Chương 25: Ta Cũng Là Luyện Dược Sư Nhất Phẩm!

Vèo, trên sàn đấu, một bóng người đột nhiên biến mất.

Lúc hắn xuất hiện một lần nữa, Tiêu Dật đang điên cuồng tấn công Tiêu Nhược Cuồng đã bị khống chế.

Bóng người đó chính là trọng tài, vị chấp sự Hậu Thiên Cảnh mạnh nhất trong gia tộc, là võ giả Hậu Thiên Cảnh bậc chín, địa vị gần với trưởng lão gia tộc.

Ánh mắt Tiêu Dật chăm chú, cảm giác đôi tay bị giữ lấy của mình sinh ra cảm giác vô lực.

"Đây là thực lực của võ giả Hậu Thiên Cảnh sao, quả nhiên lợi hại!" Tiêu Dật thầm kinh ngạc.

Cảnh giới của Tiêu Dật chẳng qua chỉ là Phàm Cảnh bậc chín, cho dù phối hợp Thăng Long gia tăng thực lực nhưng cũng chỉ miễn cưỡng đạt tới Hậu Thiên Cảnh bậc hai, bậc ba mà thôi, đương nhiên không thể nào phản kháng lại trọng tài.

Thăng Long là một chiêu thức tạm thời gia tăng tu vi vượt trội.

Có điều hiện giờ trong người hắn có quá ít chân ít, không thể phát huy toàn bộ uy lực.

Đợi một thời gian nữa, tới khi hắn có thể hoàn toàn khống chế được chiêu thức Thăng Long này thì tất nhiên sẽ đạt đến tình trạng kinh người.

Tiêu Dật đang kinh ngạc, hắn không biết rằng, trọng tài cũng đang kinh ngạc không kém.

"Hảo tiểu tử, lực tay rất mạnh, chỉ là Phàm Cảnh bậc chín đã có sức mạnh như thế. Lẽ nào mấy năm qua, ngươi làm phế vật là vì che giấu tài năng, chờ ngày một bước trùng thiên sao?" Trọng tài kinh ngạc, lại có chút ngờ vực khó tin.

Bỗng trong đầu trọng tài lóe lên một ý nghĩ: "Cũng đúng, năm đó gia chủ là người tài năng xuất sắc cỡ nào, có lý nào con trai hắn lại là tên ăn hại chứ. Có lẽ Tiêu Dật vẫn luôn là thiên tài, chỉ có điều mấy năm nay gia tộc đã quan tâm tới hắn quá ít mà thôi."

Trọng tài nghĩ ngợi rồi nói khẽ: "Tiêu Dật, luận võ đã kết thúc."

Tiêu Dật gật đầu, đứng lui sang một bên.

Lúc này, trên mặt đất đã xuất hiện một cái hố to, bên trong là Tiêu Nhược Cuồng bộ dạng thê thảm, vết thương chằng chịt khắp người.

Trước đây vốn vênh mặt huênh hoang xấc xược, nay mặt mũi bầm giập, sưng vù lên như đầu heo.

Vốn ăn nói ngang tàng phách lối, nay chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi cố nhịn đau.

Lúc này Ngũ trưởng lão vội vàng đi lên sàn đấu, đỡ hắn dậy.

Trên hàng ghế trưởng lão, Tam trưởng lão đứng dậy, tự hào lớn tiếng nói: "Tiêu Dật đã liên tiếp đánh bại huynh đệ Tiêu Nhược Cuồng, Tiêu Nhược Hàn, đều giành chiến thắng tuyệt đối, còn ai nghi ngờ tư cách thiếu gia chủ của hắn nữa hay không?"

"Không có!" Các tộc nhân đồng thanh đáp.

"Ta cũng mới nghe nói tới thiên phú của Tiêu Dật, chưa bao giờ tận mắt thấy, nhưng mới mười sáu tuổi đã đánh bại hai thiên tài kiệt xuất của gia tộc, thiên phú như vậy, không hề thua kém gia chủ năm xưa."

"Đúng vậy! Mới mười sáu tuổi mà đã đánh bại võ giả Hậu Thiên Cảnh, đã bao năm rồi Tiêu gia ta chưa xuất hiện."

Các tộc nhân khen ngợi không dứt lời, ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Tiêu Dật đã thay đổi hoàn toàn, dường như có thể thấy được dưới sự dẫn dắt của thiếu niên thiên tài này, Tiêu gia chắc chắn sẽ hùng mạnh hơn.

Đại lục Viêm Long này sùng bái kẻ mạnh, vẫn luôn lấy nắm tay và thực lực làm tiêu chuẩn.

Kẻ mạnh là đối tượng được sùng bái và thần phục.

Kẻ mạnh có được tất cả quyền lợi và sự tôn nghiêm.

"Ồ." Tiêu Dật cười nhạt một tiếng.

Chỉ tới thế giới này vài ngày nhưng hắn đã hiểu rõ sự tàn khốc của nơi đây.

Nếu không có thực lực, dù cho mình nắm giữ danh hiệu thiếu gia chủ thì cũng chỉ là bùn dưới đất, ai cũng có thể giẫm chân lên, tùy tiện ức hϊếp.

Cùng là đồng tộc nhưng vì tranh danh đoạt lợi mà không tiếc tay hãm hại hết lần này đến lần khác, thậm chí còn thuê sát thủ, một lòng muốn dồn mình vào chỗ chết.

Tộc nhân khác cho dù thấy mình bị đối xử bất công cũng sẽ không ra mặt nói nửa câu bênh vực, chỉ biết thờ ơ lạnh nhạt.



Tuy nơi này tàn khốc nhưng lại có cách thay đổi hết tất cả, xoay chuyển càn khôn, đó chính là tu vi và thực lực.

Có được thực lực và thiên phú thì ánh mắt của mọi người cũng thay đổi hẳn, lời ca tụng không ngớt như rót mật vào tai.

Ngũ trưởng lão nhiều lần bày mưu tính kế, ngay cả đứa con lớn Tiêu Nhược Cuồng ở Huyền Hỏa Môn xa xôi cũng được gọi về Tiêu gia, ý đồ đánh bại Tiêu Dật.

Kết quả chỉ là thiên tài đệ nhất của thế hệ trẻ Tiêu gia Tiêu Nhược Hàn và thiên tài nổi danh thành Tử Vân đã lâu Tiêu Nhược Cuồng cùng trở thành hòn đá kê chân cho Tiêu Dật đột nhiên nổi tiếng.

"Nếu không còn ai khiêu chiến thì ta xuống đây." Tiêu Dật từ tốn nói, mắt nhìn về phía trọng tài.

Trọng tài trợn trắng mắt, nghĩ thầm: "Ngay cả Hậu Thiên Cảnh bậc một như Tiêu Nhược Cuồng còn bị ngươi đánh thành đầu heo, vậy ai còn dám khiêu chiến ngươi nữa chứ?"

Có điều hắn vẫn lộ ra vẻ mặt ôn hòa nói: "Được, đi xuống đi!"

"Khoan đã!"

Bỗng nhiên, một giọng nói kèm hơi thở hổn hển vang lên.

"Đánh Nhược Cuồng con ta bị thương nặng như thế mà ngươi dám ngang nhiên bỏ đi sao?"

Người nói là Ngũ trưởng lão.

Trong giọng nói của hắn tràn đầy phẫn nộ và căm hận.

Thế nhưng Tiêu Dật nhạy bén nhận ra trong ánh mắt hắn ta ẩn giấu sự hung ác, nham hiểm và cả đắc ý, tựa hồ hắn đã sớm chuẩn bị gì đó, thậm chí còn nắm chắc phần thắng.

"Cái tên hiểm độc này, lại muốn chơi trò gì đây?" Tiêu Dật thầm nhíu mày.

Lúc này Tam trưởng lão trầm giọng: "Ngũ trưởng lão, trên sàn đấu quyền cước không có mắt, hơn nữa là do Tiêu Nhược Cuồng tự mình khiêu chiến, trách được ai chứ? Dật nhi chiến thắng là dựa vào thực lực của mình, chỉ đánh Tiêu Nhược Cuồng bị thương mà không lấy mạng hắn đã là nghĩa cử tốt đẹp rồi!"

"Hừm." Ngũ trưởng lão tức giận: "Tam trưởng lão, theo ý ngươi nói thì Tiêu Dật đánh con ta trọng thương mà ta còn phải cảm ơn hắn à?"

"Ngươi muốn cám ơn thì ta cũng không ngăn cản." Tam trưởng lão cười mà không cười nói.

Tam trưởng lão cảm thấy thực hả dạ, trước đây Ngũ trưởng lão luôn mang chuyện Tiêu Dật "phế vật" ra để đả kích ông, nhắm vào ông, vì muốn bảo vệ Tiêu Dật mà ông đã bị Ngũ trưởng lão chọc tức không ít lần.

Bây giờ, Tiêu Dật liên tiếp đánh bại Tiêu Nhược Hàn và Tiêu Nhược Cuồng, được mọi người trong gia tộc nhất trí tán thành, ông cũng coi như nở mày nở mặt.

"Khốn khϊếp!" Ngũ trưởng lão giận dữ quát lớn: "Tam trưởng lão, lão phu không có hứng thú tranh luận với ngươi. Hôm nay, Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, và các trưởng lão khác đều có mặt ở đây, lão phu bạo gan đòi một lời giải thích cho con ta."

Nhị trưởng lão trầm giọng hỏi: "Ngũ trưởng lão ngươi muốn giải thích chuyện gì?"

Ngũ trưởng lão liền nói: "Xin hỏi Nhị trưởng lão, chiếu theo tộc quy, nếu con cháu Tiêu gia tổn thương luyện dược sư của gia tộc thì nên xử lý thế nào?"

Nhị trưởng lão nhíu mày đáp: "Luyện dược sư gia tộc, ngày đêm luyện đan, càng vất vả thì công lao càng lớn, nhận được đãi ngộ đặc biệt của gia tộc. Trong gia tộc, ngoại trừ trưởng lão chấp sự, con cháu bình thường không được xúc phạm, nếu cả gan xem thường, thậm chí đánh người, nhẹ thì phạt tám mươi gậy, nặng thì trục xuất khỏi Tiêu gia."

Luyện dược sư chính là nghề tôn quý nhất thế giới này, xếp trên võ giả ngang cấp.

Ví dụ luyện dược sư nhất phẩm thì tôn quý hơn rất nhiều so với võ giả Phàm Cảnh.

Mà luyện dược sư Tiêu gia thì chỉ có mấy người, còn phải ngày đêm vì gia tộc mà luyện chế đan dược, bao nhiêu vất vả gian khổ, tất nhiên nhận được quyền lợi và đãi ngộ rất cao.

Nhị trưởng lão vừa mới dứt lời, trong lòng Tam trưởng lão liền hoang mang dao động, nghi hoặc hỏi: "Ngũ trưởng lão, ý ngươi là…"

Ngay cả Đại trưởng lão từ đầu đến giờ không nói gì, chỉ lim dim quan sát cuộc đấu võ, lúc này cũng hơi mở mắt.

"Đúng vậy." Ngũ trưởng lão không giấu nổi sự tự hào trong lời nói.

Tiêu Nhược Cuồng được hắn dìu lên, kiêu ngạo nói: "Đúng vậy, ta chính là luyện dược sư nhất phẩm. Tuy ta là đệ tử Huyền Hỏa Môn nhưng nó không ảnh hưởng tới chuyện ta trở về gia tộc, chế tạo đan dược cho gia tộc."



Vừa nói, Tiêu Nhược Cuồng vừa khinh thường lại căm giận liếc nhìn Tiêu Dật, nghĩ thầm: "Tiểu phế vật, người thắng ta thì đã sao? Với thân phận luyện dược sư của ta cũng đủ làm ngươi không với tới nổi, đồng nghĩa cũng có thể chơi mày tới chết."

Các tộc nhân bên dưới sàn đấu lại đang bắt đầu ồn ào tranh luận.

"Cái gì? Tiêu Nhược Cuồng còn là luyện dược sư nhất phẩm sao?"

"Trời ạ, mặc dù chỉ là nhất phẩm nhưng hắn chỉ mới hai mươi tuổi mà thôi, thiên phú như vậy thì ngày sau muốn thành luyện dược sư tam phẩm cũng không phải không có khả năng."

"Chậc, chậc, luyện dược sư tam phẩm tương lai, này chính là trong vạn người chưa chắc có một."

"Võ giả Hậu Thiên Cảnh, luyện dược sư nhất phẩm, Tiêu Nhược Cuồng không hổ danh là một trong những thiên tài xuất chúng nhất thành Tử Vân."

Để trở thành luyện dược sư đòi hỏi rất nhiều điều kiện, trong đó tư chất và thiên phú là quan trọng nhất. Có thể nói trong một nghìn võ giả cũng chưa chắc xuất hiện một vị luyện dược sư, thậm chí tỷ lệ còn thấp hơn.

Cũng khó trách các tộc nhân lại kinh ngạc như thế.

Không quản thế nào cũng không ngờ được Tiêu Nhược Cuồng lại còn là luyện dược sư nhất phẩm.

Đại trưởng lão vẫn luôn giữ im lặng cũng tỏ vẻ ngạc nhiên: "Mới hai mươi tuổi đầu, đã trở thành luyện dược sư nhất phẩm, tư chất còn cao hơn Bách Luyện."

Tam trưởng lão lập tức luống cuống, nghĩ thẩm: "Phạt tám mươi trượng, không được, Lão hiểm độc Ngũ trưởng lão kia chắc chắn sẽ đánh đến chết mới thôi, mình nên làm gì bây giờ, Dật nhi chắc chắn sẽ không chịu nổi."

Nhưng trong sự bối rối của các tộc nhân, trong tiếng cười lạnh của Ngũ trưởng lão và Tiêu Nhược Cuồng, trong ánh mắt sốt ruột lo lắng của Tam trưởng lão…

Tiêu Dật chỉ thản nhiên ồ một tiếng: "Ồ, không có chuyện gì thì ta đi trước đây."

"Không có chuyện gì á? Nghĩ cũng hay quá nhỉ?" Ngũ trưởng lão cười lạnh nói: "Người đâu, bắt trói Tiêu Dật lại cho ta, lão phu muốn dạy cho hắn biết thế nào là tôn kính luyện dược sư gia tộc!"

"Không được!" Tam trưởng lão tựa hồ đã bất chấp tất cả, bước nhanh tới, trong nháy mắt đã đứng trước mặt Tiêu Dật, bảo vệ hắn ở sau lưng mình.

"Ta ngược lại muốn xem xem, kẻ nào cả gan dám động đến Dật nhi?" Tam trưởng lão lạnh lùng trừng mắt, dáng vẻ gà mẹ bảo vệ con.

Tiêu Dật thấy như thế thì thầm cảm động.

Ngũ trưởng lão cười nhạt, nghĩ thầm: "Tam trưởng lão, ta biết ngay ngươi sẽ không nhịn được mà ra tay bảo vệ Tiêu Dật, hừ, không biết công bằng, bao che Tiêu Dật, để ta chống mắt xem xem ngươi làm thế nào giữ nổi vị trí đại diện gia chủ!"

"Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão như vậy là quá ngang ngược, xin hãy làm chủ cho con ta, bảo vệ lẽ phải." Ngũ trưởng lão lớn giọng kêu oan.

"Thật ngại quá, xin được ngắt lời một chút!"

Tiêu Dật đột nhiên từ phía sau lưng Tam trưởng lão bước ra.

"Nghiệp chướng, ngươi còn gì để nói?" Ngũ trưởng lão chất vấn.

"Không có gì." Tiêu Dật nhún vai nói: "Trong gia tộc hẳn chưa có quy định, nếu luyện dược sư đánh bị thương một luyện dược sư khác thì bị trừng phạt thế nào, đúng không?"

"Hừ, đúng là không có quy định đó, vậy thì sao?" Ngũ trưởng lão nói tiếp: "Bây giờ mà ngươi còn có tâm tư nghĩ vớ vẩn hay sao? Biết khôn thì tự giác nhận hình phạt đi!"

"Không có là được." Tiêu Dật còn chẳng thèm nhìn Ngũ trưởng lão, lập tức kéo Tam trưởng lão, muốn đi xuống phía dưới khán đài.

"Đứng lại, rốt cuộc ngươi có ý gì?" Ngũ trưởng lão phẫn nộ quát lớn một tiếng.

"Không có gì, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết ta cũng là luyện dược sư nhất phẩm." Tiêu Dật nhếch môi cười, nhàn nhạt nói.

Âm thanh mặc dù chỉ vừa đủ nghe nhưng lại giống như một quả bom hạng nặng, dễ dàng truyền tới tai mọi người.

"Cái gì? Ngươi cũng là luyện dược sư nhất phẩm?" Nhóm tộc nhân có chút không thể tin vào tai mình.

Đại trưởng lão bật người mở to mắt, nhìn chằm chằm Tiêu Dật, hy vọng mình không nghe nhầm.

[Hết 25]