Chương 39: Ý Chí Chiến Đấu

Sáng sớm hôm sau, trong doanh địa Tiêu gia, tất cả tộc nhân đều ngừng công việc trong tay, vẻ mặt ưu sầu lo lắng.

Ánh mắt của bọn họ đều dừng lại trên người hơn tám mươi con cháu trẻ tuổi. Những mầm mon này chỉ mới vừa tới hơn mười ngày, còn chưa thấy được hiệu quả rèn luyện thì hôm nay đã phải rời đi.

Trễ nãi thời gian rèn luyện chỉ là chuyện phụ, quan trọng nhất là tinh thần hăng hái của tuổi trẻ sẽ giảm đi rất nhiều.

Lần này con cháu Tiêu gia bị con cháu Mộ Dung gia chèn ép thảm như vậy, hôm nay lại xám xịt rời đi, đây tuyệt đối là sự sỉ nhục đối với lớp người trẻ.

Không khó tưởng tượng, nhiều năm sau, trình độ của con cháu Tiêu gia sẽ kém xa Mộ Dung gia.

Cũng khó trách nhóm tộc nhân lại có dáng vẻ lo lắng tới vậy.

Tất nhiên, nhóm con cháu trẻ tuổi cũng rất khổ sở, đều xấu hổ cúi thấp cái đầu ngày thường vẫn luôn kiêu ngạo, không còn sự tự tin và phấn chấn của trước kia.

Nhưng cũng không có cách nào. Cả đám bọn họ đều bị thương, không ít người còn quấn băng vải, bọn họ cần phải nghĩ ngơi dưỡng thương, chỉ có thể quay trở về gia tộc.

Hơn nửa tiếng sau, tất cả con cháu đã tập trung đông đủ, Tiêu Hổ nhìn sang Tứ trưởng lão.

Tứ trưởng lão lắc đầu.

Tiêu Hổ thở dài, nói với nhóm con cháu gia tộc: "Chúng ta đi thôi."

Hơn tám mươi con cháu trẻ tuổi ủ rũ, không cam lòng chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, một thiếu niên xuất hiện trước mặt bọn họ, cũng chắn đường bọn họ.

"Tiêu Dật." Nhóm con cháu trẻ tuổi kinh ngạc.

"Tiêu Dật." Mà vẻ mặt của Tiêu Hổ thì rất vui vẻ.

Người tới chính là Tiêu Dật.

"Tiêu Dật, ngươi thành công rồi à? Thật sự luyện được đầy đủ đan dược?" Tứ trưởng lão bước nhanh tới, vẻ mặt trông mong hỏi thăm.

Một đêm luyện trăm phần đan dược chữa thương và Tôi Thể Đan, đây là chuyện mà luyện dược sư nhất phẩm không thể nào làm được; luyện dược sư nhị phẩm cũng rất khó; chỉ có luyện dược sư tam phẩm mới có thể hoàn thành đúng chất lượng và tốc độ.

Tiêu Dật trợn trắng mắt nói: "Ngươi nói đi, nếu như không thành công thì ta xuất hiện ở đây làm chi?"

"Hảo tiểu tử, quả nhiên không làm bọn ta thất vọng." Tứ trưởng lão vỗ vai Tiêu Dật khen ngợi.

"Tên biếи ŧɦái này, thế mà lại thật sự thành công, không hổ là thiên tài số một của Tiêu gia chúng ta." Lục trưởng lão tự hào cười nói.

"Nhưng ta không định đưa đan dược cho bọn họ." Tiêu Dật lắc đầu, vẻ mặt lạnh lùng.

"Ơ?" Tiêu Hổ ngẩn người, nụ cười tươi như hoa đột nhiên đông cứng.

Tiêu Dật cười lạnh nói: "Nếu thuốc chữa thương trong quặng mỏ không đủ, không bằng giữ lại cho hơn hai mươi con cháu nhóm Tiêu Tráng, Tiêu Tử Mộc thì tốt hơn."

"Ta vất vả luyện đan dược như vậy, không muốn để đám người vô dụng lãng phí." Tiêu Dật nhún vai, không chút để tâm nói.

Giọng điệu thờ ơ của hắn lọt vào trong tai nhóm con cháu vốn đã bị thương nặng quả thực chính là sự khinh thường và sỉ nhục lớn nhất. Lãng phí cho kẻ vô dụng, không phải muốn ám chỉ bọn họ à?



"Tiêu Dật, ngươi cố ý móc mỉa bọn ta à?" Một con cháu trẻ tuổi phẫn nộ quát.

Tiêu Dật nhận ra vị con cháu này, hắn nằm trong nhóm con cháu xuất sắc nhất Tiêu gia được tiến vào Tử Vân Động tu luyện.

"Tiêu Dật, đừng làm rộn." Tứ trưởng lão trầm giọng nói: "Nếu đã luyện đan dược xong thì tranh thủ thời gian lấy ra cho mọi người dùng đi."

"Không." Tiêu Dật kiên định nói: "Đan dược ta luyện, một viên cũng không cho bọn họ."

"Tiểu tử thúi, ngươi muốn ăn đòn đúng không?" Lục trưởng lão lập tức tức giận nói: "Ta biết trong số nhóm con cháu này có không ít người từng ức hϊếp ngươi, bây giờ ngươi muốn báo thù, nhưng mọi người đều là người Tiêu gia, cần gì phải tính toán như vậy."

Tất cả mọi người đều nhìn ra ý tưởng của Tiêu Dật, rõ ràng muốn làm khó nhóm con cháu đang bị thương nặng.

"Hừ, không cho thì thôi, cùng lắm thì bọn ta quay về gia tộc." Nhóm con cháu kiêu ngạo lộ ra vẻ mặt phẫn nộ, xoay người rời đi: "Tiêu Dật, ngươi nhớ kỹ cho bọn ta, nỗi nhục hôm nay, ngày khác bọn ta nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần."

Hành vi của Tiêu Dật rõ ràng đã làm mọi người nổi giận.

"Tiểu tử thúi." Lục trưởng lão lập tức nói: "Ta lấy thân phận trưởng lão ra lệnh cho ngươi, lập tức lấy đan dược ra."

Tiêu Dật nhún vai nói: "Ngại quá, ta là thiếu gia chủ, thân phận ngang với ngươi, ngươi không ra lệnh được cho ta đâu."

"Ngươi... ngươi..." Lục trưởng lão thở hồng hộc, chỉ Tiêu Dật, tức giận tới phát run.

Tiêu Dật cười lạnh một tiếng nói: "Nhóm Tiêu Tráng, Tiêu Tử Mộc đã kề vai chiến đấu với ta, cùng ta đối phó đám con cháu Mộ Dung gia. Bọn họ bị thương, ta vì họ mà chế thuốc là chuyện đương nhiên, nhưng đám này không có tác dụng gì, chỉ là đám phế vật sắp rời đi, ta việc gì phải lãng phí đan dược."

"Còn các ngươi." Tiêu Dật nhìn sang con cháu đã chửi rủa mình, lạnh lùng nói: "Ngày khác sẽ trả lại ta gấp trăm? Ha ha, các ngươi cảm thấy mình có bản lĩnh đó sao?"

"Các ngươi bị con cháu Mộ Dung gia đánh tơi bời, liên tục bại lui. Mà hôm qua ta đã dùng sức của một mình mình bắt trói cả đám bọn chúng, hơn hai trăm con cháu Mộ Dung gia không dám thở mạnh một tiếng ở trước mặt ta. Các ngươi có tư cách gì mà mắng ta?"

Tiêu Dật kiêu ngạo nói.

Hơn tám mươi con cháu trẻ tuổi nghe vậy thì ngừng chửi rủa, lộ ra vẻ mặt xấu hổ khó chịu, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Dật.

"Tiêu Dật, được rồi, có được danh tiếng cũng đủ rồi, đừng có thái độ quá quắt như vậy." Tiêu Hổ nhíu mày.

Tứ trưởng lão ở bên cạnh đột nhiên kéo Tiêu Hổ, ý bảo hắn đừng nói chuyện.

Tiêu Dật nói tiếp: "Xem các ngươi đi, cả một đám ủ rũ cúi đầu, thế mà còn mặt mũi nói sau này tìm ta tính sổ à?"

"Nếu các ngươi có lòng tin sau này kiếm ta trả thù, sao lại không có can đạm hôm nay tìm con cháu Mộ Dung gia trả thù?"

"Các ngươi có can đảm mắng ta, chẳng lẽ không muốn giẫm đám con cháu Mộ Dung gia kia ở dưới chân để xả cơn giận?"

Một con cháu đột nhiên ngẩng đầu, lớn tiếng nói: "Ai nói bọn ta không có can đảm, ai nói bọn ta không muốn xả giận. Tiêu Dật, hôm nay ông không đi nữa, cho dù ngươi không cho đan dược, cho dù đang bị thương nặng, ông đây cũng không nghẹn cơn giận kia."

"Ta cũng không đi, không đánh chết đám con rùa Mộ Dung gia kia, ông không phục."

"Ta cũng không đi, Tiêu Dật, ta lăn lộn với ngươi, ngươi cứ nói lúc nào sẽ đập đám khốn Mộ Dung gia kia đi, ông sẽ là người xông lên đầu tiên, tuyệt đối không nói hai lời."

"Ta cũng không đi...."

"..."

Nhóm con cháu không ngừng ngẩng đầu, biểu tình trên mặt tràn đầy ý chí chiến đấu, tinh thần hăng hái và sự kiêu ngạo của người trẻ tuổi đều được biểu hiện rõ rệt.



"Rất tốt, có can đảm." Tiêu Dật hét lớn một tiếng.

"Chịu ở lại tiếp tục liều mạng với đám tiểu nhân Mộ Dung gia kia, đáng giá để ông đây chế thuốc cho bọn ngươi." Tiêu Dật cười lớn một tiếng.

"Chấp sự Tiêu Hổ, giao chuyện phát đan dược cho ngươi." Tiêu Dật lấy túi càn khôn ra, đưa cho Tiêu Hổ.

"Ẻ... à, được." Tiêu Hổ sửng sốt, kịp phản ứng.

Tứ trưởng lão ở bên cạnh mỉm cười: "Thằng nhóc Tiêu Dật này."

"Thì ra là vậy." Lục trưởng lão cũng hiểu được: "Ta biết ngay mà, tên nhóc Tiêu Dật này vất vả luyện dược suốt đêm, bây giờ lại nói là không chịu cho, như vậy không phải làm chuyện thừa sao, ra là muốn làm cho đám nhóc kia khôi phục ý chí chiến đấu."

Tứ trưởng lão gật đầu nói: "Ngươi biết? Ngươi thì biết cái gì, khi nãy ngươi còn mắng Tiêu Dật đấy."

"Nếu Tiêu Dật cứ thế đưa đan dược cho chúng, cho dù hồi phục lại thì chúng cũng không còn ý chí chiến đấu, không bằng cứ ở lại chỗ này rèn luyện. Bằng không sau này gặp lại con cháu Mộ Dung gia cũng sẽ bị đánh tan tác thôi."

Lục trưởng lão nói: "Vốn dĩ, cho dù nhóm con cháu có quay về gia tộc chữa thương, bỏ lỡ chút thời gian rèn luyện cũng không phải vấn đề lớn."

"Quan trọng là tinh thần của bọn chúng đã bị kí©h thí©ɧ, trong lòng vẫn luôn có một cây gai, sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với sự trưởng thành và tu luyện sau này. Hiện giờ đã được Tiêu Dật giải quyết phiền phức này."

Tứ trưởng lão bật cười: "Lần này Tiêu Dật xử lý rất tốt, hiện giờ ta đã hiểu được vì sao Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão lại ra sức bảo vệ vị trí thiếu gia chủ của hắn như vậy."

"Tiêu gia sau này có hắn dẫn dắt, ta tin tưởng thế hệ trước chúng ta không cần phải lo lắng nữa."

Bên kia, Tiêu Hổ vừa phát đan dược vừa nghe thấy những lời ngưỡng mộ thật lòng của đám con cháu.

"Thật không hổ là thiếu gia chủ, bản lĩnh luyện đan dược của hắn đúng là làm mấy lão già trong gia tộc phải mặc cảm mất."

"Chứ còn gì nữa, thiên tài số một Tiêu gia chúng ta há là hư danh."

"Theo ta thì, tình huống thiếu gia chủ bắt giữ đám tạp chủng Mộ Dung gia ngày hôm qua mới gọi là là khí phách."

"..."

Tiêu Hổ cười cười, liếc nhìn Tiêu Dật, hắn biết sau này uy tín của thiếu niên này ở trong gia tộc sẽ không thua kém bất cứ vị trưởng lão nào, ít nhất thì đám trẻ tuổi sẽ tin phục trăm phần trăm.

Tiêu Dật cũng nghe thấy những lời này nhưng không để trong lòng, xoay người muốn rời đi, suốt đêm gấp rút luyện nhiều đan dược như vậy thật sự khá hao tổn tinh thần, hắn muốn trở về phòng nghỉ ngơi.

Không quản con cháu Tiêu gia có cái nhìn thế nào về hắn, căm thù cũng tốt, ngưỡng mộ cũng tốt, hắn không quan tâm. Sở dĩ hắn cực khổ luyện đan như vậy, hôm nay lại diễn tuồng kịch này chỉ vì Tam trưởng lão.

Hắn không muốn Tam trưởng lão phải buồn phiền vì những mầm non này.

Có điều nói thật thì, hắn phát hiện được người ta thật lòng ngưỡng mộ cũng là một chuyện không tệ.

Có lẽ hắn vốn một thân một mình nhưng đã bắt đầu tiếp nhận gia tộc này, tiếp nhận chuyện mình là một thành phần của gia tộc.

Tất nhiên, công lao là nhờ vào Tam trưởng lão và Y Y.

Lúc Tiêu Dật chuẩn bị rời đi, một tộc nhân đột nhiên đi nhanh tới trước mặt Tứ trưởng lão nói: "Tứ trưởng lão, thuộc hạ có chuyện quan trọng cần bẩm báo."

[hết 39]