Chương 34: Thăng Cấp Võ Hồn Màu Vàng

"Phệ... Hỏa... Bách... Nhận..."

Lúc chấp sự Mộ Dung gia dốc toàn lực đánh một quyền về phía Tiêu Dật thì bên tai vang lên một âm thanh âm trầm.

Âm thanh đó vọng vào tai hắn giống như nặng cả ngàn cân.

Sức mạnh nặng trĩu chính là đại biểu cho hàm nghĩa của bốn từ.

Mà hàm nghĩa đó được gọi là "võ kỹ bậc huyền".

Phệ Hỏa Bách Nhận, võ kỹ nổi danh nhất của Tiêu gia, thành Tử Vân không có người nào không biết.

Khi nghe thấy bốn chữ Phệ Hỏa Bách Nhận, trong lòng liền nghĩ tới "võ kỹ bậc huyền".

Mà võ kỹ bậc huyền, đối với một võ giả Hậu Thiên mà nói, chỉ có thể dùng từ sợ hãi để hình dùng.

Vẻ mặt của hắn trong nháy mắt từ nhe răng cười khinh thường biến thành khủng hoảng.

Nhưng khủng hoảng này nháy mắt đã khựng lại, bởi vì, hắn đã chết.

"Ầm" một tiếng.

Phệ Hỏa Bách Nhận đột ngột từ trong tay Tiêu Dật bắn ra, nặng nề chém vào người chấp sự Mộ Dung gia.

Lưỡi dao lửa tỏa ra nhiệt độ nóng khủng khϊếp đã chém ra một vết thương lớn trên cơ thể hắn, sau đó ầm ầm nổ tung, làm máu thịt văng be bét.

Khi hắn ngã xuống đất thì đã biến thành một cái xác không còn sức sống.

"Chấp sự Mộ Dung Hiển, hắn... hắn đã bị gϊếŧ chỉ trong chớp mắt..." Tên chấp sự Hậu Thiên bậc ba kia thay đổi vẻ mặt ngay lập tức.

Sắc mặt Mộ Dung Hoa cũng u ám: "Tiêu Dật, hắn thế mà đã luyện thành môn võ kỹ mạnh nhất Tiêu gia, Phệ Hỏa Bách Nhận, tình báo sai rồi, xem ra chúng ta cần phải cẩn thận."

Tiêu Dật nhìn cái xác dưới đất, trong lòng thầm gật đầu: "Võ kỹ bậc huyền quả nhiên mạnh mẽ."

Phệ Hỏa Bách Nhận, mặc dù chỉ là bậc huyền cấp thấp nhưng đó chính là võ kỹ mà ngay cả võ giả Tiên Thiên vẫn có thể sử dụng, hơn nữa vẫn chưa luyện đại thành.

Độ khó khăn cao đến như vậy, uy lực tự nhiên không cần phải nói nhiều.

Tuy chỉ có một lưỡi dao lửa nhưng bản thân Mộ Dung Hiển không đề phòng, lại bị đánh trúng ở khoảng cách gần như vậy, đương nhiên trực tiếp bị hạ đo ván.

Mà nguyên nhân quan trọng nhất chính là tu vi của bản thân Tiêu Dật, hắn là Hậu Thiên bậc một, kém Mộ Dung Hiển hai bậc.

Thế nhưng tốc độ điều động chân khí từ băng hỏa khí đan ở trong cơ thể vượt xa khí đan của các võ giả Hậu Thiên Cảnh khác, vì thế trá hình làm lực chiến của hắn không thua gì Hậu Thiên bậc hai.

Nói cách khác chênh lệch thật sự của hắn và Mộ Dung Hiển chỉ có một bậc.

Mà chênh lệch một bậc tu vi cỏn con này không thể nào bù đắp được sự mạnh mẽ của Phệ Hỏa Bách Nhận.

"Đáng chết, nhất định phải gϊếŧ chết Tiêu Dật, báo thù cho chấp sự Mộ Dung Hiển." Tên chấp sự Hậu Thiên bậc ba còn lại tức giận nói.

Hai người vừa nói chuyện vừa di chuyển, bắt tay tấn công về phía Tiêu Dật.

"Bắt tay sao? Hừ." Tiêu Dật không sợ hãi nhảy vọt lên, từ trên ngựa nhảy xuống.

"Báo hình." Tiêu Dật thầm quát một tiếng trong lòng, nhanh như gió lốc nháy mắt biến mất tại chỗ.

Mộ Dung Hoa kinh hãi: "Chỉ là Hậu Thiên bậc một nhưng tốc độ lại không thua gì ta?"

Tiêu Dật chợt xuất hiện ở phía sau tên chấp sự Hậu Thiêu bậc ba kia, tung ra một quyền, hai tay biến thành móng vuốt Hổ hình.



"Cẩn thận." Mộ Dung Hoa nhắc nhở một tiếng, nhưng mà đã muộn.

Một tên chấp sự khác bị Tiêu Dật đánh mạnh một quyền, phun máu bay đi.

"Sức mạnh quá dữ dội, tiểu phế vật này xảy ra chuyện gì vậy?" Chấp sự bàng hoàng, không thể nào tưởng tượng nổi.

Tiêu Dật tuy chỉ là Hậu Thiên bậc một nhưng được băng hỏa khí đan gia tăng, tốc độ điều động linh khí và sức mạnh không hề thua kém bất cứ Hậu Thiên bậc hai nào. Hơn nữa cộng với Hình Ý Ngũ Tuyệt, lực chiến của hắn đã đạt tới trên Hậu Thiên bậc ba, gần với Hậu Thiên bậc bốn.

Vèo vèo vèo vèo, Tiêu Dật không ngừng di chuyển xê dịch tránh né Mộ Dung Hoa, tập trung tấn công tên chấp sự kia.

Phốc phốc phốc, tên chấp sự kia không ngừng phun ra máu tươi. Hắn cảm thấy nắm đấm Tiêu Dật đánh vào người mình vừa nhanh lại vừa mạnh, làm huyết khí trong cơ thể hắn quay cuồng.

"Tiêu Dật, có bản lĩnh thì đại chiến với ta một trận, hiểm độc như thế thì tính là anh hùng gì chứ?" Mộ Dung Hoa thấy chấp sự kia không ngừng bị thương thì rất tức giận.

"Hiểm độc?" Tiêu Dật cười lạnh: "Ba người các ngươi đều là võ giả Hậu Thiên Cảnh thành danh đã lâu vậy mà lại bắt nhau nhau mai phục, muốn gϊếŧ chết một thiếu niên như ta. Xét về hiểm độc thì ta kém xa bọn ngươi."

Tuy nói là nói vậy nhưng Tiêu Dật vẫn từ bỏ tấn công tên chấp sự kia, chuyển sang tấn công Mộ Dung Hoa.

"Hừ." Mộ Dung Hoa hừ lạnh một tiếng, trong lòng vui vẻ thầm nghĩ: "Tiểu phế vật, quả nhiên là thiếu niên suy nghĩ non nớt, chỉ cần nói vài lời khıêυ khí©h đã chuyển đòn tấn công về phía mình."

"Ba... ba..."

Hai người tung chưởng va chạm trực diện.

Mộ Dung Hoa bất động, Tiêu Dật thì bị đẩy lui vài quét.

"Tiêu Dật, ngươi không phải đối thủ của ta, ngươi nhất định phải chết." Mộ Dung Hoa nhìn thấy mình tung chưởng đẩy lùi được Tiêu Dật thì rất tự tin.

"Ồ." Sau khi đứng vững, Tiêu Dật cười nhạt một tiếng: "Quên đi vậy, đã biết đại khái ta hiện giờ ở tầng thực lực nào rồi, cũng nên kết thúc chiến đấu."

"Cái gì?" Mộ Dung Hoa kinh hãi: "Ngươi... ngươi dám mang bọn ta ra để thử tay?"

"Bây giờ mới phát hiện à?" Tiêu Dật cười lạnh một tiếng.

"Cuồng vọng." Mộ Dung Hoa phẫn nộ quát một tiếng: "Đừng tưởng ngươi luyện được Phệ Hỏa Bách Nhận thì ngon, chỉ được một lưỡi dao lửa, còn kém xa thành tựu mũi tên nước Bích Ba của ta."

Mộ Dung Hoa vung tay, mấy chục mũi tên nước màu xanh da trời từ trên trời giáng xuống, lít nhít bay về phía Tiêu Dật.

"Phệ Hỏa Bách Nhận." Tiêu Dật quát khẽ một tiếng, một lưỡi dao lửa được ngưng tụ rồi bay ra khỏi tay.

Một lưỡi dao lửa chống lại mấy chục mũi tên nước.

Ánh sáng đỏ nóng rực và ánh sáng màu xanh lạnh lẽo băng giá va chạm với nhau.

Chỉ chốc lát, băng hỏa tan rã. Cuối cùng lưỡi dao lửa biến mất, mấy chục mũi tên nước cũng không còn bóng dáng.

Tuy Phệ Hỏa Bách Nhận của Tiêu Dật chỉ mới được luyện thành, chỉ có một lưỡi dao lửa; mà mũi tên nước Bích Ba của Mộ Dung Hoa đã luyện mấy chục năm, đã có chút thành tựu, khoảnh cách tới đại thành không xa.

Nhưng chênh lệch của võ kỹ bậc huyền và võ kỹ bậc hoàng là quá xa.

Trên đại lục Viêm Long, võ kỹ vô số, nhưng chỉ được chia thành bốn bậc thiên địa huyền hoàng. Nghĩ cũng biết được chênh lệch của mỗi cấp bậc là rất to lớn.

Võ kỹ bậc huyền, cho dù là cấp thấp thì cũng mạnh mẽ hơn võ kỹ bậc hoàng cấp đỉnh rất nhiều, chênh lệch giữa chúng có thể hình dung là một trời một vực.

Đây cũng là nguyên do vì sao ba gia tộc lớn đều có một bản võ kỹ bậc huyền cấp thấp là nội tình lớn nhất, không truyền ra ngoài.

Chỉ có trưởng lão gia tộc và nhóm chấp sự đặc biệt tinh anh mới có thể học tập.

Hai người căn bản không cùng đẳng cấp.

Nếu hiện giờ Tiêu Dật có thể luyện Phệ Hỏa Bách Nhận ra chút thành tựu, có thể phóng ra hơn mười lưỡi dao lửa thì có thể hạ đo ván Hậu Thiên bậc bốn như Mộ Dung Hoa trong nháy mắt.



"Thằng nhóc này rất mạnh, chúng ta hợp tác đi." Mộ Dung Hoa nghiêm túc nói với một vị chấp sự khác.

"Vâng." Người nọ nặng nề gật đầu.

"Mũi tên nước Bích Ba." Hai người đồng thời kích hoạt võ kỹ tấn công.

Tiêu Dật không hề sợ sệt, hắn đã kiểm tra lực chiến của mình xong, chuẩn bị kết thúc chiến đấu.

Tiêu Dật quát khẽ một tiếng trong lòng: "Thăng Long."

Khí thế của hắn nháy mắt tăng vọt, cảnh giới từ Hậu Thiên bậc một đạt tới Hậu Thiên bậc ba.

Nhóm hai người Mộ Dung Hoa biến sắc: "Làm sao có thể, cảnh giới của tiểu tử này đột nhiên gia tăng. Không thích hợp, hắn đã là Hậu Thiên bậc ba rồi, chúng ta không phải đối thủ của hắn, chạy mau."

Cảnh giới Hậu Thiên bậc một mà Tiêu Dật đã có thể đánh ngang tay với bọn họ, lúc này đạt tới Hậu Thiên bậc ba, có lẽ bọn hắn ngay cả chống đỡ cũng không làm được.

Trong lòng hai người nháy mắt nghĩ tới khả năng này, vì thế lập tức thu hồi võ kỹ, xoay người bỏ trốn.

"Muốn chạy sao?" Trong mắt Tiêu Dật lóe ra sát ý kinh người: "Mộ Dung gia các ngươi vẫn luôn muốn dồn ta vào chỗ chết, lần này gϊếŧ ba tên chấp sự các ngươi trước, thu chút tiền lời."

Vừa dứt lời, Phệ Hỏa Bách Nhận đã rời khỏi tay, dùng tốc độ cực nhanh vọt về phía nhóm Mộ Dung Hoa.

Vèo một tiếng, lưỡi dao lửa trực tiếp chém vào sau lưng hai kẻ đang bỏ chạy. Ầm một tiếng nổ tung, hai người bị nổ tới máu thịt be bét, sau khi ngã xuống đất thì không còn sức sống.

Tiêu Dật được Thăng Long tăng thêm nên đạt tới cảnh giới Hậu Thiên bậc ba, cộng thêm băng hỏa khí đan cũng tăng thêm, uy lực của Phệ Hỏa Bách Nhận đánh ra tăng vọt một mảng lớn, nháy mắt gϊếŧ chết hai người này.

Thật ra trong trận chiến này, nếu Mộ Dung Hoa là chấp sự tinh anh được tu luyện võ kỹ bậc huyền cấp cấp của Mộ Dung Gia thì tình huống khẳng định đã khác.

Cho dù Tiêu Dật vẫn có thể gϊếŧ bọn họ nhưng sẽ khá khó khăn chứ không phải nhẹ nhàng như hiện giờ.

Tiêu Dật lục lọi thi thể ba kẻ kia một phen, tìm đucợ ba chiếc túi càn khôn.

Đối với võ giả mà nói, phải luôn mang theo tài sản ở bên người. Dù sao thì của cải của mình, không có nơi nào an toàn hơn trên người bình cả.

Mở túi càn khôn của ba người ra, đồ đạc bên trong đại khái cũng không khác bao nhiêu, đều là chút nguyên liệu, vài viên Hậu Thiên Đan, còn có khoảng một ngàn ngân lượng.

"Tính ra chấp sự Mộ Dung gia cũng khá giàu." Tiêu Dật cười cười, không chút do dự nhận lấy "cống hiến" của ba người.

Sau đó Tiêu Dật thay đổi ánh mắt, ánh mắt Thái Âm Thái Dương xuất hiện.

Hai vòng xoáy vô hình đột nhiên hiện ra.

Vòng xoáy xuất hiện phía trên thi thể ba người, hấp thu toàn bộ sức mạnh võ hồn của bọn họ.

Đáng nói tới là hai vị chấp sự Hậu Thiên bậc ba kia chỉ là võ hồn cấp bậc màu xam; ngược lại Mộ Dung Hoa lại là võ hồn cấp bậc màu vàng.

Khó trách hai tên chấp sự kia lại tỏ ra cung kính Mộ Dung Hoa.

Sức mạnh của ba võ hồn bị rót vào giữa Khống Hỏa Thú và Băng Loan Kiếm.

Sau đó Tiêu Dật cũng hấp thu nốt võ hồn của mấy chục tên sơn tặc kia. Tuy chỉ là võ hồn cấp bậc màu đỏ thấp nhất nhưng bù lại có số lượng nhiều.

Sau khi tất cả võ hồn đã bị hấp thu, võ hồn Khống Hỏa Thú thực khó khăn thăng cấp lên võ hồn màu vàng; về phần võ hồn Băng Loan Kiếm thì không có chút biến hóa nào.

Tiêu Dật nhảy lên ngựa, ánh mắt lạnh như băng: "Mình vừa mới rời khỏi thành Tử Vân đã bị người của Mộ Dung gia mai phục. Ngũ trưởng lão, chuyện này chắc chắn không thiếu công lao của ngươi, món nợ này chờ ta trở lại Tiêu gia sẽ chậm rãi tỉnh sổ với ngươi."

Nghĩ xong, Tiêu Dật vung roi ngựa, nhanh chóng rời đi.

[hết 34]