Hôm sau, những tia nắng ấm áp đầu tiên xuyên qua cửa số chiếu thẳng vào căn phòng.
Luồng ánh sáng tràn ngập sức sống chiếu vào cạnh bàn, lộ ra gương mặt khôi ngô của một thiếu niên còn đang ngái ngủ, làm người ta có cảm giác thực mơ mộng.
Nhưng có ai biết được vẻ ngoài tưởng chừng biếng nhác này, lại ẩn chứa một trái tim kiên cường đến nhường nào, ẩn phía sau gương mặt thanh tú của vị công tử này chính là một linh hồn kiêu ngạo không chịu được gò bó.
"Ừm." Tiêu Dật cảm nhận nguồn ấm áp của ánh nắng ban mai, bắt đầu thức giấc.
Tối qua, Y Y ngủ trên giường, còn hắn thì tùy tiện nằm úp mặt trên bàn nghỉ ngơi.
Y Y cũng có phòng riêng của mình, nhưng đó là phòng của người hầu, nơi đó kém xa căn phòng của Tiêu Dật. Nàng đang bị thương nên đương nhiên Tiêu Dật sẽ không để nàng về nơi đó ngủ.
Lúc Tiêu Dật tỉnh dậy, phát hiện trên mặt bàn đã bày biện sẵn bữa sáng.
Thức ăn không quá thịnh soạn, nhưng cũng rất hấp dẫn.
Một bát trắng không loãng cũng không đặc, gạo và nước kết hợp hoàn mỹ, hương thơm thoảng thoảng xộc vào mũi, chắc chắn rất ngon miệng.
Thêm mấy cái bánh bao được hấp chín mềm xốp, bên ngoài trắng tinh đang bốc khói nghi ngút, khiến người ta chỉ muốn thưởng thức ngay lập tức.
"Thiếu gia, ngài đã tỉnh rồi." Y Y cũng vừa vào tới, trên tay vẫn còn bưng hai chén bánh bao thịt.
"Sao dậy sớm thế?" Trong mắt Tiêu Dật ẩn ý trách móc.
Thật ra tối hôm qua Y Y đã ngủ rất ngon, nhưng trong lòng vẫn đau đáu nghĩ rằng mình phải chăm sóc thiếu gia, vì thế sáng hôm nay đã dậy từ rất sớm, chuẩn bị xong bữa sáng trước khi Tiêu Dật thức giấc.
Y Y nhận ra trong lời nói trắng móc của Tiêu Dật còn có sự quan tâm lo lắng, nàng thè lưỡi, không nói gì, xoay người bưng một thau nước đến cho Tiêu Dật rửa mặt.
Tiêu Dật biết rõ tính cách của Y Y vẫn luôn khéo léo đến mức khiến người ta động lòng nên không nói thêm gì nữa, qua quýt rửa mặt một phen rồi ăn sáng.
Không thể không nói, tài nấu nướng của Y Y quả thực không tồi, rõ ràng chỉ với những nguyên liệu đơn giản nhưng qua bàn tay như có ma thuật của nàng, chúng được chế biến thành những món ăn rất thơm ngon.
Còn nữa, thức ăn tuy không quá nhiều, nhưng lại rất bổ dưỡng.
"Đợi chút nữa ăn điểm tâm xong thì uống hai viên đan này."
Tiêu Dật vừa ăn cháo vừa đặt hai viên đan dược lên trên bàn.
Một viên Cường Thân Đan, một viên Dưỡng Khí Đan.
Hai loại đan dược này có tác dụng nhất định đối với võ giả nhưng không lớn, ngược lại nó có công hiệu rất mạnh đối với người bình thường.
Cường Thân Đan, tên như nghĩa, chính là làm cho cơ thể trở nên khỏe mạnh hơn.
Dưỡng Khí Đan, tu bổ khí hư.
Nhiều năm ăn không đủ no mặc không đủ ấm, dẫn tới thân thể Y Y bị suy yếu.
Hai loại đan dược này có thể xem là loại thuốc bổ rất tốt, giúp nàng điều dưỡng cơ thể.
"Cái này… Đây là đan dược mà." Y Y nhận ra ngay hai viên đan dược, sau đó vội vàng từ chối nói: "Thiếu gia, ngài là võ giả, càng cần đan dược hơn."
"Há mồm." Tiêu Dật nói cụt lủn.
"A?" Y Y ngẩn người.
Thừa lúc nàng còn ngây người ra, Tiêu Dật một tay lấy đan dược nhét vào miệng nàng.
Một lúc sau, có thể nhìn thấy rất rõ, sắc mặt vốn tái nhợt của Y Y trở nên hồng hào hơn, cả người trông cũng có tinh thần hơn.
"Ừm, tốt, có hiệu quả là tốt rồi." Tiêu Dật gật đầu hài lòng.
Hôm nay ăn sáng nghỉ ngơi xong, Tiêu Dật lại bắt đầu tu luyện.
…
Thời gian như thoi đưa, vèo một cái trôi vụt qua khiến người ta không kịp phản ứng là vì sao có thể nhanh đến như vậy.
Tròn nửa tuần trăng, thoáng cái đã đến.
Hôm nay là một trong những ngày quan trọng nhất của Tiêu gia, Tử Vân Động ba năm mới mở một lần, trận luận võ gia tộc tổ chức mỗi năm một lần cũng được tiến hành vào hôm nay.
Ngày quan trọng như vậy nên tất cả tộc nhân Tiêu gia đều ngừng lại công việc của mình, họ tụ tập trong gia tộc, cùng chờ đợi trận so tài sôi nổi này.
Ý nghĩa của cuộc tỷ võ gia tộc là muốn kiểm tra xem một năm qua con cháu gia tộc đã tu luyện đến đâu, xem bọn họ có chăm chỉ tu luyện hay không.
Khi luận võ, nếu có thể giành được thứ hạng cao thì sẽ nhận được phần thưởng giá trị của gia tộc.
Thế hệ võ giả trước của gia tộc cũng rất coi trọng cuộc tỷ võ này.
Dù sao thì nó có liên quan đến chuyện truyền thừa của gia tộc sau này, ảnh hưởng trực tiếp đến sự hưng suy của Tiêu gia mấy chục năm sau.
…..
Ở trong phòng, Tiêu Dật tỉnh khỏi trạng thái tu luyện, ánh mắt lóe sáng khϊếp người.
Suốt nửa tháng nay, mỗi ngày hắn đều khắc khổ tu luyện. Đáng tiếc tu vi lại không thể đột phá, vẫn chỉ là Phàm Cảnh bậc năm như cũ, đến Phàm Cảnh bậc sáu vẫn còn một khoảng cách ngắn.
Khóe miệng hắn đột nhiên xuất hiện nụ cười tràn đầy tự tin. Dường như, ngoại trừ tu vi của mình thì hắn vẫn còn ẩn giấu một sức mạnh khác, có thể ứng phó được cuộc luận võ của gia tộc hôm nay.
"Thiếu gia, bữa sáng đã xong rồi." Bỗng nhiên một bóng dáng yểu điệu chậm rãi bước vào, nhẹ nhàng uyển chuyển, từng cử chỉ đều khiến người ta xiêu lòng.
Nàng có gương mặt xinh đẹp, làn da trắng mịn, làm mê mẩn lòng người, muốn nhìn mãi không rời mắt.
Nàng chính là Y Y.
Điều đáng nói là, sau nửa tháng uống Cường Thân Đan và Dưỡng Khí Đan hằng ngày, cơ thể Y Y đã trở nên khỏe mạnh, càng xinh đẹp hơn.
Y Y vốn rất đẹp, chỉ có điều trước đây bị đánh chửi quanh năm, lại còn ăn uống thiếu thốn nên mới bị ảo giác "người xấu xí".
"Đẹp, tuyệt đẹp." Trong lòng Tiêu Dật không nén nổi phải khen ngợi một câu: "Cho dù là đại minh tinh xinh đẹp trong thế giới kiếp trước chỉ sợ cũng phải cảm thấy tự ti mặc cảm khi đứng trước Y Y."
Trước đây, khi Tiêu Dật vừa xuyên đến thế giới này, chỉ nhìn thoáng qua bóng lưng của YY thì đã biết đây là một tuyệt thế giai nhân.
Mặc dù sau đó nhìn thấy gương mặt xanh xao vàng vọt của nàng, với vô số kinh nghiệm nhìn người đẹp của Tiêu Dật, chỉ cần liếc mắt hắn đã biết Y Y có vẻ đẹp bẩm sinh hiếm có.
Quả nhiên trải qua một thời gian điều dưỡng, bây giờ có thể nói YY là một trang quốc sắc thiên hương.
Nếu như Y Y thay quần áo trang sức lộng lẫy thì tất nhiên sẽ trở thành một mỹ nữ cổ điển sống sờ sờ, hơn nữa là cái loại đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
"Thiếu… Thiếu gia, người đang nhìn gì vậy?" Cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của Tiêu Dật, Y Y có chút e thẹn, mất tự nhiên.
"Không có gì." Tiêu Dật mỉm cười, thu hồi ánh mắt nói: "Hôm nay là ngày tỷ võ gia tộc, ngươi muốn đi xem náo nhiệt không?"
Y Y khéo léo lắc đầu nói: "Không được đâu Thiếu gia, ta sẽ ở nhà chờ ngài."
"Được, tùy ngươi." Tiêu Dật nhún vai, đi ra cửa.
Phía sau, Y Y lẳng lặng nhìn theo bóng lưng Tiêu Dật, thật ra nàng cũng muốn đi xem. Chỉ là nàng biết Tiêu Dật phải đi đấu võ, sau khi trở về sẽ mệt nhoài người. Nàng ở nhà chuẩn bị cơm nước xong xuôi, khi Tiêu Dật về đến thì có ngay cơm nóng canh ngọt, xoa dịu mệt mỏi.
…..
Vừa đến sân tỷ võ của gia tộc, Tiêu Dật nhìn thấy mọi người đã tụ tập rất đông, ồn ào huyên náo, ít nhất cũng đến mấy ngàn người.
Với tư cách là một trong ba gia tộc lớn của Tử Vân Thành, Tiêu gia thật sự là gia đại nghiệp đại.
"Nhìn kìa, là tên phế vật Tiêu Dật kia…"
"Chà chà, tên phế vật đó thế mà cũng cả gan xuất hiện."
Nháy mắt Tiêu Dật xuất hiện, không ít con cháu gia tộc bắt đầu chỉ trỏ. Ánh mắt bọn chúng có khinh bỉ, có xem thường, còn xen lẫn thương hại.
Đúng vậy, là thương hại.
Chuyện đánh cược giữa Tiêu Dật và Tiêu Nhược Hàn, đã truyền khắp Tiêu gia từ sớm.
Trong mắt đám con cháu gia tộc này, dám cả gan đánh cược với người mạnh nhất thế hệ này của Tiêu gia, kết cục của Tiêu Dật chắc chắn sẽ rất thảm hại.
Một vài tiền bối của gia tộc đưa mắt ái ngại nhìn về phía Tiêu Dật, số còn lại là trêu cợt và thất vọng.
"Trước khi mất tích, gia chủ chính là thiên tài chói sáng nhất của gia tộc, sao lại sinh ra một đứa con bất tài như thế."
"Aii, thiên phú của gia chủ năm đó chính là có một không hai trong gia tộc, trí dũng song toàn, đáng tiếc, huyết mạch duy nhất của hắn là một kẻ ăn hại."
Không ít tộc nhân lắc đầu thở dài.
Lúc này, ở phía xa, Ngũ trưởng lão, Thất trưởng lão, Bát trưởng lão và một vài người đứng đầu nhóm chấp sự, đều lộ ra ánh mắt độc ác.
"Tiểu phế vật, sau ngày hôm nay, ngươi chắc chắn sẽ bị xóa tên khỏi Tiêu gia."
"Cái tên tiểu phế vật này, nửa tháng trước hắn dám hung hăng càn quấy như thế, hôm nay sẽ để cho hắn nhận đủ."
Ba người hạ thấp giọng nói chuyện.
Ở phía bên này, Tiêu Dật nhạy bén cảm nhận được những luồng ánh mắt bất thiện này, hắn nhìn sang.
Nhóm Ngũ trưởng lão cũng phản ứng rất nhanh, lập tức thu lại ánh mắt.
"Hừ." Tiêu Dật cười lạnh: "Một đám tiểu nhân, đừng tưởng là ta không biết trong lòng các ngươi nghĩ gì, một khi vẫn còn ta ở đây thì các ngươi đừng mơ mà được như ý."
Nếu là tên Tiêu Dật ngu ngốc trước kia thì đương nhiên sẽ không hiểu rõ sự tình.
Nhưng Tiêu Dật của bây giờ chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra ý đồ của Ngũ trưởng lão.
Rất hiển nhiên, lão ta sớm đã mơ ước tới vị trí gia chủ, muốn thâu tóm quyền lực Tiêu gia. Mà Tiêu Dật với danh nghĩa là thiếu gia chủ chính là chướng ngại trong giấc mơ bá quyền của hắn.
Cũng vì thế mà Tiêu Nhược Hàn mới đẩy Tiêu Dật xuống vách núi.
Sau đó khi Tiêu Dật may mắn sống sót, không biết lão dùng cách gì lôi kéo Thất trưởng lão, Bát trưởng lão dùng trăm phương ngàn kế hòng tước bỏ danh hiệu thiếu gia chủ của Tiêu Dật.
Một khi Tiêu gia không có thiếu gia chủ, lão ta có thể danh chính ngôn thuận đề cử thiếu gia chủ mới.
Mà trong toàn bộ thế hệ trẻ của Tiêu gia, người có tư cách làm tân thiếu gia chủ nhất chính là Tiêu Nhược Hàn.
Nếu như mưu kế của hắn thực hiện được, Tiêu Nhược Hàn thượng vị, Tam trưởng lão vốn đang nắm giữ vị trí thay mặt gia chủ sẽ từ từ mất đi quyền lực. Đến lúc đó, toàn bộ Tiêu gia đều bị Ngũ trưởng lão danh chính ngôn thuận khống chế.
Tam trưởng lão Tiêu Trọng là người trọng tình trọng nghĩa nhưng có chút bảo thủ, xét về mưu kế thì không thể sánh bằng lão cáo già Ngũ trưởng lão kia.
Tất nhiên, Tiêu Dật bây giờ tuyệt đối sẽ không để bọn họ được toại nguyện.
Lúc này, trên đài tỷ võ vang lên một tiếng hô lớn: "Gia tộc luận võ, chuẩn bị bắt đầu."
Đó là một vị chấp sự trong gia tộc, võ giả Hậu Thiên Cảnh bậc tám, đảm nhiệm vai trò phán quyết cho lần tỷ võ này.
[hết 13]