Tiêu Dật và Tiêu Nhược Hàn đã đánh cược xem Tiêu Dật có thể thể tự mình giành được suất tiến vào Tử Vân Động tu luyện hay không.
Vì thế hiện giờ Tiêu Dật cần phải ra sân ứng chiến, mà đối thủ của hắn chính là nhóm con cháu Phàm Cảnh bậc sáu vốn đã giành được suất tiến vào Tử Vân Động tu luyện.
Lúc Tiêu Dật quát "ai dám lên đánh một trận" thì con cháu Phàm Cảnh bậc sáu tự nhận là tư chất vượt trội, tài trí hơn người đều lộ ra vẻ mặt khó coi.
"Thế mà lại dại dám khiêu chiến với chúng ta, đúng là không biết tự lượng sức mình."
"Mặc dù hắn không xứng để đấu võ với chúng ta, nhưng ta muốn vả vào mặt hắn, xem hắn còn dám cuồng vọng như thế nữa không."
Bỗng nhiên, một bóng người thoắt cái nhảy vọt lên võ đài.
Đó chính là Tiêu Tinh Dương.
"Tiêu Dật, ngươi không có tư cách đấu võ với nhóm con cháu xuất sắc kia đâu, để ta đấu với ngươi." Tiêu Tinh Dương nói, ánh mắt lộ rõ khinh thường.
"Ngươi sao?" Tiêu Dật nhướng mày.
Ngay lúc đó, hắn nhanh mắt phát hiện ở cách đó không xa, Cửu trưởng lão đang đứng ngay bên cạnh Ngũ trưởng lão.
"Thì ra là thế, Ngũ trưởng lão quả nhiên hiểm độc." Tiêu Dật nheo mắt, ngay lập tức hiểu ra vấn đề.
Để được tiến vào Tử Vân Động tu luyện, ngoại trừ con cháu Phàm Cảnh bậc sáu thì còn có hai trường hợp có thể được nhận trực tiếp mà không cần tiến hành luận võ.
Chính là Tiêu Nhược Hàn và suất của mình.
Tiêu Nhược Hàn là con cháu đệ nhất gia tộc, dĩ nhiên không ai dám giành suất của hắn.
Nhưng còn mình…
Ngày hôm nay một khi mình thất bại thì cũng đồng nghĩa là thua cược, suất tiến vào Tử Vân Động cũng được nhường lại.
Như vậy, Tiêu Tinh Dương với tư cách là người đứng đầu vòng luận võ Phàm Cảnh bậc năm, cũng là người gần đạt tới Phàm Cảnh bậc sáu nhất sẽ dành được suất này.
Chẳng trách nửa tháng trước đám người Ngũ trưởng lão đã đưa ra chọn lựa như thế cho mình, hoặc là bị tước đi vị trí thiếu gia chủ, hoặc là không có tên trong danh sách tu luyện.
Không quản mình lựa chọn thế nào cũng sẽ rơi vào cạm bẫy mà Ngũ trưởng lão đã giăng ra từ sớm.
Không còn vị trí thiếu gia chủ, Ngũ trưởng lão đương nhiên dễ dàng tiến hành mưu kế tiếp theo.
Không có suất tu luyện, Ngũ trưởng lão sẽ vì thế mà lôi kéo Cửu trưởng lão, cộng thêm bảy tám vị đã bị lôi kéo từ trước, tức là hắn gần có được hơn phân nửa trưởng lão ủng hộ.
Đến lúc đó, hắn cũng có thể dễ dàng thực hiện mưu tính tiếp sau đó.
"Lão rùa đen chết tiệt, năm lần bảy lượt tính kế hại mình, thật đáng hận." Tiêu Dật thầm mắng.
Có điều, hắn không sợ. Đã có Tam trưởng lão âm thầm che chở, hắn không cần phải lo lắng những chuyện khác.
Năm đó trước khi gia chủ mất tích đã chỉ định Tam trưởng lão làm người đại diện, đã danh chính ngôn thuận, đương nhiên được số đông tộc nhân ủng hộ.
Nói về quyền hạn trong gia tộc, một mình Tam trưởng lão sánh bằng mấy vị trưởng lão.
Tiêu Tinh Dương thấy Tiêu Dật yên lặng, cho là hắn sợ nên cười mỉa mai: "Thế nào hả tiểu phế vật, ngươi sợ rồi sao? Yên tâm đi, ta sẽ không lấy mạng của ngươi, nhiều lắm là tập dượt chút thôi."
Thật ra trong lòng hắn nghĩ: ta sẽ không lấy mạng ngươi, nhưng ta sẽ đánh cho ngươi tàn phế, để ngươi trở thành phế vật đúng nghĩa.
Tiêu Dật nhún vai, nói: "Ngươi đã tự mình dẫn xác tới làm chim đầu đàn, vậy cũng đừng trách ta."
Người phán xử đứng bên cạnh thấy vậy, liền nói: "Tốt lắm, nếu Tiêu Tinh Dương đã đồng ý xuất chiến, Tiêu Dật đã ứng chiến, vậy cuộc đấu võ bắt đầu. Nhưng phải nhớ kỹ, đồng tộc luận võ phải dừng lại đúng lúc, không được gây thương tích cho đối phương."
"Vâng." Tiêu Tinh Dương cung kính trả lời, nhưng kỳ thật hắn thừa biết, tỷ võ thì khó tránh được ngoài ý muốn.
"Tiểu phế vật, đi chết đi." Trong nháy mắt, Tiêu Tinh Dương sử dụng võ hồn Man Hỏa Ngưu, sức mạnh lập tức tăng vọt, tung quyền về phía Tiêu Dật.
"Ui, quyền này mà đấm xuống, tiểu phế vật chết chắc rồi."
"Chỉ là Phàm Cảnh bậc một mà thôi, cho dù Tiêu Tinh Dương không dùng võ hồn, Tiêu Dật cũng thua chắc."
Ngũ trưởng lão và Tiêu Nhược Hàn cứ như đã tận mắt nhìn thấy Tiêu Dật bị đánh hộc máu bay xuống sân đấu.
Nhưng mà "bộp" một tiếng.
Trong ánh mắt không thể nào tin nổi của tộc nhân...
Tiêu Dật thế mà lại không né cũng không tránh, nhẹ nhàng đưa tay trực tiếp đỡ lấy quyền của Tiêu Tinh Dương.
"Trực tiếp đỡ cú đấm của Tiêu Tinh Dương, sao có thể chứ?"
Tiêu Tinh Dương chính là võ giả Phàm Cảnh bậc năm, Tiêu Dật chẳng qua chỉ là võ giả Phàm Cảnh bậc một, sự chênh lệch phải rất lớn mới đúng."
Thực sự, chênh lệch giữa các cấp bậc là rất lớn, sức mạnh ít nhất cũng hơn mấy trăm cân.
Hai ba võ giả Phàm Cảnh bậc bốn hợp sức cũng chưa chắc đã đánh thắng được một võ giả Phàm Cảnh bậc năm.
"Không đúng." Một ít tộc nhân tinh mắt kinh ngạc hô: "Tiêu Dật không phải Phàm Cảnh bậc một, lúc nãy hắn đỡ một quyền của Tiêu Tinh Dương, sức mạnh đó khẳng định đã đạt đến tiêu chuẩn Phàm Cảnh bậc năm."
"Cái gì? Tiêu Dật đã đạt tới Phàm Cảnh bậc năm sao?" Phần lớn tộc nhân và đám con cháu trẻ tuổi đều không thể nào tin nổi.
Trên đài tỷ võ, người phán xử nghiêm túc quán sát Tiêu Dật, gật đầu: "Hảo tiểu tử, đúng là Phàm Cảnh bậc năm."
"Cái gì? Phàm Cảnh bậc năm sao?" Ngũ trưởng lão và Tiêu Nhược Hàn hoang mang.
"Phàm Cảnh bậc năm, tu vi của Dật nhi rốt cuộc đã thăng lên Phàm Cảnh bậc năm rồi. Tốt, tốt quá rồi." Tam trưởng lão vui mừng quá đỗi, thậm chí còn chú ý tới bởi vì quá xúc động mà mình đã bóp vỡ một tảng đá tự lúc nào.
Trên sàn đấu, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của các tộc nhân, vẻ mặt dương dương tự đắc của Tiêu Tinh Dương chuyển sang vẻ mặt u ám xám xịt: "Phàm Cảnh bậc năm thì sao chứ, hừ, trong nhóm võ giả Phàm Cảnh bậc năm, ta chính là người mạnh nhất. Chỉ cần tên phế vật này không đạt được Phàm Cảnh bậc sáu thì hắn không phải là đối thủ của ta, suất tu luyện phải thuộc về ta."
Nghĩ xong, hắn gia tăng sức lực, tiếp tục tấn công Tiêu Dật.
"Hừm." Tiêu Dật nhếch miệng lạnh lùng, trong mắt hắn, mỗi mỗi đòn tấn công của Tiêu Tinh Dương đều lộ ra sơ hở.
Nhẹ nhàng nghiêng đầu né tránh nắm đấm của Tiêu Tinh Dương, sau đó đánh úp tới hất ngã Tiêu Tinh Dương.
Cùng là Phàm Cảnh bậc năm như nhau nhưng Tiêu Dật có đến hàng trăm cách thức để đánh bại Tiêu Tinh Dương.
Thậm chí, đối phó với Tiêu Tinh Dương, hắn còn không cần dốc hết sức lực.
"Ầm" một tiếng, Tiêu Tinh Dương nặng nề ngã sóng soài trên mặt đất.
"Hổ hình." Ánh mắt Tiêu Dật lạnh lẽo, tay hóa thành trảo mạnh mẽ tung ra đòn tấn công, một trảo giữ chặt cổ họng Tiêu Tinh Dương, trảo còn lại giữ trên đầu hắn.
Song trảo hóa thành cú vồ của hổ, chỉ cần Tiêu Dật muốn thì chỉ trong khoảng khắc có thể bóp nát đầu và cổ họng của Tiêu Tinh Dương.
Đồng thời chân hắn giẫm mạnh lên ngực Tiêu Tinh Dương, làm cho hắn không thể động đậy.
Nếu Tiêu Tinh Dương còn dám phản kháng, song trảo của Tiêu Dật cùng hợp công, bóp vỡ đầu Tiêu Tinh Dương.
Hình Ý Ngũ Tuyệt không đơn thuần là tấn công máy móc, chúng có thể thay đổi khôn lường. Tiêu Dật hoàn toàn có thể dựa vào tình huống chiến đấu khác nhau, phát huy ra đòn tấn công thích hợp, một chiêu đánh bại kẻ địch.
"Tốt nhất là ngươi đừng có cử động, bằng không ta cũng không ngại gϊếŧ chết ngươi ngay bây giờ đâu." Tiêu Dật lạnh lùng gằn giọng.
Cảm nhận được sát ý trong mắt Tiêu Dật và cảm giác đau đớn ở cổ, Tiêu Tinh Dương nằm im không dám nhúc nhích.
Bên dưới sàn đấu, nhóm tộc dân sớm đã nổi lên sóng to gió lớn.
"Thật là lợi hại, Tiêu Dật thế mà lại có thể dùng một chiêu đánh bại đối thủ."
"Có thể chọn thời điểm ra tay chuẩn xác tới như thế, vừa nãy Tiêu Tinh Dương còn không kịp thu đòn, không cách nào lật lại thế trận."
"Còn đòn tấn công của hắn nữa, vậy mà trong nháy mắt tóm được phần yếu hại của Tiêu Tinh Dương, làm cho hắn hết đường phản kháng."
Nhóm tộc nhân nhao nhao khen ngợi, nhưng cũng có vài người không tin vào mắt mình, từ khi nào mà Tiêu Dật lại trở nên lợi hại như thế.
Trên sàn đấu, Tiêu Dật lạnh lùng nói với Tiêu Tinh Dương: "Nhớ cho kỹ, sỉ nhục người khác thì người ta cũng coi thường mình, sau này quản miệng mồm mình cho tốt vào."
Dứt lời, Tiêu Dật đạp mạnh một cú, đá văng Tiêu Tinh Dương rớt xuống khỏi sàn đấu.
Thân hình nặng nề của Tiêu Tinh Dương rơi phịch, ngã sấp mặt.
Tiêu Dật đứng hiên ngang trên võ đài, một lần nữa phóng tia mắt về phía đám con cháu Phàm Cảnh bậc sáu, lạnh lùng hỏi: "Bây giờ, ta đã có tư cách đối chiến với các ngươi rồi chứ? Tiếp nào, tới lượt ai lên?"
Trong lời nói lộ rõ ý tứ khıêυ khí©h, chỉ trong phút chốc làm cho sắc mặt đám con cháu thay đổi liên hồi.
Bọn hắn đâu phải đồ ngốc, thông qua trận đấu vừa nãy, Tiêu Dật có thể trong nháy mắt đánh bại Tiêu Tinh Dương, chứng tỏ hắn có sức chiến đấu của Phàm Cảnh bậc sáu.
Bọn họ cũng không ngu ngốc biến mình thành chim đầu đàn, lại càng không muốn bị Tiêu Dật đánh bại ngay tại sàn đấu này, thân là con cháu xuất sắc nhất của Tiêu gia, bọn họ không muốn mất mặt.
Lúc này, Ngũ trưởng lão và Tiêu Nhược Hàn ở cách đó không xa đưa mắt ra hiệu, cùng im lặng gật gật đầu.
"Tiểu phế vật, cho dù ngươi đạt được Phàm Cảnh bậc năm thì đã sao, so với Phàm Cảnh bậc sáu thì người vẫn còn kém xa." Tiêu Nhược Hàn u ám nghĩ thầm.
Cùng lúc đó, hắn mờ ám quay sang nháy mắt ra hiệu với một con cháu gia tộc.
Người nọ gật đầu, sau đó đứng dậy, nhảy lên sàn đấu.
"Tiêu Dật, ta đấu với ngươi."
Người này là Tiêu Tử Mộc, Phàm Cảnh bậc sáu, trong nhóm con cháu trẻ tuổi xuất sắc nhất gia tộc thì có thể lọt vào năm hạng đầu.
Tiêu Tử Mộc sử dụng hỏa toàn côn, chỉa đầu côn về phía Tiêu Dật, lớn giọng: "Tiêu Dật kia, gặp phải ta thì coi như ngươi xui xẻo, trong vòng ba côn, ngươi tất bại."
Kỳ thực, Tiêu Nhược Hàn đã sớm tạo áp lực, muốn hắn xử lý Tiêu Dật.
Tiêu Dật chẳng chút sợ hãi, thản nhiên đáp: "Chỉ dựa vào ngươi sao, ngươi không có thực lực thắng ta."
"Ngông cuồng." Tiêu Tử Mộc múa côn đánh tới.
[Hết 15]