yêu huyết viêm tâm chính là một trong số đó, hơn nữa thuộc về tam phẩm, còn là cực phẩm trong hàng tam phẩm.

So với quả bồi nguyên chu cũng là thiên tài địa bảo tam phẩm quý hơn không chỉ gấp mười.

Quả yêu huyết viêm tâm, không chỉ dùng luyện đan, còn có thể dùng trực tiếp. Võ giả dùng sẽ có hiệu quả đốt luyện kinh mạch, tác dụng rất lớn, còn có thể giúp võ giả dễ dàng gia tăng tu vi, là một loại linh quả hiếm có.

Chỉ tiếc, nơi sinh trưởng của quả yêu huyết viêm tâm rất bí mật, số lượng cũng cực ít.

Trong thành Tử Vân, suốt mấy chục năm qua chưa từng xuất hiện thiên tài địa bảo quý giá như vậy.

"Vậy còn bao lâu thì linh quả chín?" Tứ trưởng lão lộ ra vẻ mặt gấp gáp, vội vàng hỏi một tiếng.



Tiêu Cảnh suy nghĩ một hồi mới đáp: "Theo quan sát của ta thì không quá ba ngày."

"Còn ba ngày?" Tứ trưởng lão lập tức quýnh lên: "Vậy ngươi còn chạy về làm gì, phải ở đó trông coi chứ, nếu bị yêu thú khác nuốt mất thì sao?"

Tiêu Cảnh vội vàng nói: "Tứ trưởng lão yên tâm, những đội viên khác của đội dò đường đang ở đó trông coi. Hơn nữa trước khi trở về ta đã dò xét xung quanh rồi, không có tung tích của yêu thú."

Lục trưởng lão ở bên cạnh trợn trắng mắt nói với Tứ trưởng lão: "Tiêu Cảnh nổi tiếng cẩn thận, ngươi gấp cái rắm à?"

"Nói vớ vẩn." Tứ trưởng lão phản bác: "Đây chính là quả yêu huyết viêm tâm đó, ai thấy mà không thèm chứ."

"Tiêu Cảnh." Tứ trưởng lão quay sang hỏi chấp sự Tiêu Cảnh: "Ngươi gấp gáp trở về như vậy là muốn tìm người giúp đỡ đúng không?"

"Đúng vậy." Tiêu Cảnh nói: "Nơi đó dù sao cũng cách doanh trại Tiêu gia chúng ta hơn trăm dặm, ta sợ trên đường trở về sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn."

"Ừm." Tứ trưởng lão gật đầu nói: "Quả yêu huyết viêm tâm chính là trọng bảo, quả thực nên cẩn thận một chút. Tiêu Cảnh, vậy ngươi chọn vài người trong nhóm con cháu gia tộc đi."

"Ơ? Chọn trong nhóm con cháu à?" Tiêu Cảnh ngẩn người, nghi hoặc nói: "Các vị trưởng lão không đi sao? Hoặc là các vị chấp sự khác cũng được."

Tiêu Cảnh vẫn luôn cẩn thận, hắn vốn muốn Tứ trưởng lão hoặc Lục trưởng lão đi cùng, có võ giả Tiên Thiên ở, chắc chắn sẽ không có chút sơ hở nào.

Dù không đông nhưng võ giả Hậu Thiên trong gia tộc cũng có thể đảm bảo đường trở về hơn.

Nhưng nhóm con cháu gia tộc cao nhất cũng chỉ là Phàm Cảnh bậc chín, nếu gặp nguy hiểm, bọn chúng căn bản không giúp được gì.

Tứ trưởng lão lắc đầu, trầm giọng nói: "Nhóm võ giả quản lý cấp cao của ba nhà chúng ta vẫn luôn chú ý lẫn nhau, một khi chúng ta có gì khác thường sẽ làm trưởng lão hai nhà khác chú ý. Với lại, quặng mỏ bên này quan trọng hơn, ta và Lục trưởng lão không thể dễ dàng rời đi."

"Những chấp sự khác cũng như vậy, không thể nào khỏi bên quặng mỏ. Vì thế ngươi chỉ có thể chọn trong nhóm con cháu thôi."

Lục trưởng lão cũng nói: "Quả yêu huyết viêm tâm tuy quý giá nhưng đối với Tiên Thiên chúng ta thì hiệu quả rất có hạn. Cho dù lấy về cũng chỉ cho nhóm con cháu trẻ tuổi dùng. Chẳng bằng nhân cơ hội này để chúng đi học hỏi một phen."

"Quả yêu huyết viêm tâm lấy về an toàn thì coi như bọn họ có công hộ tống, linh quả có thể cho bọn hắn. Nếu thất bại thì cũng chỉ có thể trách bọn họ không có cơ duyên."

Hai vị trưởng lão ta một câu ngươi một câu, nhưng ánh mắt thì đều nhìn về phía Tiêu Dật.

Tiêu Dật cười khổ một tiếng nói: "Hai người tính để ta đi làm chuyện vất vả này à?"

"Đúng vậy." Tứ trưởng lão cười nói: "Hành trình mặc dù có nguy hiểm nhưng nghiêm trọng nhất chính là bị yêu thú tấn công, hoặc là vài đội săn yêu không có mắt tới gây sự thôi."

"Ta nghe nói ngày hôm qua ngươi chỉ cần một quyền đã đánh Mộ Dung Hiên phun máu, dùng sức của một mình mình bắt giữ hơn trăm con cháu Mộ Dung gia. Điều này chứng minh thực lực của ngươi ít nhất phải là Hậu Thiên bậc hai, thậm chí là hơn bậc ba, đối phó với phiền phức này hẳn là không thành vấn đề."

Tứ trưởng lão thực yên tâm nói.



"Được." Tiêu Dật gật đầu hỏi: "Lúc nào xuất phát?"

Tứ trưởng lão nói: "Ngay bây giờ, thuận tiện mang theo Tiêu Tráng và Tiêu Tử Mộc đi. Trong số nhóm con cháu thì chỉ có hai đứa nó không bị thương thôi."

"Hai bọn chúng đều là Phàm Cảnh bậc chín, lần này ra ngoài lăn lộn một phen, nếu có thể đột phá Hậu Thiên thì quá tốt. Nếu không thể đột phá, mở mang tầm mắt cũng rất tốt."

"Được." Tiêu Dật đáp một tiếng rồi đứng dậy rời đi, chuẩn bị đi tìm Tiêu Tráng và Tiêu Tử Mộc.

Tiêu Cảnh nhìn bóng lưng Tiêu Dật, thầm nghĩ: "Ta mới ra ngoài dò đường một tháng mà thôi, không ngờ thiếu gia chủ Tiêu gia đã là thiên tài như vậy. Tuổi còn trẻ lại có thực lực địch lại con cháu trẻ tuổi Mộ Dung gia kia, quả thực lợi hại."

Tiêu Cảnh nhìn Tiêu Dật đã đi xa, đang định đuổi theo thì bị Tứ trưởng lão kéo lại.

Vẻ mặt Tiêu Cảnh thực nghi hoặc.

"Tiêu Cảnh, nghe kỹ cho ta." Tứ trưởng lão đột nhiên thu hồi ý cười, vẻ mặt nghiêm nghị.

Tiêu Cảnh thấy Tứ trưởng lão nghiêm túc như vậy thì cảm thấy kinh hãi, sau đó lập tức chăm chú.

Tứ trưởng lão nhỏ giọng nói: "Tuy ta không cho rằng đường trở về có bao nhiêu nguy hiểm nhưng đề đề phòng bất trắc, ta vẫn muốn dặn dò ngươi. Chuyến đi này quả yêu huyết viêm tâm chỉ là chuyện nhỏ, Tiêu Dật là chuyện lớn. Nếu thật sự gặp phải nguy hiểm không thể chống đỡ, cho dù ném quả đi cũng phải bảo vệ Tiêu Dật bình an trở về."

Tiêu Cảnh nói: "Tứ trưởng lão yên tâm, ta hiểu. Thiếu gia chủ chính là thiên tài số một Tiêu gia chúng ta, thuộc hạ đương nhiên sẽ không để hắn gặp chuyện không may."

"Ừ." Tứ trưởng lão xua tay nói: "Đi đi."

Tiêu Cảnh rời đi, Tứ trưởng lão mới nói: "Ngươi đã lo lắng cho Tiêu Dật thì sao lại thả hắn đi?"

"Ngu ngốc." Tứ trưởng lão mắng: "Nếu không để hắn được nguy hiểm tôi luyện thì sao trưởng thành được chứ. Nếu cứ nhốt hắn lại thì không gọi là bảo vệ, là đang bóp chết thiên phú của hắn."

"Luyện dược và võ đạo, không quản là bên nào, hắn cũng có thể làm đám người được tôn xưng là thiên tài kia phải xấu hổ và ngưỡng mộ. Không hề nghi ngờ, Tiêu Dật chính là hi vọng đời kế tiếp của Tiêu gia chúng ta, đương nhiên ta phải cẩn thận. Có điều, chuyến này có Tiêu Cảnh ở nên ta rất yên tâm."

...

Sau khi Tiêu Dật tìm Tiêu Tráng và Tiêu Tử Mộc, hắn còn tìm thêm hai con cháu Phàm Cảnh bậc tám.

Đoàn người cộng thêm Tiêu Cảnh theo hướng đông chạy ra ngoài trăm dặm.

Tiêu Dật không thể nào ngờ được chuyến này sẽ làm hắn gặp phải nguy cơ nghiêm trọng nhất từ khi tới thế giới này tới nay.

Sâu trong núi, con đường và rừng rậm hoang dã không nhìn thấy điểm cuối, giống như cái miệng khổng lồ đang cắn nuốt, nguy hiểm nhưng người ta lại không hề phát hiện được.

[hết 40]