Chương 1: Võ Hồn Song Sinh

Trong căn phòng cổ xưa, Tiêu Dật đột nhiên tỉnh lại.

"Ơ, ta không chết sao?" Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu hắn.

Nháy mắt sau đó, Tiêu Dật chú ý tới hình như mình đang ở trong một hoàn cảnh lạ lẫm. Không chút do dự đưa tay vỗ dưới thân một cái, chuẩn bị bật dậy.

Đây là phản ứng bản năng của một sát thủ ưu tú.

Nhưng tay vừa hành động thì đau đớn kịch liệt ập tới làm cánh tay Tiêu Dật mềm nhũn.

Sao mình lại suy yếu như thế?

...

Tiêu Dật, người Hoa Hạ, thiên tài võ học.

Một vị bậc thầy Hình Ý Quyền đã tu luyện được nội lực.

Lúc những kẻ ngoại quốc thiếu tri thức kia giễu cợt võ thuật Hoa Hạ hắn chỉ là mấy trò khoa tay múa chân, chỉ có thể dùng với mục đích thưởng thức mà không hề có ý nghĩa thực chiến thì...

Tiêu Dật phẫn nộ ra tay, quét ngang các thể loại quyền tuyệt trên thế giới, cũng lập nên kỷ lục kỳ tích là chiến thắng liên tiếp ba trăm trận.

Không ít đối thủ chính là Vua Quyền Thuật đai lưng vàng, thế nhưng không có người nào có thể chịu được quá mười chiêu dưới nắm đấm của hắn.

Ba chữ "Hình Ý Quyền" trở thành kiêng kỵ và sợ hãi trong toàn bộ giới quyền thuật của thế giới.

Tiêu Dật còn là sát thủ, sát thủ hàng đầu, được công nhận là Vị Vua Không Ngai của giới sát thủ.

Từ khi xuất hiện tới nay, xác xuất làm nhiệm vụ thành công đạt tới con số kinh người là trăm phần trăm.

Vô số người muốn mời Tiêu Dật ra tay, thậm chí còn không tiếc bỏ ra bất cứ cái giá thù lao nào.

Nhưng Tiêu Dật có đạo đức nghề nghiệp của một sát thủ, cũng có một phần mấu chốt và trách nhiệm của người Hoa Hạ.

Chỉ cần là nhiệm vụ bất lợi cho quốc gia của mình, Tiêu Dật sẽ không nhận.

Tiêu Dật yêu quốc gia của mình, căm thù tất cả thế lực và nhân vật muốn gây bất lợi cho quốc gia.

Mặc dù sinh hoạt ở nước ngoài nhưng trái tim Tiêu Dật vẫn luôn hướng về tổ quốc.

Lúc một đoàn lính đánh thuê cấp bậc SSS không để ý tới cảnh báo của Tiêu Dật, huênh hoang nhận nhiệm vụ bí mật gây hại cho Hoa Hạ...

Tiêu Dật phẫn nộ ra tay, triển khai một màn tàn sát đẫm máu với đoàn lính đánh thuê xếp hàng bậc nhất thế giới này, chỉ trong một đêm, toàn bộ đội viên không ai may mắn thoát nạn.

Từ đó trở đi Hoa Hạ trở thành cấm địa của lính đánh thuê. Ngay cả lính đánh thuê tiếng tăm xấu cỡ nào, hung ác cỡ nào cũng không dám tới quốc gia này dương oai.

Có một quốc gia nọ cảm thấy tự tin với đặc vụ và gián điệp của mình, dự tính bí mật lẻn vào Hoa Hạ...

Tiêu Dật không chút do dự tiến hành một lần ám sát cực kỳ tàn ác với nhóm đặc công này.

Sau khi nhóm đặc công truyền kỳ của nước nọ đồng loạt bị chết oan chết uổng...

Nước nọ vẫn luôn tự tin với đội đặc công của mình rốt cuộc cũng kiến thức được sự mạnh mẽ và tàn nhẫn của Tiêu Dật.

Từ đó Hoa Hạ trở thành nơi khủng bố làm đặc công nước ngoài phải im hơi lặng tiếng. Cho dù là đặc công được huấn luyện nghiêm chỉnh, xuất sắc cỡ nào cũng không dám bước nửa bước vào Hoa Hạ nữa.

Mà đương nhiên, Tiêu Dật cũng vì thế mà kết thù với vô số kẻ địch.

Người muốn gϊếŧ hắn có quá nhiều.

Trên bảng treo thưởng của giới xã hội đen, giải thưởng truy sát Tiêu Dật cao tới dọa người, nằm tít trên đầu bảng.

Nhưng mà sau khi nhóm sát thủ hàng đầu lẫn nhóm nhân vật truyền kỳ tiếp nhận nhiệm vụ truy sát rồi lần lượt bốc hơi khỏi thế gian này thì không ai dám nhắc tới nhiệm vụ này nữa.

Gϊếŧ Tiêu Dật trở thành cầm kỵ trên bảng treo thưởng của giới xã hội đen.

Giải thưởng vẫn treo ở đó, chỉ là không ai dám nhận.

Mấy ngày trước Tiêu Dật thông qua nguồn tin đặc biệt biết được một tin.

Một đội lính đánh thuê nước ngoài ngụy trang thành nhóm các chuyên gia khảo cổ học lẻn vào Hoa Hạ, tới di tích nọ khai quật một món văn vật có giá trị liên thành.

Đồng thời đã bí mật vận chuyển ra nước ngoài.

Đối với chuyện này, Tiêu Dật đương nhiên sẽ không mặc kệ.

Trọng bảo của quốc gia há có thể lưu lạc ra nước ngoài.

Tiêu Dật lập tức đuổi theo đội lính đánh thuê kia, cũng đánh chết chúng, thu hồi văn vật.

Ngay lúc Tiêu Dật chuẩn bị tiêu sái rời đi thì hơn trăm tay súng bao vây hắn.

Tiêu Dật chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra đám người này, có người là đặc công nước nọ, có người là lính đánh thuê nổi danh tiếng xấu, có người là sát thủ hàng đầu...

Nháy mắt Tiêu Dật liền hiểu ra, đây là một âm mưu.

Một âm mưu nhắm vào mình.

Chi đội lính đánh thuê kia chỉ là ngụy trang để dẫn dụ hắn ra mà thôi.

Nhiều phe phái thế lực bắt tay với nhau vì muốn gϊếŧ hắn.

Cho dù Tiêu Dật khôn khéo thế nào nhưng bị nhiều bên bắt tay bố trí thì hắn cũng phải trúng kế.

Nhưng, Tiêu Dật không sợ.

Hắn có lòng tin, chỉ cần liều mạng chịu cái giá là trọng thương thì có thể thoát ra khỏi vòng vây, sau này chậm rãi tìm đám người này tính sổ cũng không muộn.

Ngay lúc Tiêu Dật mở đường máu chuẩn bị thoát đi thì..

Máu trên vết thương nhỏ vào trong món văn vật quốc gia ôm trong lòng.



Dị biến đột nhiên xuất hiện.

Tiêu Dật giống như bị sét đánh, cơ thể tê dại, tay chân không còn sức.

Tiêu Dật chỉ có thể không cam lòng trơ mắt nhìn kẻ địch cười gằn đi về phía mình.

Không ai biết Tiêu Dật vẫn luôn mang theo một quả bom có uy lực rất mạnh ở trên người.

Uy lực của quả bom này đủ để oanh tạc phạm vi trăm mét xung quanh thành tro tàn.

Cho dù là đi làm nhiệm vụ đơn giản nhất Tiêu Dật cũng mang theo quả bom này để đề phòng ngoài ý muốn.

Nháy mắt Tiêu Dật kích hoạt, nụ cười gằn của kẻ địch biến thành khủng hoảng.

Tiếng nổ kịch liệt hoàn toàn bao phủ Tiêu Dật và tất cả kẻ địch.

Trích dẫn lời Tiêu Dật, vĩnh viễn phải luôn có con bài tẩy, như vậy cho dù mình chết thì kẻ địch cũng không có cơ hội để cười.

. . . . .

"Ha ha ha ha..."

Tiêu Dật không khỏi cất tiếng cười to.

Đáng giá, cho dù lão tử chết thì cũng có các ngươi chôn cùng, đủ vốn rồi.

"Ầy, đau quá." Tiếng cười của Tiêu Dật ngừng lại, trong cơ thể truyền tới cảm giác rất suy yếu.

"Không đúng, mình không chết." Tiêu Dật sửng sốt, nghi hoặc tới cực điểm.

Nhưng cảm nhận được cơ thể suy yếu chứng minh hắn thật sự không chết!

Một giây sau, một luồng trí nhớ xa lạ tràn vào trong đầu...

"Cái đ*t, lão tử thế mà lại xuyên việt!"

Cho dù Tiêu Dật từ lâu đã coi nhẹ sống chết, trải qua rất nhiều sóng to gió lớn thì lúc này cũng nhịn không được văng tục.

Nơi này đã không còn là địa cầu nữa mà là một thế giới khác có tên là đại lục Viêm Long.

Có phần giống với địa cầu cổ đại.

Thế giới này, cường giả vi tôn, võ giả hoành hành.

Chỉ cần có đủ thực lực thì có thể áp đảo hết thảy.

Mà sở dĩ hắn không chết lại xuyên qua nhập vào cơ thể một vị con cháu gia tộc vừa mới chết đi.

Trùng hợp là vị con cháu gia tộc này cũng có tên là Tiêu Dật.

Vị Tiêu Dật này chính là nhi tử độc nhất của gia chủ hiện giờ của Tiêu gia, một trong ba gia tộc lớn của Tử Vân Thành.

Chỉ có điều Tiêu Dật từ nhỏ đã mất mẫu thân, phụ thân bị mất tích bí ẩn vào nhiều năm trước.

Từ khi còn bé Tiêu Dật đã được một vị trưởng lão trong gia tộc nuôi nấng trưởng thành.

Hiện giờ Tiêu Dật mười sáu tuổi nhưng thực lực chỉ là Phàm Cảnh bậc một nhỏ yếu, kém xa đám bạn cùng lứa tuổi. Mang cái danh "thiếu gia chủ" nhưng lại chính là nỗi nhục của gia tộc, suốt ngày bị khi dễ.

Ở trong mắt mọi người, Tiêu Dật là một kẻ phế vật từ đầu tới chân.

"Tên cũng là Tiêu Dật, sao ngươi lăn lộn lại thảm như vậy chứ!" Tiêu Dật bĩu môi.

Về phần tại sao vị Tiêu Dật này lại chết, Tiêu Dật từ trong ký ức biết được...

Mấy ngày trước vị hôn thê Mộ Dung Kiều Nhi hẹn hắn ra phía sau núi.

Vị Tiêu Dật ngu si này còn tưởng là mỹ nhân muốn hẹn hắn đi hẹn hò.

Khi đến nơi hẹn thì vị Tiêu Dật kia mới phát hiện chờ đợi mình ở sau núi ngoại trừ Mộ Dung Kiều Nhi còn có biểu ca của mình, Tiêu Nhược Hàn.

Mà Tiêu Nhược Hàn thì đã sớm muốn diệt trừ vị Tiêu Dật này.

Trong ánh xen lẫn không thể tin, sợ hãi và phẫn nộ của vị Tiêu Dật này, Mộ Dung Kiều Nhi và Tiêu Nhược Hàn đang hôn nhau.

Đến trước khi chết vị Tiêu Dật này mới biết, thì ra biểu ca Tiêu Nhược Hàn đã sớm có tư tình với vị hôn thê của mình.

Tiêu Nhược Hàn chính là thiên tài nổi danh của Tiêu gia, võ giả Phàm Cảnh bậc bảy, còn là nhi tử của Ngũ trưởng lão.

Kết quả có thể tưởng tượng được, Tiêu Nhược Hàn đánh một chưởng vỡ nát tâm mạch của vị Tiêu Dật kia, đẩy hắn rớt xuống vách núi.

Khi vị Tiêu Dật kia được người cứu về từ dưới vách núi thì đã hấp hối, miệng không thể nói, mắt không thể mở.

Trong tình huống thương thế nghiêm trọng, cơ thể và trái tim cùng giày vò hành hạ, vị Tiêu Dật kia chống đỡ gần ba ngày thì đi đời nhà ma ở trên giường.

Cũng vào lúc này Tiêu Dật xuyên tới nhập vào thân xác đã chết kia.

"Đúng là nữ tử xấu xa, biểu ca độc ác." Tiêu Dật nhíu mày, ánh mắt lạnh như băng.

"Cùng là chết vì âm mưu, lão tử tốt xấu gì cũng làm đám rùa khốn kiếp kia chôn cùng, mà ngươi thì phải chết uất ức như vậy." Tiêu Dật thở dài.

"Mà thôi, nếu vì chiếm cơ thể của ngươi nên lão tử mới có thể sống lại, thù này ta sẽ báo giúp ngươi."

Tiêu Dật không thích nợ người khác, cho dù phần ơn nghĩa này chỉ là trùng hợp, cho dù người này đã chết rồi.

Thầm nghĩ như vậy, Tiêu Dật một lần nữa chỉnh sửa lại ký ức xa lạ trong đầu.

Thế giới võ giả này có một loại thiên phú đặc biệt là thức tỉnh võ hồn.

Tuổi thức tỉnh càng sớm thì thiên phú càng mạnh, võ hồn cũng càng lợi hại hơn.

Mà võ hồn thì phân chia thành rất nhiều loại.

Võ hồn vũ khí: đao, thương, kiếm, kích, mũi tên, rìu...; võ hồn thú: sư tử, hổ, vượn, rắn...; thậm chí là võ hồn yêu thú mạnh mẽ; võ hồn thực vật: hoa, cỏ, cây cối... thậm chí là những loại thiên tài địa bảo quý hiếm có công dụng đặc biệt.



Đương nhiên, còn có những loại võ hồn kỳ dị khác nằm ngoài sức tượng tượng.

Nói chung, chỉ cần là thứ có trên thế giới này thì đều có thể trở thành võ hồn của võ giả.

Mà võ hồn từ thấp tới cao phân thành bảy cấp bậc, đỏ, cam, vàng, xanh lá cây, xanh lơ, xanh da trời, tím.

Cấp bậc càng cao thì võ hồn đương nhiên sẽ càng mạnh.

Võ hồn cấp bậc màu đỏ phần lớn đều là những thứ tầm thường, ví dụ như các loại đao bình thường, gia súc như heo chó dê bò, hoa dại cỏ dại ven đường.

Mà võ hồn cấp bậc cao, ví dụ như thiên tài nổi danh của Tiêu gia là Tiêu Nhược Hàn có võ hồn Hỏa Vân Mãng cấp bậc màu vàng. Một khi phát động tấn công, Hỏa Vân Mãng sẽ khống chế ngọn lửa ngập trời, trong khoảnh khắc có thể cắn nuốt thiêu chết kẻ địch.

Có thể nói, võ hồn chính là thứ quan trọng nhất đối với võ giả thế giới này.

Nó quyết định tương lai, tốc độ tu luyện, cách thức tấn công, chiến lực mạnh yếu của võ giả.

Nói chung, thức tỉnh được võ hồn càng lợi hại thì chứng tỏ thiên phú của võ giả càng mạnh, sau này lại càng dễ trở thành cường giả một phương.

"Võ giả, võ hồn." Khóe miệng Tiêu Dật nhếch lên thành một nụ cười: "Thú vị, tuy đã chết nhưng lại có thể tới thế giới này, sau này có lẽ sẽ rất đặc sắc."

Nhưng một giây sau, nụ cười đắc ý bên khóe miệng Tiêu Dật đọng lại, thậm chí là có chút sửng sốt.

Bởi vì Tiêu Dật thoáng cảm giác võ hồn trong cơ thể mình một chút.

Võ hồn tồn tại ở vị trí bên cạnh đan điền trong cơ thể võ giả.

Mà ở bên cạnh đan điền hắn lúc này chính là một con thú giống như quả cầu, ngơ ngơ ngác ngác, cả người tỏa ra ánh sáng màu đỏ yếu ớt.

Võ hồn cấp bậc màu đỏ, Khống Hỏa Thú.

"Cái đệt, này là đang đùa lão tử à?" Tiêu Dật suýt chút nữa đã chửi ầm lên.

Khống Hỏa Thú, cái tên có vẻ rất trâu bò.

Nhưng thật ra đây là loại yêu thú cấp thấp nhất ở ngoài hoang dã.

Nghiêm chỉnh mà nói thì nó chính là sự sỉ nhục và rác rưởi trong hàng yêu thú, bởi vì có lẽ ngay cả yêu thú bình thường nó cũng không đánh lại.

Cả ngày cứ ngơ ngơ ngác ngác, lấy đám động vật nhỏ yếu là lũ thỏ làm thức ăn.

Ngay cả lũ sói hổ báo hung ác một chút thôi cũng có thể một ngụm cắn nuốt nó.

Thậm chí cho dù là một người trưởng thành bình thường không có tu vi cũng có thể một cước đá bay nó.

"Cái x x, huynh đệ à, ngươi thế mà lại thức tỉnh thứ đồ chơi này, chả trách trước đây vẫn luôn bị người ta mắng là rác rưởi."

Khống Hỏa Thú được xem là loại võ hồn rác rưởi nhất. Cho dù là ở trong cấp bậc võ hồn màu đỏ thấp nhất thì nó cũng là loại xếp chót, so với võ hồn gia súc như heo chó dê bò còn không bằng.

Ít nhất thì võ hồn gia súc còn có thể gia tăng một lượng sức mạnh nhất định cho võ giả.

Mà Khống Hỏa Thú thì chỉ có thể cung cấp một kỹ năng duy nhất cho võ giả là "khống chế ngọn lửa".

Tiêu Dật thử nghiệm ngay lập tức, điều khiển võ hồn trong cơ thể, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một đốm lửa nhỏ.

Chỉ là đống lửa nhỏ này nếu dùng kiểu nói ở kiếp trước của Tiêu Dật để nói thì so với bật lửa còn không bằng, đừng nói chuyện tấn công, ngay cả dùng để nhóm lửa cũng ngại phiền.

Những võ giả khác khi tới mười sáu tuổi đã đạt được tu vi Phàm Cảnh bậc ba, mà hắn thì chỉ là cấp bậc yếu nhất, Phàm Cảnh bậc một.

Những võ giả khác, ví dụ như con cháu Tiêu gia vó cấp bậc võ hồn phổ biến nhất là màu cam, cho dù là tư chất hơi kém một chút thì cũng là võ hồn màu đỏ bậc trung khá hữu dụng.

Mà hắn thì lại thức tỉnh Khống Hỏa Thú vô dụng nhất.

Khó trách hắn có cái danh "thiếu gia chủ" nhưng suốt ngày bị con cháu gia tộc khi dễ, bị mọi người khinh thường.

Võ hồn gần như là thứ quyết định thành tựu cả đời của võ giả.

"Quên đi vậy, dựa núi núi lở, dựa người người ngã." Tiêu Dật gạt đi cảm giác không vui trong lòng, ánh mắt lộ ra kiêu ngạo: "Với một thân tuyệt học Hình Ý Quyền của mình, cho dù không dựa vào võ hồn thì vẫn có thể xông pha một mảnh trời thuộc về mình."

Tiêu Dật thu hồi đốm lửa "đáng thương" trong lòng bàn tay, lười liếc nhìn võ hồn trong cơ thể.

Đúng lúc này, Tiêu Dật chợt cứng người.

"Hử?" Tiêu Dật nhíu mày, sắc mặt biến đổi kịch liệt.

Bởi vì, ở bên cạnh đan điền hắn, ngoại trừ võ hồn Khống Hỏa Thú nhỏ yếu kia thì còn một thứ khác.

Thứ đó có dạng hình "kiếm", toàn thân tỏa ra ánh sáng màu tím chói mắt, hơn nữa còn là màu tím đậm.

"Này... này... là Băng Loan Kiếm, nó... sao nó lại trở thành võ hồn của mình rồi, hơn nữa còn là võ hồn màu tím." Tiêu Dật vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

Băng Loan Kiếm không phải là đố vật thế giới này, mà nó là đầu sỏ làm Tiêu Dật tử vong ở địa cầu.

Không sai, món văn vật quốc gia mà Tiêu Dật muốn cướp về chính là thanh Băng Loan Kiếm này.

"Sao lại có thể như vậy?" Cho dù Tiêu Dật chính là người chứng kiến thì hắn nghĩ mãi vẫn không rõ được.

Mấy hôm trước khi Tiêu Dật nhận được tin tức thì cũng từng điều tra món văn vật này trước khi ra tay.

Nhưng với khả năng của Vị Vua Không Ngai trong giới sát thủ như hắn lại không tra được chút tin tức nào về Băng Loan Kiếm.

Chỉ biết lai lịch của thanh kiếm này rất thần bí, ngay cả ghi chép lịch sử cũng không có, ngược lại có một vài truyền thuyết thần thoại.

Nghe nói đó là báu vật mà vô số tiên nhân đại thần liều mạng tranh đoạt ở thời kỳ thượng cổ.

Khi đó Tiêu Dật chỉ cười nhạt với mớ truyền thuyết thần thoại này; nhưng bây giờ hắn đã thay đổi suy nghĩ.

"Xem ra lai lịch của ngươi quả nhiên bất phàm. Hơn nữa ta có thể bình yên xuyên tới thế giới này, giành được cuộc sống mới, khẳng định không thiếu công lao của ngươi." Tiêu Dật suy đoán, nhưng kỳ thực trong lòng đã rất khẳng định.

"Võ hồn song sinh, một trong số đó còn là võ hồn màu tím mạnh nhất, chậc chậc." Tâm tình vốn buồn bực của Tiêu Dật chuyển thành kỳ vọng.

[hết 1]